Vay nóng Tima

Truyện:Thúc Thúc Yêu Nghiệt - Chương 062

Thúc Thúc Yêu Nghiệt
Trọn bộ 202 chương
Chương 062
Cho Tiểu Do ở lại
0.00
(0 votes)


Chương (1-202)

Siêu sale Lazada


"Tiểu Do, ăn chân gà này."

"Tiểu Do, ăn cá này."

......

Trên bàn cơm Liễu Uyển Nhi ân cần gắp thức ăn cho Tiểu Do.

Mà ngồi cách không xa cô, một đôi mắt phẫn hận đang ngó chừng màn này.

Tô Lực Hằng cầm lấy chiếc đũa dùng sức đâm vào trong chén cơm.

Nhóc con chết tiệt chỉ mớ ra khỏi nhà một ngày, sau khi trở về đã cùng Tiểu Do lai lịch không rõ quấn cùng nhau, suốt một buổi chiều hắn ngay cả cơ hội đến gần cô cũng không có.

Hiện tại còn giỏi hơn, vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí gắp thức ăn cho người ta, thật chưa thấy cô ân cần với hắn như vậy!

"Wow, những món này ăn thật ngon." Tiểu Do ra sức bới cơm, hai mắt sáng lên nhìn món ăn đầy bàn, cô từ nhỏ đến lớn chưa từng dùng buổi cơm tối thịnh soạn thế, "Dì Trương, những món này đều do dì làm sao? Thật ngon đó!"

Dì Trương được khen lòng cũng nở hoa: "Ăn từ từ, dì Trương sẽ làm thật nhiều món ngon cho cháu."

"Tiểu Do, cháu muốn ăn gì hãy nói với dì Trương mụ, đừng khách khí với chúng tôi." Liễu Uyển Nhi vội vàng nói.

Tiểu Do gật đầu thật mạnh, cô sẽ không khách khí đâu.

Tô Lực Hằng mặt giận sưng lên, hắn nhất định phải đuổi cô gái Tiểu Do này đi, nếu không hắn sẽ không còn địa vị trong căn nhà này. Nghĩ đi nghĩ lại chiếc đũa trong tay càng đâm mạnh vào chén.

Tiếng động đâm vào chén rốt cục hấp dẫn dì Trương chú ý, nhìn hạt gạo vung đầy bàn, không khỏi nhướng mày: "Lực Hằng, cậu đã lớn thế, không nên cầm chiếc đũa đâm vào chén, cơm cũng văn ra ngoài rồi kia."

Tô Lực Hằng lúc này mới ý thức được hành vi của mình, có chút ngượng ngùng ngừng động tác tay.

"A, rốt cục ăn no." Lúc này Tiểu Do để xuống bát đũa, duỗi sống lưng mỏi mệt, ăn bữa này thật thoải mái.

"Vậy đến phòng em nghỉ ngơi nha." Tiểu Do là người bạn tốt đầu tiên cô quen được, Liễu Uyển Nhi hy vọng có thể cùng cô chia xẻ tất cả.

"Chờ một chút." Tô Lực Hằng lập tức ngăn lại hành động các cô.

Hiện tại chính thời cô tốt nhất đuổi đi cô gái Tiểu Do đáng ghét, khóe môi nụ cười dịu dàng: "Tiểu Do, cô đã ở đây một ngày, tôi sẽ bảo Khinh Vân đưa cô trở về được không."

"Không được." Liễu Uyển Nhi lập tức phản đối, cô không để cho Tiểu Do đi, "Chú, cháu muốn để Tiểu Do ở đây."

"Tiểu Tiểu, Tiểu Do có cuộc sống của cô ấy, cháu không thể tùy hứng." Sau nụ cười Tô Lực Hằng đang giận giữ cắn răng, bảo hắn cho cô ta ở lại, không có cửa đâu!

"Tiểu Tiểu, chị còn phải về nhà, với lại ngày mai cũng phải đi làm." Tiểu Do từ nhỏ chịu đủ lạnh ấm của con người làm sao không nhìn ra Tô Lực Hằng đang muốn đuổi khách, mặc dù cô cũng rất muốn ở lại căn nhà vừa rộng vừa ấm nhưng dù sao đây không phải nhà của cô.

"Đừng đi." Liễu Uyển Nhi mắt có chút đỏ, mặc dù các cô quen biết nhau thời gian rất ngắn nhưng Tiểu Do đã cứu cô, cả hai còn trải qua nguy hiểm, phần tình nghĩa này thật rất quan trọng với cô.

"Dì Trương, dì bảo chú cho Tiểu Do ở lại đi." Liễu Uyển Nhi biết hiện tại chỉ có dì Trương mới có thể giúp mình.

"Việc này ~"Dì Trương cũng rất khó xử, mặc dù bà cũng rất thích Tiểu Do, nhưng Tô Lực Hằng nói không sai, dù sao cô ấy cũng có cuộc sống của riêng mình, không thể vô nguyên vô cớ để cô ta ở lại.

"Dì Trương." Liễu Uyển Nhi đau khổ cầu khẩn, nắm chặt tay Tiểu Do.

"Ta thấy, không bằng để cho Tiểu Do ở lại đây vài ngày đi." Dì Trương mụ rốt cục thỏa hiệp.

"Được đấy, được đấy." Căn bản không đợi Tô Lực Hằng đồng ý, Liễu Uyển Nhi đã vui vẻ la lên.

Nhìn dì Trương rời đi chuẩn bị phòng cho Tiểu Do, Tô Lực Hằng biết cho dù có một trăm lý do để phản đối cũng không thể làm được gì, hắn tự nói với mình nhịn thêm mấy ngày, mấy ngày sau sẽ đuổi Tiểu Do đi.

Rất nhanh Tô Lực Hằng liền hối hận vì mình không quyết đoán đuổi đi Tiểu Do.

Sau bữa cơm chiều cho tới bây giờ, Liễu Uyển Nhi đều ở chung phòng cùng Tiểu Do, vui đến quên cả trời đất.

Rốt cục không nhịn được, Tô Lực Hằng trực tiếp đẩy ra cửa phòng Tiểu Do: "Tiểu Tiểu, cháu ngày mai phải đi học, còn không trở về phòng ngủ."

"Ừm." Đáp một tiếng, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Tiểu Do.

Nhóc con này lại dám không xem hắn ra gì, Tô Lực Hằng xụ mặt gầm thét: "Tô Tiểu Tiểu, cháu biết hiện tại mấy giờ rồi không?"

Giọng nói âm trầm khiến hai cô bé nằm lỳ trên giường rùng mình một cái, Tiểu Do không khỏi len lén đẩy Liễu Uyển Nhi, ông chú này thật đáng sợ, gương mặt tuấn tú đáng tiếc luôn lạnh lùng.

Liễu Uyển Nhi không tình nguyện đi về phía Tô Lực Hằng, hắn cũng thường xuyên vào nửa đêm canh ba lén vào phòng cô.

Mới ra khỏi phòng Tiểu Do, Tô Lực Hằng bị đè nén đã lâu thoáng cái bắt lấy môi Liễu Uyển Nhi, qua một hồi cọ sát lẫn nhau mới buông cô ra.

"Chú, đây là hành lang." Liễu Uyển Nhi cố gắng ép giọng mình đến mức thấp nhất, bối rối nhìn chung quanh, sợ bị hành động của cả hai bị người khác nhìn thấy.

"Gọi anh là Hằng. Đây là trừng phạt em không nghe lời anh." Hắn không để ý đây là hành lang hay nơi nào, bị nhìn thấy cũng không sao, Tiểu Do xuất hiện khiến Tô Lực Hằng có cảm giác nguy cơ, nếu như không nhanh chóng để mọi người biết cô là người phụ nữ của hắn, hắn sợ rằng đồ của hắn sẽ không được bảo đảm.

Lo lắng hắn có cử động kinh người, Liễu Uyển Nhi lôi kéo hắn trở về phòng.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động, mặc dù biết cô sợ hắn có hành động quá đáng hơn nhưng trong lòng Tô Lực Hằng vẫn rất vui.

Vừa về phòng, Tô Lực Hằng khẩn cấp nhào tới, quần áo trong nháy mắt bị kéo xuống, rơi xuống nụ hôn kích tình.

"Nhóc con chết tiệt, em có biết anh tìm em khổ cỡ nào không, anh thật muốn nuốt em vào trong bụng, để xem em còn có thể chạy đi đâu!"

Tim của hắn chưa bao giờ căng thẳng co rút như thế, chỉ có lúc này chân thật đụng vào cô, mới có thể xóa đi phần lo lắng mấy ngày qua không gặp được cô.

Lời của hắn khiến Liễu Uyển Nhi lạnh run, thân thể muốn chạy lại bị Tô Lực Hằng kéo trở về, người nằm úp sấp trên giường.

Thấy bộ dạng sợ sệt của cô, Tô Lực Hằng biết cô đang hiểu lầm, cố ý ghé vào tai cô thổi hơi nóng: "Em nói xem anh nên bắt đầu nuốt từ đâu, hay bắt đầu nuốt từ chân?"

"Không, đừng mà a ~" Liễu Uyển Nhi sợ hãi thét lên.

Môi ngậm lấy khuyên tai khéo léo nhẹ nhàng cắn, hơi thở nóng bỏng chiếm lấy tất cả hô hấp của cô, bàn tay to xoa nhẹ eo, dịu dàng mang theo mị hoặc, tiếp theo vùng bụng bằng phẳng rồi tiến về phía trước, xoa lên vú vừa tròn vừa mềm, rất nhanh tiếng thét sợ hãi biến thành tiếng rên rĩ động lòng người.

Tô Lực Hằng cũng không nhịn được ngọn lửa thiêu đốt trong bụng, tách ra chân cô, trực tiếp vọt vào phía sau.

"A ~" Mặc dù trải qua rất nhiều lần, nhưng khổng lồ dồi dào sức sống của hắn làm cô có chút không thích ứng.

Mà sức mạnh cùng tốc độ của hắn làm cô đáp ứng không xuể, nắm chặc chăn, tiếp nhận hắn va chạm trên người mình.

"Nhẹ chút, chậm ~" Không để ý tiếng thét cô, vì cô phải thích ứng theo hắn, Tô Lực Hằng ôm cô bé phía dưới, tận tình buông thả......

"A~" Một lúc lâu hắn gầm lên một tiếng, một luồng nóng bỏng chảy vào trong cơ thể cô.

Rốt cục mệt mỏi ngã xuống giường, vẫn không quên ôm cô vào trong ngực.

Tựa vào trong ngực hắn, lý trí rốt cục dần tĩnh táo, Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên hoảng sợ nhìn về phía Tô Lực Hằng: "Anh, anh không đem đứa bé bỏ vào trong bụng em chứ?"

Thiếu chút nữa đã quên sáng hôm nay hắn vừa nói lời tàn ác.

Tô Lực Hằng siết chặt vòng tay nhốt cô vào bên trong, nhắm mắt lại không để ý tới vấn đề của cô.

Kể từ lần trước biết nhật kỳ kinh nguyệt của cô, hắn biết kỳ an toàn của cô nhưng không nói với cô, đây là trừng phạt cô trốn khỏi nhà.

Người đàn ông bên cạnh rất nhanh ngủ đi, qua một đêm chưa chợp mắt bây giờ hắn ngủ rất say, còn Liễu Uyển Nhi thật vất vả mới ngủ nhưng nằm ác mộng liên tục, ở trong mộng cô nhìn thấy Tô Lực Hằng ôm một đứa bé chạy theo cô.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-202)