Khinh Vân thần bí
← Ch.042 | Ch.044 → |
"Tiểu Tiểu."
Bị một tiếng kêu gọi thức tỉnh, Liễu Uyển Nhi giống như nghe được Vu Thiểu Đình đang gọi cô.
Anh ấy đã về sao?Vui vẻ làm cô lập tức chạy xuống giường căn bản không còn kịp mang theo giày, liền nhào tới bệ cửa sổ nhìn vườn hoa trong đêm tối, chỉ có bóng lá cây đung đưa theo gió dưới ánh trăng.
Cửa vẫn đóng mà con đường ngoài cửa cũng không thấy bất kỳ chiếc xe nào đậu.
Nồng đậm thất vọng ùa vào trong lòng.
"Anh Thiểu Đình, anh bao giờ mới trở lại?" Trong sân vườn trống trãi nghe không được câu trả lời.
Trong thư phòng
"Cái gì?Thiểu Đình bị thương nặng." Tô Lực Hằng trong lòng trầm xuống, lập tức căn dặn Tử Quyên"Lập tức báo người cho trực thăng đón Thiểu Đình trở về, để cho Đao Nhân tùy cơ ứng biến, nhất định phải cứu Thiểu Đình."
"Dạ"Sau khi Tử Quyên rời đi, Tô Lực Hằng lòng chìm xuống đáy cốc, dù sao đều là anh em đồng sinh cộng tử, hắn biết mỗi lần làm nhiệm vụ bọn họ đều bị nguy hiểm tánh mạng nhưng hắn cho tới bây giờ vẫn tin họ có năng lực chiến thắng tất cả, nên khi nghe nói có người sắp rời khỏi mình, trong lòng nói không sợ đó là gạt người.
Lúc rạng sáng, một chiếc trực thăng đáp xuống tầng cao nhất của nhà họ Tô.
Vu Thiểu Đình được đưa ra ngoài mang vào căn phòng bí mật đã sớm chuẩn bị kỹ, trong phòng sắp xếp đầy đủ các dụng cụ chữa trị.
"Đao Nhân, Thiểu Đình thế nào?" Tô Lực Hằng nhìn bình dưỡng khí, trên mặt không có chút ức giận Vu Thiểu Đình, ngược lại trong lòng có loại lo lắng nói không nên lời.
"Ở trên trực thăng ta đã xử lý vết thương của hắn, nếu như có thể bình an vượt qua 72 giờ giai đoạn nguy hiểm mạng hắn có thể giữ lại, nhưng phi tiêu đã tổn thương đến đầu cho dù bảo vệ được tánh mạng, có thể tỉnh lại hay không phải xem số mạng của hắn."
Ngay cả bác sĩ đứng đầu Lưu Xuyên Đường, người ta gọi là Quỷ Kiến Sầu _Đao Nhân cũng nói mặc cho số phận, chẳng lẽ Vu Thiểu Đình thực sự thoát không khỏi nạn này, không, Tô Lực Hằng muốn mạng hắn ông trời đừng mong lấy đi.
"Bất luận dùng phương pháp gì nhất định phải làm cho hắn tỉnh lại."
"Ta đành hết sức mà thôi." Đao Nhân cũng không muốn nhìn Vu Thiểu Đình chết, kể từ ngày vào Lưu Xuyên Đường, bọn họ đã thân như anh em.
Rạng sáng mỗi ngày Đao Nhân vẫn canh giữ bên cạnh Vu Thiểu Đình, giúp hắn giảm sốt kéo Vu Thiểu Đình đến bờ tử vong trở lại, hiện tại hắn có thể làm chỉ chăm sóc cho hắn.
Sáng sớm, Liễu Uyển Nhi không thấy đám người Tô Lực Hằng xuất hiện trong phòng khách như thường, chỉ có Tử Quyên vẫn chờ chực cô.
"Tử Quyên tỷ, chú đâu?"
"Ừ ~" Tử Quyên không biết phải trả lời thế nào, cô không thể nói cho cô biết đám người Tô Lực Hằng đang trong phòng bí mật, như vậy cô ấy sẽ biết Vu Thiểu Đình đang gặp nguy hiểm tánh mạng, cô ấy có thể chấp nhận tin dữ này sao?
Nhìn Tử Quyên thất thần nhìn mình, hơn nữa trong mắt tràn đầy lo lắng, Liễu Uyển Nhi có chút nghi ngờ: "Tử Quyên tỷ, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có gì." Phục hồi tinh thần Tử Quyên vội vàng tìm đại một lý do, "Đám người đó đã đi ra ngoài."
Nói xong liền không dám nhìn Liễu Uyển Nhi, rất sợ hai mắt mình tiết lộ quá nhiều bí mật.
Không tại sao, Liễu Uyển Nhi cảm giác Tử Quyên hôm nay là lạ, giống như có chuyện giấu cô, có một loại dự cảm bất tường quanh quẩn trong lòng cô.
Cơm tối.
Khinh Vân xuất hiện làm cho Liễu Uyển Nhi vui vẻ chạy đến hỏi: "Anh Khinh Vân, anh Thiểu Đình trở về chưa? Hắn ở nơi nào?"
Cô biết Tô Lực Hằng phái Khinh Vân đi tiếp ứng Thiểu Đình, hiện tại Khinh Vân trở lại vậy Vu Thiểu Đình nhất định cũng trở lại.
Giống như Tử Quyên, bị cô hỏi Khinh Vân cũng không biết trả lời thế nào, hắn có ngốc cũng nhìn ra được quan hệ giữa Tiểu Tiểu cùng Thiểu Đình hệ không tầm thường, nếu nói cho cô biết Thiểu Đình hiện tại đang gặp nguy hiểm, cô nhất định sẽ rất đau đớn, với lại hắn em cô như em gái, dĩ nhiên không muốn nhìn thấy tình huống như vậy.
Hắn không trả lời, làm Liễu Uyển Nhi cảm giác lo lắng trong lòng thăng hoa đến đỉnh: "Anh Thiểu Đình có phải đã xảy ra chuyện?"
"Này ~" Làm sao bây giờ, cô ấy đoán được.
Nét khẩn trương trên mặt Khinh Vân chứng thật suy đoán của Liễu Uyển Nhi, giống như bị sét đánh trúng, thân thể mềm nhũn, Liễu Uyển Nhi ngã vào trong ngực một người.
Ôm lấy cô bé đã ngất, Tô Lực Hằng trừng mắt liếc Khinh Vân sửng sốt: "Chút nữa tìm cậu tính sổ."
Khi Liễu Uyển Nhi lần nữa mở mắt phát hiện mình đã nằm trên giường, mà Tô Lực Hằng đang ngồi bên giường chăm sóc cô.
"Chú, nói cho cháu biết anh Thiểu Đình có phải đã xảy ra chuyện?" Nắm chặt tay hắn Liễu Uyển Nhi rất gấp gáp.
"Ai nói Thiểu Đình đã xảy ra chuyện, hắn chẳng qua chưa xử lý xong việc, nhất thời không về được." Mặc dù không thích cô lo lắng cho Vu Thiểu Đình nhưng càng không nhẫn tâm thấy cô đau buồn.
"Chú, chú gạt cháu, cháu nhìn thấy Khinh Vân trở lại, mà anh Thiểu Đình không cùng trở về, nói cho cháu biết anh ấy đã xảy ra chuyện gì?" Vừa hỏi nước mắt đã không nhịn được rớt xuống.
Đau lòng lau nước mắt cho cô, Tô Lực Hằng nói: "Ai nói Khinh Vân trở lại, cháu nhìn lầm rồi."
"Cháu rõ ràng nhìn thấy anh ấy hơn nữa còn nói chuyện cùng."
"Cháu đang nằm mơ sao, nếu không ta hiện tại đưa cháu đến phòng Khinh Vân xem thử, nhìn xem có phải hắn trở về hay không."
Liễu Uyển Nhi không tin lời Tô Lực Hằng, nhưng khi cô tới phòng Khinh Vân, bên trong còn sót lại mấy bộ quần áo, chứng minh chủ nhân bọn chúng chưa trở về, chẳng lẽ vừa rồi cô thật nằm mơ, Liễu Uyển Nhi hồ đồ.
Thấy cô dần dần tin tưởng lời mình, Tô Lực Hằng rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Mà lúc này, ngồi trên máy bay chuyến đêm trở về Singapore.
Khinh Vân nhớ lại câu nói của Tô Lực Hằng:Có bao xa thì đi bao xa, chờ Thiểu Đình tỉnh rồi trở về.
Cảm xúc bất mãn lần nữa dâng trào, đại ca quá mức thiên vị, trong lòng chỉ có Tiểu Tiểu, còn hắn mệt mỏi nhiều ngày chỉ mới dùng xong cơm tối, không cho hắn nghỉ ngơi còn bảo hắn cút.
Còn nữa, hắn thật lo lắng cho Thiểu Đình, hi vọng khi trở về có thể nhìn thấy hắn.
Anh em, cậu nhất định phải khỏe đấy, Khinh Vân trong lòng hét lớn.
← Ch. 042 | Ch. 044 → |