Tai nạn xe cộ
← Ch.024 | Ch.026 → |
Đoàn người Vu Thiểu Đình lái xe trở về Tô gia.
Bỗng nhiên sườn xe chấn động, tiếng đèn xe bể tan truyền đến. Vu Thiểu Đình lập tức dừng xe, Tử Quyên muốn cỡi giây nịt an toàn trên người lại bị Vu Thiểu Đình ngăn lại: "Cô lo cho Tiểu Tiểu, tôi đi xuống xem một chút." Dứt lời liền đẩy ra cửa xe.
Đụng vào bọn họ chính là một chiếc Lexus màu trắng, tài xế nhìn qua tuổi có chút lớn đang xem xét tình trạng hư hỏng của xe, vừa nhìn Vu Thiểu Đình liên tục nói xin lỗi.
Con đường này tình hình giao thông tốt, mặc dù hiện tại đang giờ cao điểm nhưng dòng xe trên đường chạy không nhiều, xe Lexus sao lại tự dưng đụng vào, Vu Thiểu Đình quan sát bốn phía tuy không thấy chiếc xe nào khả nghi nhưng hắn không dám phớt lờ.
"Thanh Sơn, tình trạng nghiêm trọng không?" Lúc này từ bên trong xe truyền ra một giọng nói già nua.
"Lão gia, tôi lỡ đụng hư đèn xe của người ta."
"Tại sao cậu không cẩn thận như vậy." Cửa xe mở ra một thân tây trang thẳng thóm, ông cụ tay đang cầm cây gậy bằng gỗ lim từ trên xe xuống, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn thẳng về phía Vu Thiểu Đình.
"Nhóc con, cậu xem tổn thất có bao nhiêu, chúng tôi sẽ bồi ngươi." Ông lão cũng là người dứt khoát.
"Không cần, chỉ là đèn xe thôi." Vu Thiểu Đình không muốn dây dưa chuyện này, dù sao thủ phạm mấy lần trước ngăn chặn bọn họ còn chưa điều tra được là ai, hắn không thể để cho Tiểu Tiểu ở lại trường hợp này thời gian quá dài.
"Vậy làm sao có thể, đụng hư xe của các người thì phải bồi hương." Ông lão rất kiên trì, dứt lời liền đi đến chiếc xe màu đen BMW của Vu Thiểu Đình, Vu Thiểu Đình phát hiện ông lưới qua đuôi xe, trực tiếp đi tới chỗi ngồi phía sau của Liễu Uyển Nhi, trong lòng biết không ổn lập tức vọt theo gót chân ông lão, ngăn cản ông đến gần xe.
"Chỉ đụng hư đèn xe, ông không cần quá để ý."
Vu Thiểu Đình ngăn cản làm cho trong mắt ông lão chợt lóe lên một tia tiếc nuối, Vu Thiểu Đình nhìn thấy nhưng hắn không muốn hiểu rõ tại sao, hắn chỉ muốn nhanh lên kết thúc nhanh rời khỏi chỗ này.
"BMW của các ngươi là loại gì, rất ít thấy trên thị trường." Lúc này tài xế cũng đi tới thật giống như phát hiện món đồ mới, "Lão gia ông nhìn, cửa sổ xe này đường nét cứng cáp, thật xứng với cậu này."
Thấy tài xế nhích tới gần xe cửa sổ phía sau, Vu Thiểu Đình lập tức đưa tay ngăn lại.
Ông lão thì thừa cơ nằm sấp lên cửa sổ xe, Vu Thiểu Đình thật không biết làm gì với hai người này, nên kéo bên trái hay kéo bên phải, nhìn lại tuổi bọn họ thì cả một bó, hắn thật không muốn đánh nhau cùng bọn họ.
Phát hiện ông lão đang nhìn chăm chú vào người bên trong xe, ánh mắt khó nén kích động, Vu Thiểu Đình bỗng nhiên cảm giác ông tựa hồ không có ác ý, với lại bên trong xe còn có Tử Quyên, cho nên chỉ đứng một bên chú ý cử động của bọn họ.
Bên trong xe Tử Quyên thấy bọn họ nhích tới gần, lập tức nắm chặt súng trong túi áo, chỉ cần bọn họ có ý tổn thương người trong xe, cô liền lập tức giết chết bọn họ.
Một đôi mắt bỗng nhiên xuất hiện ngoài cửa xe, Liễu Uyển Nhi sợ hết hồn, nhưng ngay sau đó cô nhìn thấy trong ánh mắt đó có mong mỏi cùng quan tâm cho nên có chút ngạc nhiên nhìn ông lão đột nhiên xuất hiện này.
"Cô nhóc này là gì của cậu? Dung mạo thật xinh đẹp." Ông lão nhìn Thiểu Đình nói, ánh mắt lại thủy chung không rời đi Liễu Uyển Nhi bên trong xe, giọng nói nghe ra có chút run rẩy.
Hiện tại Vu Thiểu Đình có thể xác định bọn họ hao hết tâm tư tông xe mục đích chính là muốn đến gần người trong xe, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Nghe giọng nói kích động của ông Vu Thiểu Đình trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Nghe ông lão nhắc tới mình, Liễu Uyển Nhi liền không chút nghĩ ngợi quay cửa xe xuống, Tử Quyên muốn ngăn cản đã không kịp.
Khi cửa sổ xe quay xuống Vu Thiểu Đình thấy rõ khóe mắt ông lão đỏ lên.
"Tiểu Tiểu, em không nên lộn xộn." Cho dù hai người này không có nguy hiểm nhưng Vu Thiểu Đình cũng không thể sơ suất.
"Cô gọi Tiểu Tiểu?" Ông lão ngó chừng Liễu Uyển Nhi, ánh mắt đã phủ kín một tầng hơi nước.
"Đúng vậy." Liễu Uyển Nhi nhìn ông lão khẽ mỉm cười, trong mắt ông cô thấy có tia yêu thương, cô cũng thích ông lão này.
Quá giống, con bé rất giống mẹ Lâm Gia Mỹ của mình. Không sai ông lão ấy chính là Lâm Cẩm Quyền, qua nhiều lần tìm kiếm cơ hội đến gần cháu gái, Lưu Thanh Sơn cuối cùng nghĩ ra chiêu tông xe, rốt cục để cho ông thấy được mặt cháu gái ngày nhớ đêm mong_Tô Tiểu Tiểu.
"Tôi là.... ." Thiếu chút nữa nói cho cô biết ông chính là ông ngoại của cô, Lâm Cẩm Quyền vội vàng đổi lời nói, "Tôi họ Lâm, tên Tiểu Tiểu ngày nghe rất êm tai."
"Xin lỗi ngài, chúng ta phải đi." Vu Thiểu Đình lo lắng nếu dừng lâu hơn không chừng sẽ gặp nguy hiểm, hắn trực tiếp mở cửa xe ngồi vào bên cạnh Liễu Uyển Nhi.
"Tử Quyên, cô lái xe." Tử Quyên nghe thế lập tức ngồi vào ghế lái.
"Vậy để tôi đền tiền đèn xe cho cậu." Lâm Cẩm Quyền thực sự không nỡ rời khỏi cháu gái, muốn lấy cớ bồi thường tiền để được gần cháu gái lâu thêm một chút.
"Không cần." Không muốn tiếp tục ở lại, chiếc BMW mà đen nhanh lướt đi, dần dần biến mất trong tầm mắt Lâm Cẩm Quyền.
"Thanh Sơn, cám ơn cậu." Trong xe Lâm Cẩm Quyền chân thành tỏ vẻ cảm ơn Lưu Thanh Sơn.
"Đây là chuyện tôi nên làm."
"Tiểu Tiểu nhìn rất khỏe mạnh." Lúc này Lâm Cẩm Quyền nhớ tới Vu Thiểu Đình bên cạnh con bé, "Mới vừa rồi tên nhóc kia?"
Hắn giống như rất quan tâm Tiểu Tiểu, người cũng rất nhanh nhạy quả cảm, đối với ông lão như ta cũng rất khách khí, không giống tên Tô Lực Hằng kia gọi an ninh đuổi bọn họ.
"Hắn tên Vu Thiểu Đình, Tôn tiểu thư thật như rất lệ thuộc vào hắn." Lưu Thanh Sơn nói ra cảm giác của mình.
"Thằng nhóc đó không tệ, không biết bối cảnh ra sao."
Lâm Thanh Sơn hiểu ý cười một tiếng, lão gia không phải bắt đầu chọn còn rễ rồi chứ, chẳng qua muốn biết rõ Thiểu Đình không phải chuyện dễ.
← Ch. 024 | Ch. 026 → |