Học tập bắt thuật
← Ch.013 | Ch.015 → |
Lâm Cẩm Quyền can dự làm Tô Lực Hằng nhớ lại kế hoạch trả thù thiếu chút nữa bị mình quên lãng, mà ngày hôm qua Tô Tiểu Tiểu gặp nạn vừa lúc để hắn có cớ triển khai kế hoạch của mình, cho nên Tô Lực Hằng bấm một dãy số.
"Khinh Vân cậu xuống đây."
Rất nhanh một người đàn ông to con xuất hiện trước mặt Tô Lực Hằng, hắn chính là một trong đám người vạm vỡ canh giữ trước của phòng bệnh Tô Tiểu Tiểu, mà hắn có một hình thể hoàn toàn không tương xứng với tên: Khinh Vân.
"Cái gì? Ngài muốn tôi dạy tiểu thư bắt thuật."Khinh Vân không thể tin đều mình nghe, Tô Tiểu Tiểu nhu nhược làm sao chịu được huấn luyện đánh lộn cường độ cao, huống chi cô ấy bệnh nặng mới khỏi.
"Không sai."
Nhìn vẻ mặt khẳng định của Tô Lực Hằng, Khinh Vân phải nói: "Tiểu thư sức khỏe còn chưa tốt, hiện tại học bắt thuật thích hợp sao?"
"Vừa lúc có thể huấn luyện con bé thành cao thủ, học đánh lộn nung luyện thân thể nhỏ nhắn, hai là sau này con bé đi theo người chú như tôi khó tránh khỏi gặp nguy hiểm, con bé cần phải có năng lực tự bảo vệ mình, ngày hôm qua bị tập kích chính là một báo động, lỡ như Tiểu Tiểu xảy ra chuyện gì, tôi làm sao khai báo anh trai và chị dâu dưới suối vàng." Tô Lực Hằng vẻ mặt ngưng trọng, thật ra hắn không có nói cho Khinh Vân nghe, hắn chẳng những muốn huấn luyện Tô Tiểu Tiểu, còn muốn để cô gia nhập Lưu Xuyên Đường.
Hắn hết sức mong đợi để Lâm Cẩm Quyền biết cháu gái mình biến thành người trong xã hội đen, sẽ có phản ứng thế nào.
Tô Lực Hằng giải thích để cho Khinh Vân vô tận bội phục hắn biết tính toán sâu sa, đồng thời rất cảm động hắn quan tâm che chở cho Tô Tiểu Tiểu, hắn hoàn toàn không ý thức được mục đích thực sự của Tô Lực Hằng, không có biện pháp, ai bảo Tô Lực Hằng nói năng trôi chảy cùng với diễn xuất điêu luyện.
Trong tuần này Liễu Uyển Nhi phải bắt đầu học tập bắt thuật.
Nhìn Liễu Uyển Nhi không ngừng ngã xuống, lại không ngừng bò dậy, Vu Thiểu Đình rốt cục không nhịn được tìm tới Tô Lực Hằng: "Đại ca, còn vậy nữa thân thể Tiểu Tiểu sẽ không chịu nổi."
"Chịu không nổi cũng phải luyện, ai bảo con bé là cháu gái ta, con bé cần học tự bảo vệ mình." Thấy Thiểu Đình xin giùm Tiểu Tiểu, Tô Lực Hằng trong lòng hết sức khó chịu, con bé có liên quan gì đến cậu, cậu cần gì lo lắng.
"Để tôi bảo vệ cô ấy." Nếu như có thể Vu Thiểu Đình nguyện ý bảo vệ Tô Tiểu Tiểu cả đời.
"Con bé phải học." Cho dù Tô Tiểu Tiểu không học bắt thuật, hắn cũng sẽ không cho Thiểu Đình bảo vệ cô ấy, Tô Lực Hằng đã quyết định đổi lại người hộ tống Tô Tiểu Tiểu mỗi ngày đi học, mà người này đang trên máy bay đi tới Trung Quốc. Hắn muốn bóp nát tình cảm giữa Vu Thiểu Đình cùng Tô Tiểu Tiểu, hắn không hiểu tại sao hắn không thích Vu Thiểu Đình cùng Tô Tiểu Tiểu ở chung một chỗ, thật ra Vu Thiểu Đình là người không tệ nếu như Tô Tiểu Tiểu ở chung với hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Mặc dù Tô Lực Hằng rất kiên quyết, nhưng Vu Thiểu Đình vẫn không đành lòng thấy Tô Tiểu Tiểu chịu cực khổ, cho nên nói: "Vậy để tôi đến dạy cô ấy."
"Không được, cậu còn chuyện khác phải làm." Hắn làm sao cho bọn họ thêm cơ hội ở chung, "Không nói thêm nữa."
Không để ý tới Vu Thiểu Đình, Tô Lực Hằng rời khỏi nơi đó.
Mới vừa trở lại thư phòng, Tô Lực Hằng liền nghe tiếng gõ cửa.
"Đi vào."
Chỉ thấy Khinh Vân vẻ mặt ảo não sải bước đi vào.
"Đại ca, tiểu thư thật không phải người thích hợp học võ." Gãi gãi lỗ tai của mình, "Một thế đứng tấn bình thường, ta đã dạy ba ngày nhưng cô ấy học không được."
Nghe vậy Tô Lực Hằng nhìn về phía sân cỏ ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu đang đứng tấn, hai đầu gối cùng hướng, đôi bàn tay trắng như phấn giữ tại hai bên ngực, vẻ mặt khổ sở.
Tô Lực Hằng thở dài trong lòng, hắn nhớ được anh trai Tô Chí Hằng lúc còn học sinh từng đoạt giải chạy trăm mét, còn chị dâu Lâm Gia Mỹ từng là tay chủ công trong đội bóng chuyền, con gái của bọn họ tại sao về phương diện vận động ngu ngốc thế.
"Có phải tại cách dạy của cậu?" Tô Lực Hằng bắt đầu hoài nghi năng lực của Khinh Vân.
"Làm sao do em! Đại ca anh cũng đừng quên, bọn Tử Quyên đều một tay em dạy dỗ." Khinh Vân không thể chấp nhận có người hoài nghi năng lực của hắn, hắn tuy không phải giỏi nhất thế giới, nhưng trong Lưu Xuyên Đường có bao nhiêu người do một tay hắn đào tạo.
Suy nghĩ một chút, Tô Lực Hằng quyết định tự mình đi xem thử.
Tô Lực Hằng xuất hiện, làm cho Liễu Uyển Nhi giống như thấy được cứu tinh, cô từ nhỏ được cha mẹ nuôi trong khuê phòng, bị nghiêm khắc yêu cầu làm một khuê tú điềm tĩnh, bình thường chỉ vận động đôi chút chứ không bị hành hạ như vậy.
"Chú......" Đang muốn nói hắn cô không muốn học, lời vừa ra miệng đã bị Tô Lực Hằng ngạnh sanh sanh đánh trở về.
"Đừng nói với ta cháu không học được." Lời nói nghiêm nghị phá vỡ hoàn toàn hy vọng của Liễu Uyển Nhi.
Sau khi được chỉ đạo, Liễu Uyển Nhi vẫn không thể thay đổi, Tô Lực Hằng thật sự vô lực.
"Tập tiếp tục cho ta, đứng không tốt tối nay không được ăn cơm." Nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi.
Đang lúc Liễu Uyển Nhi hết sức tuyệt vọng, dì Trương len lén xuất hiện bên người cô, lặng lẽ nói lại một câu sau đó nhanh chóng biến mất.
Rất nhanh Tô Lực Hằng liền nhận được một danh sách mua hàng thật dài vốn định gọi những người khác giúp đở một chuyến, lại bị dì Trương ra lệnh rõ ràng yêu cầu chính hắn tự mình đi.
Lúc gần đi Tô Lực Hằng còn đặc biệt yêu cầu Khinh Vân nhất định phải quan sát Tô Tiểu Tiểu.
Bầu trời bắt đầu lờ mờ, Tô Lực Hằng rốt cục xách mấy túi lớn trở lại, vừa vào cửa liền nhìn thấy Liễu Uyển Nhi đang thoải mái tựa vào ghế nằm, vui thích nhận lấy đồ dì Trương đưa qua.
"Khinh Vân!" Gầm lên giận dữ khiến Khinh Vân 'vụt' chạy khỏi gian phòng, nhìn thấy Tô Lực Hằng đứng đối diện Liễu Uyển Nhi, hắn lập tức hiểu mọi chuyện đã bị lộ.
"Đại ca ~"Khinh Vân gãi đầu xin lỗi không dám nhìn ánh mắt tức giận của Tô Lực Hằng.
Chủ mưu dì Trương thấy Tô Lực Hằng nổi dóa, lập tức đứng ra nói chuyện: "Lực Hằng, đừng tức giận, mặc dù cậu làm vậy cũng vì muốn tốt cho Tiểu Tiểu, nhưng không khỏi quá nghiêm khắc đi, Tiểu Tiểu từ nhỏ đã được nuông chiều."
Lời dì Trương cộng thêm Khinh Vân 'phản bội'làm cho Tô Lực Hằng bỗng nhiên cảm giác mình bị bạn bè xa lánh, có lẽ hắn nên đổi lại phương thức huấn luyện Tô Tiểu Tiểu.
"Nhìn cái gì, mau ăn cơm trước đi."
Thấy hắn chịu thua trong lòng mọi người vui sướng.
← Ch. 013 | Ch. 015 → |