Người chú xa lạ
← Ch.005 | Ch.007 → |
Nhận được điện thoại biết được Lâm Cẩm Quyền đã rời khỏi bệnh viện, Tô Lực Hằng trên mặt lộ một nụ cười lạnh, tiếp theo hắn còn muốn đưa cho Lâm Cẩm Quyền một "vui mừng" hơn nữa, bất quá việc cần làm bây giờ hắn phải sắm vai một người chú tốt bụng.
Liễu Uyển Nhi nhàm chán nằm trên giường bệnh, dì Trương mới vừa trở về nấu cháo gà cho cô, hiện tại trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình cô, cảm giác cô độc khiến cô nhớ đến phụ mẫu ở Càn Triều Tấn, không biết bọn họ bây giờ cố sống tốt hay không, không tự chủ Liễu Uyển Nhi trong miệng niệm kinh Đại Bi Chú, cầu nguyện Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ phụ mẫu cô bình an khỏe mạnh.
Ngoài cửa, mấy người đàn ông vạm vỡ thấy Tô Lực Hằng đi tới, lập tức cùng gọi to: "Chào!Đại ca."
"Bên trong có người nào sao?" Tô Lực Hằng hỏi.
"Chỉ có một mình tiểu thư."
"Tiếp tục xem chừng." Nói xong Tô Lực Hằng nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Chỉ thấy một cô bé gương mặt tái nhợt đang ngồi xếp bằng trên giường, trong miệng nói lẩm bẩm. Đã có bảy tám năm không gặp, Tô Lực Hằng trong lòng thầm tính, nhớ được khoảng thời gian trước về nước hắn còn đang học đại học, khi đó Tô Tiểu Tiểu còn đang học tiểu học, thân người tròn mũm mĩm giống trẻ con, nhìn lại cô bây giờ duyên dáng yêu kiều, xem ra ngũ quan hoàn toàn tập hợp ưu điểm cha mẹ.
Xem ra con bé khôi phục không tệ lắm, nhưng cô sống tốt đổi lại lấy đi tánh mạng Tô Chí Hằng cùng chị dâu, nghĩ tới đây Tô Lực Hằng vô cùng oán hận Tô Tiểu Tiểu.
Hắn đến gần Tô Tiểu Tiểu, rốt cục nghe được trong miệng cô đọc: Đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát......
Tô Lực Hằng quả thực không tin lỗ tai mình, hắn không nghe lầm chứ, nhóc con này đang niệm kinh, chẳng lẽ là chị dâu dạy, hay do cô tự học thành tài?
Cảm giác có người đang đến gần mình, Liễu Uyển Nhi mở mắt, chợt thấy một người đàn ông xa lạ đang mở to mắt nhìn mình, mà khoảng cách chỉ vẻn vẹn một thước xa.
Liễu Uyển Nhi thiếu chút nữa thét chói tai, nhưng ngay sau đó cô bình tĩnh lại, hỏi: "Anh là ai?"
Tô Lực Hằng lúc này mới nhớ Tô Tiểu Tiểu mất trí nhớ, trong lòng một hừ lạnh, anh hai và chị dâu đáng thương mất đi tánh mạng, đổi lấy một người hoàn toàn quên lãng. Bất quá nghĩ đến mục đích chuyến này của mình, Tô Lực Hằng lập tức nặn ra một nụ cười từ ái, dịu dàng nhìn Liễu Uyển Nhi nói: "Tiểu Tiểu, ta là chú của cháu."
Nụ cười của Tô Lực Hằng khiến Liễu Uyển Nhi buông lỏng cảm xúc trong lòng. Ở Càn triều Tấn, ngoại trừ phụ thân cô bình thường rất ít tiếp xúc nam tử xa lạ, sau khi đi tới hiện đại cô vẫn sống ở bệnh viện, bởi vì ngoài cửa có người đàn ông vạm vỡ, nên cô bình thường chỉ tiếp xúc với bác sĩ trưởng.
Nhìn Tô Lực Hằng thân hình cao lớn khuôn mặt tuấn tú, Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên có chút xấu hổ, đầu cô càng cúi càng thấp, không dám nhìn hắn nữa.
Phản ứng của cô khiến Tô Lực Hằng quên mất phiền não."Cháu không nhớ rõ không sao, chúng ta đã từng gặp qua." Vươn tay cố tình tỏ vẻ thương yêu vẹt mái tóc trên trán Liễu Uyển Nhi, "Bác sĩ nói cháu khôi phục rất tốt, chú chuẩn bị ngày mai sẽ đón cháu về nhà."
"Cái gì?Lực Hằng cậu muốn đón Tiểu Tiểu về nhà." Mới vừa vào cửa dì Trương vừa lúc nghe được Tô Lực Hằng nói muốn đón Tô Tiểu Tiểu xuất viện, lập tức phản đối, "Thân thể Tiểu Tiểu chỉ mới khôi phục, tốt nhất nên để con bé ở bệnh viện thêm một khoảng thời gian."
Thật ra Tô Lực Hằng muốn đón Tô Tiểu Tiểu về nhà thuần túy chỉ vì muốn giữ cô lại bên mình, không để cho Lâm Cẩm Quyền tìm được cơ hội đến gần cô, còn vết thương trên người cô, Tô Lực Hằng căn bản không quan tâm.
Nhưng dì Trương là ân nhân nhà họ Tô bọn họ, hắn không thể không quan tâm cảm nhận của bà. Năm đó vợ chồng Tô Chí Hằng bận rộn đi làm không rảnh lo việc trong nhà, lúc ấy dì Trương ở bên cạnh ngày ngày chạy sang chăm sóc hắn và Tô Tiểu Tiểu, có khi bà lấy ra tiền lương của mình, len lén mua thêm đồ ăn mua gạo cho Tô gia, khiến cho Tô Lực Hằng lúc còn thiếu niên nhìn rõ trong mắt, cảm ơn trong lòng. Sau Tô Chí Hằng đi làm ăn, liền dứt khoát đem dì Trương mẹ goá con côi đón vào Tô gia sống cùng bọn họ, cho nên mọi người trong Tô gia đều đã sớm đem dì Trương thành người trong nhà.
"Dì Trương, dì yên tâm, ta sẽ bảo bác sĩ ngày ngày đến nhà kiểm tra cho Tiểu Tiểu." Tô Lực Hằng không muốn để mẹ Trương lo lắng, tiếp tục nói, "Hiện tại Tiểu Tiểu mất trí nhớ, nếu như có thể về nhà dưỡng bệnh có lẽ sẽ giúp cô ấy sớm khôi phục trí nhớ."
Nghĩ lại thấy Tô Lực Hằng nói vô cùng có lý, nếu như Tô Tiểu Tiểu có thể khôi phục trí nhớ thì tốt biết mấy, cho nên mẹ Trương cũng đồng ý quyết định của Tô Lực Hằng.
← Ch. 005 | Ch. 007 → |