Vay nóng Tima

Truyện:Sai Phi Dụ Tình - Chương 080

Sai Phi Dụ Tình
Trọn bộ 160 chương
Chương 080
Vô sắc
0.00
(0 votes)


Chương (1-160)

Siêu sale Lazada


Ánh trăng chan chứa trong không gian, nến chập chờn trong bóng tối, ngọn lửa nhỏ không ngừng nhảy múa.

Bách Lý Hàn ngồi trước cửa sổ trong Thính Phong Uyển, từ sau khi Lưu Sương rời đi, hắn thường xuyên tới đây ngồi, trong yên tĩnh và bi thương, nhớ lại từng nụ cười, từng cái nhíu mày của nàng.

Ánh mắt hắn dừng trên ngũ huyền cầm, trên mặt đàn, loang lổ vết máu, đó là máu của Lưu Sương, hắn đi lên phía trước, ôm cây đàn vào ngực, nhẹ nhàng chạm vào từng dây đàn một, dây đàn bật ra tiếng, giống như có ai đang nức nở nghẹn ngào.

Hắn ôm cây đàn, chậm rãi đi ra sân. Đặt cây đàn dưới tàng cây quế hoa, lẳng lặng đánh đàn.

Hoa quế mới nở thơm ngào ngạt, nghe được tiếng đàn, như có linh tính, từng đóa hoa nhỏ màu vàng từ cành cây rụng xuống, khẽ bay trong không gian, như đang múa giữa trời.

Ánh trăng đổ xuống, tiếng đàn thê lương, mùi hoa đưa tình, bạch y phất phơ, tình cảnh này, như mộng như ảo.

Bách Lý Hàn nhắm mắt, trước mắt hắn dường như đang hiện ra má lúm đồng tiền khi cười của Lưu Sương, như hoa thơm ngào ngạt, lúc nàng bưng chén độc dược quyết tuyệt cùng hắn, lúc nàng đau đớn vì độc phát, trong cổ họng đột nhiên ngòn ngọt, hắn không thể ức chế phun ra một ngụm máu.

Hắn vỗ lên ngực, mặc cho nỗi tương tư trào lên nhấn chìm trái tim.

Tương tư như liệt hỏa, thiêu đốt lồng ngực hắn. Trong một tích tắc, hắn thậm chí quên cả hô hấp.

Ban đêm yên tĩnh, hắn như một pho tượng đá trầm mặc, cho dù thanh phong đang thổi vào quần áo hắn bay phất phơ.

"Vương gia, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo!" Lý Hữu to gan nói.

Vương gia từng hạ lệnh khi hắn đang ở Thính Phong Uyển, không cho phép quấy rầy, nhưng mà, tình thế tối nay, thật sự là cực kỳ nghiêm trọng.

Bách Lý Hàn liếc nhìn Lý Hữu một cái, nói: "Nói!"

"Bẩm Vương gia, có người đến Lãnh Uyển bắt cóc trắc phi! Tất cả thị vệ canh giữ đã trúng kỳ độc, hôn mê bất tỉnh, thuộc hạ đã phái người đuổi theo." Lý Hữu trầm giọng bẩm báo.

Bách Lý Hàn híp mắt lại, cong môi cười lạnh, chờ lâu như vậy, cố ý bố trí thị vệ tại Lãnh Uyển vô cùng lỏng lẻo, cố ý làm ra vẻ hắn đối với Đại Mi Vũ chưa nỡ dứt tình, rốt cục đã đợi được đến ngày này.

Xem ra, bên cạnh người đàn bà đó quả nhiên là có cao nhân, còn có dũng khí xông vào Vương phủ của hắn. Hắn không đi xem một cái, chẳng phải là rất đáng tiếc sao. Đứng dậy, phất tay một cái, gạt hết hoa quế vương trên người, lạnh giọng ra lệnh: "Đuổi theo!"

Bóng đêm như mực, mặt trăng lúc ẩn lúc hiện.

Một bóng đen mang Đại Mi Vũ phi thân ra khỏi vương phủ, xuyên qua ngõ nhỏ. Vài bóng đen chui ra từ trong góc tối, bảo vệ người này phi thân qua những mái nhà, hướng về phía ngoại ô Ngọc Thành.

Dân chúng Ngọc Thành treo đèn chi chít, như ngàn sao rơi xuống trần gian. Vầng trăng cong cong, sao giăng đầy trời, cảnh lúc này rất đẹp.

Nhưng bọn họ không thể thưởng thức, đứng trên một đỉnh đồi, xem xem thị vệ vương phủ có đuổi theo không.

Trong đêm yên tĩnh, một luồng lãnh ý kéo tới, mấy người đột nhiên dừng lại, chậm rãi lui về phía sau hai bước.

Trên đỉnh đồi, không biết xuất hiện một bóng trắng từ khi nào.

Dáng người hắn cao lớn, vững chắc như thanh tùng. Hắn lặng im không nói gì đứng đó, dưới ánh trăng, gương mặt của hắn tuấn mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt bắn ra hàn quang lãnh liệt như dao. Trường bào bằng gấm xanh nhạt bị gió núi thổi phất phơ, nhìn hắn như tiên sắp đạp mây về trời.

Hắn đột nhiên cất bước, đi về phía bọn họ hai bước.

Vài người không tự chủ được lui về sau hai bước, không biết là bị sự túc sát trên người hắn bức bách, hay là bị khí phách trên người hắn bắt buộc.

"Chỉ bằng mấy người các ngươi, cũng dám đến vương phủ cướp người?" Trương Tá Lý Hữu theo sau dẫn theo thị vệ bao vây ngọn đồi, con ruồi cũng bay không lọt, nhìn thấy đối phương chỉ có vài người, cực kỳ tức giận hỏi. Vương gia nói là muốn ép cao nhân bên cạnh hoàng hậu lộ mặt, nhưng nhìn mấy người này, làm gì có cao nhân nào? Mấy tên này quả thật không kém, nhưng so với hai chữ cao nhân, thì còn cách khá xa.

Mấy hắn y nhân không nói gì, chỉ vác Đại Mi Vũ lui về phía sau. Đại Mi Vũ hiển nhiên đã hôn mê từ lâu, đang bị một hắc y nhân vác trên vai.

Trong gió có một mùi thơm, rất nhẹ nhàng nhàn nhạt, Bách Lý Hàn đột nhiên nhíu mày, lặng lẽ giơ tay ra dấu. Thị vệ đi theo cuống quít ngừng thở, vận công hộ thể. Sau đó giả vờ trúng độc, ngã xuống đất.

Bên cạnh đồi là một cánh rừng, lúc này không gió, lá cây trong rừng không có gió mà tự rơi, phiên nhiên bay múa.

Một bóng đen đạp lên ánh trăng, lao như chớp đến, khi đến đỉnh đổi, bóng đen dừng lại, nghiêm trang đứng đó.

Bách Lý Hàn đưa mắt nhìn, dưới ánh trăng, người nọ khoác áo choàng hắc bạch tương giao. Một nửa là màu trắng tinh khiết, trắng như bông tuyết mùa xuân; một nửa lại đen như mực, đen như bóng đêm. Hai màu trắng đen, dường như chia người hắn thành hai nửa.

Bách Lý Hàn đã gặp người mặc quần áo trắng đen, nhưng chưa từng thấy ai, chia quần áo ra làm hai nửa như vậy. Một nửa đối với một nửa, chẳng lẽ linh hồn hắn, cũng một nửa tinh khiết thiện lương, một nửa tối đen tà ác?

Người nọ che mặt bằng vải đen, lộ ra một đôi mắt, rõ ràng tinh khiết giống như sóng xanh trên đầm, nhưng mà, nụ cười của hắn, đôi mắt của hắn lại ẩn chứa sự tà mị.

"Trữ Vương gia, thật không ngờ, ngươi lại trúng độc dễ dàng như vậy, xem ra, ta thật đã đánh giá ngươi quá cao!" Thanh âm của hắn rõ ràng đùa cợt, chậm rãi nói từng tiếng.

Bách Lý Hàn phất tay một cái, các thị vệ đang ngã trên mặt đất liền đứng lên, tay cầm cung tên, chĩa thẳng về đám hắc y nhân.

Người nọ thần sắc cả kinh, sững sờ nhìn Bách Lý Hàn.

"Chẳng lẽ, chủ nhân của ngươi không có nói cho ngươi, từ khi còn nhỏ, ta đã bị bà ta bắt cóc, hạ độc, ám sát vô số lần, bây giờ, đã sớm luyện thành một thân bách độc bất xâm sao?" Bách Lý Hàn nói với giọng giễu cợt.

Người nọ tất nhiên là không tin Bách Lý Hàn có thân thể bách độc bất xâm, chẳng qua là đã thêm một tầng phòng bị thôi. Nhưng hắn không nghĩ được rằng Bách Lý Hàn lại cảnh giác như vậy, độc dược hắn dùng mùi rất nhẹ, xem ra, còn cần phải nghiên cứu nữa, khi nào nghiên cứu ra thứ độc không có mùi mới được.

"Các hạ cũng coi như cao nhân, tại sao cam chịu ủy thân trong hoàng cung, đối nghịch cùng bổn vương?" Bách Lý Hàn hỏi.

Người nọ cao giọng cười, cặp mắt hẹp dài tà mị nhìn đôi phượng nhãn của Bách Lý Hàn chăm chú, nói: "Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ta quá buồn chán, cho nên, muốn tìm vài chuyện làm giết thời gian. Mà ngươi, lại rất mạnh mẽ, ta muốn cùng ngươi đấu một trận, thế sẽ rất thú vị, có phải không? Cho nên, ta đương nhiên đến đầu quân cho địch nhân của người!" Người nọ vân đạm phong khinh mà nói.

"Rất thú vị?" Bách Lý Hàn kinh ngạc nhìn mắt người nọ, vô cùng khó tin. Trên đời này, có người như vậy thật sao?

"Nếu ngươi thật sự muốn cùng ta đấu một trận, chúng ta liền quang minh chính đại luận võ, ngươi trốn sau lưng kẻ khác, lén lén lút lút, không cảm thấy hổ thẹn sao?" Bách Lý Hàn lạnh lùng uy nghiêm nói.

Người nọ lắc đầu, nói: "Võ công của ta đương nhiên kém ngươi, cùng ngươi quang minh chính đại luận võ, thì chết dưới kiếm của ngươi là chuyện không cần nghi ngờ. Hơn nữa, đấu như vậy, rất không thú vị. Ngươi xem, chúng ta như bây giờ không phải tốt lắm sao? Chúng ta không phải đã đấu hai trận sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên sao? Hiệp thứ nhất, ta dùng ô đầu căn và tham tửu trộn thành độc dược, làm Tĩnh Vương trúng độc, đổ cho ngươi tội hạ độc, thật không ngờ Vương phi của ngươi đoán được, giải được độc. Hiệp này tính là ngươi thắng. Hiệp thứ hai, ta phối chế ra thứ thuốc ăn vào sẽ cho mạch đập như đang mang bầu, lại nói cho trắc phi của người dùng quế kết hợp với xuyên ô giả bị hại. Hiệp này, ta thắng rồi."

Người nọ bẻ ngón tay, kể ra những lần giao đấu của bọn họ.

"Thì ra là như vậy." Bách Lý Hàn cắn răng nói. Bởi vì tin tưởng Đại Mi Vũ không biết y thuật, hắn mới cho rằng cô ta không thể tự hạ độc mình, cho nên mới hiểu lầm Sương Nhi. Không ngờ, tất cả là do tên này giở trò quỷ.

Trong lòng đau thảm thiết, nghĩ đến Lưu Sương đã từng nhận những khổ sở gì, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ. Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, xé gió lao tới, đâm thẳng vào cổ họng kẻ kia.

"Ngươi không thể giết ta!" Người nọ vừa nói vừa vội vàng lắc mình né qua, nhưng mà động tác vẫn chậm một nhịp, giải lụa buộc tóc bị kiếm xẹt qua, cắt thành từng đoạn, bay tán loạn trên đất.

"Ta nguyện dùng một bí mật trao đổi cùng ngươi." Người nọ nói to.

Bách Lý Hàn ngừng thế tấn công, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng mơ tưởng làm trò ma, tối nay, ngươi nhất định phải chết dưới kiếm của ta."

"Thật sao?" Người nọ nhìn lướt qua thị vệ của Bách Lý Hàn đang bao vây ngọn đồi, vân đạm phong khinh mà nói: "Tối nay ta quả thật rất khó thắng. Bất quá, ta vừa nói rồi, ta nguyện dùng một bí mật để đổi lấy tính mạng của ta và Đại Mi Vũ. Không biết Vương gia có đồng ý không."

"Bí mật?" Bách Lý Hàn nhếch miệng, giọng nói rõ ràng kiên quyết: "Ta đối với bí mật của ngươi không có chút hứng thú nào, trước mắt, ta chỉ muốn mạng của ngươi." Dứt lời, lại vung kiếm lên, đưa về phía người nọ.

"Nếu như nó quan hệ đến sự sống chết của Vương phi của ngươi?" Người nọ lại nói.

Tay phải Bách Lý Hàn dừng lại, bảo kiếm đứng yên khi chỉ còn cách cổ họng người nọ nửa tấc. Kiếm phong lạnh lẽo làm hắn đứt da, từng giọt máu tươi chảy ra.

Tay Bách Lý Hàn vẫn ở nguyên đó, người nọ liền gạt mũi kiếm qua một bên, cười tà đưa tay lên lau máu, thản nhiên nói: "Ngươi có biết, Vương phi của ngươi thân mang hàn độc đã rất nhiều năm rồi, vốn là, nếu mấy năm trước, dùng tương tư lệ làm thuốc dẫn, cùng với thuốc đặc trị, thì có thể giải được hàn độc. Chẳng qua là, tương tư lệ rất khó tìm, dường như không còn tồn tại nữa. Để đến hôm nay, hàn độc càng sâu, sợ rằng thiên hạ đã không có thuốc nào chữa được nữa, nàng nhất định không sống quá hai mươi tuổi. Nhưng mà, trong tay ta lại có biện pháp giải hết hàn độc trong người nàng. Chẳng lẽ, bí mật này lại không bằng tính mạng hai người chúng ta sao? Phải biết rằng, mạng của hai nguời chúng ta không đáng giá bằng một ngón tay của Vương phi đâu!"

Bách Lý Hàn nghe vậy trong lòng như có sét đánh, trước mắt hắn hiện ra tình trạng thê thảm của Lưu Sương khi bị hàn độc hành hạ, ngực hắn đau thắt lại.

Nhiều năm như vậy rồi, Bạch Lộ thân là ngự y cùng Lưu Sương vẫn không có cách nào giải hàn độc trong người nàng, chẳng lẽ, hàn độc của nàng không còn cách giải?

Nhớ đến lần gặp cuối cùng, nàng đứng ở mũi thuyền, sắc mặt tái nhợt, đáy lòng hắn khó chịu vô cùng, xem bộ dạng đó, Đoạn Khinh Ngân cũng không giải được hàn độc trong người Lưu Sương, chỉ là khống chế tạm thời thôi?

"Trữ Vương gia, thế nào, có đổi hay không?" Người nọ cười tà hỏi.

"Làm sao ta tin được ngươi, ai biết lời ngươi nói là thật hay giả! Bao nhiêu người không giải được, ngươi dựa vào cái gì mà nói giải được?"

"Ta nói cho ngươi danh hiệu của ta, ngươi sẽ tin lời ta thôi. Cho tới bây giờ, nếu ta muốn cứu ai, người đó tuyệt đối không chết. Ta gọi là Vô Sắc!"

Vô Sắc!

Bách Lý Hàn cả kinh, hắn đương nhiên là đã nghe danh của Vô Sắc.

Giang hồ đồn rằng, hắn là đệ tử duy nhất của Độc Thủ Dược Vương.

Độ si mê mà hắn dành cho độc dược so với sư phụ của hắn còn điên cuồng hơn, y thuật của hắn cũng cao hơn sư phụ.

Nghe nói, tên của hắn là Vô Sắc, bởi vì độc dược hắn nghiên cứu ra đều không màu như nước.

Hắn có thể đem dịch độc trong hoa và trong nọc của độc vật chế thành thứ thuốc độc không màu. Đương nhiên, hắn vẫn chưa đạt tới cảnh giới không mùi. Nếu không, tên của hắn đã là Vô Sắc Vô Vị.

Bất quá, giang hồ đồn rằng, Vô Sắc là kẻ rất giữ chữ tín, hắn nếu muốn cứu ngươi, nhất định sẽ cứu ngươi, tuyệt đối không hai lời.

Không ngờ tên ma đầu này, lại ẩn thân trong cung, làm thuộc hạ cho hoàng hậu, chỉ để chơi cho vui. Bách Lý Hàn lúc này, thật sự là có chút dở khóc dở cười.

Bất quá, nếu hắn là Vô Sắc. Chỉ cần Lưu Sương có một phần trăm hy vọng, hắn cũng sẽ cam tâm mạo hiểm.

"Được! Ta đáp ứng ngươi. Đưa giải dược đây!" Bách Lý Hàn lạnh lùng nói.

"Được, Trữ Vương gia quả nhiên thống khoái, lần này, ta lại thắng." Vô Sắc khẽ cười nói."Rất đơn giản, nếu ngươi muốn cứu nàng, chỉ cần làm như sau..." Vô sắc hạ giọng, đem biện pháp giải hàn độc nói cho Bách Lý Hàn.

Bách Lý Hàn nghe vậy ánh mắt trở nên thê thảm, lạnh lùng nhìn Vô Sắc: "Đây là biện pháp duy nhất sao?"

Vô Sắc nói: "Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, đây là biện pháp duy nhất cho tới lúc này để cứu nàng. Có lẽ sẽ có biện pháp khác, nhưng mà, ta vẫn chưa nghiên cứu ra." Hắn lại cười nhạt nói:."Ta đã cứu một người, sẽ nhân tiện đả thương một người, ngươi biết chứ."

Bách Lý Hàn cảm thấy chán nản, trên đời này sao lại có người như vậy.

"Ngươi có thể thả ta đi chưa?" Tay hắn, nhẹ nhàng đẩy kiếm của Bách Lý Hàn ra.

Sau đó, mang theo mấy hắc y nhân, ôm Đại Mi Vũ biến mất trong đêm tối.

Đại Mi Vũ cũng đã tỉnh lại, dùng đôi mắt thống khổ phức tạp nhìn Bách Lý Hàn.

Bóng đêm càng thêm đặc quánh, gió dần dần lạnh hơn, Bách Lý Hàn đứng trên đỉnh đồi, gương mặt tuấn mỹ không chút cảm xúc, làm cho người ta thấy đẹp không lời nào tả được.

Tay hắn, dần dần nắm thành quyền, hắn nhất định phải cứu Sương Nhi.

...............................................

Thu ý dần dần dày lên, một số loài hoa mùa hạ bắt đầu héo tàn.

Lưu Sương đứng ở trong sân, nhìn hoa, trong lòng nảy lên sự cảm khái nhàn nhạt. Hoa nở hoa tàn, là chuyện đương nhiên phải thế, như chuyện buồn vui trong đời.

Tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay, nàng biết, hàn độc của nàng càng ngày càng sâu. Ngày ấy sư huynh mặc dù đã dùng thuốc viên khống chế sự phát tác của hàn độc, nhưng vẫn chưa giải hết hoàn toàn.

Hôm nay còn là mùa thu, nàng đã cảm thấy hàn ý lạnh người, không biết đến mùa đông thì sẽ như thế nào.

Đoạn Khinh Ngân dựa vào cửa, nhìn Lưu Sương đang ngắm mặt hồ và những cánh hoa trôi lờ lững, trái tim trào lên một cảm giác phức tạp, hắn vĩnh viễn cũng không thể nói rõ cảm giác đấy.

Nàng gầy, áo trắng, tóc đen, mảnh mai yếu đuối, hoa rơi trên quần áo nàng, nàng như đang ở trong mộng, không phát hiện ra hắn.

Đoạn Khinh Ngân cứ đứng dựa cửa như thế, vẫn ngóng nhìn Lưu Sương, nếu như có thể, hắn hy vọng có thể cứ mãi thế này.

Nhưng mà, nhớ đến chuyện Lưu Sương thân mang hàn độc, trong lòng hắn lại đau đớn, hắn thật quá vô dụng. Lúc đầu vì cứu nàng, đã dẫn nàng theo bái Bạch Lộ làm thầy, chính là vì muốn học y, để giải hàn độc. Nhưng mà, hơn mười năm trôi qua rồi, hắn vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chịu sự hành hạ của hàn độc.

Không thể đợi thêm nữa, thu xếp xong chuyện lần này, hắn sẽ dẫn nàng đi khắp nơi tìm thuốc tốt.

Nàng nhẹ nhàng đứng thẳng lên định rời đi, cứ nhìn nàng từ xa thế này là được rồi.

Sau đó, thân thể suy yếu khẽ lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã. (sư huynh suýt ngã đấy, không phải Lưu Sương đâu)

Lưu Sương cảm ứng được gì đó quay đầu lại, thấy Đoạn Khinh Ngân.

Gương mặt hắn tuấn nhã, khí chất cao quý, phong thái bình thản, có phong độ cùng khí phách của đế vương. Nhưng sắc mặt tái nhợt, vậy là mỵ dược vẫn làm sư huynh bị thương.

"Sư huynh, huynh đã đến rồi!"

Từ ngày hắn trúng mỵ dược cưỡng hôn nàng, bọn họ chưa từng gặp mặt. Lúc này mặt đối mặt, cả hai đều ngại ngùng xấu hộ. Tình huynh muội trong sáng, đã lên men, nhưng không biết có thể trở thành thứ rượu ngon được không.

"Sư huynh, mấy ngày nay, huynh bận lắm sao?" Lưu Sương cố tìm chủ đề để nói chuyện. Nàng biết, sư huynh rất bận xử lý chính sự, hắn muốn lấy lại quyền lực từ tay vương hậu.

Đoạn Khinh Ngân cười êm ái, giẫm lên cánh hoa tàn, nhẹ nhàng mà chậm rãi đi tới bên Lưu Sương, hắn không muốn Sương Nhi nhìn thấy tình trạng suy yếu của hắn. Hắn không muốn làm cho nàng lo lắng, hắn chỉ nguyện trong lòng nàng, hắn vĩnh viễn là mạnh nhất, vĩnh viễn có thể thủ hộ nàng, bảo vệ nàng.

Hắn chắp tay đứng cạnh Lưu Sương, cười yếu ớt hỏi: "Sương Nhi, hôm nay ngủ có ngon không? Mấy ngày không gặp, muội lại gầy đi."

Sư huynh đứng bên cạnh, làm bóng hình nhỏ xinh của nàng như tan ra trong bóng dáng cao lớn của hắn, khí tức của hắn bao phủ nàng, thật ấm áp.

"Muội rất khỏe, sư huynh không cần lo lắng cho muội!" Mặc dù đêm vẫn mơ cơn ác mộng đấy, nhưng mà nàng không muốn sư huynh phải lo lắng.

Nàng thản nhiên cười nói với hắn.

Đoạn Khinh Ngân đảo mắt qua đôi môi hồng của Lưu Sương, đột nhiên ánh mắt như bị kiềm hãm, chuyện đêm đó không thể ức chế lại hiện lên trong đầu óc hắn. Hắn giống như bị rắn cắn quay đầu nhìn bụi hoa, nhìn hoa tàn, hoặc hoa chưa tàn.

Không gặp nàng, hắn nhớ nàng rất nhiều.

Nhìn thấy nàng rồi, tình cảm lại có vị đau đớn, nhưng cũng có vị ngọt ngào say lòng người.

Sương Nhi, muội muốn huynh phải làm thế nào bây giờ?

"Sương Nhi, muội... muội sẽ xử sự thế nào nếu triều đại thay đổi?" Hắn đột nhiên nói sang chuyện khác.

"Có mặt trời nào là không lặn, có đế quốc nào là không có ngày tàn (bạn Nhi thêm vào). Triều đại thay đổi, chỉ như chuyện hoa nở rồi hoa lại tàn, là xu thế của lịch sử." Lưu Sương quay đầu nói.

Trong lòng Đoạn Khinh Ngân như bị kiềm hãm, hắn sớm đã biết Sương Nhi thông minh mẫn tuệ, chỉ là, nếu nàng biết Lăng Quốc đã đẩy nàng vào cảnh nước mất nhà tan, nàng có thế suy nghĩ lý trí như vậy nữa không?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-160)