Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhóc Lười, Tôi Yêu Em - Chương 003

Nhóc Lười, Tôi Yêu Em
Hiện có 144 chương (chưa hoàn)
Chương 003
0.00
(0 votes)


Chương (1-144 )

Siêu sale Shopee


Mặc kệ con bạn ở đầu dây bên kia đang tức giận bốc khói nghi ngút ở nơi xa xôi khỉ ho cò gáy nào đó. Nhỏ vẫn thản nhiên mặc kệ tất cả, chả sao hết dù trời có sập, chết thì đã sao, được lên thiên đường chơi càng sướng, được làm thiên sứ, cưỡi mây lượn gió y như mấy vị thần tiên trong phim Tây Du Ký ý, được vậy thì tốt quá còn gì bằng. Ho ho. Nhỏ cầu còn không được nữa là. (Botay toàn tập @@)

Tiếp tục chiến dịch ngàn năm không đổi, ngủ nướng. Chả hiểu lúc mẹ nhỏ mang thai có ăn nhầm thứ gì kỳ quái, gây đột biến gen hay không hoặc kiếp trước nhỏ mắc tội gì, hoặc lúc bước qua sông Nại Hà, đã uống nhầm canh đầu thai thành heo của Mạnh bà bà không nữa...

Mà sao nhỏ lúc nào cũng cực kỳ, cực kỳ cảm thấy thiếu ngủ. Người mệt mỏi, mắt thâm quầng đen xi y như đôi mắt của loài gấu trúc quý hiếm sắp bị tuyệt chủng ý...

Chả thế mà nhiều lúc đang ngồi trên xe buýt đến trường, mắt nhỏ cứ mơ màng như đang bay bổng trên mây hoài. Thầm nghĩ chắc bác lái xe phát hiện trên xe có loài gấu trúc quý hiếm, nên thay vì đưa nhỏ đến trường học lại đưa nhầm đến sở thú thì phải... ?

Thế nên, nếu thi ngủ nướng thì nhỏ rất tự tin mình sẽ dành chiến thắng. Ngủ qua sáng, vụt qua trưa, thông đến chiều muộn...

Không cần ăn uống, vận động, hay đi lại cũng được...

Khi nào đói đến mức không thể chịu nổi được nữa thì nhỏ mới nhắm mắt, nhắm mũi. Bước thấp bước cao, đi nhầm cả dép. Bên thì dép lê, bên thì giầy cao gót mắt nhắm mắt mở vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân...

Và vì quá lười nhác nên nhỏ chỉ thích ăn mì tôm sống, bim bim, hoặc đồ ăn nhanh để cầm chừng qua bữa là ok.

Ăn xong nhỏ chỉ thích lên thẳng phòng ngủ chơi game, đọc tiểu thuyết, rồi đi ngủ thế là cảm thấy cực kỳ hạnh phúc rồi.

Chậc, nói ra sợ mọi người sốc mà lên cơn đau tim chết thì tội lỗi của nhỏ nặng nề lắm, biết đến kiếp nào mới trả hết đây ta?

Rác rưởi, bụi bặm, gián chuột, quần áo thay ra cả tuần không giặt bốc mùi kinh khủng, bát đĩa ăn xong ngâm đấy vài ngày đến mức mốc meo, có mùi chua chua. Nhà bẩn thế chứ bẩn nữa. Nhỏ cũng chả quan tâm, coi như không tồn tại. Kệ, bẩn thì đã sao, chết quái đâu mà lo... ?

Haizz, Nhỏ đang tiếp tục say giấc mộng đẹp...

Chưa được 20 phút thì...

Reng... reng... reng...

Bỗng nhiên tiếng chuông cửa reo những âm thanh chói tai vang lên trong không gian yên tĩnh đầy bụi bặm của căn nhà nhìn không khác gì nhà hoang, chuồng lợn của nhỏ. Khiến nhỏ hết sức bực mình, khó chịu...

Mẹ nó chứ, không biết lại là đứa điên nào đến quấy nhiễu giấc ngủ nướng ngàn vàng của ta nhi?

Ức chế rồi nha, xem ra mi chán sống rồi, dám cả gan xông tới lãnh địa của ta à...

Nếu mi còn cứ cố tình trêu tức ta thì đừng trách ta là tiểu nhân, ra tay tàn ác đó nhá. Hừ...

Nhỏ vừa lẩm bẩm những lời nguyền rủa, lấy gối ra sức bịt chặt hai tai lại, để không bị những âm thanh đáng ghét của tiếng chuông cửa lọt vào màng nhĩ...

Reng... reng... reng...

Thế có điên không chứ, 15 phút nặng nề trôi qua trong oán hận của nhỏ, mà tiếng chuông cửa vẫn không chịu ngừng, khiến máu nóng trong người của nhỏ sôi sùng sục nổi đầy bong bóng như nước sôi ở 100 độ...

Chán nản cực độ, với tên điên khùng quyết tâm phá giấc ngủ nướng đẹp của nhỏ, để nhỏ phải đích thân xuống mở cửa. Dù muốn hay không nhỏ cũng đành phải lết xác, lật chăn, đi tạm đôi dép đi trong nhà một bên màu trắng, một bên màu xanh. Vì quá lười, mắt lại đang thiếu ngủ, trong lòng thì đang bực bội. Nên nhỏ cũng chả buồn nhìn xuống dưới chân nữa...

Mang bộ dạng, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Tóc tai thì bù xù như mớ bòng bòng lại còn dài nữa chứ, quần áo ngủ thì xộc xệch, nhăn nheo, dính vài vết bẩn lâu ngày không giặt. Mắt thì đầy rỉ vàng như mật ong...

Chậc, được lắm. Tên ngu ngốc chết tiệt kia, hãy chuẩn bị chờ tiếp chiêu của ta đây, cười một cách man rợ, thâm hiểm...

Mở cửa, nhưng lại đứng ẩn ở 1 đằng sau cửa...

Đợi người bấm chuông chờ ở cửa đợi suốt 20 phút đang tức điên hết cả người, chỉ đập tan cái cửa xông thẳng vào nhà để bóp chết nhỏ ngay tức khắc...

Nên cứ thế rất tự nhiên như đang đi dạo nơi công viên, thấy cửa mở liền không nói không rằng xông thẳng vào...

- AAAAAAAAAAAAA....

Bỗng một tiếng hét chói tai kinh khủng ngang tiếng sét giữa trời quang, vang ngay đằng sau lưng nhỏ.

Lại còn bị 2 bàn tay của ai đó lạnh như nước đá, bất ngờ đặt lên 2 vai. Khiến nhỏ vô cùng sợ hãi, chân run lẩy bẩy muốn khuỵ, khóc không ra nước mắt...

Khi quay lại để nhìn cho rõ xem rốt cuộc là ai thì càng kinh sợ, tim như muốn ngừng đập hét to như con lợn bị người ta chọc tiết vậy...

- AAAAAAAAAAAA, , ,

- Cứu tôi với có ma, ...

Sau khi quay người lại đằng sau nhìn thấy bộ dạng nửa người nửa quỷ của Hoạ Mi. Cô bạn Thuỷ Tiên, bạn thân của nhỏ ngay lập tức sợ hãi, la hét to thảm thiết...

Sau đó chẳng biết có phải sốc quá không, ngất xỉu trên cành quất luôn. À nhầm bất tỉnh nhân sự ngay tức khắc, trước khi ngất mắt vẫn không quên trợn trừng lồi cả lòng trắng ra. Chứng tỏ mức độ sợ hãi của nhỏ đã đạt tới đỉnh điểm như thế nào @@

- Ơ, con điên này may không bị sao chớ. Tao chỉ doạ tý thui mà sao đã ngất là thế nào... ?

Nhỏ vô cùng hoảng sợ, hôm qua thì mẹ nhỏ, hôm nay thì đến lượt con bạn thân của nhỏ. Thật chẳng hiểu nổi mấy người này bị bệnh gì nữa, sao dễ ngất vậy hả trời (Bệnh gì nhỉ mọi người, em cũng chịu thui - không nghĩ ra nữa @@).

- Này, mau tỉnh lại đi, có chết thì về nhà mày mà chết, đừng có chết ở nhà tao chứ. xui xẻo lắm... Hic

Nhỏ vừa lay người gọi Thuỷ Tiên dậy, vừa tìm đủ mọi cách để ép Thuỷ Tiên phải tỉnh lại. Như: Bịt mũi, xoa dầu gió vào lỗ mũi, giật tóc, cù lec, ... vẫn vô hiệu...

Buồn bực, nhỏ ngồi ủ rũ như xác chết nhìn Thuỷ Tiên...

- Này, rốt cuộc mày còn sống không thế. Chết rồi thì cũng nên nói cho tao biết 1 câu để tao gọi bố ****** đến đưa mà về lo tang lễ chứ... Hic

15 phút sau...

- AAAAAAAA

Chẳng biết nhỏ nghĩ cái quái gì mà bỗng dưng hết to, khiến người ta rợn hết cả tóc gáy thế không biết...

- À, đây rồi, nhà mình có 3 cây kim dùng để khâu quần áo chẳng may bị sứt chỉ...

Nhỏ vừa cầm 3 cây kim ngắm nhìn: nhỏ, vừa, to vừa băn khoăn không biết nên dùng cây kim loại nào nhi?

- Xem nào, cây kim nhỏ này, không biết có được không nhỉ, ui, sợ bé quá châm không đau thì sao...

- Còn cây kim loại vừa này thì sao nhi? Nên dùng hay không ta?

- Cây kim to nhất này nữa, dùng để châm liệu có gây ảnh hưởng gì đến các dây thần kinh của con nhỏ kia không nhi? Sợ châm nhầm vào dây thần kinh nào đó khiến nhỏ đầu óc bị chập không được bình thường thì biết làm sao?

Sau một hồi suy nghĩ chán chê, nhỏ quyết định dùng cây kim loại vừa. He he...

- Á, ...

Tiếng Thuỷ Tiên kêu thé lên.

Hô hô, quả là hiệu nghiệm, nhỏ thông minh ghê ^^

Sau khi dùng kim châm vào giữa huyệt, trước 2 lỗ mũi của Thuỷ Tiên...

Mở mắt, hơi mờ mờ, cuối cùng cũng nhìn rõ một khuôn mặt hết sức gớm giếc, tóc tai bù xù y như quái vật đang mở to đôi mắt thâm quầng cúi gần sát mặt Thuỷ Tiên, lặng lẽ quan sát không tiếng động.

Khiến tim Thuỷ Tiên đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, toàn thân lạnh toát, run rẩy, đang muốn ngất xỉu lần nữa thì...

- Đừng có ngất nữa nha, ta là Hoạ Mi nè cưng

Nhỏ nói giọng ngọt như mía lùi đầy quan tâm, nhưng trong hoàn cảnh này Thuỷ Tiên cảm tưởng như tiếng của loài ma quỷ thì đúng hơn...

- Hoạ Mi, là mày... là mày thật sao... ?

Thuỷ Tiên giọng thều thào, yếu ơt như người sắp chết hỏi Hoạ Mi...

- Không phải là tao thì còn ai vào đây nữa. Ho ho

Nhỏ đắc ý cười tươi, thật không ngờ con bạn thân của nhỏ trí nhớ kém thế mới có xa nhau 2 tháng hè không gặp mà đã không nhận ra nhau nữa rồi. Hic

- Trời ạ, cho con xin, ... hic

Thuỷ Tiên vẫn còn hoảng sợ nên khi biết sự thật chỉ biết kêu than, khóc không được mà cười cũng không xong...

- Xin gì?

Hoạ Mi nhíu mày nhìn nhỏ, đầy thắc mắc...

- Con điên này, thì cho tao chết luôn đi chứ sao?

Thấy Hoạ Mi còn cố tình giả nai, Thuỷ Tiên vô cùng tức giận.

- Sao thế? Có phải dây thần kinh nào của mày bị chập không?

Hoạ Mi đưa móng tay lên miệng cắn, lo lắng nhìn Thuỷ Tiên hỏi.

- Mày... mày làm gì mà tao bấm chuông mãi mới xuống, lại còn doạ ma tao nữa chứ. Có phải mày muốn hại chết tao mới thấy vui không?

Thuỷ Tiên ngồi bật dậy, trách móc...

- Hi hi, bạn yêu, mày mà chết thì tốt quá. Tao lại sớm được ăn cỗ còn gì. Yên tâm tao sẽ mua vòng hoa thật lớn, thật đẹp đến viếng mày mà, à sẽ đốt thật thiều thật nhiều tiền vàng, nhà lầu, xe hơi cho mày dùng nữa. Yên tâm đi, nếu có chết do lỗi tại tao thì nhất định tao cũng sẽ không để mày chịu thua thiệt đâu. Hí hí...

Hoạ Mi, vừa lấy 2 tay vòng thật rộng để miêu tả số lượng, lại còn thản nhiên cười tươi chết quyết không đền mạng mới ghê chứ...

- Mày... mày...

Thuỷ Tiên tức giận suýt hộc máu miệng, lên cơn đau tim thăng thiên luôn sau khi nghe câu phát ngôn sốc gây chết người không cần dao kéo của nhỏ. Cố giữ bình tĩnh lấy tay xoa xoa ngực, thở hắt ra. Thật là Thuỷ Tiên bó tay không còn gì để nói nữa rồi ~~


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-144 )