Làm cho người phụ nữ kia trở thành của tôi
← Ch.067 | Ch.069 → |
Editor: tamthuonglac
Đối với nhân viên Tống thị mà nói, thái độ của Tống Chi Nhậm quyết định mọi thứ.
Tối thiểu nhất, ở trong đế quốc của Tống thị, vẫn chưa có người nào dám không nghe theo ý kiến của Tống Chi Nhậm.
Tham dự hội nghị đều là cấp cao của Tống thị, không thiếu những nhân sĩ ủng hộ Tô Hành Phong thừa kế Tống thị, rất nhanh lập tức có người ra mặt.
Đứng lên chính là một cô nàng vóc người yểu điệu đeo mắt kính rất trí thức và nữ tính -- người phụ trách bộ phận tuyên truyền của Tống thị.
Mà ngồi bên cạnh cô là Tống Nhiễm Cầm, nhếch mày vẻ mặt mang biểu tình xem kịch vui.
"Là con trai lớn của Tống gia, tiến vào Tống thị làm việc cũng dễ hiểu." Cô tạm dừng, ánh mắt sắc bén như băng bắn về phía Tống Kỳ Diễn với biểu tình thản nhiên: "Là người phát ngôn hình tượng đối ngoại của Tống thị, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ duy trì hình tượng tích cực hướng về phía trước của Tống thị."
Tống Kỳ Diễn rũ mắt xuống, hai tay chắp lại thành hình tháp, trầm mặc, phản ứng như thế càng đưa tới cho hắn nhiều công kích.
"Tống tiên sinh, nếu đã trở thành một thành viên của Tống thị, mặc dù chưa thể thực sự quản lý cũng nên khiêm tốn học tập, mà không phải chơi bời lêu lổng, thậm chí biến thành chân sau của cả tầng quyết sách."
Giọng nói cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thêm một phần thờ ơ lạnh nhạt khinh bỉ, càng khiến cho sắc mặt Tống Chi Nhậm u ám.
Tống Nhiễm Cầm thấy thần sắc Tống Chi Nhậm không ổn vội vàng để sát vào thấp giọng lo lắng: "Cha, ngài đừng tức giận, những năm này em trai không trở lại Tống thị, không thể tránh được là không quen, học thêm một ít thì được rồi."
Nói xong, không quên hướng đến Tống Kỳ Diễn ném ra một cái ánh mắt "Đau lòng" lại thêm oán giận.
Nhìn ở trong mắt mọi người, đối với Tống Kỳ Diễn này người đang chờ đợi được chọn làm người thừa kế càng không hài lòng: chẳng lẽ vị này chính là nhị thế tổ của Tống thị chúng ta, không thể chịu được thằng ngu?!
Người phụ trách Bộ phận tuyên truyền liếc nhìn một vòng sắc mặt của mọi người, không ngừng cố gắng rèn sắt khi còn nóng: "Có thể là người thừa kế tương lai của Tống thị, nhất cử nhất động của anh đều liên quan trực tiếp đến vận mệnh Tống thị, ảnh hưởng lợi nhuận của Cổ đông cùng quyền lợi của mỗi một vị chủ quản nhóm người, mỗi một vị công nhân viên thân thiết của Tống thị."
Cô ta hít một hơi thật sâu tiếp tục nói: "Nếu như người thừa kế tương lai của Tống thị ngay cả ngồi hai giờ nghe báo cáo ở trong phòng hội nghị cũng làm không được, anh làm sao để cho chúng tôi những nhân viên này tín nhiệm anh, tiếp tục cùng anh cùng dốc sức làm việc? Nếu như anh không kiềm chế được lời nói và việc làm của mình, công ty thậm chí cả xã hội cũng sẽ không tin tưởng năng lực quản lý một cái xí nghiệp của anh, tiếp theo cũng sẽ đối với cả tương lai của Tống thị mà sinh ra hoài nghi, mà chút ít hoài nghi này cũng đủ để biểu đồ cổ phiếu có xu hướng dao động lên xuống."
"Nếu Tống tiên sinh đã ngồi ở trên vị trí này, như vậy mỗi một hội nghị tiếp theo anh dự họp thậm chí mỗi một câu nói mỗi một động tác việc làm đều xin nghĩ đến mười hai công ty bất động sản, mười lăm chuỗi khách sạn cao cấp, chín mươi bảy chuỗi siêu thị lớn, cùng với hơn năm mươi toà cao ốc văn phòng cao cấp, những thứ này vẫn chưa bao gồm công ty công nghệ thông tin, cửa hàng gia đình, công ty quảng cáo, công ty thời trang dưới cờ của Tống thị ở trong cả nước."
"Đương nhiên, còn có năm vạn công nhân viên vất vả làm việc trong những công ty này của Tống thị cùng với người nhà của bọn họ. Trên đây chỉ là một chút quan điểm của cá nhân tôi."
Sau khi nói xong, hướng vào nhóm người cấp cao đang lâm vào trầm tư mà khẽ gật đầu, tiếp đó cô ung dung mà ngồi xuống.
Hành văn liền mạch lưu loát, ngay cả một cái nghẹn cũng không vấp, không biết là trước đó luyện qua hay là đã có bản lãnh trời sinh!
Nói xong mọi người vẫn còn đang cố gắng bình phục cảm xúc trầm bổng lên xuống.
Người vốn nên xấu hổ đến không ngốc đầu lên được lại nhấc mi mắt lên, nhàn nhã tựa lưng ngồi ở trên ghế dựa, có nhiều hứng thú mà quét mắt liếc nhìn người phát ngôn kia một cái, khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị suồng sã.
"Đại diện cho mỗi lời nói hành động của Tống thị?"
Hắn cầm lấy bảng chức vị trước bàn sau đó tiện tay vứt xuống giữa bàn hội nghị.
Dưới những ánh mắt kinh ngạc mà không vui kia, không mặn không nhạt nói tiếp: "Vậy thì thừa dịp cơ hội bây giờ cô hãy nói cho tôi biết làm sao từ vị trí giám đốc Bộ phận khai thác ở nước ngoài mà ngồi vào trên ghế chủ tịch Tống thị."
Toàn hội trường là tiếng cúi thấp đầu hút không khí, bởi vì trong lời nói của Tống Kỳ Diễn câu này là đại nghịch bất đạo.
Bàn tay Tống Chi Nhậm ôm lấy quải trượng bị tức giận mà phải phát run, mím môi trừng mắt bộ dạng bất cần của Tống Kỳ Diễn.
Tống Nhiễm Cầm nghe thấy Tống Kỳ Diễn dõng dạc nói thẳng ra dòm ngó dò xét đối với vị trí người nắm quyền Tống thị, trong lòng rầu rĩ căng thẳng.
Nói không hoảng hốt là gạt người, đây chính là vị trí của con trai bà, làm sao có thể chắp tay nhường người khác?!
Lập tức, Tống Nhiễm Cầm nặn ra một nụ cười giả nhân giả nghĩa, khẽ gắt một tiếng: "Em trai, mọi việc đều có quá trình, nào có một lần là xong, huống chi vị trí người nắm quyền Tống thị, không phải là hơi chuyển động da miệng thì có thể ngồi vững vàng."
Đôi chân thon dài của Tống Kỳ Diễn thoải mái vén lên, cười ha hả, hai tròng mắt sâu kín như bóng đêm loé ra ánh mắt nghiêm nghị.
"Vậy cần gì? MBA? MPAcc? MAE? Hay là... Một tờ giấy kiểm tra DNA?"
MBA (Master of Bussiness Administration): Thạc sĩ quản trị kinh doanh
MPAcc (Master of Professional Accounting): Thạc sĩ kế toán chuyên nghiệp
MAE (Mechanical and Aerospace Engineering): Kỹ thuật cơ khí và Hàng không vũ trụ
Nhìn qua bộ dạng khiêm tốn xin chỉ bảo của Tống Kỳ Diễn, lửa giận trong lồng ngực của Tống Chi Nhậm rốt cuộc áp chế không nổi, dấy bốc lên hừng hực, vừa gõ quải trượng: "Đây là anh đang biểu đạt bất mãn đối ta sao?"
Tống Kỳ Diễn nhướng nhướng mày, hai tay chống ghế dựa đứng dậy, dáng người to lớn cao ngất đứng vững vàng trong ánh sáng hơi yếu.
Cổ tay áo Âu phục đen khảm nạm pha lê Swarovski đen, xa hoa mà khiêm tốn, quý khí mà chất phác, làm người ta khuất phục khí chất hoàn toàn tự nhiên.
Hai tay hắn bỏ vào trong túi quần, đi đến vị trí người phụ trách bộ phận tuyên truyền.
Mỗi một bước đi đều rất thanh thản, nhưng hoàn toàn càng không thể để cho người khác suy đoán được tâm tình thực sự của hắn.
Cái bóng đen cao gầy kéo dài dừng ở bên cạnh người phát ngôn, trong khi sắc mặt cô ta khẽ biến, Tống Kỳ Diễn đưa tay phải ra, hai ngón tay khớp xương rõ ràng gắp lên bảng chức vị trước mặt cô.
Liếc mắt nhìn không để lại dấu vết ném trở lại trên bàn, một lần nữa đút tay vào trong túi.
Hí mắt nhìn xuống người phát ngôn kia, không lộ rõ cảm xúc cười cười: "Nếu đối với tôi đã bất mãn như vậy, ngày nào đó khi tôi ngồi lên vị trí chủ tịch, tôi chấp nhận thư từ chức của cô. Khúc bộ trưởng."
Sắc mặt Khúc bộ trưởng bỗng nhiên tái nhợt, dưới ánh mắt cười lạnh của Tống Kỳ Diễn lại sửng sốt nói không ra lời.
"Em trai, làm sao em nói thế! Khúc bộ trưởng là tân văn hệ sinh viên tài cao ít ỏi trong nước, huống chi những năm này thận trọng cẩn thận cho Tống thị chúng ta, không có công lao cũng có khổ lao!"
Tống Nhiễm Cầm cuối cùng cũng ngồi không yên, thay Khúc bộ trưởng mở miệng nói, nếu không đúng là bỏ lỡ một vị đồng minh.
Tống Kỳ Diễn nghiêng người nhìn về phía Tống Nhiễm Cầm, giọng nói trầm thấp không biết là cảm động hay là châm chọc: "Nguyên lai là vị nhân tài hiếm có, vậy thì càng không thể ở lại bị người lãnh đạo Tống thị sa đoạ như tôi khống chế, phải nhận chức vụ khác cao hơn a!"
Tống Nhiễm Cầm không nghĩ tới khéo quá hóa vụng, mới vừa mở miệng muốn vãn hồi, Tống Kỳ Diễn lại "Ah" một tiếng.
Hắn giống như nhớ ra chuyện quan trọng gì đó, vừa đưa tay điểm một cái lên huyệt thái dương của mình vừa nhìn về phía bà: "Tôi nhớ rõ mẹ của tôi tiểu thư Lam thị làm sao đã sinh một đứa con khác?"
Nụ cười không có ác ý kia lại sắc bén làm cho gương mặt Tống Nhiễm Cầm bởi vì khó xử mà xanh đen lẫn lộn, giọng nói vút cao bén nhọn chói tai: "Cha, con đã nói nó sẽ không để con ở trong mắt, ngài chính là nuôi con sói đầu mắt trắng!"
"Nuôi?" Không chờ Tống Chi Nhậm mở miệng, Tống Kỳ Diễn đã phát ra tiếng cười khẽ: "Cô nói đùa sao? Những năm này cha tôi có thể là vẫn luôn dùng tiền của Lam thị nuôi một nhà ba người các người!"
"Mày... Mày..." Tống Nhiễm Cầm tức giận đến mức toàn thân run rẩy lập cập.
Tống Chi Nhậm chống quải trượng đứng dậy, ánh mắt tang thương mà băng giá đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Tống Kỳ Diễn: "Mặc dù ta không có nuôi anh, nhưng ta là cha của anh, điểm này, anh vĩnh viễn không cách nào thay đổi."
"Cho nên tôi đã trở về, bởi vì biết rõ ngài là cha tôi, làm con của ngài, tôi từ đầu đến cuối cho là mình có nghĩa vụ đến thay ngài tiếp tục bảo vệ tài sản mà ngài tích lũy bao nhiêu năm nay."
Mặt Tống Chi Nhậm lập tức một hồi xanh trắng.
Tống Kỳ Diễn lại phủi phủi lên âu phục không hề bám bụi bặm, lướt qua vị cha già của mình đi đến cửa.
Sau khi Tống Kỳ Diễn rời khỏi phòng họp yên tĩnh rất quỷ dị, cũng không lâu lắm, hắn lại quay về một lần nữa.
Người trong phòng hội nghị hầu như cũng còn duy trì động tác và vẻ mặt lúc hắn rời đi.
Nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đã đi mà quay lại, tất cả các ánh mắt đều tò mò đi theo bóng dáng của hắn.
Sau đó, trong lúc mọi người đang cực kỳ không hiểu nhìn chăm chăm, bưng lên hồ cá lớn đặt bên cạnh vị trí của Tống Chi Nhậm.
Tống Chi Nhậm hé ra nét mặt già nua càng thêm khó coi, ngón tay run rẩy chỉ lên chóp mũi Tống Kỳ Diễn: "Thành bộ dáng gì nữa, đem hồ cá để xuống!"
Tống Kỳ Diễn không cho là đúng: "Dù gì cũng phải có một lý do không phải sao?"
"Cái gì?" Tống Chi Nhậm hiển nhiên nghe không hiểu lời nói sao hoả của hắn.
Tống Kỳ Diễn nhất định phải được mà khóe miệng giương lên: "Để cho người phụ nữ kia trở thành của tôi."
Nói xong, lập tức xoay người rời đi, không để ý tới vẻ mặt khác nhau của người ngoài.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau: ăn chơi gái gú cờ bạc, người thừa kế tương lai này của Tống gia chẳng lẽ đều muốn làm đủ sao?
← Ch. 067 | Ch. 069 → |