Quái thai hoặc đầu óc ngu đần
← Ch.105 | Ch.107 → |
Mỗi người ngồi vào chỗ của mình, mọi người trong phòng bao đều dùng cặp mắt tò mò nhìn chăm chú vào cô gái trẻ đẹp bên cạnh Mộ Yến Thần.
Dạo gần đây, Lộ Diêu vẫn lo thủ tục chuẩn bị ra nước ngoài, loay loay bận bộn, không thường xuyên gặp mặt đám bạn hữu. Giờ phút này, thấy Lan Khê, anh ta có chút kinh ngạc, buồn buồn nốc cạn ly rượu, sau quay sang cười nói với Mộ Yến Thần: "Lúc đầu, cậu nói muốn về nước giúp Mộ gia, tớ còn tưởng cậu chỉ về vài tháng, không ngờ ở lại lâu đến thế —— Sao nào, quyết định bỏ dỡ luôn DiglandY¬ork ở bên Mỹ à?"
Mộ Yến Thần lặng thinh dựa vào thành ghế, ánh mắt trầm tĩnh theo sát người phục vụ bưng cháo nóng tới, chưa vội trả lời anh ta.
Cháo được đặt trên nồi đất nhỏ, bưng lên đã lâu vẫn còn bốc khói nghi ngút, mặt trên còn trào bọt, Lan Khê cúi người nhìn. Đầu cô tới gần nồi cháo, bị hơi nước bốc lên, vương trên hàng mi dài đậm. Mộ Yến Thần cau mày gọi phục vụ, yêu cầu đổi chén đựng cháo rồi hãy bưng lên, thuận tiện bao bọc lại bàn tay cô, tránh cho cô không bị bỏng.
Lộ Diêu thu hết một màn này vào mắt, hai tròng mắt cứ thồ lộ ra ngoài!
Sau một hồi lâu, anh ta mới triệt để lĩnh ngộ được, hoàn toàn không nghĩ đến, giao tình giữa Mộ Yến Thần và người nhà họ Mộ lại tốt đến vậy, thật không biết Mộ Yến Thần đang diễn trò hay là đổi tính. Lộ Diêu nâng một ly rượu lên, đưa về phía Lan Khê: "Nào nào, em gái uống cùng anh một ly nhé......"
"Em ấy không uống rượu." Mộ Yền Thần nâng đôi mắt, thấp giọng nói một câu.
Lộ Diêu cười nhạo: "Tại sao không thể uống? Em gái à, để anh nói em nghe.... . Nhà họ Mộ các người, thiếu Yến Thần hàng vạn câu xin lỗi, có biết hay không? Suốt thời gian dài, cậu ấy sống một mình nơi nước Mỹ xa xôi. Vào những lúc thời tiết giá lạnh, cậu ấy mắc bệnh viêm phổi trầm trọng, suýt nữa nguy hiểm đến tính mạng, lúc đó mấy người ở đâu? Giờ gặp khó khăn, lại mặt dày nhờ cậu ấy giúp đỡ——"
Mộ Yến Thần giơ tay nắm ly rượu trên tay anh ta, mi tâm nhíu lại: "Cậu uống say rồi"
Nhiếp Minh Hiên nén cười cả nửa buổi, cuối cùng không nhịn được, bật cười ha hả, chỉ một vòng mấy người ngồi xung quanh: "Hình như tớ vừa vắng mặt có mười phút thôi mà? Các cậu đún hiểm, Lộ Diêu trong thời gian ngắn, lại có thể bị các cậu chuốc say đến như vậy......"
Phục vụ đem cháo đã được đổ vào chén, đặt trước mặt Lan Khê.
Lúc này, Lộ Diêu mới hơi thanh tỉnh, vỗ vỗ sau gáy, gương mặt thanh tú nở nụ cười xin lỗi, khàn giọng tiếp tục nói với Lan Khê: "Ngại quá, anh uống hơi nhiều. Chuyện này vốn không liên quan tới em. Hòan cảnh của em cũng đáng thương lắm. Anh mong em hãy đối xử tốt với cậu ấy. Nào, cạn chén nào, anh uống rượu, còn em uống cháo......"
Lan Khê hết nói nỗi
Suýt nữa Lan Khê đã nâng chén cháo chạm cốc với anh ta rồi. Tay đang giơ lên đột ngột bị Mộ Yến Thần chặn lại, anh nắm chặt tay cô, ý bảo cô không được động đậy. Nhiếp Minh Hiên cầm chiếc đũa gõ gõ, cau mày nói: "Uống cái rắm á, ngày mai cậu phải lên đường sớm, đừng uống nữa!"
Mọi người chung quanh lại cười ồ lên, tiếng vui đùa, cười giỡn truyền khắp phòng bao.
Mọi người thỏa mình quậy phá, dù sao trong đây đa số đều là những người bạn chơi với nhau từ khi còn nhỏ.
Lộ Diêu bị tước quyền uống rượu, buồn chán chạy đến chỗ mỹ nữ, cất giọng khàn khàn: "Còn em nữa Mục Nhiễm, em và Yến Thần, hai người yêu nhau từ lúc nào? Bọn anh chẳng biết điều gì, giờ hai người chia tay, mọi chuyện mới vỡ lẽ ra. Hai người định đóng phim truyền hình à......"
Mỗi lần anh ta say thì mồm miệng luôn liếng thoắng, mọi người đều biết. Cho nên đang lúc mọi người vừa trêu chọc vừa kéo anh ta ra, Nhan Mục Nhiễm lại thở dài một hơi, hàng chân mày hơi nhíu, ánh mắt nhìn xa xăm, bộc lộ vẻ mơ màng xinh đẹp: "Không có gì hay để nói hết. Anh ấy không muốn nhiều lời, cho nên dứt khoát không nói. Sau này các anh đừng hỏi nữa, được không?"
"Ơ, nghe giọng điệu của em, không phải là vẫn còn tình ý với Yến Thần đấy chứ? Luyến tiếc nhiều như vậy, sao còn nói chia tay......"
Nhan Mục Nhiễm váng đầu, lấy tay xoa trán, cười yếu ớt lộ vẻ khổ sợ, thấp giọng nói: "Được rồi mà, các anh coi như em chưa nói gì được không......"
Cô ta cứ ấp ấp mở mở, khiến mọi người xung quanh mù mờ nhưng lại tò mò.
Làn khói mù hun đầy cặp mắt Nhan Mục Nhiễm, cô ta cầm ly rượu nhỏ, ra ngoài uống rượu cùng Lộ Diêu. Mộ Yến Thần ngồi cách cô ta khoảng một mét, ngước mắt hay cúi đầu đều mơ hồ ngửi được mùi hương thơm ngát tỏa ra từ người anh. Ngực Nhan Mục Nhiễm vô cùng đau xót, nhất là khi chứng kiến cảnh tượng anh khom người, dùng ánh mắt dịu dàng nói chuyện với Lan Khê. Càng nhìn thì hô hấp càng dồn dập, trái tim như bị bóp chặt.
Cho dù cô ta có cố gắng cả đời, chắc chắc sẽ không đổi được một phần ngàn của sự dịu dàng ấy.
Cách nửa cái bàn, Lan Khê buồn chán không muốn nói chuyện, rũ mi, tay khuấy đều cháo.
Ăn uống xong xuôi, mọi người bên trong tùy ý đi lại, Nhan Mục Nhiễm uống đến choáng váng đầu óc, ngước mặt lên, lại không thấy bóng dáng của Mộ Yến Thần và Lan Khê. Nhiếp Minh Hiên đang tựa vào cửa sổ, tán gẫu cùng con trai thứ hai của cục trưởng cục thuế, không ai biết hai người đó đi đâu.
Nhan Mục Nhiễm ngẩn ra, xoay người cầm lên túi xách, giày cao gót nện ầm ầm xuống mặt đất.
Xuyên qua dải hành lang dài, quả nhiên khi cô ta nhìn vào phòng rửa tay, thấy được Lan Khê——
Khẽ hít vào rồi thở ra, Nhan Mục Nhiễm đi tới, dáng dấp yểu điệu xinh đẹp phản chiếu qua tấm gương sáng, khẽ đặt tay dưới đầu vòi phun nước, nhẹ giọng nói: "Em thấy chiếc nhẫn của chị rồi phải không? Có thể trả lại cho chị không?"
Một câu nói của cô ta khiến hai bên huyệt thái dương của Lan Khê co rút mạnh, cô ngước mắt, lúc này mới thấy Nhan Mục Nhiễm đang đứng bên cạnh.
Trong căn phòng rửa tay rộng lớn, bầu không khí ngột ngạt đến kì lạ.
Đôi mắt trong veo mở to, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đối diện.
"Vừa nãy, em đâu ngồi cạnh chị, làm sao biết chiếc nhẫn nào của chị?" Cô gằn giọng, nói từng chữ rõ ràng.
Giữa hai hàng chân mày của Nhan Mục Nhiễm lộ ra sự mệt mỏi, xua xua tay, thò vào túi xách tìm khăn giấy, khóe miệng cười yếu ớt: "Em cùng anh ấy tới đây, ngồi bên ghế phó lái thì chắc chắn nhìn thấy. Chị không phải cố ý làm rơi ở chỗ đấy đâu. Mặt trong chiếc nhẫn còn khắc tên của chị, đó là món quà của người bạn tặng. Nếu em nhìn thấy thì cho chị xin lại?"
Trong nháy mắt, sắc mặt Lan Khê tím tái, cảm giác tay mình đã rửa sạch, xoay người đi đến máy hong khô, không để ý đến cô ta.
Nhan Mục Nhiễm xoa xoa mi tâm, rốt cuộc cũng biết cô gái nhỏ này khó chơi, đi tới nhẹ giọng nói: "Chị có làm khó dễ gì em đâu, chỉ là hướng em xin lại chút đồ, đâu phải tranh giành với em? Lại nói chị có thể tranh giành gì với em đây, anh trai của em sao. Cả đời hai người vẫn là máu mủ ruột tịt, sao chị có thể giành?"
Lời nói mang ý tứ sắc lẹm, nhưng giọng điệu vẫn mềm mại, nhỏ nhẹ.
Sống lưng Lan Khê cương cứng, tay hong khô đến đỏ ửng, lại không để ý mà rút ra.
Mãi cho đến khi làn da nhỏ bé vô cùng nóng rát, cô mới lùi về sau mấy bước.
Từ trong chiếc túi bên ngực áo, Lan Khê rút ra chiếc nhẫn, hốc mắt đỏ hồng, xoay người đưa cho cô ta: "Chị nói cái này phải không."
Ánh mắt Nhan Mục Nhiễm sáng rực.
Cô ta khẽ dừng một chút, vài giây sau mới bừng tỉnh gật đầu: "Đúng rồi, đó là của chị."
"Chị làm ơn giữ cho kĩ, đừng để mất nữa." Nhất là đừng cố ý nhét trên xe của Mộ Yến Thần.
Lan Khê nói xong câu này, xoay người rời đi.
Làn gió ấm ở bên tai thổi vi vu. (không biết tác giả thêm câu này chi nữa?)
Nhan Mục Nhiễm chưa kịp nói thêm nửa câu với Lan Khê, tay nắm chặt chiếc nhẫn, ánh mắt dõi theo tấm lưng cô gái nhỏ, cho đến khi bóng lưng đấy khuất mất, cô ta mới thu tầm mắt. Vốn dĩ cô ta muốn tìm hiểu, vì sao Mộ Yến Thần lại yêu cô gái đấy. Quả thật cũng có chút ngạo khí, nhưng nó chỉ vừa đúng với lứa tuổi. Ở những thời khắc căng thẳng hơn, con bé ấy lại kịp thời chùng xuống, dù trong lòng không thoải mái cũng không muốn cùng người khác gây lớn chuyện. Dù bị uất ức, cũng không muốn đối đầu quyết liệt với Nhan Mục Nhiễm.
—— Đàn ông, chẳng lẽ đều thích loại con gái nhu nhược, yếu đuối, cả người như kẻ không xương. Rồi hở một chút là lấy nước mắt của phái yếu ra làm lá chắn?
Ngực như bị một đao đâm xuyên!
Nhan Mục Nhiễm cười lạnh!!
Nhưng trên đời thiếu gì đàn ông, tại sao nó lại cố tình thích chính anh ruột của mình? Cuộc sống có nhiều lựa chọn, vì sao lại ngu ngốc đâm đầu vào con đường bẩn thỉu nhất, khiến Mộ Yến Thần bị nhuộm đen cùng nó? Nhỏ tuổi thì sao? Yếu ớt thì thế nào? Chẳng lẽ người khắp thiên hạ phải đồng tình, thương xót cho nó. Loại tình yêu xấu xa, ghê tởm như vậy, có thể tha thứ được không?
Có mà nắm mơ......
Móng tay sắc bén đâm vào lòng bàn tay, Nhan Mục Nhiễm cười ra nước mắt. Dưới đáy lòng, liên tục nghiến răng thì thầm, mày nằm mơ đi!
Cô ta xoay người, tay run run thò vào túi, lấy ra một cái di động mới toanh —— đây là do Mộ Yến Thần nhờ người đưa tới Nhan gia, ý muốn đền cho cô ta cái điện thoại đã bị anh đập nát. Anh rất cẩn thận lựa chọn cái mới giống y chang cái cũ. Lúc ấy, ba cô ta có ở nhà, nhìn thấy như vậy, còn mỉm cười gật đầu khen anh có lòng.
À, có lòng.
Đó chỉ là cách giải quyết của một Mộ Yến Thần lãnh khốc vô tình mà thôi. Luôn tính toán sòng phẳng, không lưu lại nửa phần ân tình.
Cô ta quay lại chỗ Nhiếp Minh Hiên, yêu cầu anh ta ình số của Lan Khê.
Nhiếp Minh Hiên uống đến nhức đầu, hai mắt mơ hồ nhìn Nhan Mục Nhiễm tra xét điện thoại của mình. Mi tâm anh ta nhíu chặt, đoạt lấy điện thoại, nhìn vào màn hình, chán nản lắc đầu: "Mục Nhiễm, Lan Khê cũng chỉ là đứa bé, đừng làm khó em ấy nữa."
Nhan Mục Nhiễm ngước mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, cười lạnh, ý tứ sâu xa: "Nhiếp Minh Hiên, anh thật sự có lòng tốt, anh là người vô cùng thiện lương. Em thật sự mong ước, về sau nếu hai người đấy sinh ra mấy thứ quái thai hay loại kém trí, em vẫn có thể thay bọn họ cảm kích anh —— anh nói xem có được không?"
Dứt lời, không đợi Nhiếp Minh Hiên phản ứng, cô ta liền xoay người rời đi.
Trong hành lang rõ ràng luôn tỏa khí ấm, nhưng Nhiếp Minh Hiên lại bị câu nói kia khiến cả người toát mồ hôi! Tựa như có luồng khí lạnh chui thẳng vào sống lưng anh ta, cóng đến tận xương, tỏa khói lạnh khắp xung quanh.
Đi ra ngoài, Lan Khê mở cửa xe, muốn bước lên xe.
Trong túi phát ra tiếng nhạc quen thuộc, báo có tin nhắn. Lan Khê dừng bước, móc điện thoại từ trong túi ra. Màn đêm tĩnh lặng như chảy ra nước, trên màn hình điện thoại, hiện ra dòng chữ——
"Di động của Yến Thần tắt máy, em chuyển lời hộ chị với. Nói anh ấy nên lái xe cẩn thận, tuyết rơi đầy đường rồi. Còn nữa... chị rất thích chiếc điện thoại anh ấy tặng, cảm ơn anh ấy nhiều lắm."
Ngoài trời, từng bông tuyết nhỏ đáp xuống trên mặt, trên thân thể cô. Hình ảnh đẹp tựa như tranh vẽ.
← Ch. 105 | Ch. 107 → |