Đừng nói chuyện
← Ch.042 | Ch.044 → |
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Kỷ Diêu lục tìm trong giỏ trái cây, mò được một quả chanh liền đem tới trước mặt Lan Khê.
Lan Khê cúi người đem hai tay ôm lấy gối, đang mải mê suy nghĩ, thấy có vật đưa tới liền nhận theo phản xạ không thèm liếc nhìn. Hồi lâu sau thấy rõ vật trên tay, mày liền nhíu chặt mang theo oán niệm nhìn cô bạn lắm trò, đưa gì không đưa, đưa quả chanh làm chi? Ăn không được, uống cũng không xong.
Kỷ Diêu gặm quả táo, cười cười rồi leo lên giường nằm.
"Lan Khê, cậu có biết con nhỏ đánh nhau với bọn mình tên gì không?"
Lan Khê lắc đầu.
"Tên là Y Đóa!"
Vậy..... thì sao?
"Không hiểu? Chẳng lẽ cậu không cảm thấy đọc lên rất giống "một đống" thứ gì sao?" (chỗ này không hiểu)
Lan Khê mặt trầm xuống, đang cố nín cười.
"Kỷ Diêu, " Hàng mi dài rung lên, Lan Khê lấy tay vuốt quả chanh, làm bộ vô tình hỏi, "Vụ đánh nhau đó, là cậu gọi điện cho anh hai tớ đến sao?"
Kỷ Diêu hào phóng thừa nhận: "Chính xác, lúc đó bộ dạng cậu y chang cái đầu heo thê thảm, tớ dĩ nhiên phải gọi điện cho gia đình cậu. Nhưng không dám gọi cho ba cậu, chỉ đành gọi cho anh trai Mộ thôi."
Lan Khê cắn môi, hàm răng trên lưu lại một đường lằn ngay làn môi dưới, mí mắt nhỏ xinh khẽ chớp xuống: "Vậy anh hai tớ khi ấy thế nào?"
Kỷ Diêu đang nhai táo ngon lành thì bị sặc.
Cô nàng đỏ mặt, vỗ ngực, cẩn thận hồi tưởng lại tình huống khi ấy, sau đó lại gần cô bạn nghiêm túc nói: "Anh hai cậu rất, rất, rất đáng sợ."
Lan Khê xoay mặt tò mò nhìn cô nàng.
"Khoảnh khắc anh ấy xuất hiện vô cùng ấn tượng nhá. Cả kí túc xá đang loạn như đám cào cào khi thấy anh ấy thì trở nên im lặng như tờ. Tớ giờ nghĩ lại còn cảm thấy nổi da gà nè. Hic! Người gì mà sát khí nặng nề kinh luôn. Lúc anh ấy cởi áo khoác đắp vào người cậu, tay anh ấy run lên bần bật vì đầu cậu dính đầy máu mà. Nhưng ám ảnh tớ nhất vẫn là đôi mắt của anh trai Mộ, eo ôi ghê lắm, hai mắt toàn một màu đỏ, cứ long lên sòng sọc y như mắt loài dã thú"
Thật sự đôi mắt của Mộ Yến Thần đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong trí nhớ của Kỷ Diêu, có lẽ cả đời cũng khó có thể quên.
Lúc cô nàng nằm lăn quay trên đất, đau đến mồm miệng méo xệch thì bên tai vẫn nghe được giọng nói đầy dịu dàng của Mộ Yến Thần với Lan Khê: "Đừng sợ, Lan Khê ngoan đừng sợ, sẽ hết đau nhanh thôi......".
Lúc ấy trong lòng cô nàng chỉ có một suy nghĩ - Mẹ kiếp, con nhỏ xấu xa, xấc láo kia, mày chờ chết đi nhá!
Con gái trước giờ không ai ngại mình sinh ra đã thuộc về phái yếu, họ chỉ sợ bản thân không tìm một vòng tay ấm áp, đáng tin cậy để mình có thể an tâm dựa vào.
Lan Khê nghe xong cúi mặt, có chút mệt mỏi nên muốn nằm xuống giường từ từ tiêu hóa nhưng việc kinh tâm động phách mà Kỷ Diêu kể nãy giờ. Nhưng chỗ đau trên xương sườn lại nhói lên, cô đau đến rợn người, miệng mở to liên tục hấp khí, nhất thời không thể nằm được.
"Cậu có anh trai lớn như vậy thật tốt nha. Anh ấy trầm ổn, thành thục, luôn luôn yêu thương, che chở bảo vệ cho cậu " Kỷ Diêu càng nghĩ càng thấy khó chịu, uất ức, cắn phập quả táo rồi dùng răng nghiến ken két, thầm than, "Nào có như anh tớ, suốt ngày chỉ biết chê bai, khi dễ tớ!"
Tay nhỏ bé xoa xoa chỗ bị đau. Sự hành hạ của vết thương cũng không thể làm cho đầu óc cô quên được những việc phức tạp dạo gần đây. Cô luôn nhớ về nụ hôn mập mờ của hai người, còn có ngày ấy khi anh bỗng nhiên đáng sợ mà dồn ép cô vào góc tường, càng nhớ lại càng loạn, mây đen phủ đầy gương mặt, không muốn bị Kỉ Diêu phát hiện sắc mặt khó coi, cô liền cúi đầu xuống thật thấp.
***
"Hôm nay cậu bị làm sao thế?"
Vừa vào phòng làm việc, Nhiếp Minh Hiên không nhịn được hỏi thẳng:
"Trước khi đến đó tớ đã nói với cậu, chuyện này tương đối đơn giản, chỉ cần dạy họ một bài học, bắt bọn họ đền bù một chút là xong. Cậu trước giò làm việc gì cũng suy nghĩ chừng mực, cẩn thận, lần này cần gì làm lớn chuyện lên thế? Đánh nhau thì bị thương là lẽ thường, có cần vì thế mà làm người ta sượng mày mất mặt?"
"Đừng nói chuyện."
Một câu nói lãnh đạm tràn ra nơi khóe miệng, Mộ Yến Thần ngồi phịch xuống ghế salon. Mí mắt phủ xuống che đi đôi mắt đang ngập trong những tia máu đỏ, lấy tay giơ lên chống trên trán che gần nửa khuôn mặt tái nhợt hiện lên sự mệt mỏi, đau khổ.
"Minh Hiên, đừng nhiều lời, để tớ yên đi." Môi mỏng lười biếng chỉ nhả ra mấy chữ.
← Ch. 042 | Ch. 044 → |