Vay nóng Tima

Truyện:Hào Môn Thừa Hoan - Chương 026

Hào Môn Thừa Hoan
Hiện có 114 chương (chưa hoàn)
Chương 026
Không dám trêu đùa anh nữa
0.00
(0 votes)


Chương (1-114 )

Siêu sale Shopee


"Vương tiện tiện" cười tươi khoe lúm đồng tiền: "Vậy sao? Em có lỗi gì mà nhận sai?"

Lỗi em gái cô á......

Lan Khê rủa thầm trong lòng, , trừng mắt liếc đám quỷ đứng sau lưng "Vương tiện tiện" đang che miệng cười trộm, nhỏ giọng khéo léo nói: "Em về sau sẽ chăm chỉ học bài, cố gắng hết sức làm bài thi, không gây rắc rối nữa đâu ạ."

"Vương tiện tiện" cười sâu thêm, tiến lên nắm tay cô, vỗ nhè nhẹ: "Biết sai nhận lỗi là tốt, trẻ nhỏ không hiểu chuyện có thể thông cảm. May mà em được người lớn trong nhà chỉ bảo thật tốt. Mà Mộ tiên sinh là..... chú của em Lan Khê ư?"

"......"

Giống như bị một cơn gió độc thổi qua người, Lan Khê trở nên choáng váng như bị trúng gió.

Cô biết điều này cũng dễ hiểu. Mộ Yến Thần lớn hơn cô những 10 tuổi, vẻ ngoài của anh lại khá nghiêm túc, đạo mạo đem lại cảm giác của người từng trải. Nhưng khi nghe những lời của "Vương tiện tiện" cô vẫn không khỏi cảm thấy quá buồn cười. Gương mặt vì cố nín cười mà trở nên co rút.

Mộ Yến Thần chỉ hơi bất ngờ, giây sau lại bình tĩnh giải thích mọi việc.

"Vương tiện tiện" hơi lúng túng nhưng ánh mắt ái mộ vẫn nhìn anh chăm chú, cố kiếm chuyện hàn huyên, tỉ tê một hồi mới chịu rời đi.

Sau khi 'quý nhân" rời đi, hai hàng lông mày của Mộ Yến Thần liền trợn ngược lên, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lan Khê tốt bụng hỏi: "Anh hai bị sao vậy?"

"Quả thật rất nồng, khiến người ta muốn sặc......" Anh ám chỉ mùi nước hoa trên người của cô chủ nhiêm.

Lan Khê liền"Xì" một tiếng, bật cười, hai mắt long lanh sáng rỡ, tay nhỏ bé hướng ngực anh quạt quạt, mắt mở to, lấy lòng nói: "Chú ơi chú à! Cháu nói đâu có sai đâu! Thôi, để cháu quạt cho chú nhá, quạt xong sẽ hết sặc ngay.... ."

Cô nhóc tinh nghịch, cố ý bắt chước giọng điệu của "Vương tiện tiện", gọi anh bằng "chú".

Trong lòng như có một cây cung, đột nhiên bị cô kéo căng ra!

Mộ Yến Thần nghe câu nói của cô liền biến sắc, ánh mắt rơi trên gương mặt cô, thình lình bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn trước ngực mình. Không đợi cô phản ứng, trầm giọng hỏi: "Gọi anh là gì?"

Lan Khê nhất thời bị anh dọa cho hoảng!

Vì bị anh tấn công đột ngột, mũi chân cô liền nhón lên, bàn tay bị anh bẻ ra sau lưng, thân ưỡn lên phía trước nhưng đầu lại ngã ra phía sau. Lúc này gương hai người kề sát, bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi của họ phản chiếu hình ảnh của đối phương, thậm chí hai luồn hơi thở còn hòa vào nhau.

"...... Anh hai." Lan Khê sợ hãi, vành mắt ánh lên sự khiếp nhược, nhỏ giọng gọi lên.

Khoảng cách gần như vậy, hơi thở lại phả vào mặt nhau, làm người ta hít thở không thông.

Nghe tiếng trả lời, Mộ Yến Thần mới buông tay cô ra. Lan Khê mặc đồng phục học sinh nên tay áo có chút rộng. Lúc tay bị anh bóp, cô cảm thấy những khớp xương như vỡ vụn ra. Khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn nhưng lại không dám lên tiếng, đứng nghiêm túc giữ khoảng cách với anh

Mộ Yến Thần cũng cảm thấy mình phản ứng có chút hơi quá đã dọa cho cô sợ. Anh hơi tự trách, lấy tay xoa xoa mi tâm, thở dài: "Sau này không được trêu chọc anh như vậy nữa, nhớ chưa?"

Sự kiên nhẫn, "sủng ái" của anh không phải lúc nào cũng có thể cho cô, nhất là những khi cô đi quá giới hạn.

Lan Khê gật đầu như giã tỏi, hai bàn tay chắp sau lưng, mười ngón tay luồn vào nhau, lòng bàn tay xuất đầy mồ hôi lạnh.

—— Đùa sao, anh dọa người như thế, cô muốn chết mới đi trêu chọc anh lần nữa?

***

Gần tới chiều, cả nhóm người mới trèo lên được đỉnh núi. Trời xanh mây trắng chiếu rọi khắp cánh rừng bao la rộng lớn. Không biết người nào loan tin trong sông có rất nhiều cá làm cả đám người đang nghỉ ngơi bắt đầu nháo nhào lên.

Lan Khê phấn khích, len lén quay đầu liếc nhìn Mộ Yến Thần, thấy anh đang bị một nhóm nam sinh vây quanh để lãnh giáo làm cách nào thổi lửa nhanh hơn. Cô thoáng yên tâm, vội cởi giày, rủ Kỉ Diêu lội xuống sông bắt cá

Chưa chơi được bao lâu, Lan Khê hét lên một tiếng, ngã "oạch" xuống dưới sông làm bọt nước bắn lên tung tóe. Dòng nước lạnh thấm ướt quần áo cô, len tận vào trong áo lót. Bụng dưới đột ngột đau lên, một dòng chất lỏng liền chảy ra, gương mặt thoáng trắng bệch như không còn chút máu.

Mộ Yến Thần lúc này đứng dựa vào cây thì như có cảm ứng anh quét nhìn về phía cô.

Truyện này ngược, sủng đều có nhưng sủng nhiều hơn ngược. Anh thương em nó lắm, chương tới anh Thần sẽ ghi điểm ^^


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-114 )