← Ch.49 | Ch.51 → |
Anh và cô cùng sải bước đi dạo trên con đường rợp bóng cây trông như đôi tình nhân thật sự. Cô gợi chuyện khi thấy anh cứ măi im lặng:
_Anh thấy ở đây đẹp không???
_Em thích ở đây à??
_Thích lắm nhưng mà ở đây nhà mắc lắm chắc làm cả đời cũng không mua nổi!!!
Anh bật cười trước câu nói của cô:
_Vậy để chồng của em mua cho!!
Cô ngạc nhiên nhìn anh:
_Anh đùa hoài, sau khi tụi mình li dị th́ì có ma nào đến "rước" em nữa đâu!!
Anh trầm ngâm suy nghĩ rồi gật gù tán thành:
_Ừ, cũng phải he, em hung dữ vậy ai mà dám "rước về" chứ!!
Cô trề môi:
_Không dám đâu!!
Cả hai dường như cởi mở với nhau hơn, cái cảm giác khó chịu trong lòng anh đă tan biến từ lúc nào không biết. Cô thấy anh có vẻ vui hơn nên cũng không khơi gợi lại chuyện cũ.
Đi được một lúc khá lâu anh nói:
_Về thôi!!
Cô lẽo đẽo đi theo anh mặc dù vẫn còn muốn thời gian này kéo dài mãi. Nhưng sẽ chẳng bao giờ cô dám đề nghị với anh như thế. Còn anh thì cũng nuối tiếc nhưng anh vừa chia tay với Lệ Thy nếu như quá vội vàng đến với cô sẽ chỉ khiến cô nghĩ rằng cô chỉ là người thay thế. Nhưng cô có biết rằng cô đă thật sự thay thế vị trí của Lệ Thy từ lúc nào.
Cô trở về nhà với tâm trạng vui vẻ hơn bao giờ hết. Thấy "hai ba" đang ngồi dùng bữa nên cô vội kéo anh đến ngồi chung bàn. Ông mỉm cười:
_Hai đứa đi đâu mới về thế!!
Cô nhanh nhẩu đáp:
_Dạ đi dạo ạ!!
Ông mỉm cười hài lòng:
_Tuần sau đám cưới rồi hai đứa dự định "hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa??
Cô ngượng ngùng lắc đầu. Anh bình thản nói:
_Chuyện đó tụi con vẫn chưa quyết định!!
Ba anh giục:
_Suy nghĩ gì nữa đời người chỉ có một lần thôi. Liệu mà sắp xếp cho ổn thỏa đấy!!
Cô gật đầu. Dưới ánh đèn vàng của nhà bếp khó ai có thể thấy mặt cô đỏ ửng lên khi nghe từ "tuần trăng mật". Thật ra người ta đã hưởng thức từ lâu rồi còn gì nữa.
Còn anh thì làm sao có thể quên những gì đã xảy ra đêm hôm đó chứ, anh sẽ bắt đầu lại từ đầu và chinh phục trọn vẹn trái tim cô để cô mãi mãi thuộc về anh. Đó là thứ duy nhất anh cần trong lúc này.
Cuối cùng thì cái ngày trọng đại nhất trong đời cô cũng đã đến. Tối qua cô không hề chợt mắt được một tí nào cả. Trong lòng cứ hồi hộp nôn nao. Cả đêm cô cứ lăn qua lăn lại trên giường như con "khùng".
Những ngày qua khoảng cách anh và cô gần như đã "gần lại" nhiều. Anh hay nói chuyện với cô đã vậy còn hay rủ cô đi uống cà phê nữa thế nhưng anh vẫn chưa nói một lời nào "cần phải nói nhất". Còn cô thì cứ hồn nhiên tưởng rằng anh cần có cô bầu bạn có hiểu rằng anh đã yêu cô nhưng vẫn chưa thể nói ra câu đó.
Chỉ có cô biết rằng cô đã định nghĩa được cái thứ cảm xúc rối loạn ấy là "tình yêu" nhưng vì một lí do nào đó mà cô không thể thổ lộ cùng anh.
Quan khách đã có mặt ở nhà thờ và trông đợi sự xuất hiện của cô dâu chú rể. Trong bô váy cưới màu trắng cô ngẩn cao đầu tiến vào nhà thờ như những cô dâu thật sự. Anh đứng phía trước nhìn cô đầy trìu mến. Khi cô tiến đến gần anh vội đỡ lấy tay cô. Cô bước lên đứng cạnh anh khẽ mỉm cười. Cả không gian trở nên yên tĩnh lắng nghe lời tuyên hệ của hai người. Vị linh mục nhìn cô hỏi:
_Con có đồng ý lấy Chấn Vũ làm chồng nguyện suốt đời này dù ốm đau bệnh tật cũng không chia lìa không??
Cô quay qua nhìn anh thẹn thùng rồi đáp:
_Con đồng ý thưa cha!!
Vị linh mục nhìn sang anh:
_Con có đồng ý lấy Thiên Nhi làm vợ dù ốm đau bệnh tật cũng không chia lìa không??
Anh nhìn cô đây trìu mến. Ánh mắt ngập tràn yêu thương:
_Con đồng ý!!!
Linh mục mỉm cười rồi nói tiếp:
_Hai con hãy đeo nhẫn cho nhau và hãy sống bên nhau thật hạnh phúc. Chúa sẽ phù hộ cho hai con!!!
Cả khán phòng vỗ tay rần rần lên khi anh và cô đeo nhẫn cho nhau. Đeo xong anh nhìn cô đầy trìu mến nói khẽ:
_Anh yêu em!!
Đó là câu cuối cùng cô nghe được khi anh cúi xuống hôn vào môi cô. Tiếng vỗ tay lại nổi lên mạnh mẽ hơn cả lần trước. Nụ hôn anh trao cô không phải là "hình thức" như lần chụp hình cưới điều này chỉ có cô và anh có thể cảm nhận được.
Tim cô như đập loạn nhịp trong niềm vui bất ngờ ập đến này. Đó là câu nói cô mong chờ nhất ở anh ngay lúc này. Còn anh thì dường như đã thành công. Trong lòng anh dậy lên một cảm xúc mới. Đó mới là tình yêu thật sự của một con người......
Sau khi hôn lễ kết thúc mọi người kéo nhau đến nhà hàng buffet sân vườn do tự tay anh chọn. Cô thì vô cùng bất ngờ khi đám cưới được tổ chức ở một nơi đầy "cảm giác" thiên nhiên đến như vậy. Cô nhìn anh mỉm cười thay cho lời cám ơn. Anh vẫn nắm chặt tay cô dẫn cô đi từng bước. Họ đã nắum tay nhau như thế từ lúc ở nhà thờ lận. Có vẻ ai kia cũng thích như thế.
Trong khi khách khứa vui vẻ thưởng thức những món ăn thì anh cũng không quên lấy những món ăn ngon cho cô vợ yêu thưởng thức. Cô vui vẻ thưởng thức hết tất cả món anh đưa cho. Rồi anh dịu dàng lau thức ăn dính trên khóe miệng khiến cô như "kẻ đang bơi" trong niềm hạnh phúc bất tận. Khó ai có thể nghĩ rằng sẽ có một ngày như thế này.
← Ch. 49 | Ch. 51 → |