← Ch.20 | Ch.22 → |
Cô đứng đợi anh thanh toán hóa đơn trước cửa quán. Lâu lâu mưa lại tạt ngang qua gió lùa mạnh khiến cô run người. Không hiểu sao cô lại rất thích trời mưa. Nó mang một nỗi buồn nhưng nước mưa lại có thể giải tỏa nỗi buồn đó. Anh Tiến bước ra đề nghị chở cô về thì cô lắc đầu từ chối:
_Hôm nay phiền anh quá rồi nhưng bây giờ em muốn tự về!!
Anh lo ngại:
_Nhưng trời đang mưa to lắm!!!
Cô cười xòa:
_Em đi xe buýt mà đâu có ướt như đi xe máy đâu.
Thấy cô cũng có lý nên anh đành miễn cưỡng gật đầu mà cho dù có cố chở bắt cô leo lên xe thì anh cũng không có áo mưa mà cho cô bận. Không khéo cô bị cảm thì hóa ra anh lại là người gây ra sao.
Anh đứng đợi cho tới khi cô bắt được xe buýt thì mới chịu rồ ga chạy đi. Được một đoạn không biết anh nghĩ thế nào mà tấp vào lề và gọi cho một ai đó. Đầu dây bên kia bực bội trả lời:
_Có chuyện gì vậy??
_Cậu đang ở nhà à??
_Ừ!!!
_Thế thì ra trạm xe buýt mà đón vợ cậu về kìa!!!
Rồi anh cúp máy. Lòng chợt nhói đau rồi rồ ga phóng đi trong mưa.
Có kẻ nào đó vừa nhận được điện thoại của bạn mình thì liền phóng thẳng xuống gara lấy xe và chạy thật lẹ tới chỗ thằng bạn vừa chỉ nhưng khi còn cách một đoạn nữa thì tới trạm xe buýt vừa đủ thấy một bóng người nhỏ nhắn đang đứng đưa tay hứng nước mưa anh vội thắng xe lại:
_Mình tại sao lại đến đón cô ta chứ???
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ co ro run rấy trước những cơn gió đang rít mạnh khiến anh không cầm lòng nổi chỉ muốn chạy đến ôm lấy và che chở cho con người kia. Cuối cùng cái chân đã phản bội lí trí. Anh nhấn ga cho xe trờ tới chỗ cô.
Vừa thấy anh cô liền rụt tay lại không hứng nước mưa nữa. Gặp anh bây giờ cô vừa vui nhưng lại cảm thấy vừa giận.... . nhưng tại sao???
Cô nhếch mép cười trước cái suy nghĩ "ngu ngốc" của mình. Anh chồm qua đẩy cửa xe cho cô vào. Cô leo lên xe tỉnh bơ hỏi:
_Sao biết tui ở đây hay vậy??
Anh lạnh lùng đáp:
_Đi ngang nên thấy!!!
Tim cô lại nhói đau đến khó thở, lại là cái cảm giác lúc trưa. Cô lặng thinh không nói thêm gì nữa khiến cho ai kia bức rức khó chịu:
_Lạnh không???
Cô hít hà một hơi rồi nói:
_Lạnh!!!
_Thế thì ngồi nép vào!!!
Cô ngạc nhiên hỏi:
_Nép vào đâu???
Anh đưa tay kéo đầu cô ngả lên vai mình. Nhưng cũng đủ khiến cô hiểu nép vào đâu rồi. Cô nhoẽn miệng cười sao cô lại cảm thấy vui thế nhỉ?? Chỉ là ngả đầu lên vai anh thôi mà, sao lại cảm thấy lâng lâng khác hẳn những lần anh "hù dọa" cô.
Cô nào thấy khóe miệng "ai kia" nhếch lên thành một nụ cười. Anh cảm thấy muốn che chở cho cô khỏi sự ướt át lạnh lẽo phía bên ngoài.
Có lẽ vì quá ấm áp mà cô dần chìm vào giấc ngủ mặc cho ngoài trời mưa vẫn tầm tã. Thấy cô không nhúc nhích nữa anh cúi xuống xem thì thấy cô đang nhắm mắt ngủ ngon lành. Anh tấp xe vào bên đường thật êm như sợ cô sẽ thức giấc. Anh tắt máy xe và kéo cô sát hơn vào vai mình. Anh lặng thinh nhìn cô qua kính phản chiếu treo trên xe. Khuôn mặt cô ngủ trông thật bình yên và bình yên lan sang cả anh......
Mặc cho mưa tầm tã nhưng hai kẻ trong xe kia vẫn ngủ ngon lành. Đại lộ vắng người qua lại.... . lâu lâu tiếng xe phớt qua hòa lẫn vào tiếng mưa.... .
Một lát sau, anh giật mình thức giấc và lái xe về nhà thật êm không làm cô thức giấc. Chiếc xe đậu lại trong gara. Anh mới cốc đầu cô một phát khiến cô giật mình la oai oái:
_Anh làm cái gì vậy??
Anh thản nhiên đáp:
_Tới nhà rồi, ngủ gì mà say thế!!!
Cô hậm hực bước xuống xe. Tay xoa xoa chỗ vừa bị anh "cốc" bỏ về phòng ngủ.... .
Sáng nay cô dậy sớm hơn mọi ngày. Có lẽ vì hôm qua đã được "ngủ" quá nhiều nên không buồn ngủ nữa. Cô thay bộ đồ khá tươm tất ngắm mình trước gương một hồi lâu rồi gật gù hài lòng. Xách túi đi làm. Cô có mặt ở chỗ làm sớm 15". Nhưng anh Tiến thì đã đến từ lúc nào. Anh đang ngả người trên ghế mà ngủ ngon lành. Cô bắt tay vào dọn dẹp. Cô tự nhủ:
_Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nên cô phải làm cho thật tốt!!!
Sau một hồi lau lau dọn dọn quét quét rửa rửa cô đã làm quán trông khác hẳn. Sạch sẽ tươm tất là từ có thể miêu tả ngay lúc này. Cô mỉm cười hài lòng nhưng vẫn không nhận ra ánh mắt ai kia ở phía sau nãy giờ quan sát cô dọn dẹp mà cứ cười hoài.... .
← Ch. 20 | Ch. 22 → |