← Ch.03 | Ch.05 → |
Cô tròn mắt nhìn người vừa nói ra câu nói này không ai khác ngoài cha cô rồi cảm thấy chưng hững xen lẫn ngượng ngùng vì sự thẳng toạc của cha mình.
Ông chủ tịch trầm ngâm một lúc rồi bật cười nói:
_Tôi thích sự thẳng thắn của ông!!!!!
Cô thở phào nhẹ nhõm vì ông đã không vì câu nói vừa rồi mà shock. Ông tiếp tục nói:
_Hai người muốn ta làm gì để trả mối ơn nghĩa này???
Cha cô xoa xoa hai bàn tay vào nhau chậc lưỡi thở dài:
_Thật ra chúng tôi rất ngại khi đến đây nhưng vì tình huống cấp bách quá chúng tôi không còn biết đi đâu cả. Mong ngài chủ tịch giúp đỡ.
Ông chủ tịch nhìn về phía hai cái vali của cha con họ rồi gật gù hiểu ý.
Nãy giờ cô cứ nhìn ông chủ tịch chăm chăm. Một phần vì cô ngạc nhiên trước sự thân thiện của ông. Trong suy nghĩ cô người giàu bao giờ cũng cau có, khó chịu nhưng ông lại mang cho cô một cảm giác hoàn toàn khác. Bất chợt bắt gặp ánh mắt của ông nhìn mình cô e thẹn đỏ mặt nhìn đi chỗ khác. Ông chủ tịch giơ tay ra bắt tay cô:
_Ta rất vui vì rất lâu rồi mới được gặp con con gái!!!!
Cô há hốc mồm ra ngạc nhiên lấp bấp hỏi:
_Ông... ông... cũng biết con????
Ông bật cười khanh khách:
_Ta vẫn nhớ hình ảnh con bé chạy khắp nơi tìm người cứu con trai ta.... . nếu không có con giờ này chắc nó đã chết rồi!!!!
Cô tròn mắt nhìn ông, càng lúc cô càng không hiểu câu chuyện "Ân nghĩa" này. Thấy cô có vẻ bối rối ông hiểu ý liền kể lại sự việc:
_Ngày đó ta đã sơ ý để đứa con trai vừa lên sáu của mình chạy ra bờ sông chơi. Rồi nó chợt chân té xuống sông. Nó vùng vẫy thì con đã thấy và chạy đi tìm ba con cứu nó. Nhìn dáng vẻ con vì cứu người mà chạy nhanh đến độ vấp ngã đến chảy máu chân mà không hay biết cho tới khi thằng nhóc con ta được cứu lên con mới kêu đau.
Cô hết nhìn ông sang nhìn cha cô. Thấy ông gật đầu ra vẻ "đúng như vậy" cô cũng thôi không tò mò nữa. Mặc dù cô không hề nhớ một tí gì. Có lẽ lúc đấy cô còn quá nhỏ nên không nhớ.... .
_Quản gia!!!!
Ông quản gia ban nãy bước đến cạnh ông cúi đầu chờ lệnh:
_Hãy dọn hai phòng trống cho hai cha con ông ấy ở!!!!
_Nhưng mà.... !!!! cô liền nói.
Hiểu ý cô ông mới nói:
_Con đừng ngại, ta xem hai người như người nhà từ ngày đó rồi. Hãy để ta có cơ hội trả ơn!!!!
Thấy ông dáng vẻ thành thẩn của ông cô e dè gật đầu. Còn cha cô thì khỏi nói cũng biết ông ấy đang cười tít cả mắt.
Cô thầm nghĩ:
_Ít ra ở đây cũng đỡ hơn phải lang thang suốt ngày ngoài đường mà không một xu dính túi!!!!
Đi theo ông quản gia về phòng. Cô còn khá nhiều thứ để tò mò. Nhà này treo khá nhiều tranh vẽ. Những bức tranh thiên nhiên đẹp rực rỡ khiến mắt cô không thể rời đi. Ông quản gia dừng lại trước một căn phòng và cô cũng hiểu ra đó là phòng mình. Cô thở thật mạnh rồi vặn tay nắm bước vào phòng. Cô bị choáng trước vẻ đẹp lỗng lẫy của phòng ngủ (choáng toàn tập) miệng thốt lên vô thức:
_WOW!!!!
Cô bước nhanh về phía chiếc giường được phủ ga màu vàng chanh mang cảm giác ấm áp đến không ngờ. Cả cái mùng cũng được treo lên y như phòng một cô công chúa.
_Thật là đẹp!!!
Cô bật tung cánh cửa sổ ra thít lấy không khí từ phía bện ngoài. Phía bên ngoài cánh cửa sổ là cả một khu vườn hoàng gia. Cô cho là vậy khi thấy muôn ngàn hoa mang nhiều màu sắc rực rỡ đang khoe nhìn dưới nắng chiều. Cô hít lấy hít để cái bầu không khí mà mình đang đứng cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Cô tò mò bước đến phòng tắm. Nơi này là nơi cuối cùng trong căn phòng này mà cô chưa khám phá. Cánh cửa phòng tắm mở ra. Tất cả nội thất trong phòng tắm như được đánh bóng. Bóng láng. Cái bồn tắm cũng mang màu kem kem.
_Quá hoàn hảo!!! là từ mà cô cho rằng đủ để miêu tả tất cả.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |