Món nợ từ trên trời rơi xuống!!!!!!
← Ch.03 | Ch.05 → |
......................................................
Sau khi Quân đi khỏi thì tụi nó cũng quay lưng toan đi vào lớp.
-Ê!
Nó quay lưng lại thấy hắn đang nhìn nó trân trân. Nó ngơ ngác nhìn xung quanh rồi lấy tay chỉ vào mặt mình:
- Gọi tôi hả?
- Cô đứng yên đó!
Hắn ra lệnh cho tất cả vào lớp trước, giờ chỉ còn nó và hắn.
- Có gì nói lẹ đi! - nó không mấy thân thiện.
- Còn nhớ tôi chứ?
- Cái mặt mốc của anh đến chết tôi vãn còn nhớ đấy!
- Từ hôm nay cô phải làm vệ sĩ cho tôi!
- CÁI GÌ???? - nó hét khi hắn vừa dứt lời.
- Cô có nhớ đã làm những gì không?
- Không nhớ gì cả! - nó trả lời cho có lệ.
- Cô làm hư xe của tôi bây giờ thì đền đi! - hắn yêu cầu.
- Nhiêu??? - nó hỏi.
- 5 triệu đô.
- WHAT??? - nó hét.
- Sao? Đền không nổi chớ gì?
- Anh... anh...
- Đền không nổi thì tôi kiện! Đơn giản thôi mà! Cô nên nhớ là hôm đó có rất nhiều người làm chứng đấy nhé! - hắn cười gian làm nó tức muốn trẹo bản họng.
- Đúng là quá đáng mà!!! - nó mắng.
- Sao? Bây giờ một là làm vệ sĩ hai là ngồi tù cô chọn cái nào thì tùy!
Đầu óc nó bắt đầu lộn xộn cả lên, hắn quay lưng bước đi thì bị lời nói của nó cản lại:
- Thôi được! Làm thì làm! - mắt nó nảy lửa nhìn hắn - Nhưng khi nào thì chuyện đó kết thúc?
- Khi cô tốt nghiệp! - giọng hắn lạnh tanh vang lên.
- Coi ai sợ ai cho biết! - nó quay lưng bỏ đi
Hắn đắc chí vô cùng khi kế hoạch trả thù đã thành công bước đầu nhưng như thế vẫn chưa vui lắm.
- Cô phải đến nhà tôi ở để làm việc.
Nó dừng bước, nó chỉ muốn xoay người lại mà tung vài cước vào mặt hắn cho hả giận nhưng vì 5 triệu đo nên nó cố nhịn. Nó rủa thầm trong bụng: " Tên chết tiệt, tên đáng ghét, đồ cơ hội, tôi nguyền rủa anh"
- Biết rồi! - nó bỏ đi một nước.
- Alô!
Bên kia vang lên giọng nói trầm trầm của một người đàn ông trung niên:
- Bang Chủ! Có chuyện không hay xảy ra rồi! Xin cậu về gấp!
Hắn cúp máy rồi tức tốc lái xe về nhà.
*Phòng họp Hắc Long Bang:
Phó Bang Chủ báo cáo:
- Thời gian vừa qua có một số kẻ làm loạn, chúng còn buôn bán ma túy và vũ khí trái phép nữa ạ!
"Bộp"
Cả phòng họp giật mình, ai nấy đều run cầm cập trước vẻ mặt không thể nào đáng sợ hơn hơn của hắn. Tuy hắn là người nhỏ tuổi nhất ở đây nhưng tài lãnh đạo và bộ óc mưu trí của hắn không thể không công nhận.
- Điều tra ngay cho tôi! Phải giữ mạng kẻ đó lại mang về đây gặp tôi! - cái giọng nói sởn gai óc lại vang lên, khắc sâu vào tâm trí của tựng người.
................................................. .
← Ch. 03 | Ch. 05 → |