Tu tinh
← Ch.181 | Ch.183 → |
Chương 182: Tu tinh.
- Ông nội, Thường Nhạc nhớ ông quá!
Chưa thấy người đã thấy tiếng, mặc dù thấy đau đầu với thanh âm chọc thủng trời này của Thường Nhạc nhưng Thường lão gia lại mỉm cười.
Có được đứa cháu như vậy không đáng tự hào hay sao? Thử hỏi có bao nhiêu người có thể chọc thủng bầu trời?
Thường Nhạc vừa mới chuẩn bị ôm ông thật chặt thì động tác trên nửa người dừng lại, hắn phát hiện trong sảnh còn có thêm một người, khuôn mặt lập tức lộ vẻ nhu thuận:
- Bà nội!
Cũng không quản Công Tôn Thị có đồng ý hay không đã nhào vào lòng người cười hì hì:
- Lâu lắm không gặp bà rồi, nhớ quá đi.
- Lớn bằng này rồi, mau bỏ tay ra đi.
Công Tôn Thị bình thản nói nhưng trên mặt bà lại không che giấu được nụ cười, vì cái thằng hề này mà việc tu hành của mình mãi bị trì hoãn, hy vọng lần này có thể nâng cao khả năng tự bảo vệ mình của hắn.
- Bà nội, lần này bà trở về có phải vì cháu không?
Thường Nhạc nghĩ đến việc trước kia đi theo Công Tôn Thị tu hành, những ngày khổ cực ấy coi như mình đã chịu đủ rồi.
- Lần này bà đưa cháu tới chỗ tu luyện của Công Tôn gia tộc, nâng cao thực lực của cháu sau đó sẽ đưa cháu ra nước ngoài.
Thường lão gia mỉm cười nói.
- Công Tôn gia tộc? Nơi đó không phải là không cho phép người ngoại tộc vào tu luyện hay sao?
Thường Nhạc một trận kinh ngạc.
- Trong thân thể cháu cũng có dòng máu của Công Tôn gia tộc, Công Tôn gia đặc cách cho cháu đi vào.
Công Tôn Thị bình thản nói.
- Ha ha, có chuyện tốt như vậy, cháu sẽ đi...
Thường Nhạc bỗng nhiên cười vui vẻ, nghiêm trang nhìn Công Tôn Thị nói:
- Bà nội, chị họ Công Tôn Khả Nhân kia...
Lời Thường Nhạc còn chưa nói hết đã bị Công Tôn Thị đánh về nguyên hình:
- Đây là lần thứ hai ta nhắc nhở cháu, Khả Nhân là người có tiềm lực nhất Công Tôn gia, là hi vọng thừa kế cuối cùng của dòng họ, cháu tuyệt đối không được có chủ ý gì với nó.
- Bà nội nhìn con đường đường một bậc chính nhân quân tử, làm sao có thể chủ động đi trêu chọc chị họ Khả Nhân được chứ? Con chỉ muốn cùng chị liên lạc chút tình cảm, dù sao chúng con cũng là chị em họ mà.
Thường Nhạc vẻ mặt chính khí tỏ vẻ trong sạch.
Công Tôn Thị cũng có phần bất đắc dĩ, đây cũng là điều làm bà lo lắng nhất. Ở nơi tu luyện của Công Tôn gia, Công Tôn Khả Nhân đang tu luyện đến thời khắc mấu chốt, nếu thằng cháu này đi vào với tâm địa gian giảo thì đúng là làm người ta đau đầu.
- Thôi vậy, tất cả đều xem duyên phận vậy!
Công Tôn thị cũng hiểu tâm tính cháu mình, một cô gái xinh đẹp đặt trước mặt mà nó không tán tỉnh thì đúng là có chuyện quỷ xuất hiện.
Đương nhiên, nếu Thường Nhạc thực sự đi quấy rối Công Tôn Khả Nhân thì cũng không hẳn không phải là cách tốt để rèn luyện tâm tính của Công Tôn Khả Nhân.
Trước khi đến chỗ của gia tộc Công Tôn, Thường Nhạc đặc biệt thu xếp tử tế cho Nô, sau đó mang theo Big Ben rồi đi cùng Công Tôn Thị.
- Bà nội, mọi người đều nói "tiểu ẩn ẩn như triều, đại ẩn ẩn như thế" sao Công Tôn gia lại tới hơi hoang sơ hẻo lánh này làm gì?
Đi mất một tuần đường núi, Thường Nhạc cảm thấy chân mình đều rộp lên rồi.
Đây không phải vấn đề chủ yếu, đi theo Công Tôn Thị mỗi ngày chỉ có thể màn trời chiếu đất, không được ăn mặn, mỗi ngày chỉ ăn ít rau quả dại, Thường Nhạc thấy nhạt mồm nhạt miệng lắm rồi.
Big Ben lại càng thê thảm, rau dại không ăn, quả dại cũng chẳng gặp, bụng đói rơi rụng rồi. Tất nhiên nó cũng không dám oán giận, đến thiếu gia cũng là người không dám kháng nghị, thì Big Ben nó còn có thể ngốc đến mức nào.
Big Ben chỉ có thể uỷ thác hy vọng lên người Thường Nhạc, phật còn đã từng xẻo thịt nuôi ưng, Thường Nhạc thiếu da xẻo thịt nuôi chó một lần có thể sẽ trở thành một câu chuyện tốt được mọi người ca tụng.
Công Tôn Thị hiểu rõ suy nghĩ trong lòng đứa cháu, bà chỉ vào một ngọn núi lớn đằng xa thản nhiên nói:
- Sắp tới rồi.
Bụp...
Big Ben đáng thương sợ đến nỗi bụp đầu xuống đất, ở đây núi nối liền núi, nhìn qua có vẻ rất gần nhưng thực ra lại rất xa, bốn cái chân chó này coi như được được giúp đỡ rồi.
Đi liên tục hai ngày cuối cùng cũng đến nơi phải đến.
- Chuối thật.
Khi Công Tôn gia tộc hiện lên trước mắt mình, Thường Nhạc hít một luồng khí lạnh, một cung điện lớn hiện ra trước mắt hoàn toàn được ghép từ các tảng đá.
Điều này cần rất nhiều nhân lực và vật lực? Thường Nhạc lúc này mới hiểu thực lực thần bí của Công Tôn gia tộc chỉ sợ là vượt xa sự tưởng tượng của người thường.
- Đi vào thôi!
Công Tôn Thị đi trước dẫn đường, Thường Nhạc và con Big Ben lặng lẽ theo sau. Liên tiếp đi qua vài cánh cửa, Thường Nhạc âm thầm kinh ngạc, cung điện lớn như vậy sao không có lấy một người nào?
- Những người trẻ tuổi có tư cách phù hợp đều đã vào nơi tu luyện, những người khác đều đã gia nhập vào xã hội, nếu không có sự việc đặc biệt phát sinh thì nơi này rất ít khi có người.
Công Tôn Thị thấy ánh mắt Thường Nhạc chuyển động liền thản nhiên giải thích.
- Bà nội, cháu đến đây Công Tôn gia nhiều ít cũng có nghi thức chào đón chứ?
Thường Nhạc nhỏ giọng nói thầm.
Công Tôn Thị nét mặt cười lơ đãng:
- Được rồi, cháu cứ đi về phía trước đi, ta sẽ tới nơi tu luyện, hãy nhớ kỹ, ở đó đều là những người trong Công Tôn gia tộc, nếu gặp khó khăn gì họ sẽ giúp đỡ cháu.
- Cứ đi vào không như vậy à? Bà nội, có bí kíp hay thần công gì không? Hay là tiên đan gì gì đó...
Thường Nhạc sửng sốt đáng thương nhìn Công Tôn Thị.
- Đi thôi!
Công Tôn Thị hơi đẩy nhẹ, thân hình Thường Nhạc không tự chủ được tiến về phía trước.
- Bà nội, bà thật nhỏ mọn.
Thường Nhạc buồn bực rên rỉ.
- Không đúng.
Bỗng nhiên lúc đó sắc mặt Công Tôn Thị hơi biến đổi, bà nhìn tay mình thần sắc cổ quái nói:
- Chẳng lẽ nó đã tu luyện đến Hiên Viên tâm pháp tầng bốn rồi sao? Làm sao có thể...
- Big Ben, mày nói xem nơi tu luyện phía trước có phải là một căn phòng mọi người ánh mắt nhìn nhau?
Thường Nhạc vừa đi vừa hỏi Big Ben.
Big Ben hóp bụng trông chờ có chút thịt.
Ánh sáng phía trước càng ngày càng sáng rực, Thường Nhạc rất mong chờ nhìn đến nơi tu luyện ra vô số cao thủ của Công Tôn Gia cuối cùng là cái dạng gì, tốc độ của hắn bắt đầu nhanh hơn.
Trong nháy mắt, người đã tới được nơi ánh sáng phát ra.
- Sac!
Nhìn thế giới như hoa trước mặt mình, Thường Nhạc được một trận kinh ngạc, không khí tinh thuần làm cho mình hô hấp rất thoải mái, bốn phía đều là những đóa hoa xinh đẹp, màu xanh đến ngút mắt, những đồng cỏ bát ngát với tiếng chim hót líu lo.
Hoàn toàn khác với nơi tu luyện khắc khổ thần bí trong tưởng tượng, "chẳng lẽ thông qua hun đúc tình cảm sâu đậm để tăng tu vi?" Thường Nhạc thầm nghĩ trong lòng, tình cảm trong lòng mình nếu cần hun đúc tiến hóa thì ít nhất phải cần đến trên trăm năm.
Cặp mắt Big Ben nhìn chằm chằm con chim trên cây không tha, hiển nhiên là nó muốn ăn thịt chim.
Thường Nhạc âm thầm buồn bực tiếp tục đi thẳng về phía trước, chỉ thấy trước mặt hiện ra ba sơn động, trên đó phân làm "Tu Tâm", "Tu Thần" "Tu Tinh". Khi Thường Nhạc nhìn đến cái động thứ ba "Tu Tinh" ánh mắt hắn hơi sáng ngời, thật là kinh điển.
Hậu cung của mình cần không ngừng gia tăng, tu tinh quả thực rất cần thiết, một khi tinh lực hao mòn thì bầu trời của mình cũng sụp đổ. Nghĩ tới đây Thường Nhạc vỗ đầu Big Ben nghiêm trang nói:
- Nhìn sắc mặt mày như vậy nên đi tu tâm rồi.
Cũng không quan tâm Big Ben có đồng ý hay không hắn đã một cước đá nó vào động Tu tâm, còn Thường Nhạc tự mình hưng phấn tiến vào sơn động Tu tinh.
Vừa đi vào sơn động, một cỗ áp khí ập đến, so với không khí bên ngoài sơn động đúng là một trời một vực, tim đập dường như cũng bị khống chế.
- Mẹ kiếp!
Bỗng nhiên Thường Nhạc cảm thấy dưới chân không có gì, thân hình rơi nhanh xuống dưới.
Hóa ra ngay dưới chân hắn đã có cạm bẫy, gần như ngay trong chớp mắt thân hình Thường Nhạc liên tục hướng về phía trước phóng nhanh về phía trước.
Nháy mắt, hắn cảm thấy một dòng khí sắc bén nhào tới đầu mình, dòng khí còn chưa tới nắm tay Thường Nhạc đã mạnh mẽ công kích tới.
Một sức mạnh bá đạo lập tức phá hủy dòng khí biến mất vô ảnh, còn chưa kịp thở, không gian bên trong đã lại tiếp tục xuất hiện vô số luồng khí sắc bén khác, không còn cảm nhận được phương hướng mà chỉ còn một mảng đen tối.
Ầm.
Sức mạnh đáng sợ mới vừa tới thân thể Thường Nhạc đột nhiên lắc mạnh, bước chân không kìm nổi liên tục lùi về sau.
Thường Nhạc còn chưa kịp thở, dưới chân hắn đã biến hóa cực lớn, thổ địa trong sơn động như có linh hồn nhanh chóng trùm lấy hai chân hắn.
- Bộc phá!
Cảm thấy chính mình không thể dùng sức mạnh, Thường Nhạc lập tức đem tất cả sức mạnh dồn đến bàn chân.
Phịch!
Một tiếng vang lớn từ chân Thường Nhạc khuếch tán ra xung quanh, ngay tại thời điểm đất dưới chân Thường Nhạc bị đánh ra thì liền sau đó lại xuất hiện rất nhiều bùn đất dưới chân, còn có linh tính hơn ban đầu, có sự kết dính hơn ban đầu.
- Bình tĩnh, bình tĩnh!
Nội tâm Thường Nhạc không ngừng nhắc nhở mình, càng gặp phải tình huống như vậy lại càng cần đầu óc phải bình tĩnh, chỉ có tỉnh táo lại mới có thể sinh tồn được.
Sau khi tâm dần bình tĩnh trở lại, Thường Nhạc cảm nhận được ở nơi cách mình khoảng ba thước có một khối đất di chuyển cực kỳ mau lẹ, trong ý thức của hắn nhận thấy tốc độ di chuyển này chứng tỏ khối đất cực mỏng, chỉ có vậy mới có thể sinh ra tốc độ nhanh như vậy.
- Gió!
Thường Nhạc không do dự, đem tất cả khí lực dồn vào chân phải từ đó tản ra một sức mạnh dũng mãnh.
Bùm!
Thường Nhạc dùng hết sức lực cuối cùng cũng đáp xuống nền đất vững chắc.
- Kia là vật gì?
Không khí bực bội bất an vờn quanh bốn phía thân hình Thường Nhạc, cả người hắn run rẩy ngẩng đầu liền nhìn thấy một vật gì đó đang lập loè sáng.
Khi nhận ra điểm sáng bắt đầu di chuyển, Thường Nhạc hít một hơi khí lạnh, thứ kia không ngờ là ánh mắt động vật, tuy nghiên thời gian để hắn ngạc nhiên thán phục cũng không nhiều.
Động vật kia có tốc độ di chuyển quá nhanh, nhanh đến nỗi cơ bản không có cả thời gian phản ứng. Ngay sau đó, Thường Nhạc cảm giác trước ngực nóng lên, máu huyết đã chảy xuôi theo quần áo.
Vật kia đã di chuyển qua phía khác của Thường Nhạc. Sự đau đớn nóng bỏng làm tinh thần Thường Nhạc hoàn toàn tập trung đến một điểm, hắn thế nào cũng không thể tưởng tượng được trên đời lại có một tốc độ khủng khiếp như vậy, bản thân mình ngoại trừ bị đánh căn bản cũng không có cách gì khác.
Xoẹt!
Rõ ràng đã đề phòng nhưng vẫn không thể tránh né được sự tập kết của loaài động vật này, Thường Nhạc hoàn toàn căm giận, với tốc độ như vậy mà cục diện cứ diễn ra như vậy thì bản thân mình sẽ bị thứ này hành hạ đến chết, rốt cuộc phải làm gì?
← Ch. 181 | Ch. 183 → |