Vay nóng Homecredit

Truyện:Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài - Chương 111

Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài
Trọn bộ 112 chương
Chương 111
Tình yêu (Hạ - Kết cục)
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Lazada


Kỷ Lương đón Kỷ Duệ từ nhà Đoàn Khanh Nhiên về. Mấy hôm nay, tên nhóc quỷ này luôn chạy tới nhà Đoàn Khanh Nhiên tìm bạn để chơi game.

Kỷ Lương cũng không vội vàng về nhà ngay... Nếu về gặp Hạ Vũ, sẽ khiến cô cảm thấy không được tự nhiên. Vết son môi đó, thực sự khiến lòng cô có chút khúc mắc, nhưng lại không muốn anh cảm nhận được cô có gì khác thường. Bởi vì... cô vẫn chưa thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng mình lúc này.

Cô dừng xe ở đường Giang Tân, quay cửa kính xuống khiến gió đêm thổi vào.

Gần đây, cô luôn suy nghĩ, về tình cảm của mình dành cho Hạ Vũ... có phải đã thay đổi rồi hay không?

Mọi người thường nói, theo thời gian, tình yêu sẽ dần lụi tàn, sẽ càng lúc càng mờ nhạt. Nên tình yêu đơn phương cũng vì thế mà không tồn tại được lâu. Tình yêu say đắm của bảy năm trước đã tiêu tốn hết tất cả dũng khí của cô! Trải qua bảy năm, hơn hai nghìn năm trăm ngày mài mòn... tình cảm của cô dành cho anh, đã tăng lên, hay đã bị hao mòn không còn chút nào cả, chỉ là ở bên cạnh nhau có cũng được không cũng chẳng sao, hay là vì bù đắp cho sự tiếc nuối của năm đó...

Bảy năm! 'Thèm của lạ sau bảy năm' (*) à? Cô cố tìm vui trong tâm trạng khổ sở của mình.

(*)Tên một bộ phim của Marrilyn Monroe, tên gốc là "The seven-year itch". Ai có cách dịch khá hơn thì mách mình nhé. Cảm ơn em Voi Còi.

Còn phía Hạ Vũ thì sao... Anh có thật sự yêu cô không? Hay chỉ là một cảm giác chịu trách nhiệm, sau đó, từ trách nhiệm mới sinh ra một loại tình cảm khác, như tình thân chẳng hạn, mà... không phải là tình yêu? Đối với một người đàn ông như Hạ Vũ, nhắc đến tình yêu... quả thực là có cảm giác như truyện nghìn lẻ một đêm vậy.

Nếu bọn họ không gặp lại nhau lần đó, nếu anh không phát hiện ra sự tồn tại của anh Duệ, vậy thì hai đường thẳng song song của họ cũng sẽ không có điểm giao nhau. Cuộc đời của hai người, có lẽ cũng sẽ chỉ gặp nhau một lần vào bảy năm trước, rồi càng lúc càng xa mà thôi.

"Này, Kỷ Tiểu Lương..."

"Ơi?"

"Mẹ đang buồn phiền chuyện gì thế?" Kỷ Duệ sao có thể không phát hiện ra sự khác thường của cô được. Cậu vốn còn nghĩ rằng vì sự xuất hiện của người phụ nữ tên Eliza kia, nên khiến Kỷ Lương ghen hay buồn phiền gì đó... Nhưng giờ nhìn mới thấy, có vẻ như vấn đề cũng không phải ở Eliza, mà là vấn đề của chính bản thân Kỷ Tiểu Lương.

"Mẹ..." tâm trạng rất hỗn loạn.

"Mẹ lại đang nghĩ ngợi lung tung gì thế?" Kỷ Duệ đưa tay ôm lấy mặt cô.

"Anh Duệ, mẹ..." Giọng Kỷ Lương rất mơ hồ: "Mẹ nghĩ... có phải mẹ không yêu anh ấy không?" Cô khẽ cười, nhưng nụ cười nhìn rất gượng ép.

Kỷ Duệ yên lặng nhìn cô, bàn tay vốn đang ôm hai má cô bỗng đưa lên trên: "Vậy đây là cái gì? Nếu không yêu ông ấy, vậy sao mẹ phải khóc?"

Kỷ Lương nhìn nước mắt dính trên ngón tay của con trai.

"Kỷ Tiểu Lương..." Kỷ Duệ lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, nói: "Con còn nhớ rõ, mẹ đã từng nói với con. Mẹ của năm đó, đã từng vì một câu nói của bố mà vui vẻ mãi không nguôi, từng vì ánh mắt của bố mà tim đập thình thịch! Cũng vì bố mà làm không ít chuyện ngốc nghếch. Ví dụ như, lúc tan học, sẽ vì muốn liếc trộm bố một cái mà vờ vô tình đi ngang qua cửa lớp của bố. Dù lớp của hai người một ở hướng Nam, một ở hướng Bắc. Nhưng mẹ vẫn kéo bạn học, tìm các lý do khác nhau, đi vòng một vòng lớn qua đó. Ví dụ như, vào lễ tình nhân, mẹ nhất định sẽ lén đặt chocolate vào ngăn bàn của bố, tuy chỗ chocolate này đều bị bố ném vào thùng rác, nhưng lúc đó, mẹ cũng không hề tuyệt vọng chút nào..."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, cô như nhìn thấy chính mình của năm đó, đã từng... điên cuồng vì anh như vậy, mê muội vì anh như vậy: "Mấy chuyện ngốc nghếch của bao nhiêu năm rồi..." Cô dường như nghĩ rằng mình đã quên mất những việc ngốc nghếch ấy, nhưng thì ra, cô không hề quên, chỉ là lâu lắm rồi không nghĩ tới nữa thôi.

"Kỷ Tiểu Lương..." Kỷ Duệ gõ vào gáy cô một cái: "Chuyện đó có ngốc nghếch hay thông minh cũng không quan trọng. Dù sao đó cũng là những kỷ niệm của mẹ và bố. Quan trọng nhất là, mẹ đã có được người đàn ông mà mẹ yêu, không phải thế sao?"

"Mẹ... có được rồi sao?"

"Chuyện này... mẹ có thể hỏi trực tiếp bố mà." Kỷ Duệ lườm cô một cái đầy khinh thường. Cậu lại một lần nữa cảm thấy, phụ nữ ấy mà, thật quá phiền phức! Tình yêu thật quá phức tạp, nhưng vì sao bọn họ luôn tự trói mình trong một mớ bòng bong, rồi khiến những việc đơn giản trở thành phức tạp như thế chứ?

"Tình yêu thôi mà, đơn giản một chút là được rồi! Mẹ đừng quá so đo mấy chuyện công bằng hay không công bằng này nọ... Mấy người thật đúng là những kẻ phàm trần ngốc nghếch tự tìm buồn phiền cho mình." Anh nhỏ nhà họ Kỷ làm ra vẻ cao tăng đắc đạo, cốc nhẹ vào đầu cô một cái.

Công bằng và không công bằng sao?

Đột nhiên, Kỷ Lương như hiểu ra chuyện gì đó!

"Anh Duệ, mẹ yêu anh!" Kỷ Lương nhào đến hôn mạnh vào mặt con trai, vẻ mờ mịt lúc trước đã biến mất, đôi mắt cũng dần khôi phục thần thái như trước.

Cô nghĩ... cô đã tìm ra nguyên nhân rồi!

Đúng, phải hỏi anh!

Kỷ Lương vốn là người hễ đã nghĩ thông suốt sẽ lập tức hành động. Sau khi nghe con trai phân tích kỹ càng, cô quay đầu xe lại, đi về nhà...

"A!"

Đang đi trên đường, đột nhiên Kỷ Lương ngừng lại, rồi quay ngược đầu xe, cô nhìn chiếc SUV màu đen bóng ở cửa quán bar, rồi lại nhìn biển số xe, đúng là xe của Hạ Vũ. Sau đó, cách chiếc xe kia khoảng hai xe, có một chiếc xe thể thao màu đỏ, màu sắc và nhãn hiệu đó, không phải xe Eliza thì là ai--- hôm qua, cũng không biết cô ta lôi đâu ra một chiếc thể thao Lotus đỏ chót này.

"Ừm, hừ!!!" Kỷ Duệ nhướng mày: "Mẹ muốn vào không?"

"Đương nhiên!" Kỷ Lương đánh xe vào bãi đỗ xe.

Cô kéo con trai xuống xe, nhìn đám thanh niên nam nữ ra vào quán bar, mọi người đều ăn mặc rất thời trang. Kỷ Lương lại nhìn lại cách ăn mặc của mình - áo T-shirt trắng rộng thùng thình, quần bò...

May mà khu này cũng khá sầm uất, ngoài câu lạc bộ sang trọng này ra, đương nhiên cũng có không ít những shop quần áo. Kỷ Lương nghĩ một chút, rồi quay lại xe, lái về phía mấy shop quần áo gần quán bar.

Đây là lúc để nói cho anh biết, cô... đã không còn là cô nữ sinh nhỏ bé ngây ngô của năm đó nữa!

*

Cô không thể nào so với tiểu Lương được!

So với tiểu Lương!

...

Rốt cuộc Eliza cũng tiếp thu được trọn vẹn nội dung mà Hạ Vũ vừa nói ra, cũng mất thêm một chút thời gian nữa để hiểu hết, sau đó... cô ta bổ nhào về phía trước, túm lấy Hạ Vũ không chịu buông: "Hạ, lời nói dối này của anh thật dở ẹc." Cô ta không tin, một người phụ nữ lôi thôi lếch thếch như Kỷ Lương kia, làm sao có thể so với cô được chứ?

Vậy mà Hạ Vũ lại nói... cô ta còn kém hơn Kỷ Lương!!!

Đây chắc chắn là lừa cô thôi.

"Không thể nào." Eliza nhấn mạnh lại lần nữa, đâu phải cô ta chưa từng gặp Kỷ Lương.

So với sự mất bình tĩnh của cô ta, thì Hạ Vũ có vẻ ung dung, bình tĩnh hơn nhiều. Anh hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô: "Tôi lừa cô làm gì?" Khóe miệng anh nhẹ nhàng nhếch lên, vẻ mặt lạnh lùng lại tăng thêm chút trào phúng, mỉa mai: "Tính ra, cũng phải cảm ơn cô. Nếu không nhờ cô, thì tôi vẫn không biết thì ra thân hình của tiểu Lương... lại đẹp như vậy."

Sắc mặt Eliza vô cùng khó coi, vốn định 'sắc dụ' anh, kết quả là... không ăn trộm được gà, còn mất thêm nắm gạo, lại khiến cho đối phương càng cảm nhận được vợ mình tốt hơn!

"Kỷ Lương sao có thể đẹp hơn em được chứ..." Eliza không tin, cố tình áp sát người mình vào cơ thể ảnh, khẽ đưa đầu lưỡi nhỏ xinh ra liếm đôi môi tươi đẹp của mình, vô cùng khiêu khích, chỉ hy vọng có thể gợi lên một chút nhiệt tình của người đàn ông kia...

Bình tĩnh!

Trong đôi mắt đen láy của người đàn ông kia, ngoài bình tĩnh ra, cũng chỉ có sự bình tĩnh...

Eliza càng đánh càng hăng, tay lại đưa xuống tìm kiếm dưới đũng quần anh, cô tin rằng một người đàn ông dù có bình tĩnh thế nào cũng không thể nào không có một chút dục vọng trong tình hình thế này.

Hạ Vũ cũng không định kiên nhẫn để tiếp tục chơi đùa với cô ta.

Đột nhiên ---

Trong con ngươi màu đen đột nhiên lóe lên hai ánh lửa, anh đưa tay túm lấy bàn tay đang làm loạn của Eliza, Eliza còn không kịp đắc ý, Hạ Vũ đã không chút khách khí đẩy cô ta sang bên cạnh, sải bước đi thẳng ra ngoài, mục tiêu là hai người một lớn một nhỏ vừa bước qua cửa quán bar.

Bộ trang phục màu đen ôm sát người không ngờ lại hợp với làn da của cô như thế, làm bầu ngực tròn của cô càng thêm đầy đặn. Dáng người như rắn nước không một chút thịt thừa nào, mông tròn vểnh cao được phô bày một cách hoàn hảo, chiếc váy chỉ dài quá mông một chút, ôm trọn lấy cái mông tròn, lại lộ ra đôi chân thon dài, không béo không gầy, cũng không có vết sẹo nào, hai chân thẳng tắp, vô cùng nõn nà! Mái tóc ngắn xinh đẹp không được chải bới cầu kỳ, chỉ kẹp một chiếc cặp màu bạc nho nhỏ, lấp lánh phát sáng dưới ánh đèn lờ mờ của quán bar.

Mặt cô không trang điểm đậm, chỉ trang điểm vừa phải làm nổi bật đôi mắt to tròn đen láy như đá Obsidian, cùng với sống mũi thanh tú, cái miệng nhỏ xinh hơi phớt hồng khẽ nhếch lên khiến người ta bị kích thích chỉ muốn hôn lên đó! Chân cô đi một đôi giày cao khoảng 5cm, hơn nữa, vóc dáng của cô vốn không thấp, nên vừa bước vào quán bar, cô đã thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn theo, thậm chí, còn có không ít người ngồi ở chỗ của mình huýt sáo trêu ghẹo.

"Nhiều người thế này, làm sao tìm được?"

Kỷ Lương còn đang bàn bạc với con trai, bỗng cảm thấy một bóng đen phủ lên người mình, cô ngẩng đầu... vừa vặn nhìn thẳng vào một đôi mắt như đang bốc hỏa!

A! Không cần tìm, tự người ta dâng tới cửa rồi!

Tiếng huýt sáo lại vang lên ở mấy bàn bên cạnh, lọt vào tai Hạ Vũ, khiến anh cảm thấy vô cùng chói tai!

"Sao em lại đến đây?" Hạ Vũ hỏi, sau đó lại bồi thêm một câu: "Sao lại ăn mặc thế này?!" Nói xong, anh định cởi áo của mình khoác lên người cô.

"Đừng!" Kỷ Lương lùi về phía sau, nháy mắt với anh: "Nhìn không đẹp à?"

"Đẹp!" Giọng nói của Thẩm Sùng vang lên từ bên cạnh, không giấu được vẻ tán thưởng. Hắn vừa đi toilet một chút, lúc bước ra đã thấy Kỷ Lương đang đi vào: "Chị dâu, không ngờ, dáng chị lại..." Còn chưa dứt lời, hắn đã cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới khiến hắn vội vàng nuốt những lời còn lại vào trong bụng.

Nhìn thấy Hạ Vũ lại muốn đưa tay cởi áo ra, Kỷ Lương vội nói: "Này, anh chỉ mặc có mỗi một cái áo, chẳng lẽ anh định cởi trần à?"

"Không sao!" Anh vẫn tiếp tục.

"Không cần!" Kỷ Lương cũng không muốn thuận theo ý anh: "Hiếm khi em mặc thế này mà!" Nói xong, cô ngồi lên chiếc ghế chân cao ở bên quầy bar: "Đương nhiên là phải hưởng thụ một chút chứ!" Cô búng tay, gọi bartender pha một ly rượu.

Hạ Vũ còn định nói gì đó, thì Kỷ Lương đã ra tay nhanh hơn. Cô kéo anh lại gần, ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng nói: "Anh... còn nợ em một lời giải thích. Đây là sự trừng phạt dành cho anh, vì vết son đỏ kia!"

Cô ghé vào rất gần người anh, gần đến nỗi cả hai người có thể ngửi được mùi thơm từ cơ thể của nhau, cũng ngửi được mùi nước hoa không thuộc về anh tỏa ra từ người anh, Kỷ Lương khẽ nhíu mày: "Thối quá đi mất! Anh... đừng có đến gần em!"

Hạ Vũ ngẩn người, nhìn cô nhíu mày, lại ngửi thấy mùi trên người mình, liền lập tức hiểu ra vì sao cô tức giận: "Em... chờ anh một chút."

Nói xong, anh kéo Thẩm Sùng đang đứng xem trò vui ở bên cạnh, đi vào toilet, để lại một mình Kỷ Lương. À, không phải, còn một người nữa.

"Cô Kỷ." Eliza đã đi tới.

Eliza là một người phụ nữ vô cùng tự tin, dù xét về phương diện nào, thì cô ta cũng có đầy đủ điều kiện để có thể tự tin ngẩng cao đầu. Cho nên, vừa rồi không khiêu khích được Hạ Vũ, khiến cô ta cảm thấy vô cùng thất bại, nhưng mà, điều khiến cô ta để tâm hơn... chính là mấy lời của Hạ Vũ.

Cô ta quan sát người phụ nữ trước mặt, Kỷ Lương sau khi trang điểm... đúng là không giống bình thường.

Vòng eo rất nhỏ, phụ nữ phương Đông có vẻ nhỏ nhắn hơn người phương Tây một chút. Dù Kỷ Lương vốn cao hơn phụ nữ bình thường khác, nhưng nhìn chung thì khung xương vẫn rất nhỏ xinh. Sự chú ý của Eliza tập trung hết vào ngực Kỷ Lương. Quả thực... nhìn có vẻ rất đầy đặn, nhưng cũng chỉ là nhìn thế thôi đúng không? Không phải người ta đã có cách so sánh thế này sao, thời gian giống như ngực của phụ nữ, bóp lên bóp xuống cũng vẫn đàn hồi, hơn nữa, không phải là bây giờ còn có loại nội y gì mà điều chỉnh hình dáng này nọ, sống chết nhào nặn cái đống thịt trên ngực thành hình thành dạng, nên nhìn cũng có vẻ rất đầy đặn đấy sao?

Bí mật phía dưới lớp quần áo của phụ nữ, vĩnh viễn vượt qua giới hạn IQ cao nhất của đàn ông.

Đồng bằng có thể nổi lên núi cao, eo thùng phuy cũng có thể thành eo rắn nước. Tất cả những thứ này, phải chờ dùng tay kiểm chứng mới chắc được.

Nhưng làm thế nào để kiểm chứng nhỉ?

Eliza đón một ly rượu từ tay bartender: "Cô Kỷ, hôm nay trông cô rất đẹp." Cô ta hơi vươn bàn tay cầm ly rượu của mình ra một chút.

Kỷ Lương cũng cầm ly của mình lên, cụng nhẹ vào ly cô ta!

Thời cơ xuất hiện ngay trong khoảnh khắc hai ly rượu chạm vào nhau. Ly rượu trong tay Eliza đột nhiên nghiêng đi, rượu trong ly sóng sánh, đổ hết vào người Kỷ Lương... À, không phải... là đổ hết vào ngực của Kỷ Lương mới đúng!

"A---." Eliza tỏ vẻ rất bất ngờ, động tác cũng cực kỳ nhanh chóng, đặt chiếc ly rỗng lên quầy bar, rồi không biết lấy đâu ra một chiếc khăn tay, xáp tới lau ngực cho Kỷ Lương.

Cảm xúc cực kỳ đầy đặn trong lòng bàn tay đã nói cho cô ta biết... đây là 'hàng thật'. Hơn nữa... còn không có thêm bất cứ 'phụ tùng' hỗ trợ nào. Đúng như lời Hạ Vũ nói... cảm giác... rất tuyệt!

Kỷ Lương nhìn 'móng vuốt' đang bận rộn trên ngực mình, nhưng cũng không ngăn lại, chỉ nửa cười nửa không, sau đó... ly rượu trong tay cô cũng rất 'không cẩn thận' bị đổ: "Ôi chao --- xin lỗi, xin lỗi!" Cô xin lỗi rất thành khẩn, sau đó cũng không khách khí đưa tay lên thăm dò hai gò núi nhỏ trước ngực cô ta...

Cô vẫn luôn muốn biết, ngực Eliza tròn như vậy, to như vậy... rốt cuộc sẽ có cảm giác thế nào?

Hai người phụ nữ đều đang rất 'tò mò', cứ như vậy mà 'lúng túng' bận bịu trên ngực của đối phương. Tình cảnh này rơi vào mắt người ngoài, khiến bao nhiêu kẻ chỉ hận không thể biến thành chiếc khăn trong tay hai người, hoặc thầm gào thét trong lòng: bỏ cái khăn kia ra đi, để tôi tới làm cho!!!

Khi Hạ Vũ và Thẩm Sùng đi từ trong toilet ra, 'chiến sự' của hai người phụ nữ cũng đã lắng xuống, chỉ ngồi ở quầy bar vui vẻ nói cười, uống rượu mà bartender đưa lên.

Quần áo trên người Hạ Vũ đã đổi thành quần áo của Thẩm Sùng, không còn mùi nước hoa nồng nặc kia. Ngửi thấy mùi rượu trên người Kỷ Lương, anh nhíu mày: "Cô làm cái gì thế?" Câu hỏi này là dành cho Eliza.

Eliza nhấp một ngụm rượu, lùa tay vào tóc, vẫn giữ vẻ mặt quyến rũ, khiêu gợi: "Chỉ là uống với cô ấy chút rượu thôi mà, có cần phải căng thẳng thế không?"

"Không có chuyện gì đâu." Kỷ Lương cũng lên tiếng: "Em chỉ vừa cùng Eliza nghiên cứu xem, hàng chính hãng và hàng nhái khác nhau thế nào thôi."

Nụ cười trên miệng Eliza cứng đờ lại, nhìn thân dưới của Hạ Vũ, sau đó ghé vào tai Kỷ Lương nói thầm một câu, khiến Kỷ Lương ngẩn người, rồi nhìn cô ta, lại nhìn sang Hạ Vũ, cười nói: "Sao thế được?"

"Hừ!" Eliza hừ lạnh một tiếng: "Sao lại không chứ? Cô có chứng minh được không?"

Kỷ Lương nhìn vẻ mặt khó tin của cô ta, dường như cũng hiểu ra gì đó, liền bật cười, rồi nhẹ nhàng dựa vào người Hạ Vũ, vòng một tay kéo cổ anh xuống, ghé sát vào tai anh, thổi nhẹ một hơi, sau đó lại khẽ cắn vào vành tai anh một chút!

Cô chỉ cảm thấy toàn thân anh run mạnh lên, trong mắt như bùng lên hai ngọn lửa nhỏ, tay siết chặt thành nắm đấm, cả người cứng ngắc như tượng đá!

Nhìn đi! Kỷ Lương đánh mắt về phía Eliza.

Eliza tức đến nghiến răng nghiến lợi, còn muốn nói gì đó thì người đàn ông ở bên cạnh đã cúi người xuống, bế người phụ nữ liều lĩnh đang ngồi trên ghế chân cao lên...

"Này! Hạ Vũ, buông ra, anh làm gì thế..."

"Về nhà!"

"Còn lâu ấy! Em còn chưa chơi đã mà!"

"Về nhà rồi chơi!"

"Về nhà mà đánh rắm à..."

...

"Cậu nhóc đáng thương, cháu bị bỏ rơi rồi." Thẩm Sùng nhìn Kỷ Duệ đang ngồi bên cạnh uống nước ngọt.

Kỷ Duệ nhún vai: "Cháu nghĩ đêm nay bọn họ cần có thế giới riêng của hai người." Cậu thật là một đứa con rất biết ý mà. Kỷ Duệ bị cảm động bởi chính sự biết điều của mình: "Này --- dì Eliza, đêm nay phiền dì ra khách sạn ở tạm nhé. Dì cũng có thể tìm mấy anh đẹp trai trả tiền hộ mà."

"Là chị!!!" Eliza vẫn rất cố chấp với cách xưng hô của cậu nhóc dành cho mình. Có điều, trên mặt cũng không còn sắc thái như lúc muốn ganh đua với Kỷ Lương nữa, ngược lại, mặt cô ta lộ vẻ thoải mái, thanh thản, giống như là... đã buông được cái gì đó xuống!

"Eliza, rốt cuộc cô đến đây làm gì?" Thẩm Sùng hỏi.

Mắt Eliza mơ màng, nói: "Được người ta ủy thác, làm người trung gian thôi."

"Ai? Tốt nhất là cô đừng có ý định làm loạn gì đó!" Thẩm Sùng cảnh giác hơn một chút: "Cô cũng thấy rồi đấy, cô không thể chen chân được vào giữa Hạ lão đại và chị dâu đâu."

"Yên tâm đi." Eliza uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly: "Lần này tôi đến đây... vốn còn định tìm vận may, nghĩ là mình vẫn còn cơ hội. Xem ra... hoàn toàn không có chút cơ hội nào." Người đàn ông kia, thật sự quá khó dụ, ngay cả thân thể cũng chỉ phản ứng với Kỷ Lương: "Tôi đi đây, rượu đêm nay, anh mời nhé."

"Dì Eliza---." Kỷ Duệ kéo cô ta lại: "Vừa rồi dì nói gì với Kỷ Tiểu Lương thế?"

Eliza nhìn vẻ mặt bình tĩnh không hợp với tuổi của Kỷ Duệ, tên nhóc này... quả thực là giống y như Hạ Vũ, trong tim, trong mắt cũng ngập tràn sự quan tâm dành cho Kỷ Lương: "Muốn biết sao?" Eliza nhéo nhéo mặt cậu: "Vậy gọi chị đi."

"..." Kỷ Duệ đẩy tay cô ta ra: "Đi thong thả nhé! Không tiễn!"

"Tên nhóc quỷ, em đúng là mềm cứng đều không chịu." Eliza thừa dịp cậu không đề phòng, liền ôm chặt lấy đầu cậu, đôi môi đánh son đỏ chót ấn vào cái miệng nhỏ xinh của Kỷ Duệ một cái: "Không chiếm được người của Hạ, vậy thì tôi sẽ lấy nụ hôn đầu tiên của con trai anh ấy coi như đền bù vậy..." Sau khi thực hiện được mục đích, cô ta cười vô cùng vui vẻ, quay lại hôn gió với hai người rồi đi thẳng ra khỏi quán bar.

"F**k... Cô ả điên khùng này... Mẹ nó chứ..." Kỷ Duệ tức giận dậm chân, không ngừng chà sát vết son trên môi mình, không ngừng phun ra đủ các câu chửi thô tục, làm mất hoàn toàn dáng vẻ của một anh chàng đẹp trai bé nhỏ, khiến Thẩm Sùng đứng bên cạnh nhìn mà trợn mắt ngạc nhiên!

"Anh nhỏ, cậu ổn không?" Thẩm Sùng lo lắng hỏi.

"... Cháu không sao." Kỷ Duệ thu lại cơn tức của mình, khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có, giống như cậu nhóc vừa nổi trận lôi đình kia không phải là cậu vậy.

Tốc độ biến sắc mặt này thật là...

Thẩm Sùng khẽ vỗ vai cậu: "Không sao! Không phải chỉ là nụ hôn đầu thôi sao..." Dung mạo của Eliza cũng không tồi, nụ hôn đầu tiên dành cho một bà chị xinh đẹp, cũng đâu tính là thiệt thòi!

"Ai nói là nụ hôn đầu tiên chứ!" Anh nhỏ nhà họ Kỷ bình tĩnh uống hết cốc nước ngọt của mình, lạnh lùng bỏ lại một câu rồi nhảy từ ghế chân cao xuống.

"A!" Không phải nụ hôn đầu tiên?! Thẩm Sùng trợn mắt nhìn tên nhóc quỷ đứng còn chưa đến eo mình. F**k! Tên nhóc này mới tám tuổi thôi mà, đã mất nụ hôn đầu rồi sao? Trẻ con bây giờ... đều trưởng thành sớm thế à?! "Này --- anh nhỏ, nụ hôn đầu tiên của nhóc là dành cho ai hả? Nói nghe chút đi!" Hắn thực sự rất ngạc nhiên! Người nhà này sao toàn kỳ nhân không thế? Thẩm Sùng ném ít tiền lên quầy bar, rồi vội vàng đuổi theo: "Anh nhỏ, cháu định đi đâu?"

"Đi tìm bạn chơi game của cháu!" Kỷ Duệ nói vọng lại rồi đóng cửa taxi phóng vèo đi.

"Bạn game..." Khóe miệng Thẩm Sùng co rút mạnh, đột nhiên cảm thấy có lẽ mình đã già, không theo kịp giới trẻ nữa rồi. Trẻ con bây giờ thật là...

*

Cả một quãng đường đầy bão táp. Chặng đường dài hai mươi phút, vậy mà bị anh rút còn một nửa, chỉ mất mười phút đã về đến nhà. Anh dừng xe, mở cửa, bế người ra, nhanh chóng bước vào nhà.

"Này này này --- Ông Hạ ---." Kỷ Lương giãy dụa, không ngừng đá hai chân, hy vọng có thể nhắc nhở cho anh nhớ, mình cũng có thể tự đi được.

"Làm gì thế." Anh bế cô đến cửa nhà: "Chìa khóa trong túi quần anh, mở cửa đi!" Trong giọng nói của anh có sự vội vàng khó giấu.

Kỷ Lương luồn tay vào túi quần anh. Quần áo mùa hè của đàn ông thường không dày, túi quần cũng được thiết kế rất sâu, Kỷ Lương đưa tay xuống, lấy được chìa khóa, đến lúc rút ra, hình như... tay cô chạm phải cái gì đó...

"..." Hạ Vũ nhỏ giọng chửi thề một tiếng, cảm thấy việc nhờ cô lấy chìa khóa kia của mình đúng là một quyết định chết tiệt: "Mau mở cửa đi!"

Kỷ Lương che miệng cười, tay vẫn cầm chìa khóa quơ quơ trước mặt anh: "Hiện giờ chìa khóa đang ở trên tay em, mở ra... hay không nhỉ... ?" Lúc nói chuyện, cô còn cố tình thổi vào tai anh, sau đó, liền cảm nhận được ngay cơ thể càng lúc càng căng cứng của anh.

"Tiểu Lương..." Giọng điệu của anh đã mang vài phần cảnh cáo.

"Sao thế, ông Hạ..." Cô vẫn không sợ chết, tiếp tục vuốt râu hùm.

"Mở cửa nhanh lên."

Nhìn vẻ mặt nhẫn nại của anh, Kỷ Lương hiểu tính cách người này thực sự rất cứng ngắc! Thậm chí, còn có thể nói là hơi... bảo thủ, cho nên, sẽ không thể nào dám làm gì cô ở ngoài này.

"Vậy... anh phải nói cho em biết, chuyện vết son môi là thế nào!" Cô yêu cầu.

"Được!"

Kỷ Lương vừa mở cửa ra, anh đã vội vàng bế cô vào, đá chân đóng cửa lại, sau đó xoay người cô lại, áp cô vào cánh cửa, tay bấm khóa. Đêm nay, không cho ai vào nhà nữa!

"Này ---." Kỷ Lương đẩy cái đầu đang tiến đến gần của anh: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đâu!" Muốn dùng cách này để trốn tránh sao?

"Lát nữa rồi nói..." Chết tiệt, tình huống thế này rồi, anh làm sao còn tâm trạng mà nói chuyện đó chứ.

Hai tay anh vốn đang nâng mông cô, đột nhiên rút mạnh về. Kỷ Lương sợ ngã, nên vòng chân quặp vào thắt lưng anh theo phản xạ, khiến cho cô càng áp sát vào cái nóng rực giữa hai chân anh, cảm nhận được rõ sự nóng bỏng của nó. Hạ Vũ cũng đẩy người sát về phía trước một chút, giữ chặt cô ở giữa cánh cửa và cơ thể mình. Hai cánh tay rảnh rỗi của anh vươn ra, một tay cầm lấy hai cánh tay cô, kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, một tay ôm người cô, nâng lên, sau đó bắt đầu hôn xuống...

Những lời Kỷ Lương muốn nói, khẽ bật ra từ đôi môi dính chặt của hai người, biến thành những tiếng rên rỉ đứt quãng không rõ ràng.

Nụ hôn của người đàn ông này vừa mạnh mẽ vừa dồn dập, mạnh mẽ hơn tất cả những lần trước rất nhiều, khiến cô không thể ngăn cản nổi. Một lúc lâu sau, anh mới thả môi cô ra, đưa tay mơn trớn đôi môi đã bị mình hôn đến đỏ hồng lên của cô...

Kỷ Lương nhân lúc này cố gắng hít thở vài hơi, bàn tay không biết đã bị anh buông ra từ lúc nào, vòng ôm chặt lấy cổ anh. Cô đập vào lưng anh vài cái: "Khốn kiếp, anh thô lỗ thế!"

Hạ Vũ không để ý đến sự trách móc của cô, bàn tay to sờ soạng ở sau mông cô một lúc, sắc mặt càng cứng lại... Chiếc váy này... quá bó, cực kỳ bó... bó đến mức chắc chắn sẽ làm nổi cả viền nội y lên. Vì lý do thẩm mỹ, mà khi mặc đồ bó sát, phụ nữ thường dùng miếng dán ngực, rồi mặc quần lọt khe... vì không muốn để lộ ra viền đồ lót...

Ở tư thế này, hai bàn tay to thô ráp của anh càng dễ dàng vén váy cô lên, chui tay vào trong vạt váy cô. Cô nàng này không thể nào dám liều lĩnh đến mức không mặc gì bên trong... nếu thế thì...

"Sau này còn dám ăn mặc như vậy đi ra ngoài, có tin anh sẽ đánh đòn em không?" Hai sợi dây mảnh đến mức gần như không có móc ở hai bên hông đã nói cho anh biết câu trả lời!

Cô nàng chết tiệt này, lại dám...

Đúng vậy! Đương nhiên là Kỷ Lương cô dám rồi. Nếu như là cô nhóc ngây ngô của mấy năm trước, thì thật sự không dám to gan ăn mặc như vậy... Nhưng bây giờ thì...

Cô vùi đầu vào hõm vai anh, vì bàn tay không an phận của anh đang làm loạn dưới váy cô, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng lên, không kìm được những tiếng rên rỉ mê người. Nhưng cô vẫn không quên chuyện mình muốn nói, cô khẽ thở gấp, cắn loạn trên cổ anh một hồi: "Ai bảo anh tùy tiện hôn người khác này..."

"... Anh không hôn." Hô hấp của Hạ Vũ càng lúc càng nặng nề: "Chỉ là... để lại dấu vết trên quần áo thôi... Cô ấy đột nhiên lao tới..."

"À... vậy là anh thấy tiếc nuối sao?" Cô hừ một tiếng, giọng nói đầy vẻ nũng nịu, yêu kiều.

"Tiếc cái rắm ấy!" Anh thô lỗ trả lời cô, động tác tay càng thêm tà ác: "cũng đâu phải của em chứ!"

"Ừ..." Không biết cô ừ là vì nghi ngờ câu nói của anh, hay là đáp lại sự trêu chọc của anh: "Em cũng muốn để lại dấu ấn..." Nói xong, cô há miệng, không khách khí cắn vào cổ anh một cái, rồi lại mút chặt... chỉ một lát sau, dấu ấn đỏ chót như quả dâu tây nho nhỏ xuất hiện, tuyên bố chủ quyền của cô.

"Lúc nào cũng hoan nghênh..." Bị cô trêu chọc, người anh càng nóng hơn: "Sau này... không cho ăn mặc như vậy ra ngoài nữa..." Chết tiệt --- sao cô có thể mặc thế này ra đường chứ... Đây là của anh mà...

"Ừm... hừ..." còn lâu cô mới trực tiếp đồng ý nhé: "Chẳng lẽ... anh không thích sao? A..." Động tác đột ngột của anh khiến toàn thân cô chấn động...

"Không cho mặc thế này ra ngoài đường!" Anh... chết tiệt thật... đương nhiên là thích rồi.

"Vậy... ý anh là... chỉ cho mặc ở nhà cho anh ngắm thôi sao?"

"..." Anh không trả lời, trực tiếp dùng hành động để nói cho cô biết, anh rất thích ý kiến này của cô.

Trong chuyện này, trước giờ Kỷ Lương đều không chịu thua, mà sự hiếu thắng của cô cũng khiến Hạ Vũ vô cùng yêu thích. Anh cuồng dã, cô sẽ càng cuồng dã hơn, chủ động xé áo sơ mi của anh, vừa dùng tay vừa dùng môi, khiến ngọn lửa dục vọng bùng cháy lên như thiêu đốt cả hai người...

Sau khi cuộc chiến đầu tiên kết thúc, Kỷ Lương mềm nhũn người dựa vào lòng anh, để mặc cho anh bế mình vào phòng tắm trong phòng ngủ của hai người... Cô còn không dám tin, vừa rồi... hai người bọn họ lại dám ở trong phòng khách mà...

Cô đưa hai tay lên ôm khuôn mặt đang nóng bừng của mình, nghĩ đến những hình ảnh vừa rồi...

"Sao thế?" Hạ Vũ vừa đi ra phòng khách dọn dẹp một chút rồi quay lại phòng tắm, đã nhìn thấy ngay bộ dạng ôm mặt xấu hổ của cô.

Kỷ Lương buông tay ra, ngẩn người, rồi lập tức quay mặt đi: "Khốn kiếp, muốn hại mắt em lên lẹo à?"

Nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của cô, Hạ Vũ cười ầm lên, sau đó bước vào bồn tắm: "Còn không phải tại em đốt lửa à..." Anh kéo cô vào lòng, thích thú ngắm nhìn cô thẹn thùng vì mình.

"Hừ!" Kỷ Lương dựa cả người vào lòng anh, tư thế vừa rồi tốn sức hơn bình thường rất nhiều, khiến toàn thân cô không còn chút sức lực nào cả.

"Anh và Eliza thực sự không có gì cả..." Hạ Vũ ngồi sau lưng cô nói. Anh bắt đầu giải thích chuyện vết son môi kia, tỉ mỉ khai báo tất cả.

Sau khi Kỷ Lương nghe xong, cô xoay người, dựa vào ngực anh, nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: "Anh nói... em có thể tin tưởng anh được không?"

Anh trả lời rất tự tin.

"Tất nhiên!!!"

"Vì anh chỉ có mình em thôi."

"Miệng anh bôi đường đấy à..." nói gì mà ngọt thế...

"Em nếm thử là biết mà!"

Nói xong, anh lại cúi người hôn lên môi cô. Kỷ Lương cười, đẩy anh ra: "Tránh ra."

Người đàn ông này... sao càng lúc càng lưu manh thế...

Cô tựa đầu vào ngực anh, lẳng lặng nghe tiếng tim anh đập, rất vững vàng, rất ổn định, giống như cảm giác mà anh tạo ra cho cô vậy: "Hạ Vũ..." Một lát sau, cô lên tiếng, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: "Anh có biết... năm đó em đã làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch vì anh không?"

"Ừ?"

"Vì muốn nhìn thấy anh, mỗi ngày em đều vờ như vô tình đi ngang qua cửa lớp anh..." Những việc ngốc nghếch của mấy cô nữ sinh yêu thầm nhớ trộm mà: "Lén tặng anh chocolate vào lễ tình nhân, đến sinh nhật anh, còn mua một cái bánh gato nhỏ về để tự chúc mừng sinh nhật anh, cả viết thư tình nữa..."

"Ở đâu?"

"... vứt rồi!"

"Sao lại vứt được? Anh còn chưa được đọc mà!"

"Lúc đó, em nghĩ anh thích tiểu Tĩnh..." Lá thư kia chẳng qua chỉ là vì muốn ghi nhớ lại tình cảm của mình dành cho anh, không phải, trọng điểm cũng đâu phải là vấn đề này?!

"Đó là thư em viết cho anh, là của anh."

"... là em viết." Kỷ Lương nhíu máy, cảm thấy trọng điểm của vấn đề cô đang nói đến không phải ở đây.

"Em viết cái gì?" Anh hỏi.

"Quên mất rồi..."

"Sao thế được!!!" Hạ Vũ không tin: "Những gì em làm cho anh đều nhớ rõ như vậy, sao lại quên viết những gì được chứ?"

"Quên thật mà!" Trọng điểm không phải ở đây!!! "Dù sao, cũng chỉ viết mấy câu như là, em cảm thấy anh tốt thế nào. Em thích anh, rất thích anh, vô cùng thích anh, blah blah... đại loại như thế đó."

"Ừ! Anh yêu em..." Nghe cô nói vậy, anh cũng rất vui mừng.

Kỷ Lương giật mình: "Anh..."

Anh quay đầu đi. Lời hay không nói hai lần.

Biết anh không tự nhiên nên Kỷ Lương cũng không bắt anh lặp lại lần nữa, mà tiếp tục muốn từ từ nói hết suy nghĩ của mình: "Em vẫn luôn thích anh, cho đến khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn hôm đó... Rồi sau này, em lại phát hiện mình có thai, bao nhiêu chuyện lớn dồn dập đến khiến em bận đến mức không có thời gian mà nghĩ ngợi gì khác. Rồi anh Duệ ra đời, em bận bịu tính kế sinh nhai, dần dần cũng chuyển hết mọi sự chú ý lên anh Duệ. Em thậm chí còn từng nghĩ... tình cảm của em dành cho anh, đã sớm thu lại hết rồi."

Lúc nói đến đây, cô cảm nhận được bàn tay đang đặt trên lưng mình như siết chặt lại hơn một chút.

"Nếu như lần đó chúng ta không gặp lại nhau, thì em nghĩ sau vài năm nữa, có thể em thật sự sẽ tìm một người đàn ông, rồi kết hôn... Rồi một lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới, trong cuộc sống mới này sẽ không còn bóng hình của anh nữa..."

"Nhưng chúng ta vẫn gặp lại nhau! Vì sợ lại bị tổn thương, nên từ trong tiềm thức em vẫn cự tuyệt anh. Sau đó, những chuyện xảy ra liên tiếp khiến em bận đến sứt đầu mẻ trán." Cô đưa tay lên vuốt ve mặt anh: "Gần đây, em luôn nghĩ một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Em nghĩ... không biết có phải em đã không còn yêu anh nữa rồi hay không?"

"... Vậy đáp án thì sao?"

Cảm nhận được sự căng thẳng của anh, cô liền đưa ngón tay vẽ vòng vòng lên ngực anh: "Em ấy mà, rốt cuộc vẫn không có cách nào lừa dối được trái tim mình. Tuy những chuyện xảy ra liên tiếp khiến em bận đến mức quên mất cảm giác yêu anh, nhưng mà... em nghĩ... cảm giác đó vẫn còn tồn tại, vẫn còn tồn tại trong tâm trí em, chỉ là lâu rồi không nghĩ tới mà thôi."

"Chuyện sống cùng với anh, vốn là chuyện là trước đây em chỉ dám lén lút mơ tưởng tới. Sau khi nó thực sự xảy ra, lại khiến em hơi sợ hãi. Hơn nữa, chuyện trước kia khiến em càng thận trọng hơn, không dám tùy ý trải lòng mình nữa..."

"Tiểu Lương!" Anh hôn nhẹ xuống môi cô: "Cảm ơn em..." Cám ơn em đã chờ anh lâu như vậy, cảm ơn em vẫn còn yêu anh, cảm ơn tất cả những gì em đã làm cho anh, cảm ơn em đã sẵn lòng tha thứ cho anh...

"Em thích ba từ khác hơn." Cô liếc nhìn anh một cái, gợi ý bóng gió. Tuy nói rằng câu nói đó rất sến súa, nhưng mà... dù sao, đối với phụ nữ, đó cũng là một câu nói khiến cho người ta không thể nào kháng cự nổi.

Hạ Vũ vỗ nhẹ vào lưng cô, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chờ em trả lại thư tình của anh cho anh đã..."

"Còn lâu ấy!" Kỷ Lương tức giận nhìn anh, lại còn dám cò kè mặc cả nữa: "Đó là thư tình của em chứ."

"Là em viết cho anh, thì phải là của anh."

"Em còn chưa đưa cho anh."

"Dù sao của em cũng là của anh, của anh cũng là của em."

"Đúng thế! Tất cả mọi thứ của anh đều là của em!" Những sinh vật giống cái khác không được tới gần.

"Ừ, là của em." Anh thích sự độc đoán này của cô.

"Cảm giác..." Kỷ Lương uể oải nghịch nước trong bồn tắm: "thật mệt mỏi!"

"Hửm?"

"Nhìn xem... năm đó vì thích anh, mà em làm nhiều chuyện cho anh như vậy, nhưng anh cũng chẳng biết gì." Cảm giác hơi không công bằng. Đó cũng là điểm khiến gần đây cô thấy buồn bực... Nhìn xem, anh còn chưa làm gì đã giành được tình yêu của cô rồi.

"Vậy... anh sẽ dùng thời gian mấy chục năm còn lại để bù đắp cho em."

Mấy năm và mấy chục năm, nghe có vẻ như cô lãi rồi. Kỷ Lương vùi mặt vào lòng anh, nghe tiếng tim anh đập thật mạnh. Cũng đúng, còn mấy chục năm nữa cơ mà, cô có thể từ từ đòi lại cả vốn lẫn lãi mà, không phải sao?

"Hạ Vũ, anh là của em sao?" Cả thân thể, và... trái tim nữa.

"Đúng vậy!" Anh trả lời rất nhẹ nhàng, nhưng vô cùng kiên quyết.

Lòng Kỷ Lương dần tĩnh lặng lại, vì câu trả lời kiên quyết của anh.

Cô đã có được người đàn ông này...

Cô tự nhủ với mình. Người đàn ông từng khiến cho cô yêu đến mức tự khiến mình trở nên tầm thường, rốt cuộc cũng là của cô.

"Giải quyết hết mọi vấn đề chưa?" Hạ Vũ rũ mắt xuống, hỏi người phụ nữ có vẻ buồn ngủ đang dựa vào lòng mình.

"Ừ ~" tạm thời không còn vấn đề gì nữa, để cô ngủ một giấc cái đã nào.

"Vậy bây giờ giải quyết vấn đề của anh nhé." Anh chậm rãi điều chỉnh vị trí của cô.

"Vấn đề gì?" Cô vẫn chưa phát hiện ra âm mưu của anh, uể oải muốn tiếp tục đi hẹn hò với Chu Công.

"Vấn đề này này..." Chưa nói hết lời, anh đã mạnh mẽ tiến vào, trực tiếp kéo người phụ nữ đang định đi hẹn hò với Chu Công về...

Chiến sự phía Tây lại nổi lên, đêm nay, nhà họ Kỷ không ngủ!!!

Hôm sau, vì bạn nhỏ Đoàn Manh Manh nói muốn đến nhà mình chơi game, nên Kỷ Duệ liền đưa bạn nhỏ Đoàn Manh Manh về nhà, phát hiện cửa bị khóa trái ở trong, mở không được, anh nhỏ nhà họ Kỷ liền lạnh lùng rút điện thoại di động ra, bắt đầu gọi liên tục những cú điện thoại truy hồn. Chỉ chốc lát sau, cửa đã được mở ra.

"Hi! Buổi sáng tốt lành!" tâm trạng Kỷ Duệ có vẻ không tồi, chỉ vào người đàn ông chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót đứng trong cánh cửa, giới thiệu với bạn nhỏ đứng cạnh mình: "Manh Manh, đây chính là người bố chưa cưới vào cửa của mình."

"A... bố chưa cưới vào cửa của Duệ Duệ, chào chú ạ!" Bạn nhỏ Đoàn Manh Manh là một đứa bé rất hiểu chuyện, lập tức lễ phép chào hỏi, đôi mắt xinh đẹp không ngừng ngắm nghía cơ thể của Hạ Vũ.

"Manh Manh, đi nào, vào phòng mình chơi!" Kỷ Duệ đứng chắn trước mặt cô bé, sau đó đưa cô bé vào phòng mình.

"Duệ Duệ." Bạn nhỏ Đoàn Manh Manh hơi chần chừ, nhưng lại không giấu nổi sự tò mò: "Có phải bố... bố chưa cưới vào cửa của cậu bị ốm không?"

"Hả?" Đâu có! Cậu nhìn người kia rõ ràng là cả thể chất và tinh thần đều rất ổn mà, giống như một con hổ được ăn uống no say vậy! Xem ra, đêm qua nhất định là cả đêm xuân sắc rồi...

"Mình nhìn thấy trên người chú ấy có rất nhiều vết màu đỏ mà..." bạn nhỏ họ Đoàn còn thật thà nói hết.

"..." Anh nhỏ nhà họ Kỷ chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của bạn mình: "À! Manh Manh, đó không phải là bệnh."

"Không phải bệnh à? Vậy là gì?"

"Đó là..." Anh nhỏ nhà họ Kỷ suy nghĩ xem nên giải thích cho cô bé như thế nào mới ổn. Cuối cùng, cậu vẫn cảm thấy nếu giải thích bằng từ ngữ thì thật sự quá mơ hồ, có thể bạn nhỏ Đoàn sẽ không hiểu, cho nên, cậu quyết định tự thử nghiệm, dùng hành động thực tế để nói cho bạn mình biết đó là chuyện gì thì hơn: "Manh Manh, lại đây! Đưa cánh tay của cậu cho tôi!" Anh nhỏ nhà họ Kỷ cười vô cùng vô hại.

Đoàn Manh Manh ngoan ngoãn đưa cánh tay trắng nõn, mũm mĩm của mình ra, sau đó, dưới ánh mắt tò mò của cô bé, bạn tốt Duệ Duệ há cái miệng nhỏ nhắn ra, mút vào cánh tay của cô bé một cái...

"Nhìn xem!" Một lát sau, anh nhỏ nhà họ Kỷ hơi lưu luyến nhả ra, chỉ vào vết nho nhỏ màu đỏ trên cánh tay của bạn nhỏ Đoàn Manh Manh: "là thế này này."

Đoàn Manh Manh đưa tay lên nhìn một lúc lâu, sau đó ra vẻ đã hiểu ra, cười nói: "Mình biết rồi, thì ra là do ăn mà có..."

[Che mặt! Tôi rất trong sáng! Đây là tình bạn trong sáng!--- Nam yêu nữ, nữ yêu nam, sau đó, có phải là theo lẽ thường phải thế, hai người bước vào lễ đường không?]

Câu trả lời của Kỷ Lương là: Không phải!

"Kỷ Lương, bao giờ em mới chịu kết hôn với anh?!"

Bây giờ là thời điểm mà cái đêm hai người chân thành thẳng thắn thổ lộ rồi liên tục liên tục xảy ra 'chiến sự tinh phong huyết vũ' đã qua được một thời gian. Mùa hè đã đi qua, mùa thu lại đến.

Đồng chí Hạ nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế salon, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim truyền hình, bắt đầu lời cầu hôn lần thứ n của mình.

Ánh mắt Kỷ Lương vẫn còn dán chặt vào TV, coi như không thấy anh, tiếp tục nhét khoai tây chiên vào miệng, nói: "Việc này bàn sau đi, hôm nay em còn có chuyện quan trọng cần xử lý." Chuyện quan trọng chính là... xem TV: "Anh Duệ, con nghĩ hung thủ là ai?"

"Ông bác sĩ kia."

"BINGO! Mẹ cũng nghĩ vậy!"

Nhìn cô như vậy, Hạ Vũ cảm thấy hơi thất bại. Cô nàng này căn bản là khác hẳn với người thường, hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi thông thường... Vị trí của hai người như đã bị đảo ngược cho nhau, người muốn kết hôn lại là anh, còn cô thì... thoải mái tự do, không thèm để ý một chút nào cả.

"Bố ăn khoai tây chiên không?" Kỷ Duệ ngồi bên cạnh đưa túi khoai tây chiên cho anh, ra vẻ hoan nghênh anh gia nhập vào đại đội xem phim truyền hình.

Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào túi khoai tây chiên kia, rồi lại nhìn lại người phụ nữ đang ngồi trên ghế salon xem rất nhập tâm đó...

Rồi... anh giơ thẳng cờ trắng đầu hàng, lấy túi khoai tây chiên, ngồi xuống cạnh cô, quyết định lựa chọn gia nhập đại đội xem phim truyền hình của họ.

Eliza ở ngoài về, vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ thất bại của Hạ Vũ, khẽ cười: "Lại thất bại à?"

Eliza cũng không rời đi, tiếp tục ở lại nhà họ Kỷ, tiếp tục duy trì ánh mắt như lang như hổ nhìn Hạ Vũ, đồng thời... cũng bắt đầu có ý đồ với anh nhỏ nhà họ Kỷ, thỉnh thoảng lại nháy mắt 'đưa tình; với Kỷ Duệ vài cái, còn tỏ vẻ có thể sẵn sàng chờ anh nhỏ Kỷ lớn lên nữa ~.

Dùng một câu thông dụng nhất trên internet mà nói thì chính là: "Cuộc đời này tên của bà đây nhất định phải xuất hiện trong sổ hộ khẩu nhà anh. Nếu không phải là vợ anh, thì sẽ là con dâu anh."

"Hạ... anh vẫn xác định là mình muốn chọn cô ấy sao? Chi bằng, anh quay về vòng tay âu yếm của em đi, lúc nào em cũng hoan nghênh anh mà." Eliza không chút khách khí, trắng trợn khiêu khích trước mặt Kỷ Lương.

Đáp lại lời dụ dỗ của cô ta, ba người đang ngồi trên ghế salon đồng thời dựng thẳng ngón giữa lên.

Cô ta nhún vai, đi vào phòng bếp, nhìn thấy đồ ăn tối trên bàn cơm, cô hiểu ý, khẽ cười. Đúng là một gia đình đáng yêu, luôn làm cho cô thấy vui vẻ, không có lúc nào buồn chán...

Mềm không được, thì anh chỉ có thể chọn phương pháp cứng rắn.

Mùa thu qua đi, mùa đông buông xuống. Sau bữa cơm chiều, nhà họ Kỷ tập trung trong phòng khách, một khẩu súng dí thẳng vào thái dương của Kỷ Lương: "Kết hôn với anh!"

Kỷ Lương nửa cười nửa không nhìn người đàn ông bên cạnh... Thật đúng là... không cách nào là anh không dùng tới.

Nhiều năm trước, cô chỉ ước có thể kết hôn với anh, nhưng hiện giờ thì... Chà! Đương nhiên là cô càng yêu anh nhiều hơn, cho nên, cũng càng thích trêu chọc anh hơn.

"Nhưng mà... em thấy thế này cũng rất tốt mà." Cô chớp chớp mắt, nói tiếp: "Người ta nói, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, em sợ sau khi kết hôn rồi, tình yêu dành cho anh sẽ bị em..."

Lách cách!

Tiếng lên đạn quen thuộc của khẩu súng lục!

Một tờ giấy đỏ được đưa tới trước mặt cô, tờ giấy đỏ này, gần đây thường xuyên xuất hiện trước mặt cô. Có quan hệ là có tất cả. Người ta muốn kết hôn cũng phải đến sở dân chính ký tên, còn đồng chí Hạ này thì trực tiếp cầm giấy chứng nhận về nhà, cứ lấy chữ ký trước đã, rồi sau đó nộp lại để họ xử lý là được.

"Mau ký đi. Nếu không, anh đập chết tên nhóc này." Khẩu súng của anh chuyển hướng, nói với tên nhóc quỷ đang ngồi một bên gặm mía xem trò vui: "Nhóc quỷ, con nhớ nhé, lúc đầu thai nhớ đầu thai lại vào bụng mẹ con là được. Để hoàn thành việc lớn, ắt phải có những sự hy sinh nho nhỏ. Hy sinh con, để tác thành cho bố. Bố sẽ cố gắng 'tạo người', để mẹ con sớm tái sinh con về."

Độ vô sỉ của người đàn ông này đã thăng cấp một cách nhanh chóng!

Quả nhiên là ở gần Kỷ Tiểu Lương thì sớm muộn gì cũng thành lưu manh. May mà Kỷ Duệ cậu đây là một bông sen trắng, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Cậu cầm khúc mía trong tay, đẩy họng súng đen ngòm kia sang một bên: "Được rồi, chuyện của hai người, đừng có lôi con vào." Cậu chỉ là một khán giả vô tội thôi mà: "Có lẽ, bố thử tự sát xem, đó cũng là một sự lựa chọn không tồi đâu, ông Hạ!" Kỷ Duệ rút một điếu thuốc trong bao thuốc lá trên bàn, sau đó nhét vào miệng anh, đảo họng súng, dí thẳng vào chính anh, bóp cò----

Pằng!

Một ngọn lửa xanh phun ra từ nòng súng, châm thuốc lá.

Rõ ràng là một cái bật lửa hình khẩu súng, lừa ai chứ?!

Hai mẹ con đồng thời tặng cho anh một ánh mắt, với ý: "Ông Hạ à, ông ngây thơ quá đấy!"

Hành động ép hôn, lại thất bại.

Eliza ngồi bên cạnh xem kịch vui đã cười đến mức ngã từ trên ghế salon xuống: "Anh nhỏ Duệ ạ, chị càng ngày càng thích anh rồi. Làm sao bây giờ. Chị quyết định vứt bỏ cha anh để chọn anh!!!"

"Thím à, " Kỷ Duệ chỉ khúc mía, chỉ về phía Eliza, quyết định phải thăng cấp xưng hô với người phụ nữ này lên thêm một bậc: "Xin thím đừng có hành vi quấy rối tình dục với trẻ con chưa đủ tuổi thành niên!"

Nhìn dáng vẻ của cậu, Eliza càng thêm yêu thích, không muốn buông tay: "Anh nhỏ Duệ à, lại đây nào... cho chị ôm một cái. Để chị dạy em một vài chuyện vui vẻ..."

"Eliza, đừng có trâu già đòi gặm cỏ non nữa." Kỷ Lương nhảy ra: "Người anh Duệ yêu nhất là tôi."

"Kỷ Lương, cô mới là đồ trâu già."

"Cô là đồ trâu già lai Tây!"

"Cô là cái đồ trâu già dậy thì quái dị." Làm gì có người nào đến tuổi của cô rồi mà ngực vẫn còn đang dậy thì chứ?

"Đây là hoàn toàn tự nhiên không có chút ô nhiễm nào!" Kỷ Lương tự hào ưỡn ngực lên. Thời gian này, cô cảm thấy ngực mình càng ngày càng to: "Còn tốt hơn cái bình sữa nhân tạo Tam Lộc của cô."(*) (là do tác dụng của mệnh cổ trùng sao?)

(*) Sữa Tam Lộc là tên một hãng sữa ở Trung Quốc. Trước đây có tin tức nói rằng sữa Tam Lộc này có hại cho cơ thể.

"*!&$#(!*@!^&" Eliza bùng nổ, bị chọc đúng chỗ đau! Vấn đề 'cảm xúc' kia vẫn luôn là vết thương chí mạng của cô ta.

Kỷ Lương cũng không chịu yếu thế. Hai người tôi một câu, cô một câu, tiếng Trung tiếng Anh lẫn lộn, mắng chửi người khác rất nghệ thuật, không hề có một câu thô tục nào, khiến cho hai người đàn ông một lớn một nhỏ ngồi bên cạnh cũng không biết phải làm sao!

Thế giới của phụ nữ, anh vĩnh viễn cũng không thể hiểu được!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-112)