Vay nóng Tima

Truyện:Hotgirls Siêu Quậy - Chương 232

Hotgirls Siêu Quậy
Trọn bộ 261 chương
Chương 232
0.00
(0 votes)


Chương (1-261)

Siêu sale Shopee


Đúng lúc đó, không hiểu sao thanh kiếm lão đang kề vào cổ Ellie bị đẩy ra. Trước mặt Kayushi là cảnh Ellie một tay cầm kiếm đẩy thanh kiếm của lão, một tay đưa lên miệng lột miếng băng keo.

Đây có thể nói là một sai lầm trầm trọng của Kayushi. Khi mang nhỏ tới đây, lão ta dù kiểm tra thế nào vẫn chẳng phát hiện ra được vũ khí trên người nhỏ. Chắc mẩm là đã an toàn, ai ngờ lại không. T... hanh kiếm dẻo của Ellie, một thanh được cuốn quanh eo giống như thắt lưng, một thanh thì để sau lưng và được lớp áo khoác dài che lại. Đó là còn chưa kể đến bộ dao găm yêu quý được nhỏ để trong túi áo khoác nằm sau lưng, giúp nhỏ cắt đứt sợi dây trói hai bàn tay nhỏ nhắn.

Ellie đứng dậy bước về phía nó, ánh mắt như chứa một tia cười.

- Bởi kẻ bị giết tối nay không phải tôi, mà là ông. - Ellie nhẹ nhàng nói.

- Mày... - Kayushi trợn tròn mắt nhìn nhỏ.

- Sao vậy? Có cần ngạc nhiên thế không? Nếu để bị bắt sớm thế đâu phải là Tứ ma nữ. Ông còn non lắm. - Ellie cười nửa miệng.

- Mày được lắm con khốn! Tụi mày dám lừa tao! - Lão gồng người lên.

- Tụi tôi lừa ông? Bao giờ? Đó là do ông ngu quá thôi! - Ellie mỉa mai.

- Khốn nạn...Chết đi! - Lão tức giận vung thanh kiếm giáng xuống thẳng đầu Ellie.

"Keng"

Tiếng kim loại va vào nhau, một âm thanh khô khốc và lạnh lẽo. Thanh kiếm của Kayushi bị hai thanh kiếm của Ellie chặn lại dễ dàng. Cao thủ kiếm đạo ư? Cho dù có thế thật nhưng thời của lão qua rồi, thời bay giờ là thời của Ellie cơ.

Hất mạnh tay lên để đẩy thanh kiếm của Kayushi ra, Ellie nhanh chóng chém ngang người lão. Bộ yukata màu đen quý phái bị rách một đường ngang bụng do đường kiếm, cũng may là lão nhanh nhẹn lùi lại vài bước, không thì lưỡi kiếm kia đã chém ngang người.

Kayushi nhận ra nếu tránh đòn thì lão sẽ dành phần bất lợi về phía mình vì Ellie tốc độ rất nhanh, kĩ thuật xuất sắc và cơ thể lại rất dẻo. Nếu cứ tiếp tục thì sớm muộn cũng trở thành bia đỡ của song kiếm kia, lão quyết định ra tay, liên tiếp tấn công nhỏ và liên tục nhắm những nơi như ngực, cổ, mắt...mà tấn công.

Những đòn tấn công trực diện được lão thực hiện liên tục, trong khi đó thì người đẹp ma nữ chỉ đỡ đòn với gương mặt bình thản, đôi môi nở nụ cười nhẹ chẳng tỏ vẻ chút khó khăn nào. Và đó cũng chính là thứ giết chết lão! Lão chỉ chú tâm đến con mồi đối diện mà quên đi mất chúa quỷ thật sự là ai.

Nó đứng bên chiếc bàn làm việc làm bằng gỗ quý của lão, trên tay cầm con dao nhỏ sắc nhọn. Khắc lên mặt bàn dòng chữ "Tứ ma nữ" hoa mỹ, nó cười thầm. Thế là xong, phen này cảnh sát Nhật sẽ lại một phen náo động nữa rồi đây!

Quay người lại nhìn trận chiến không cân sức kia, nói thật là đến thằng ngu còn biết ai là người nắm thế chủ động. Tiếng "leng...keng..." do sự va chạm của ba thanh kiếm cứ liên tục kêu lên trong không gian.

Nó bước chậm rãi, cố để không phát ra âm thanh đánh động Kayushi.

"Phập"

Hai con dao cắm sâu hết mức vào hai bên bả vai của người đàn ông. Do chiếc áo yukata màu đen nên cái màu đỏ thẫm đẹp lộng lẫy kia không thể nhìn thấy được. Mặc dù vậy nhưng cái mùi đặc trưng đó cũng không thể lẫn đi đâu, kích thích khứu giác một cách kì lạ. Nó cảm thấy mình cũng hay thật, giết người cứ như đi chơi, chẳng sợ sệt bất cứ ai.

"Keng...Bịch"

Lão ta buông thanh kiếm rồi ngã xuống sàn nhà, đến lúc này máu mới thấm qua lớp vải rồi tràn ra lênh láng.

- Tụi mày...chơi...lén... - Lão ta run tay chỉ vào mặt nó.

- Ông không có tư cách để chỉ vào thẳng mặt tụi này đâu. - Ellie nhăn mặt khó chịu, dùng chân hât tay lão ta.

- Bẩn thỉu... - Kayushi gắng gượng nói.

- Cũng không bằng ông. Nhiệm vụ của tôi là đi giết người, chơi bẩn hay chơi đẹp đâu quan trọng? Quan trọng là đạt được mục đích của mình. - Nó cười lạnh.

- Mày... - Lão ta trừng mắt nhìn nó. Bỗng, lão ta thấy sợ. Đến lúc này nhìn sâu vào đôi mắt màu tím lạnh kia, Kayushi mới phát hiện ra trong đó có chút gì giống lão. Đôi mắt màu tím ấy chứa đầy tham vọng, một chút ranh ma hơn người và khát máu như một con vampire.

- Ông hết số rồi, không hiểu sao ông lại dám mạnh miệng tuyên chiến với D. E. A. T. H thế nhỉ? Nghĩ mình có chút quyền chút tiền trong tay là làm tới à? Tôi nói thật nhé, cho dù là so tiền của cả hai bên hay là so sự tính toán thì...ông thua chắc! Ông nghĩ, ông ta có khả năng giúp ông chống lại D. E. A. T. H à? - Nó khinh khỉnh.

- Mày điều tra tao? - Kayushi trợn ngược mắt.

- Quyền của tôi. - Nó hất mặt.

- Con ranh...mày khốn nạn hơn tao tưởng! - Lão nghiến răng treo tréo mặc dù mặt nhăn như khỉ vì bị đau.

- Thì sao? Tôi nói cho ông biết, việc ông ta giúp đỡ ông không phải là vì muốn giúp mà là muốn lợi dụng. Ông cũng ngu thật, nhận được một sự giúp đỡ từ trên trời rơi xuống mà không thấy nghi ngờ gì sao?

- Câm! - Lão ta quát lớn.

- Ngậm miệng ông lại đi, điếc tai quá! - Ellie đứng cạnh nó càu nhàu.

- Hừ...tôi cũng chả có hứng nói chuyện với ông đâu. Chuyển bị quy tiên đi. Tao nhường mày làm đấy. - Nó gằn giọng lườm lão rồi quay sang Ellie.

- Thời gian? - Nhỏ nhướn mày.

- Nhanh chóng, 1 lần thôi. - Nó đáp gọn rồi lùi lại quay mặt đi, tay đặt lên chiếc bộ đàm mini trên tai:

"Rút đi." - Nó nói nhỏ.

"Mọi chuyện trong đó xong chưa? Ellie nó ổn không?" - Vanessa lo lắng.

"Đừng lo, Ellie xử lão rồi. Nó chỉ bị thương ngoài da thôi." - Nó trấn an.

"Được, thoát lối nào?" - Vanessa thở ra nhẹ nhõm.

"Phòng này có cửa sổ. Tao sẽ phá để thoát ra, trực thăng cũng tới rồi." - Nó quay người nhìn về phía chiếc cửa sổ lớn trong phòng, nơi mà bên ngoài trong màn đêm im lặng đang có một chiếc trực thăng tiên tới.

"Ok." - Vanessa đáp rồi ngắt ngay tín hiệu.

Cùng lúc đó, nó hơi giật mình vì tiếng kêu phía sau lưng.

- Áaaa.... - Tiếng lão Kayushi hét to vì đau đớn, hai mắt lão trợn trắng nhìn Ellie đầy ghê tởm, dòng máu đỏ tươi trào ra không ngừng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-261)