← Ch.182 | Ch.184 → |
Vi, Thảo Anh và Trang đều hiểu rất rõ con người nó, duy chỉ có suy nghĩ là chẳng thể nào nắm bắt được mà thôi. Hai tuần lễ sau khi tỉnh lại, trí nhớ nó đã hoàn toàn khôi phục. Câu chuyện này ngoài nó và ba thành viên còn lại của Tứ ma nữ thì chẳng ai biết nữa. Suốt ba năm trời nó diễn cái vở kịch của một đứa con gái không có quá khứ, mặc dù không hiểu tại sao nó làm vậy nhưng Vi, Thảo Anh và Trang cũng đều giúp cho vở kịch ấy thêm phần hoàn hảo.
Bây giờ thì nhỏ đã rõ rồi. Mục đích của vở kịch đó chính là nó đã chờ đến ngày hôm nay, gặp lại Đăng và Nguyệt Thy và bắt họ phải nếm trải nỗi đau của nó suốt ba năm qua. Nó không thể nào chịu nổi cú sock đó. Từ lúc biết hắn cho đến ngày hôm đó, hắn cũng giống như Thiên và Ropez, xem nó như báu vật cần phải nâng niu, bảo vệ, thế nhưng chỉ cần một vở kịch nhỏ của Nguyệt Thy, hắn đã không tin tưởng mà còn cho nó cái tát. Cái tát đó, thực là đối với nó chẳng có chút cảm giác nhưng...có cái gì đó len lỏi vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim, nhói, đau tưởng chừng như sắp chết.
Thế mà ngay sau đó, nó vẫn còn có đủ tình yêu để bảo vệ hắn khỏi chiếc xe đang lao tới. Nghĩ lại nó thật sự không hiểu sao mình lại yêu nhiều thế. Vẫn biết mình là người tổn thương, nó vẫn không ngần ngại làm điều đó. Nhưng...liệu nếu thời gian quay lại, nó vẫn có thể làm như thế hay không? Hay quyết định sẽ thay đổi?
Nó cắn chặt môi để không phải bật ra tiếng khóc. Mang lòng thù hận đó, nó cũng mệt lắm chứ? Chỉ là nó không có cách nào buông xuôi và ối hận ấy vào quá khứ. Nỗi đau nó cảm nhận là quá lớn. Tình yêu nó dành cho hắn hơn 10 năm trời không bằng một vở kịch chỉ vỏn vẹn mấy phút! Nó tự hỏi không lẽ hắn biết nó lâu vậy còn không biết bản tính nó như thế nào sao? Nếu nó thực sự đánh Nguyệt Thy thì tuyệt đối nó sẽ không thuê bọn du côn mà là sẽ tự tay kết liễu mạng sống nhỏ nhoi ấy.
Là nó ngay từ đầu đã sai hay là vì hắn không dành chút tình yêu hay lòng tin nào ở nó? Là nó ngu ngốc đến nỗi mù quáng hay là hắn là kẻ quá thực tế, sẵn sàng tin những gì mà mắt mình nhìn thấy? Người ta nói đúng, yêu càng nhiều thì hận cũng càng sâu. Dù còn yêu nhưng mối hận chưa rửa trôi được thì tuyệt đối sẽ không thể nào tiếp tục yêu. Ranh giới giữa yêu và hận mong manh như đường chỉ, và nó đã lỡ bước qua đường chỉ ấy. Là hắn đẩy nó đi, bắt nó phải thay đổi bản thân một cách tần nhẫn đến thế này. Là tại hắn!
Nhưng mà...nó không biết mình có thực sự trả thù được không? Dù biết là kẻ đứng trước mặt đã từng làm bản thân tổn thương rất nhiều nhưng nó vẫn không thể nào không thừa nhận rằng, nó vẫn còn yêu hắn, nhiều lắm, đến nỗi không có cách nào buông tay nên mới bị tổn thương. Hắn mang lại cho nó nhiều cảm xúc. Chua xót, đau đớn, cay đắng nhiều hơn là ngọt ngào và hạnh phúc. Nhưng nó vẫn chấp nhận yêu, chấp nhận hận thù...để đổi lại điều gì?
Khuỵu người xuống mặt đường, mọi thứ quá sức chịu đựng thật rồi. Nếu Vi không nói ra thì có lẽ, nó vẫn còn có đủ can đảm để thực hiện những kế hoạch trả thù nhưng cái mạnh mẽ trong nó đã bị phá vỡ hoàn toàn. Không phải những điều Vi nói, nó không biết. Rất hiểu nhưng vì thù hận quá nhiều nên nó cứ biện hộ cho bản thân, cố gắng gạt những đó sang một bên, để bây giờ Vi nói và bắt nó phải đối diện với thực tại. Nó biết tiếp tục chỉ càng thêm mệt mỏi nhưng sao không cam tâm để mỗi bản phải chịu đau khổ trong khi hai con người đó vẫn có thể cười.
Mỗi tối đi ngủ, không khi nào là nó không khóc vì điều đó. Nó không muốn nhưng chẳng thể nào dứt được tình yêu. Chính vì tình yêu đó quá lớn và quá nhiều, nó mới phải hận nhiều đến vậy. Nó cứ không biết rằng hắn thật sự có cảm nhận được tình cảm nó dành cho hắn lớn đến mức nào hay không? Hay là nếu hắn đến trước mặt nó và xin lỗi, mong có được sự tha thứ thì nó sẽ phải làm sao? Sẽ bỏ qua hay vẫn sẽ tiếp tục thù hận?
Nó bật lên tiếng khóc trong nỗi đau của bản thân. Gục đầu vào người Vi, nó nói từng tiếng đứt quãng:
-Tao...biết! Tao biết rất rõ...chứ! Nhưng không thể nào làm được...tao không có đủ lòng...vị tha để...tha thứ cho tất cả...những điều...hắn đã bắt tao chịu. Tao đau...đau lắm...hắn ta đâu có biết...đâu chịu hiểu rằng...tao yêu hắn tới mức sẵn...sẵn sàng từ bỏ cuộc sống...hiện tại...để lao đầu vào chỗ...chết? Hắn ta mãi mãi...không hiểu thế nào là yêu...yêu để rồi hận! Tao cũng mệt mỏi lắm chứ? Nhưng...tao không tìm...ra cách để từ bỏ...Mày nói thử xem...làm sao để tao bước qua được thù hận đây? - Nó khóc to trong lòng Vi.
-An...tao biết mày như thế nào. Làm bạn mày hơn 16 năm của cuộc đời, tao với mày còn hơn cả chị em ruột. Chẳng lẽ tao lại không hiểu cảm nhận của mày ra sao? Mày đau...tao cũng đau lắm chứ! Nghe lời tao, một lần này thôi. Quên đi...cứ xem như hắn ta chưa từng tồn tại, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tha thứ để lòng thanh thản hơn. Nếu cảm thấy không chịu được thì tao với mày sẽ về Nhật, không thì lại sang Anh, không gặp mặt hắn thì sớm muộn cũng có thể tha thứ được thôi. - Vi an ủi nó, vuốt từng lọn tóc của nó.
-Nếu có thể thì ba năm qua tao đã làm được chứ không chờ tới tận bây giờ!
-Thôi An...
-Tao mệt mỏi quá. - Nó lắc đầu.
-Vậy tao đưa mày về nghỉ. Mày không tiếp tục được nữa đâu. - Vi đứng dậy rồi kéo nó đứng lên.
-Còn "Chiếc ghế vàng" thì sao? Tao phải thắng!
-Kệ đi...tao sẽ thắng thay mày. Mày cần nghỉ ngơi.
-Không được! Tao vẫn phải tới đó. - Nó hất tay Vi Vi ra khỏi người mình.
-An...mày đừng có bướng nữa được không? - Vi nhìn nó đầy thông cảm và bất lực.
-Tao phải đến! Nếu mày muốn tao gạt bỏ thù hận thì làm ơn...hãy cho tao đấu xong trận đấu này, xem như tao trút hết những gì không đáng có trong lòng ra, được chứ? Cứ chịu đựng mãi...tao sẽ chết mất!
-Mày...tao không muốn mày đem bọn đấy ra làm bao cát trút giận. Mày sẽ giết người đấy! Tốt nhất là nên về đi. - Vi nhìn nó bằng ánh mắt lo ngại.
-Tao biết kiểm soát chính mình. Không chết người đâu. - Nó vẫn cứng đầu.
-Có thật là không sao?
-Phải. - Nó gật đầu.
-Thế thì lau hết nước mắt đi. Tèm lem cả ra kia. - Vi thảy nó chiếc khăn tay đỏ.
-Cảm ơn. - Nó nhận lấy.
-Vẫn còn gần hai tiếng nữa mới bắt đầu. Đứng đây và nghỉ ngơi chút đi. Tâm trạng mày đang không tốt, im lặng và vắng vẻ thế này sẽ giúp tâm trạng khá hơn.
-Cũng được...tao muốn từ bỏ nó quá! - Nó cắn răng, vươn người hít thở sâu bầu không khí.
-Bỏ? Điều gì? - Vi tỏ ra không hiểu với lời nói không rõ ràng của nó.
-Máu... - Nó khẽ khàng đáp một tiếng.
-Vậy thì đừng trả thù nữa. Nó sẽ giúp mày bớt được chút máu phải đổ đấy. Tao không muốn nhìn mày đau khổ...
-Trả thù? Hai kẻ đó...dù tao có bỏ qua cũng chỉ có thể tha thứ ột người thôi...kẻ còn lại phải chịu chết! Có thể tao sẽ tha thứ cho Đăng vì chắc tao không có đủ dũng cảm để ra tay nhưng...đối với Nguyệt Thy thì khác. Cô ta sẽ phải trả giá cho những gì mình làm. Khiến tao tổn thương tao chưa tính, có thể tao sẽ cho qua được nhưng tát mày hai bạt tay tao sẽ xử. Trước giờ tao im lặng sau hai vụ đó chỉ là để tìm cơ hội xử lí luôn thể, kéo dài...rắc rối. Đánh bạn tao thì chết...vẫn còn quá nhẹ! - Nó nghiến răng.
-Ok! Mày chịu tha thứ như thể là đã ổn lắm rồi, còn con Nguyệt Thy ấy...muốn làm gì thì làm. Tao không ngăn cũng không cản. Con nhỏ đó đáng bị như thế. - Vi nhún vai.
-Ừ... - Nó gật đầu, môi hơi nhếch lên.
Nó với Vi, cả hai cứ đứng im lặng không nói gì nữa mà ngước nhìn trời đêm. Qủa thật, không có ánh đèn xoa hoa, kiều diễm thì nhìn bầu trời mói có thể thấy được sự rực rỡ của những ngôi sao. Bình yên quá!
Nhưng có bình yên thế nào thì...máu cũng sắp phải đổ!
...
← Ch. 182 | Ch. 184 → |