← Ch.170 | Ch.172 → |
Phanh xe trước quán café, nó vội vã tìm chỗ đỗ rồi xách túi xách bước vào quán. Đẩy cánh cửa kính, nó ngó dáo dác xung quanh tìm chỗ Bảo Vi đang ngồi thì bắt gặp hình ảnh nhỏ đang vẫy tay gọi nó.
Gật đầu, nó nhanh chóng rảo bước đi tới:
Mới trong công ty ra luôn à? - Vi hỏi.
Ừ...lo xem báo cáo nhiều quá, mày không gọi chắc tao cũng chẳng biết là tan ca lâu rồi. - Nó cười trừ.
Chậc...tham cô... ng tiếc việc như mày thì còn thời giờ đâu mà lo nghĩ đến những việc khác chứ? - Vi tặc lưỡi.
Hừ...đầu óc tao bây giờ chỉ lo cho KWT thôi chứ không phải như mày. Một Khánh, hai Khánh, ba cũng Khánh, bốn cũng Khánh nốt! Trong đầu chỉ có mỗi chữ Khánh thôi chứ tao đố mày nhét được chữ khác vào! - Nó cười khẩy.
Mày cứ nói quá. - Vi trề môi.
Tuy mày, sao cũng được! - Nó xua tay. Cãi lộn với con này cũng mệt hơi chứ cũng chẳng ích lợi gì.
Từ xa, một anh chàng phục vụ cầm cuốn menu bước tới đặt lên bàn cho nó và nhỏ, từ tốn hỏi:
Xin hỏi hai người dùng gì?
À...cho tôi một cappuccino! - Vi cười đáp trả anh phục vụ.
Ơ...vâ...vâng! - Anh phục vụ ngây đơ trước nhỏ.
Một latte. - Nó gấp cuốn menu lại đặt về vị trí cũ trên bàn.
Xin hai người chờ một lát. - Anh chàng phục vụ hấp tấp bước nhanh đi, mặt nóng bừng bừng.
Khi anh chàng phục vụ bước đi khỏi, Vi quay sang thì thấy ánh nhìn bất thường của nó. Trong đầu nhỏ lại có linh tính chẳng lành. Cuối cùng thì trong đầu con này nghĩ cái quái quỷ gì mà cười phát sợ vậy?
Mày cười gì thế? - Vi dè chừng.
Không có gì. Chỉ là tao không hiểu tại sao mà mày có tên Khánh ấy kè kè suốt ngày rồi mà với tên con trai nào mày cũng cười được như thế?
Chậc...mày cũng hiểu mà. Đó là là quy luật sinh tồn. Con gái đẹp sinh ra chẳng phải để bọn thú tính như đàn ông ngắm thì để làm gì chứ? Đáng nói hơn là khi tao muốn tiếp tục đứng vững trong giới showbiz thì càng phải có nhiều fans. Gặp ai cũng phải cười, cắn răng chịu đựng những lời lăng mạ, tao cũng quen với lối sống đó rồi. Suy cho cùng, tao đã thích nghi với việc con trai xếp hàng dài chờ phía sau. - Vi nhếch môi, khó chịu khi có nhiều người theo đuổi nhưng không thể sống thiếu những cây si trồng trước cửa nhà cũng là tại thói quen ăn sâu vào máu. Nó đã trở thành một điều hiển nhiên nên khi không có thì trở thành mất mát.
... - Nó im lặng nhìn Vi sau những câu nói của nhỏ.
← Ch. 170 | Ch. 172 → |