Hiện tại và tương lai - em sẽ chọn từ bỏ quá khứ và nắm bắt lấy hiện tại
← Ch.039 | Ch.041 → |
Giờ ra chơi ngày hôm sau, trường Kingdom- Á...đói quá! Xuống canteen thôi! - Nó reo lên khi tiếng chuông ra chơi vang lên. Từ sáng đến giờ ngột ngạt quá. Mới bước vào trường, cả ba đứa nó đã nhận được kha khá những ánh nhìn soi mói chiếu thẳng vào mình. Cả ba đứa khó chịu lắm chứ nhưng vẫn phải tự nhủ rằng ém xuống, ém xuống không thôi hỏng chuyện đại sự. Từ ngày hôm qua đến bây giờ, sau sự kiện Nguyệt Thy tát trúng Bảo Vi, tuyệt nhiên chưa ai thấy lấp ló gương mặt cô ta ở trong trường. Nhiều người thắc mắc là đã có chuyện gì xảy ra, Bảo Vi đã làm gì và Minh đã xử lí cô ta ra sao. Vẫn chưa ai biết!Riêng về phía Bảo Vi thì từ lúc đó tới giờ, chưa ai thấy được nụ cười tươi tắn hàng ngày trên môi nhỏ. Gương mặt cứ lầm lầm lì lì, lạnh đến run cả người, đôi mắt nhìn u uất đến thảm thương. Nó và Thảo Anh nhìn nhỏ với ánh mắt có chút cảm thông. Bây giờ thì, cả hai chỉ có thể làm thế, hoàn toàn không thể làm gì hơn. Điều nhỏ cần nhất bây giờ là...Hắn với Thiên thì cũng bất lực nhìn ba cô gái. Cả ba đều phờ phạt mà nguyên do gốc cũng là Vi. Khánh thì suốt hai tiết học vừa qua, ánh mắt không thể nào không nhìn về cái dáng người nhỏ bé, yếu ớt đó. Có cái gì đó...phức tạp lắm trong lòng tên này (Cat không nhắc đến anh Minh là tại vì sau sự kiện anh ấy trái lời chị Trang thì chị ấy đã bắt nhốt anh Minh trong nhà luôn ùi!)....Sau câu nói của nó, Vi bất lực đứng dậy rồi dựa lưng vào tường chờ ọi người đi thì mình mới đi theo. Tuy nhiên, có một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Lúc Khánh đi ngang, anh chàng vướn chân vào cái...chân bàn và loạng chà loạng choạng một cách ngoạn mục đến mức, không hiểu sao mà có thể té nhào lại chỗ Vi. Nhỏ ngớ người không kịp phản ứng, Khánh thì kịp nhận thức mọi chuyện nên cố giữ thăng bằng bằng mọi cách. Kết quả là Khánh dùng hai tay chống vào tường để cân bằng lại trạng thái ban đầu của mình mà không để ý ở giữa hai cánh tay rắn chắc của tên này là...Vi. Nhỏ ngơ ngác, mắt mở to hết cỡ nhìn Khánh. Tên này thì sau khi đã bình tĩnh thì mới nhận ra Vi ngay trước mặt mình. Hai ánh nhìn chạm nhau, hai gương mặt chỉ cách nhau có vỏn vẹn 5cm. Hơi thở nóng nóng ấm phà vào mặt khiến Vi ngượng chín, gương mặt dần chuyển sang màu đỏ và có vẻ như đối tượng của nhỏ cũng không khá hơn. Có cái cảm giác gì đó mới lạ dâng lên trong lòng Khánh. Nó khác xa với cái cảm giác khi tên này ở với mấy đứa con gái khác. Thứ cảm giác này gọi là gì đây?Riêng về phía Vi thì đang cố gạt bỏ những cảm xúc đang dâng lên trong lòng mình. Một lần nữa, cái cảm giác mà nhỏ dường như đã quên đã quay trở lại. Và còn hơn cả như thế...cái cảm giác này...mạnh liệt hơn, xúc động hơn cả trước đây. Nhưng cuối cùng thì, đây là điều mà nhỏ chẳng bao giờ muốn. Một lần là quá đủ cho cả cuộc đời. Cả hai cứ đứng hình một hồi lâu thì bị nó cắt ngang:- Rồi nhá! Phim tình cảm thì làm ơn tìm chỗ nào kín đáo hơn một chút ấy. Đừng có làm những chuyện này trước mặt người "trong sáng" như tao. - Nó nhếch môi cười đểu.
- Ơ... - Khánh vội vã buông tay.
- Mày... - Vi ngập ngừng nhìn nó với ánh mắt có pha chút đau khổ.
- Haiz...thôi, xuống canteen đi. Tao đói! - Nó lảng sang chuyện khác.
- Ừm... - Hắn gật đầu.
- Mà này...anh Minh còn bị cấm ở nhà à? - Thảo Anh lên tiếng.
- Ừ...tại hôm qua nó trốn đi tới cuộc thi mà. Hình như qua việc này thì Trang giận lắm á. Anh thấy cô ấy cứ hậm hực suốt cả buổi tối qua. Cô ấy hành hạ, đày đoạ, xử lí thằng Minh tới gần ba giờ sáng cơ mà. - Thiên ngán ngẩm.
- Chậc...khổ thân hai! - Vi tặc lưỡi....
← Ch. 039 | Ch. 041 → |