← Ch.298 | Ch.300 → |
Cô cảm thấy dường như đầu mình đã sắp nổ tung ra, vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay trốn được ở nơi này, có thể sống những ngày thoải mái mà không có hắn, ai ngờ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngược lại lại biến thành cục diện tiến thoái lưỡng nan như thế này...
Quên đi, không nghĩ nữa, cô đi vào trong phòng tắm quyết định tắm một cái rồi đi ngủ sớm, dù sao trong nhà còn có ba nuôi, Doãn Lạc Hàn dù có to gan thế nào cũng không thể làm những chuyện đi quá giới hạn được... *hờ... thế thỳ chị không hiểu chồng tương lai của chị roy =. =*
Tắm xong, cô với tay lên móc định lấy chiếc váy ngủ, lại không tìm thấy cái cần tìm đâu, mới nhớ ra thì ra khi vào tắm mình quên chưa đem đồ theo.
Dù sao trong phòng cũng chỉ có mình cô, cứ thế này đi ra ngoài cũng chẳng sao, cô lầm bầm lầu bầu đi ra khỏi phòng tắm, chạy đến chỗ vali tìm tìm một lúc nhưng thế nào cũng không thấy.
"Váy ngủ rốt cục đang ở đâu vậy?" Cô nói thầm, nhớ rõ vừa mới nhét vào vali, như thế nào đột nhiên đã không thấy tăm hơi...
"Em tìm cái này sao?" Cô đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được phía sau vang lên một tiếng nói thâm trầm...... Trời ơi... chẳng lẽ là...
Cô nhanh chóng quay đầu lại, bị một thân hình cao lớn đằng sau làm cho giật nảy mình, miệng lắp bắp mãi mới ra tiếng "Tại... tại.... tại sao lại là anh?"
Hắn mím môi không nói gì, ngả ngớn giơ lên một cái gì đó, cô vừa nhìn đã lập tức đỏ mặt. Những ngón tay thon dài của hắn đang mơn trớn bộ đồ nội y màu hồng của cô...
"Anh... anh... đồ vô sỉ... anh lấy nội y của tôi làm gì......" Cô xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, thấy ánh mắt sâu không thấy đáy của hắn nhìn chằm chằm thân thể mình, cô mới chợt nhớ ra mình đang không mặc gì liền hét lên một tiếng, lập tức lấy tay che những chỗ cần che.
"Anh... anh đi ra ngoài!" Cô ôm ngực quay lưng lại phía hắn, lại vẫn như cũ sâu sắc cảm giác được ánh mắt nóng rực của hắn đang nhìn chằm chằm vào từng đường cong của cô, từ trên xuống dưới không bỏ sót một phân.
Cô lo lắng cắn môi, lại không dám tùy tiện lộn xộn, cả người vì xấu hổ mà đỏ hồng lên, thấy hắn căn bản không định rời đi, ngược lại lại đang tiến từng bước tới gần.
Cô sợ hãi nhanh chóng chạy về phía giường, trùm chăn lên, lại không ngờ vừa chui vào trong chăn, một thân hình to lớn đã đè nặng lên.
Cách một lớp chăn, cô cố hết sức muốn đẩy hắn ra, kết quả mệt thở hồng hộc vẫn là không thể khiến hắn nhúc nhích, không khỏi căm tức gầm nhẹ "Doãn Lạc Hàn, anh đừng làm bậy, ba nuôi còn đang ở dưới lầu, anh muốn kinh động tới ông ấy sao?"
"Cầu còn không được!" Hắn làm càn cười lạnh.
Cô tức giận trừng mắt "Anh!!......"
"Anh khuyên em đừng nằm mơ, cái gì mà em gái chứ, buồn cười, lại còn dám hi vọng anh sẽ chấp nhận?" Hắn bất ngờ kéo chăn ra, vuốt ve má cô, châm chọc cười bên tai cô "Anh muốn cho ông ta biết... Lăng Mân Huyên đã sớm là người của anh rồi."
"Sao anh phải như vậy chứ, sao anh cứ bám lấy tôi làm gì?! Trên đời thiếu gì phụ nữ, anh đừng như vậy nữa!" Cô thống khổ nhắm mắt lại, cố gắng nói cho hắn hiểu.
"Nguyên nhân vì sao không phải anh đã sớm nói rồi hay sao?" Hắn cúi đầu, tiếng nói khàn khàn dị thường.
Ngay sau đó, cô nghe được tiếng cởi đồ, cả kinh vừa mở hai mắt muốn đẩy hắn ra, hắn lại nhanh hơn giữ chặt tay cô, ngón tay mơn trớn đôi môi non mềm của cô "Biết anh đã xa em bao lâu rồi không?"
Cô còn đang muốn kêu lên phản đối, một đôi môi nóng bỏng đã ập đến nuốt lấy từng lời của cô, sau đó lại trượt xuống cổ cô, triền miên hôn...
Bàn tay to vuốt ve da thịt nõn nà của cô, đôi môi hắn linh hoạt, hôn rồi lại cắn, cảm giác tê dại kì lạ phút chốc kích thích từng tế bào của Mân Huyên.
"Ưm......" Cô cong người lên, không thể kháng cự được hắn, sau đó cả người xụi lơ dưới thân hắn, hỗn độn không còn biết làm gì.
Hắn càng lúc càng hôn cô nhanh hơn, bàn tay to chậm rãi trượt xuống, kích thích nơi nhạy cảm nhất của cô.
"Đừng......" Cảm giác như bị điện giật, cô bản năng khép chặt hai chân lại, ngăn không cho bàn tay hắn tiến vào.
"Ngoan......" Hắn hôn nhẹ đôi môi cô, thân mật thì thầm bên tai cô "Anh biết em cũng thích mà, để cho anh... được không?"
Cô kháng cự không nổi lại sự nóng bỏng pha lẫn nhu hòa của hắn, dần dần thả lỏng người, chậm rãi buông lỏng hai chân ra. Hắn vui sướng hôn cô triền miên, đầu ngón tay chạm đến những nơi sâu nhất, muốn cho cô những cảm giác tuyệt vời nhất.
Một lúc lâu sau, hắn ôm chặt cô vào trong lòng, hôn lấy những tiếng thở yêu kiều của cô.
"Anh mau mặc quần áo vào." Lý trí cùng xấu hổ và giận dữ lại chợt xuất hiện trong đầu, cô dùng sức đẩy hắn, cố thoát ra khỏi vòng tay hắn, dịch người ra xa.
Hắn cúi đầu cười khẽ, vuốt ve lưng cô, lại xích lại gần hôn cô "Không cần phủ nhận, vừa rồi em cũng đã đắm chìm trong đó. Có lẽ em vẫn chưa nhận ra, nhưng thực sự là em có cảm giác với anh."
Đôi môi hắn lại mê man hôn trên cổ cô, cứ đi tới đâu lại tạo ra một xung điện ở đó. Cô vừa thẹn vừa sợ, kinh hoàng muốn phủ nhận "Anh đừng tưởng bở nữa, mau mặc quần áo vào rồi trở về phòng của anh đi... Nơi này không chào đón anh......"
Bàn tay to đột nhiên nâng mặt cô lên khiến cho cô giật mình không nói được gì nữa, nhìn cô kiều diễm với đôi môi đỏ mọng đang hé mở, bộ dáng động lòng người khiến trong lòng hắn bùng lên một ngọn lửa, khuôn mặt tuấn tú tà mị ý cười "Sao lại vừa thân mật xong đã vội đuổi người như vậy chứ... còn chưa đủ bù đắp những ngày qua anh thiếu em đâu...."
Hắn khàn khàn tiếng nói tràn ngập kích tình, cô hít vào một hơi, biết mình không thể trốn được nữa...
Hắn ôm chặt lấy cô, cuồng dã luật động, một lần rồi lại một lần điên cuồng tiến vào nơi sâu nhất trong cô.
← Ch. 298 | Ch. 300 → |