← Ch.267 | Ch.269 → |
Đang lúc nước sôi lửa bỏng, người này còn nhàn nhã nói những câu như vậy sao, nàng căm tức không thôi, mang tờ báo với nhiều nếp nhăn phóng tới trước mặt hắn "Không phải nói đã giải quyết rồi sao? Anh nhìn xem đây là cái gì?"
Hắn túm tờ báo trong tay nàng, chẳng thèm xem mà vo lại thành một cục, tùy tay ném vào thùng rác bên đường.
"Anh có ý gì?" Nàng thấy hắn không chút để ý không khỏi giận dữ "Chẳng lẽ là anh cố ý sao? Anh muốn cho tất cả mọi người biết chuyện của chúng ta, phải không? Nói đi, anh muốn làm như thế nào?! Tôi chán ghét anh, chán ghét anh...... Chán ghét anh......"
Nàng buồn bực giơ tay đấm đấm vào lồng ngực vững chãi của hắn, lại bị hắn nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay, tiếng nói mang theo phần nào đó không khống chế được cảm xúc "Anh có ý gì, chẳng lẽ đến bây giờ em còn không hiểu sao?"
"Tôi đương nhiên hiểu." Nàng cười lạnh bỏ tay hắn ra "Anh muốn tôi xấu mặt... anh cố ý, anh muốn cho tôi thân bại danh liệt, anh muốn hủy diệt cuộc sống êm đềm hiện tại của tôi mà thật vất vả tôi mới có được, anh càng muốn làm cho tôi mất đi hết thảy, mất đi kiêu ngạo, mất đi tự tôn, mất đi bạn tốt Chỉ Dao, anh muốn tôi giống như những người phụ nữ khác phải dựa vào anh, cả đời làm một người phụ nữ hèn mọn ngu ngốc chỉ biết bám áo anh......"
"Không phải, sao em lại nghĩ như vậy?" Hắn khổ tâm nhíu đôi mày rậm, hai tay khẽ ôm bả vai của nàng "Anh thừa nhận buổi chiều hôm nay khi mới nhìn thấy tờ báo này, anh cũng đã nghĩ... cuối cùng chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau......"
Một tiếng chuông di động truyền đến, cắt đứt lời nói của hắn, nàng hít một hơi thật sâu, đẩy tay hắn ra, rút điện thoại ra nghe.
"Mân Huyên, sao cô còn chưa tới, chúng tôi đã gọi xong đồ ăn, mọi người đều đang đợi cô đó." Tích Vân ở đầu kia điện thoại vội vàng nói.
"Ngại quá, Tích Vân, tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe, mọi người cứ ăn trước đi, không cần chờ tôi. Tiền cơm cô giúp tôi trả nha, ngày mai đi làm tôi sẽ trả lại cho cô."
"Vậy à.... được rồi, sức khỏe quan trọng hơn, cô nghỉ ngơi sớm một chút nha."
Tích Vân lại quan tâm nói vài câu, nàng cúi đầu đưa điện thoại di động bỏ vào túi da, cằm đột nhiên bị bàn tay to của hắn cầm lấy, tầm mắt bị bắt phải nhìn hướng hắn.
Hắn nguy hiểm nheo lại hai mắt "Nói cho anh biết, có phải bây giờ em lại muốn chạy trốn khỏi anh? Em muốn nhân cơ hội anh đi công tác, giống lần trước sẽ chạy trốn, sau đó tránh xa anh, vĩnh viễn cũng không để anh tìm thấy, đúng không?"
Nàng chấn động toàn thân, hắn đoán ra chính xác tâm sự trong lòng của nàng, mấy ngày nay nàng ngụy trang vô cùng tốt, tưởng đã làm cho hắn lơ là cảnh giác, nay hắn nói như vậy, bao nhiêu công sức cố gắng của nàng những ngày qua chẳng phải là uổng phí sao?
"Không có, tôi không có nghĩ như vậy." Nàng cúi đầu, né tránh tầm mắt sắc bén của hắn "Tôi hiện tại có được một công việc ổn định, cũng được thủ trưởng quan tâm, tôi sẽ không bỏ đi tất cả để chạy trốn đâu, anh nghĩ nhiều rồi."
"Là anh nghĩ nhiều sao?" Đôi mắt hắn tối đen nháy mắt xẹt qua một chút phức tạp hoang mang, bạc thần nhẹ nhàng phun ra một câu "Anh quyết định hủy bỏ chuyến đi công tác lần này."
Hủy bỏ chuyến công tác đối với kế hoạch của nàng mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, nàng thần sắc tự nhiên nhìn lại hắn, không lộ ra cảm xúc khác biệt gì "Tùy anh, anh là tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, anh muốn làm gì mà chẳng được."
Di động lại một lần nữa vang lên, nàng xem điện báo, đột nhiên như bị bỏng, sợ tới mức ném ngay vào túi da.
"Là điện thoại của Chỉ Dao." Con mắt đen của hắn tinh tường, chính xác đã nói đúng tên người gọi.
Nàng cúi đầu, cắn môi không nói gì, theo như lời hắn, quả thật là điện thoại của Chỉ Dao, Chỉ Dao nhất định là đã đọc được báo ngày hôm nay. Nàng không biết giải thích như thế nào nữa, chỉ có thể giống như con rùa rụt vào mai lảng tránh.
Tay hắn vươn tới như muốn chạm nhẹ vào má an ủi nàng, cuối cùng lại khựng lại thu hồi, khởi động xe.
Trở lại nhà trọ, nàng đi vào trước, di động vẫn đang vang lên trong túi da, nàng không dám tiếp nghe.
Đổi dép, đi thẳng vào phòng ngủ, hắn theo sau đi vào theo.
"Tôi mệt rồi, tôi ngủ trước đây, bữa tối anh tự làm đi." Nàng thấp giọng nói, không thay đồ nằm lên trên giường, tiện đà dùng chăn che kín mặt.
Ngày mai..... nàng thật không dám nghĩ đến ngày mai.... ngày mai Chỉ Dao sẽ tới tòa soạn tìm nàng sao? Giản Quân Dịch đã biết chuyện này, hắn sẽ không ngồi yên, kết quả là nàng còn phải đối mặt với sự phẫn nộ cùng ánh mắt bị thương của Chỉ Dao.
Các nàng là chị em tốt, nhưng là nàng lại ở sau lưng Chỉ Dao làm tình nhân của hôn phu của Chỉ Dao, Chỉ Dao sẽ không tha thứ cho nàng, Chỉ Dao sẽ hận nàng, nàng không dám nghĩ nữa, nàng thật sự không dám nghĩ đến điều đó.
Nàng nên làm cái gì bây giờ?? Đến tột cùng nàng nên làm sao bây giờ?
Hốc mắt nóng lên, nước mắt chẳng mấy chốc đã lăn dài, tiếng bước chân hắn dần dần tới gần, chăn ở trên mặt bị kéo xuống, nàng chối chết túm góc chăn, mặt cúi càng thấp.
Hắn buông ra, không nhìn đến mặt nàng đang khóc, trầm thấp tiếng nói phát ra có chút giống như tiếng thở dài "Vậy em ngủ đi."
Cửa phòng ngủ mở một chút, hắn đi ra ngoài, nàng ôm lấy chăn, dùng nước mắt tùy ý cọ rửa hốc mắt.
Một lát sau, nàng nghe được cửa phòng ngủ lại phát ra tiếng vang, tiếng bước chân hắn tới gần mép giường, không hề báo trước kéo chăn trên người nàng xuống, một đôi mắt khóc đến sưng đỏ đã xuất hiện ở trước mắt hắn.
Hắn thở dài dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt trên mặt nàng "Huyên, đừng khóc, anh đã gọi điện cho Chỉ Dao, ngày mai anh sẽ gặp mặt cô ấy nói rõ ràng."
"Anh muốn cùng cậu ấy nói cái gì?" Nàng run run đôi môi, lập tức bắt lấy tay hắn "Anh muốn từ hôn sao?"
Lúc này, nàng đã bất chấp chính mình, một lòng không hy vọng Chỉ Dao bị thương tổn, mọi chuyện đều không liên quan đến Chỉ Dao, cậu ấy là người vô tội!
"Sớm muộn gì cũng phải giải quyết." Hắn trả lời nàng, bạc thần khẽ nhếch, có lẽ vừa nãy là hắn ra ngoài gọi điện thoại.
"Không được nói, anh không được nói, nếu anh nói, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh." Nàng nghẹn ngào, tiếng nói trở nên run run, kéo chăn che mặt khóc.
Cho dù lần này là hắn nghiêm túc, không phải hắn tiếp tục trêu đùa nàng, nàng cũng không hy vọng nhìn Chỉ Dao thương tâm khổ sở.
Nàng chịu không nổi, nàng không thể tiếp tục chịu sự tra tấn như thế này nữa, nàng phải rời khỏi hắn, nhất định là ngày mai.
← Ch. 267 | Ch. 269 → |