Uẩn khúc
← Ch.223 | Ch.225 → |
Nàng vội vàng nghe lời cất ảnh đi, nàng không tưởng dễ dàng vứt đi, trực giác nói cho nàng nhất định có bí mật gì, nếu không ba ba sẽ không kích động như vậy, liên quan đến lão bá sao? Nàng quyết định buổi chiều gặp mặt phải hỏi rõ ràng.
Nàng tới nhà hàng đã hẹn, thời gian vừa vặn là hai giờ. Nàng ngồi đối diện lão bá, hắn ngẩng đầu nhìn nàng trong ánh mắt có chút cô tịch thương cảm.
"Mân Huyên, con đến rồi."
"Vâng, hôm nay con đến vừa đúng giờ." Nàng hiện ra khuôn mặt tươi cười, lão bá thoạt nhìn tinh thần không được tốt, chắc là lo lắng cho nữ nhân tên Tần Phương Ngọc, không biết bà ấy bị làm sao.
Doãn Lương Kiến tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trên mặt nàng, cười yếu ớt nói "Mân Huyên, con có chuyện muốn hỏi ta sao?"
Nàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm, giờ phút này đầy bụng đều là muốn hỏi chuyện kia, suy nghĩ một hồi, nàng chậm rãi mở miệng "Dì Phương đã đỡ chút nào chưa ạ?"
"Con cũng biết bệnh của bà ấy?" Hắn giật mình nhìn nàng, thở dài thật mạnh "Là ung thư phổi."
"Ung thư phổi?" Nàng không tin lặp lại một lần nữa, vốn tưởng rằng là bệnh nhẹ, không nghĩ tới dì Phương đó lại bị bệnh nặng như vậy.
"Phải, hơn nữa lại còn là giai đoạn cuối." Doãn Lương Kiến cúi đầu nói, tiếp theo là một tiếng thở dài "Ta cho dù có bao nhiêu tiền cũng không cứu được bà ấy, bác sĩ nói nhiều nhất là sống thêm được một năm, nhưng dù sao vẫn phải chuẩn bị tâm lý......"
Hắn thanh âm thấp đi, sắc mặt càng ngày càng khó coi, nhìn ra được hắn đối với dì Phương đó hoàn toàn là thật lòng, nàng không khỏi có chút thông cảm với lão bá.
"Cha nuôi, không cần như vậy, có lẽ trị bệnh bằng hóa chất sẽ giúp bà ấy sống được lâu hơn."
Nàng an ủi, tuy nàng chưa từng tiếp xúc với dì Phương đó, nhưng nàng nhìn người luôn rất chuẩn, dì Phương kia nhìn qua không giống kiểu thích phá gia đình nhà người khác, có lẽ trong chuyện này còn có nhiều uẩn khúc.
Doãn Lương Kiến lau nước mắt, ánh mắt chờ mong nhìn nàng "Mân Huyên, hiện tại con là con gái nuôi của ta, con tới chăm sóc giúp ta được không?"
"Con không biết chăm sóc bệnh nhân đâu." Nàng liên tục xua tay, "Cha nuôi vẫn là nên mời y tá chuyên nghiệp tới chăm sóc thì hơn."
Doãn Lương Kiến ngây ngẩn cả người, rất nhanh liền hiểu được "Mân Huyên, con hiểu nhầm ý ta rồi. Ý ta là nói, muốn con về nhà cùng ta, chăm sóc ta. Gần đây tâm tình của ta không được tốt, chỉ có một mình lại miên man suy nghĩ, thật không biết bà ấy đi rồi, ta phải làm thế nào?"
Muốn nàng qua chăm sóc, thì ra là ý này. Nhìn lão bá sắc mặt thật tiều tụy, lòng của nàng cũng thương cảm vô cùng.
Đột nhiên, thanh âm nghiêm khắc của ba ba vang lên bên tai, ba ba muốn nàng rời xa Doãn Lương Kiến, không khỏi sinh ra nghi vấn đến tột cùng bọn họ có ân oán gì?
"Cha nuôi, người thử xem ảnh này một chút." Nàng quyết định thử xem phản ứng của cha nuôi, rút trong túi ra tấm ảnh đưa cho Doãn Lương Kiến.
Doãn Lương Kiến nhận lấy, yên lặng nhìn ảnh chụp, cười khổ "Mân Huyên, ảnh này con lấy ở đâu ra? Nếu theo ta nghĩ, ba ba của con lẽ ra đã sớm đem ảnh này vứt đi."
"Vứt đi? Vì sao phải như vậy?" Nàng không khỏi hỏi, khuôn mặt lão bá càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, đúng rồi, trong ảnh thứ hai bên phải, ánh mắt có chút giống hắn, nói như vậy hắn cùng ba ba đã quen nhau từ rất lâu, từ hồi còn thanh niên.
Hắn lắc lắc đầu, ánh mắt như trước nhìn chằm chằm ảnh chụp "Việc này nói ra rất dài. Trên thực tế ta nói cho con rồi, ta và cha mẹ con là bằng hữu. Chúng ta quen nhau từ thời tiểu học, sau đó lên học trung học, rồi đại học."
"Như vậy có phải hay không trong thời gian đó phát sinh chuyện gì? Cho nên ba ba mới đối với cha nuôi có địch ý." Nàng vội vàng hỏi, lời vừa ra khỏi liền biết chính mình đã lỡ miệng, lại cắn môi.
Lão bá thở dài, thoải mái cười khổ một chút "Mân Mân, con không nói ta cũng biết, ba ba của con rất hận ta, hận ta cướp đi người mà ông ấy yêu."
"Người mà ông ấy yêu? Ngài là chỉ......" Nàng trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ ba ba thích thê tử của lão bá?
Nàng không dám tin lắc đầu, miệng không ngừng phản bác "Không, không có khả năng, con lúc ấy tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn nhìn ra được cha mẹ con tình cảm rất tốt, cha không có khả năng thích người khác. Ngài nhất định là nghĩ sai rồi, không có khả năng, con không tin."
"Mân Huyên, đừng kích động, những gì ta nói đều là sự thật." Lão bá buông ảnh xuống, cầm tay nàng vỗ vỗ, "Sự thật không giống con ở ngoài nhìn vào đơn giản vậy đâu, nếu con muốn nghe, ta sẽ chậm rãi nói cho con biết. Ta phải đi thăm Phương Ngọc rồi. Bây giờ ta chỉ cần rời xa bà ấy một chút, bà ấy đã nghi thần nghi quỷ, cho rằng ta chán ghét bà ấy. Haizz, sinh bệnh rồi thật là yếu ớt......"
Lão bá một trận than thở, tiếp theo phất tay gọi bồi bàn tới tính tiền.
"Không thể...... Hiện tại nói cho con biết sao?" Nàng nhìn lão bá như định rời đi, biết hắn là cố ý lảng tránh, hắn tựa hồ cũng không muốn nói ra.
Lão bá chậm rãi đứng lên, lại thở dài, dùng ánh mắt thương tiếc nhìn nàng "Mân Huyên, ta một mình ở nhà lớn tĩnh mịch, đôi khi từ bệnh viện trở về, tâm tình không tốt, muốn tìm ai đó trò chuyện đều không có. Nếu con đồng ý ở bên ta một tháng, ta sẽ đem toàn bộ chuyện này nói rõ cho con. Thế nào? Con cứ suy nghĩ đi."
Nàng ngây ngốc, lão bá đột nhiên đưa ra điều kiện như vậy, nàng có thể chứ? Ba ba luôn cảnh cáo nàng rời xa Doãn Lương Kiến, nàng cũng đồng ý rồi, bất quá ba ba nhìn đến ảnh chụp này ánh mắt chán ghét cùng hận ý nàng nhớ rất rõ ràng, nàng rất muốn biết trong chuyện này còn có uẩn khúc gì.
Nhưng mà lão bá là cha của Doãn Lạc Hàn, chẳng may chạm mặt hắn chẳng phải chuyện con gái nuôi sẽ lộ ra sao? Đến lúc đó không biết sẽ còn có sóng gió gì nữa.
← Ch. 223 | Ch. 225 → |