Quyền đầu tướng hướng
← Ch.182 | Ch.184 → |
Có thể đáp ứng Kim Chính Vũ sao? Lần trước ở phòng bệnh hắn đã đề suất, lúc ấy nàng cảm thấy chính mình không có tư cách, không thể cho hắn sự hứa hẹn, hiện tại nàng đã là người tự do, nàng có thể chứ?
Xoa bóp cái nút hồi âm, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở bàn phím, chần chờ, thật lâu không có đánh ra một chữ, nhìn máy tính bản, nàng pha một ấm trà, ngồi ở ghế ban công, lâm vào trạng thái tự hỏi thật sâu.
Bốn hôm sau tại sân bay quốc tế-
Khi thân ảnh cao lớn xuất hiện ở sân bay, bốn phía không khỏi phóng tới từng đạo ánh mắt ái mộ.
Không kềm chế được quang nâu sợi tóc, hình dáng anh tuấn ngũ quan thâm thúy, thân ảnh cao lớn mặc bộ quần áo âu phục tinh sảo lộ ra khí chất không bỏ sót điểm nào, giống như được điêu khắc từ một nhà nghệ thuật gia tỉ mỉ, bộ pháp đi lại, mỗi một đường cong đều lộ ra vài phần thần bí tao nhã cùng hơi thở nguy hiểm.
"Tổng tài." Từ Bang kính cẩn tiến đến tiếp đón, tiếp nhận vật trong tay cầm của Doãn Lạc Hàn.
"Cái nữ nhân kia thật sự đã bỏ trốn, đến bây giờ một chút manh mối cũng chưa tra được?" Hắn tiếng nói trầm thấp mà buộc chặt.
"Đúng vậy, tổng tài." Từ Bang gian nan trả lời.
Đôi môi Doãn Lạc Hàn mỏng manh nhếch lên một cái thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm ẩn ẩn khiêu uấn ngọn lửa giận.
Đáng giận nữ nhân, thế nhưng thừa hắn đi Hàn Quốc trong lúc đó chạy trốn. Hắn đến Hàn Quốc gọi điện thoại cho nàng, lúc ấy không có gọi được, hắn nghĩ tới chuyện hôm trước di động bị chính mình phá hư, cũng sẽ không để ý.
Mấy ngày nay, mỗi đêm nằm bên cạnh cái kia nữ nhân, giấc ngủ của hắn thật tốt, một khi rời khỏi nàng, hắn phát hiện ban đêm đối với hắn mà nói lại bị ác mộng quấn quanh, ở giường lớn lăn qua lộn lại ngủ không được, muốn gọi điện thoại cho nàng, lại không nghĩ dễ dàng tiết lộ điểm yếu của chính mình.
Qua hai ngày bận rộn, hắn nhịn không được gọi điện cho Từ Bang, nói hắn đi mua di động mới đưa đến bệnh viện, sau đó hắn lại nhận được điện thoại Từ Bang, nghe được tin làm cho hắn giận không thể át tin tức xấu, khi hắn đi Hàn Quốc liền rời khỏi phòng bệnh, biệt thự cùng phòng thuê không có một chút bóng dáng, cái nữ nhân kia đã chạy thoát.
"Quý Dương đâu? Anh ta ở nơi nào?" Hắn trầm giọng hỏi, mâu trung lóe ra khác thường quang mang.
Biết cái nữ nhân kia đào tẩu, hắn ngay lúc đó phản ứng đầu tiên chính là muốn Từ Bang đi tìm phân hiệp ước kia ở trong ngăn kéo, sau đó được biết hiệp ước không cánh mà bay, hắn lại liên tưởng đến lúc trước Từ Bang nhắc tới ngày đó đến phòng là Quý Dương giúp cái kia nữ nhân đi, như vậy phân tích xuống, hắn dám khẳng định chuyện này tuyệt đối cùng cái tên bạn bè kia của hắn có rất lớn liên hệ.
Hắn hiện tại nóng lòng tìm được Quý Dương, giáp mặt hỏi rõ ràng.
Từ Bang cúi đầu trả lời, "thời điểm tôi tới đón ngài, phó tổng tài đang chủ trì hội nghị ngành chủ quản, anh ta nói ngài sau khi trở về, không cần ngài nói, anh ta sẽ chủ động đi tìm ngài."
Doãn Lạc Hàn không nói được một lời, bước nhanh đi hướng ngoài sân bay chờ Khải Địch Lạp Tư, Quý Dương như vậy giao cho Từ Bang xem ra hắn là có chuyện quan trọng cùng chính mình nói, sẽ sao? Sẽ là tiểu tử kia âm thầm giúp cái nữ nhân kia đào tẩu sao?
Ngồi trên xe sau, ngồi ở ghế phụ lái Từ Bang xoay người, đưa cho hắn nhất loạt túi giấy, "Tổng tài, đây là Lăng tiểu thư đặt ở phòng khách biệt thự của ngài."
Hắn thân thủ nhận lấy, giấy túi gì đó rơi vào lòng bàn tay, hoa hồng hình điếu trụy xa hoa nháy mắt ánh vào mi mắt, là hắn mang cái vòng cổ kia từ Nhật Bản trở về.
Nàng trả lại cho hắn, là muốn hoàn toàn cùng hắn phân rõ giới tuyến.
Một chút khổ sở theo trái tim xẹt qua, nàng thật sự liền như vậy chán ghét hắn sao? Bàn tay to không tự giác bắt đầu nắm chặt, điếu trụy góc cạnh đâm vào lòng bàn tay, ngực như là cảm ứng được giống như phát đau.
"Từ trợ lý, trả thù lao gấp mười lần cho những người đó, mau chóng tra ra cho tôi cô ta đang ở đâu." Hắn lạnh lùng ra mệnh lệnh, theo sau ngả lưng dựa vào hướng mềm mại ghế xe.
Nghĩ như vậy là có thể chạy sao? Lăng Mân Huyên, suy nghĩ của cô quá ngây thơ rồi!
Khải Địch Lạp Tư ngừng xe ở tập đoàn Đường Thịnh, Từ Bang chạy xuống xe, mở cửa sau xe, thân ảnh cao lớn thon dài vừa xuất hiện ở trong đại sảnh, đi ngang qua mọi người đều cúi đầu tiếp đón.
Hắn vi cáp thủ, thẳng thừa đi thang máy đến tầng cao nhất.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, thân ảnh Quý Dương tà ỷ giữ ở thang máy, hắn vài bước bỏ chạy đi, một phen nhéo cổ áo Quý Dương."Dương, nói cho tôi biết, có phải hay không cậu làm?"
"cậu là chỉ chuyện của Lăng Mân Huyên." Quý dương đốt đầu, không có làm gì giấu diếm, "Tôi thừa nhận là tôi âm thầm giúp cô ấy. Cái hiệp ước kia cũng là tôi lấy trong ngăn kéo của cậu đưa cho cô ấy, còn có ......"
"cô ta là nữ nhân của tôi, cậu vì cái gì làm như vậy?"
Quý Dương trong lời nói còn chưa nói hoàn, Doãn Lạc Hàn gầm nhẹ một quyền huy đi qua, Quý Dương không có phòng bị nhất thời bị đánh.
Quý Dương vỗ về phát đau khóe miệng, nhanh chóng đứng lên, không chút nào yếu thế trả lại Doãn Lạc Hàn một quyền đầu, "Xú tiểu tử, cậu hiện tại biết cô ta là nữ nhân của cậu, lúc trước cậu quý trọng cô ta quá sao?Chính Vũ cùng cô ta trong lúc đó, cậu lựa chọn ai?"
Ngực bị Quý Dương quyền nặng đầu, Doãn Lạc Hàn thần gian phát ra một tiếng kêu rên, thoáng chốc nổi trận lôi đình, cắn răng xuất một quyền lại hướng mặt Duý Dương.
"Hoàn toàn không biết cậu đang nói cái gì? Chính Vũ cùng chuyện này lại có cái gì quan hệ? Tôi chỉ biết là cậu tự chủ trương đem cô ta để cho chạy."
"Xú tiểu tử." Quý Dương phản ứng rất nhanh tránh đi quyền kia trên khuôn mặt tuấn tú thải quyền đầu, "Đương nhiên là có quan hệ, hơn nữa là quan hệ rất lớn, cậu nghe xong khẳng định sẽ hối hận như vậy đối với cô ta"
"Thu hồi chuyện ma quỷ gạt người này đó của cậu đi, tôi hiện tại chỉ cần cái nữ nhân kia."
← Ch. 182 | Ch. 184 → |