Vay nóng Homecredit

Truyện:Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài - Chương 174

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
Trọn bộ 439 chương
Chương 174
Công bằng
0.00
(0 votes)


Chương (1-439)

Siêu sale Lazada


Nàng phủ trên trán một trưởng, Chỉ Dao ánh mắt oán giận xem xét nàng một trận bất đắc dĩ, ở tại Lăng trạch ba năm, đối với bệnh chung của kẻ có tiền nàng đã rất quen thuộc, không nghĩ làm cho cha mẹ Chỉ Dao cho rằng nàng kết bạn cùng Chỉ Dao là có ý đồ khác.

"Chỉ Dao, cậu xem mình hiện tại trên tay còn bó thạch cao, như vậy đi......" Nàng xem vết thương trên cánh tay trái, hiện ra một ít xấu hổ.

Chỉ Dao như là đã sớm biết nàng sẽ nói ra lý do này, quyết giành nói trước, "Mân Mân, cậu yên tâm, cha mẹ mình đều tốt lắm, bọn họ sẽ không để ý. Lần này cậu nếu không đi, mình sẽ cần phải sinh khí nha."

Mỗi lần đều lấy chiêu này đến hù dọa nàng, thực cô gái nhỏ này không có biện pháp, Mân Huyên hiểu rõ cười, "Được rồi, mau lái xe đi, đừng cho cha mẹ cậu phải chờ lâu."

"Được, Mân Mân, mình chỉ biết cậu là tốt nhất." Chỉ Dao khinh chuyển tay lái, dưới chân giẫm chân ga, xe chạy nhanh theo hướng sân bay.

Xuống xe, tâm tình của nàng vẫn là có điểm không yên. Cùng Chỉ Dao cùng nhau đi sân bay, Chỉ Dao liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai thân ảnh ở sân bay, lập tức hưng phấn mà chạy vội đi qua.

Chỉ Dao ở trước mặt cha mẹ làm nũng, miệng càng không ngừng nói tình trạng của chính mình, hai trưởng bối ánh mắt hiền lành chuyên chú nhìn nàng.

Mân Huyên đứng ở một bên, ánh mắt nhịn không được vẻ mặt tràn đậy hâm mộ, hình ảnh ấm áp tốt đẹp này dừng ở nàng khi mới hơn mười tuổi năm ấy liền mất đi, cũng chỉ có thể ngẫu nhiên ở trong mộng mới có thể gặp.

Chỉ Dao rốt cục cũng nhớ tới bạn tốt, vài bước đã đi tới, kéo Mân Huyên giới thiệu cho cha mẹ của chính mình, "Đây là bạn tốt của con, Lăng Mân Huyên, con trước kia đã có nói qua với cha mẹ."

"Bá phụ, bá mẫu, chào hai người!" Mân Huyên thản nhiên cười, lễ phép tiếp đón.

Cha mẹ Chỉ Dao tinh tế đánh giá nàng, một lát sau, mẹ Chỉ Dao vừa lòng gật đầu, bà tiến đi lên kéo người Mân Huyên, trên mặt là thần sắc hòa ái dễ gần, "Ha ha...... cháu là Lăng Mân Huyên, ta thường nghe Chỉ Dao nhắc tới cháu, vừa thấy chính là một cô gái nhu thuận, ta thực thích."

Không nghĩ tới mẹ Chỉ Dao đối với nàng ấn tượng đầu tiên tốt như vậy, Mân Huyên trên mặt không khỏi trồi lên sự vui sướng tươi cười, "Cám ơn bá mẫu."

"Tốt lắm, không cần đứng ngốc ra như vậy, trước đem hành lý lên xe đi." Phụ thân Chỉ Dao cười ở một bên thúc giục, Mân Huyên nhìn về phía mấy hành lý kia, muốn đi hỗ trợ, bị cha mẹ Chỉ Dao cự tuyệt.

"Mân Huyên, tay cháu bị thương, sao có thể để cháu cầm này nọ được, ta đã người mang hành lý ở sân bay rồi."

"Đúng vậy, Mân Mân, không cần cậu hỗ trợ, đi, chúng ta trực tiếp lên xe là được." Chỉ Dao lôi kéo tay nàng đi ở phía trước, cha mẹ Chỉ Dao theo ở phía sau, bốn người một trước một sau lên xe.

Hành lý rất nhanh đã được chất lên phía sau xe, Chỉ Dao chạy xe ra khỏi sân bay.

Mân Huyên ngồi yên vị trí, xuyên thấu qua kính chiếu hậu phía trước hướng về hai vị trưởng bối đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng biết bọn họ rất mệt đi, Chỉ Dao đã muốn trực tiếp lái xe về Giản trạch, vấn đề là nàng cảm thấy dạng đi làm khách này có điểm rất đường đột, nghĩ rằng trên đường sẽ xuống xe.

Nàng mấp máy môi vừa định nói chuyện, không ngờ phụ thân Chỉ Dao lại mở miệng hỏi, "Đúng rồi, Chỉ Dao, gần đây con cùng Doãn Lạc Hàn thế nào? Ta và mẹ con không ở đây, hắn có hay không bắt nạt con?"

Chỉ Dao một bên cẩn thận lái xe, một bên kêu to phản bác, "Ba ba, ba lại muốn nói đi đâu, Lạc ca ca như thế nào có khả năng bắt nạt con, anh ấy đối với con tốt lắm."

"Chúng ta đây an tâm." Mẹ Chỉ Dao nói tiếp, "Ta và ba ba con lần này đi du lịch về chính là nghĩ sẽ chủ trì hôn lễ cho các con. Các con đính hôn đã nhiều năm như vậy, ta hiện tại luôn luôn quan sát Lạc Hàn, hắn mặc dù có điểm hoa tâm, bất quá hắn đối với con là thật không sai, cũng thực chiều con, hy vọng sau kết hôn có thể giống như con nói hắn là một đấng nam nhi tốt."

"con còn chưa có tốt nghiệp, hiện tại nói đến chuyện kết hôn có điểm sớm." Chỉ Dao chu môi, hai gò má lại dị thường đỏ ửng.

Cha mẹ Chỉ Dao hiểu ý cười cười, biết Chỉ Dao thẹn thùng, cũng không nói cái gì nữa, bọn họ lực chú ý rất nhanh liền chuyển dời đến trên người Mân Huyên.

"Mân Huyên, thường nghe Chỉ Dao nói cháu tốt như thế nào, đối với chúng ta còn không biết cha mẹ cháu là làm cái gì?"

"Ân......" Mân Huyên nhất thời nghẹn lời, vấn đề này nàng thật sự rất khó trả lời.

Nếu nàng trả lời cha mình hiện tại ngồi tù, tin tưởng họ rất nhanh sẽ giống những người khác dùng một chút ánh mắt khác thường nhìn nàng.

"Ba ba, ba hỏi cũng hơn quá đi, cũng không phải tra hộ khẩu điều." Chỉ Dao biết nàng quẫn bách, hợp thời giúp nàng giải vây, "Mân Mân là bạn tốt của con, cô ấy sinh sống trong một gia đình bình thường. Ba không cần dùng cái kiểu hỏi nhân viên của ba mà dọa cậu ấy đi, nếu nói như vậy, con cũng không tha cho ba."

Phụ thân Chỉ Dao cười ha ha xua tay, "Được, được, ta không hỏi còn không được sao? Kỳ thật ta và mẹ con giống nhau, đầu tiên mắt xem thấy Mân Huyên cô gái này cũng không tệ lắm, diện mạo cũng thực để người thích, vừa thấy chính là một đứa nhỏ được dạy dỗ tử tế, cho nên nhịn không được liền hỏi."

"Bá phụ, bá mẫu, cám ơn hai người đã nghĩ vậy." Mân Huyên liếm môi dưới, cảm thấy vẫn là nói thật có vẻ sẽ tốt, "cháu cùng Chỉ Dao là thiệt chị em nhiều năm, cháu lần đầu tiên gặp mặt hai người cũng thấy thực sự thân thiết. Kỳ thật nhà cháu mười mấy năm nay đã tan, mẫu thân cháu gặp biến cố kia đã qua đời, cha cháu ngồi lao, cháu là một người ở trong cô nhi viện mà lớn lên."

Sở dĩ nói điều này nàng chính là cảm thấy chính mình thật sự thẹn cho Chỉ Dao, nàng nói dối nhiều lắm, lần này nàng không cần phải giấu diếm cha mẹ Chỉ Dao, đem sự thật nói cho bọn họ, xem bọn họ là đã thấy nàng, vẫn là vứt bỏ nàng, nàng đều không hề oán hận một câu.

"Mân Mân." Chỉ Dao oán trách ngắm mắt Mân Huyên, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng, nàng biết Mân Huyên nói những lời này cần phải có rất nhiều dũng khí.

Trong lúc nhất thời, cha mẹ Chỉ Dao không nói gì, bọn họ nhìn đối phương, bị Mân Huyên như vậy một phen thản nhiên nói khiến họ giật mình, nhưng bọn họ dù sao cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, trên mặt rất nhanh liền khôi phục lại thần sắc bình thường.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-439)