Vay nóng Tima

Truyện:Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài - Chương 147

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
Trọn bộ 439 chương
Chương 147
Ác mộng tra tấn
0.00
(0 votes)


Chương (1-439)

Siêu sale Shopee


"Lão gia, cơm chiều đã chuẩn bị xong." Thân ảnh quản gia lặng lẽ đi đến bên người Doãn Lương Kiến, nhẹ giọng nhắc nhở.

Doãn Lương Kiến ngẩng đầu lên nhìn thấy người hầu đã đặt đồ ăn lên bàn ăn, dùng thanh âm hùng hậu nói xong, "Đi gọi Lạc Hàn cùng Chính Vũ lại đây đi."

"Vâng, thưa lão gia." Quản gia đáp lại, tiện đà cúi lưng, cố ý đè thấp giọng, "Lão gia, đừng trách tôi lắm miệng, hôm nay biểu thiếu gia vất vả lắm mới khuyên được thiếu gia trở về, lúc ăn cơm ngài không cần quá xúc động, có chuyện gì từ từ nói với thiếu gia."

"Ừm, hôm nay sẽ không, đợi lát nữa tôi còn có việc cần tuyên bố." Doãn Lương Kiến gật đầu, mấy ngày gần đây ông đã suy nghĩ kĩ càng, ông phải làm gì đó đến bù đắp lại tất cả. Nhất là cô bé đáng thương kia.

Trên bàn cơm cực im lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng đũa chạm nhẹ xuống bát, một lát sau, Doãn Lương Kiến buông đũa, ánh mắt quét qua Doãn Lạc Hàn và Kim Chính Vũ vài vòng, vẻ mặt nghiêm túc: "Ba có chuyện cần nói với hai đứa."

"Ồ.... Cậu, cậu có cái gì thì cứ nói, cháu đang nghe đây." Kim Chính Vũ nuốt thức ăn, ngồi thẳng người lại, qua đầy thấy Doãn Lạc Hàn đang cúi đầu đần độn gẩy gẩy cơm trong bát, liền lấy khuỷu tay đẩy hắn.

Doãn Lương Kiến thở dài, trên mặt hiện lên vẻ cô tịch, "Lạc bận bịu công việc không rảnh trở về, con gái lại lấy chồng ở Autralia xa xôi, ba một mình ở căn nhà rộng rãi này rất tịch mịch...."

Doãn Lạc Hàn đột nhiên ngẩng đầu, cắt ngang lời ông Doãn, đùa cợt nói: "Ông tịch mịch sao? Sao tôi lại không biết nhỉ. Không phải ông vẫn có tình nhân ở bên ngoài sao? Bây giờ lại cắt đứt rồi? Có tình yêu mới?"

"Lạc..." Sắc mặt Kim Chính Vũ đột ngột thay đổi, dùng sức đẩy Doãn Lạc Hàn ngăn hắn tiếp tục nói. Hai cha con này thật đúng là, mỗi lần chạm mặt đều đối chọi gay gắt, Lạc nói như vậy rõ ràng chính là châm ngòi nổ, xem ra cậu lập tức sẽ tức giận đến thổi râu trừng mắt.

Nghe ra Lạc Hàn còn canh cánh trong lòng chuyện mười một năm trước mẹ nó ở phòng cấp cứu bệnh viện, còn ông lại chậm chạp không lộ diện, Doãn Lương Kiến cười khổ một chút, cũng không có phát hỏa, ông tiếp tục nói: "Cho nên ba muốn nhận một người con gái nuôi, sống ở nơi này với ba, không biết hai đứa có ý kiến gì không?"

Kim Chính Vũ và Doãn Lạc Hàn hoàn toàn không đoán được Doãn Lương Kiến sẽ nói như vậy, nhìn thoáng qua nhau, Kim Chính Vũ sợ Doãn Lạc Hàn còn muốn một bên nói mát, vội vàng giành trước nói, "Cậu à, cậu muốn nhận con gái nuôi không có gì không tốt, chị ấy có thể trò chuyện với cậu, giải buồn, hai người chúng cháu không có ý kiến gì. Đúng không, Lạc?"

Doãn Lạc Hàn hơi nhếch môi, hừ lạnh một tiếng coi như trả lời.

Nhận con gái nuôi? Ông già thật lắm trò, dù sao căn bản hắn cũng sẽ không về ở, cho dù ông già đem cả cái biệt thự này cho con gái nuôi gì đó hắn cũng không có ý kiến gì.

"cậu, cậu xem Lạc cũng đồng ý rồi, chừng nào thì cậu mang con gái nuôi của cậu lại đây vậy?" Để kéo dãn không khí căng thẳng, Chính Vũ đành phải làm bộ như rất hứng thú thăm hỏi.

"Cậu nghĩ ngày...."

Giọng nói vui sướng của Doãn Lương Kiến vừa mới cất lên, Doãn Lạc Hàn đột nhiên đẩy ghế tựa đứng lên, "Không còn chuyện gì nữa, anh đi đây......."

"Lạc, mấy khi có dịp anh về nhà, cùng cậu nói chuyện..."

Kim Chính Vũ kinh ngạc ngây ngẩn cả người, còn muốn giữ hắn lại, Doãn Lạc Hàn không nói thêm một lời, đôi mắt u ám trở nên lạnh lùng mà lạnh nhạt, không chút do dự xoay ngươi đi ra ngoài.

Gió đêm mát lạnh táp vào mặt, hắn chạy vài bước đã đến bên xe thể thao, mở cửa xe ngồi vào, lúc phát động xe thân ảnh Kim Chính Vũ đuổi tới, hắn không dừng lại, chuyển tay lái, chân giẫm vào chân ga, xe thể thao lao ra khỏi tòa biệt thự.

Chung quanh quá đỗi yên lặng, chiếc xe thể thao không tiếng động đi trên ngã tư đường rộng mở, đèn đường hai bên cùng ánh đèn sáng ngời đằng trước cửa kính chiếu rực sáng khung cảnh xung quanh.

Nhưng những thứ này ở trong mắt hắn xem ra cách biệt xa lắm, ban đêm buông xuống đối với hắn mà nói chính là khởi đầu của ác mộng, đáy lòng chỉ e ngại ác ma sẽ chui ra, xúc tua đen tối gắt gao chiếm cứ trong lòng, quấy nhiễu hắn không thể bình yên đi vào giấc ngủ.

Hắn cắn răng áp chế loại cảm giác không thể khống chế này, dùng sức đạp mạnh chân ga, xe thể thao lao đi như tên bắn trên đường, nháy mắt đã đến khách sạn quốc tế Thịch Trạch.

Dùng thang máy chuyên dụng đi thẳng lên phòng tổng thống trên tầng cao nhất, hắn phát tiết đóng cửa lại, tùy tay ném đi một thân trói buộc, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Dòng nước ấm nóng chảy xuôi trên cơ thể to lớn, hắn muốn dùng nhiệt lượng xua tan đi nỗi lo lắng trong lòng, mãi đến khi toàn thân nóng lên, nóng lên, không còn cảm giác thấy sợ hãi dưới đáy lòng, hắn mới tùy ý dùng khăn tắm quấn quanh thân dưới đi ra.

Bước chân trầm ổn bước đi thong thả trên thảm như một con báo săn mồi không tiếng động, hắn theo thói quen cầm lọ Vodka trong quầy rượu, rót một ly rượu cho mình, vừa nhấp một ngụm đột nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên hắn đưa cho người con gái kia một chén rượu, nghĩ đến lửa nóng trong đêm đó, thân thể tràn ngập dụ hoặc cùng da thịt sáng như tuyết đó, dưới bụng đột nhiên trào dâng cảm giác khô nóng quen thuộc.

Sao lại đột nhiên nghĩ đến cô gái tên Lăng Mân Huyên kia chứ, hắn trầm giọng rủa thầm, nhấp một hơi hết sạch ly rượu mạnh, mặc thứ chất lỏng nóng cháy một đường thiêu đốt chảy xuống dạ dày.

Ánh mắt quét đến giường lớn, nghĩ đến bây giờ mà nằm trên đó, kết quả sẽ chỉ làm chính mình giống vô số buổi đêm trước, bị những tiếng quất cùng cảnh tượng máu chảy mơ hồ tra tấn, tiếp theo mồ hôi đầm đìa bừng tỉnh, sau đó sẽ mở mắt trừng trừng cả một đêm, mãi cho đến hừng đông.

Trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng rất quật cường kia, nghĩ đến chuyện hắn vô tình phát hiện chính mình chỉ cần ngủ bên cạnh người con gái đó, hắn có thể đi vào giấc ngủ, hơn nữa còn là một đêm ngủ ngon giấc nữa, như thể chuyện gặp ác mộng cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra.

Thật sự là gặp quỷ! Đã không có người con gái kia, hắn cũng sẽ có biện pháp làm cho mình đi vào giấc ngủ, hắn buồn bực lắc đầu, buông chiếc ly trong tay, xoay người đi đến tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo mặc nhà màu đen mặc vào.

Hiện tại đã mười một giờ, đối với hắn mà nói, ban đêm còn rất dài lâu, bởi vì hắn bị ác mộng tra tấn mỗi đêm đều sẽ đem chính mình biến thành tình trạng kiệt sức mới có thể ngủ, mà phương thức cụ thể, đương nhiên là phải dựa vào thân thể của phụ nữ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-439)