Cũng không giấu diếm
← Ch.123 | Ch.125 → |
Hắn lặng im một giây, truyền đến âm điệu thản nhiên, "Uhm, tôi biết."
Nghĩ rằng dù sao cũng không phản đối, đã gọi điện thoại cho hắn rồi, như vậy cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, nàng hít vào một hơi, "Tôi đây ngắt điện thoại."
"Em phải gấp gáp tránh tôi như vậy sao?" Tiếng nói âm lãnh như hàn băng truyền vào lỗ tai, làm người ta không rét mà run.
Nàng bất đắc dĩ hừ nhỏ một tiếng, mấp máy môi, đờ đẫn trả lời: "Tôi không có, chỉ là tôi không biết muốn nói cái gì."
Microphone truyền đến một tiếng thở ra rất nhỏ, tiết lộ lúc này hắn đang áp lực tức giận. Nàng mím môi cười trộm, dù sao hiện tại hắn đang ở Nhật Bản, cũng không thể làm gì nàng.
Không khí lặng im bao trùm cả hai đầu dây, hắn không nói một lời, nàng cũng tuyệt không chủ động nói chuyện, một lát sau, hắn thình lình mở miệng lại: "Em thích... màu sắc gì?"
"Hả?" Nàng sửng sốt một chút, "À.... Anh lặp lại lần nữa, tôi không nghe rõ."
"Này, em cố ý đúng không?" Hắn nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ nhẫn nại đã ném hết xuống biển, sau đó vẫn cắn răng lặp lại một lần, "Màu sắc em thích."
Thanh âm của hắn nghe vào lỗ tai có chút lạnh lẽo, tươi cười trên mặt nàng càng thêm rực rỡ, hừ, tức chết hắn xứng đáng, tốt nhất là ra ngoài công tác thêm cả năm nữa, như vậy chờ hắn trở lại hợp đồng cũng sắp hết thời hạn, thật tốt!
Cơ mà người này đang làm cái quỷ gì, sao lại đột nhiên hỏi nàng thích màu sắc nào. Nàng không tiếng động cười trộm, lập tức đem âm điệu điều chỉnh xuống bình thường, "Ừm... Màu tím nhạt."
Hắn ồ một tiếng, tiếng nói bình thản lại lộ ra một chút căng thẳng: "Em ăn bữa tối chưa?"
"Chưa." Bên tai nghe thấy tiếng hắn lật giở giấy tờ, nghĩ chắc hẳn là đang phê duyệt văn kiện, "Hôm nay mấy giờ em về đến biệt thự? Hiện tại đang làm cái gì?"
Nghe qua như là hỏi không chút để ý, kỳ thật cẩn thận sẽ nghe ra cảm giác áp bách trong những câu từ hắn nói, nàng cắn môi, lo sợ bất an trả lời, "Giữa trưa tôi đi học xong trở về biệt thự, hiện tại đang tìm kiếm chút tư liệu."
"Chớ quên lời cam đoan ngày đó của em với tôi..." Hắn vừa mới nói một câu, lỗ tai nàng liền nghe thấy tiếng chìa khóa chuyển động, không được rồi, Chỉ Dao đã trở lại, nàng nắm di động, lo lắng không thôi.
Cửa chống trộm bên ngoài mở ra, hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa cuối cùng, mắt thấy sẽ bị mở ra, nàng không dám tùy tiện ngắt điện thoại của hắn, nhấc chân lắc mình chạy đến ban công.
Cửa truyền đến tiếng Chỉ Dao đổi giày, nàng thở ra một hơi, tự nhận là Chỉ Dao không thấy được mình, đang định đè thấp tiếng lấy cớ cúp điện thoại, sau lưng lại vang lên thanh âm vang dội của Chỉ Dao: "Mân Mân, đêm nay cậu cùng Kim Chích Vũ đi chơi thế nào? Sao sớm vậy đã trở lại..."
Nguy rồi, điện thoại đầu kia đột nhiên không có thanh âm, chắc chắn là bị hắn nghe được gì đó rồi, tay nàng run lên, bối rối khép lại điện thoại di động, trái tim đập thình thịch không ngừng, toàn bộ máu trong cơ thể như chảy ngược.
Nàng nuốt nước miếng, kinh hoảng không biết làm thế nào cho phải. Không biết vừa rồi hắn nghe được bao nhiêu, mà nàng lại chột dạ đột nhiên cúp điện thoại, tên kia không biết sẽ nghĩ thế nào.
Mân Mân, cậu làm gì ở ban công thế? Mau tới đây, xem mình mang về cho cậu cái gì ngon."
Không chút nào cảm kích Chỉ Dao còn trong nhà kêu nàng, nàng hít vào một hơi, dùng sức vỗ vỗ khuôn mặt hoảng sợ tới mức tái nhợt, cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười, tuyệt không thể để Chỉ Dao nhìn ra chút gì.
Lúc nàng đi vào, ngửi thấy một mùi hương, trên bàn đặt hai miếng bánh ngọt, thế này mới cảm giác được bụng mình có chút đói, hôm nay còn chưa ăn cơm chiều.
Một giờ sau, ánh trăng mông lung lách vào khe hở bức màn, nàng mở to mắt, không buồn ngủ, quay đầu thấy Chỉ Dao ngủ an ổn, tâm tình áp lực.
Nàng giơ tay thấy di động trên đầu giường, không nói một tiếng đã ngắt điện thoại với Doãn Lạc Hàn, dựa theo cá tính của hắn, sẽ phải gọi điện lại đây khởi binh hỏi tội mới đúng chứ, nhưng mà giờ đã là nửa đêm, di động vẫn chưa vang lên tiếng nào.
Có lẽ là nàng đã quá lo xa, kỳ thật hắn căn bản không nghe thấy tiếng Chỉ Dao, cũng không có nghe thấy chuyện nàng gặp Kim Chính Vũ. Đúng rồi, hẳn là như thế.
Nàng nghĩ như vậy, yên tâm không ít, một lần nữa đặt điện thoại lên đầu giường, an tâm nhắm hai mắt lại.
Nhưng trong mộng, nàng ngủ cũng không an ổn, mơ thấy nửa đêm hắn đột nhiên xuất hiện trong phòng này, vô tình kéo lấy tay nàng lôi ra ngoài, sau đó Chỉ Dao ở một bên kêu to, "Mân Mân, Mân Mân, rốt cuộc là cậu cùng Lạc ca ca có chuyện gì? Vì sao cậu lại phản bội tôi?"
Nàng muốn giải thích, nhưng là nàng không thể nói, thì ra miệng của nàng bị bịt lại, Chỉ Dao tức giận đến tông cửa xông ta, thề không bao giờ muốn gặp lại nàng...
"Không, không phải như thế, Chỉ Dao.... Chỉ Dao...." Nàng liều mạng lắc đầu, nhìn thấy Doãn Lạc Hàn nhe răng cười, nàng hét to một tiếng ngồi dậy, thì ra là mộng....
Chỉ Dao bị tiếng hét của nàng kêu bừng tỉnh, xoa đôi mắt mơ hồ ngồi dậy: "Mân Mân, cậu làm sao vậy? Làm ác mộng sao?"
"Ừ, là ác mộng, mình không có việc gì. Chỉ Dao, cậu ngủ đi."
Nàng vươn tay lấy khăn giấy đặt ở tủ đầu giường lau đi mồ hôi trên mặt, một lần nữa nằm xuống.
Sắc trời bên ngoài đã hơi sáng, hiện tại chắc là sáng sớm, nàng trợn tròn mắt nhìn thẳng trần nhà, nhịn không được nhẹ nhàng lên tiếng: "Chỉ Dạo, cậu thích Lạc Ca Ca của cậu sao?
"Thích!"
Nàng giật mình quay đầu, khuôn mặt Chỉ Dao lộ ra khỏi chăn cười ngọt ngào, thì ra cô ấy cũng không ngủ.
Nàng liếm liếm đôi môi khô khốc, thử hỏi, "Nếu cậu phát hiện anh ta nuôi dưỡng đàn bà khác ở ngoài, cậu sẽ làm thế nào?"
"Ồ, mình biết mọi chuyện về Lạc Ca Ca, bao gồm anh ấy có bao nhiêu đàn bà, anh ấy chưa bao giờ giấu diếm mình." Chỉ Dao nghiêm túc trả lời.
"Cậu có biết?"
Nàng kinh ngạc thiếu chút nữa thì sặc nước bọt, "Nếu biết vì sao cậu còn muốn cùng anh ta cùng một chỗ?"
← Ch. 123 | Ch. 125 → |