Quyễn 6: Dự tiệc gặp mặt cùng chồng cũ
← Ch.172 | Ch.174 → |
Ngay sau việc Chu Vi lập gia đình, lại có một việc đáng mừng khác, nhưng lại khiến người ta không biết là nên khóc hay nên cười, chính là hôn sự của em gái của chồng trước của tôi.
Gia Kỳ kích động tìm tôi, cô ấy nói: "Chị dâu, em muốn kết hôn."
Tôi hết sức bất ngờ, chẳng lẽ năm nay là năm kết hôn sao? Vì sao cô gái nào bên cạnh tôi cũng đều không hẹn mà cùng muốn gả mình đi vậy?
Từ sau khi trở về, Gia Kỳ và tôi cũng đã khôi phục lại mối quan hệ, cô ấy lại còn chủ động hẹn tôi đi dạo phố, đi ăn cơm, hết sức lấy lòng tôi. Hơn nữa còn hết sức cố ý nói cho tôi nghe những chuyện về Gia Tuấn. Ngay cả mẹ của Gia Tuấn cũng không để tâm gì cả mà chủ động hẹn tôi ra ngoài ăn. Bà ấy gọi sủi cảo thịt bò hầm, sau đó còn hỏi tôi: "Đinh Đinh, con ngửi xem, mùi này có thơm không?"
Thật là rất quái lạ. Dùng mũi để ngửi đồ ăn sao? Thật ra thì đúng là như vậy, đôi khi khứu giác của chúng ta còn chính xác hơn là vị giác.
Tôi gật đầu: "Có vẻ rất thơm."
Bà ấy vừa lòng: "Khẩu vị của con và Gia Tuấn đều hơi nặng, thích mấy món mặn, đôi khi thật sự rất khó nắm bắt.",
Tôi vội vàng nói: "Bác không cần chiều theo ý con đâu."
Bà ấy vừa cắt thức ăn, vừa xúc động nói: "Chẳng phải trước kia con cũng từng chiều theo ý ta sao?"
Lời nói này của bà ấy khiến cảm xúc trong lòng tôi hỗn loạn.
Tôi hiểu ý của họ, mọi người đều muốn tôi và Gia Tuấn có thể gương vỡ lại lành. Tôi cũng không đành lòng phụ ý tốt của họ, vấn đề là tôi và Gia Tuấn đã trải qua nhiều chuyện như thế. Hiện tại, tình cảm của chúng tôi, phải nói thế nào nhỉ? Chính là giống như có một cái rào cản phía trước, không vượt qua được. Nhưng chúng tôi rất tỉnh táo, hai người chúng tôi có thể không cần phải nói gì cả, chỉ cần một ánh mắt, một động tác nhỏ thôi, chúng tôi đã có thể hiểu được ý của đối phương. Thứ tình cảm này, rất phức tạp, không phải là yêu. Chính tôi cũng không hiểu được rốt cuộc là gì nữa.
Bây giờ Gia Kỳ cũng sắp kết hôn rồi?
Chuyện tình cảm của cô ấy là vô cùng bí mật, cho nên khi vừa thông báo thì cả tôi và gia Tuấn đều sợ ngây người.
Gia Kỳ ngại ngùng nói với chúng tôi: "Hôn phu của em họ Triệu, là một thương gia bình thường."
Gia Kỳ cho chúng tôi biết điều kiện của hôn phu cô ấy. Vừa nghe cô ấy nói xong, chúng tôi đều mở to mắt, vốn là chúng tôi cũng lo lắng về hôn phu của Gia Kỳ, anh ta tương đối lớn tuổi, thậm chí đã từng kết hôn, có con với vợ trước. Nhưng vừa nghe nói về anh ta, chúng tôi đều vui vẻ.
Thì ra hôn phu của Gia Kỳ cũng không quá lớn tuổi, tuy rằng lớn hơn Gia Tuấn hai tuổi, nhưng nghe ra thì rất phù hợp. Nhưng cho đến giờ anh ta cũng chưa kết hôn, có lẽ là do chỉ lo việc làm ăn buôn bán, không lo ăn uống gì, chỉ lao đầu vào công việc. Các cô gái trẻ không hài lòng về anh ta, còn anh ta lại không chịu những người phụ nữ từng có một đời chồng. Cho nên cứ như thế mà độc thân, cho đến khi gặp được cô em chồng Gia Kỳ này trên đường, sau khi đi vòng ngàn dặm, vượt qua khó khăn, có thể nói là phải tìm đến tận chân trời, dù sao anh ta cũng không còn trẻ, đã bắt đầu muốn kết hôn. Cho nên vừa gặp nhau thì hai người lập tức vô cùng hợp ý, nhanh chóng quyết định ở bên nhau.
Gia Kỳ thành khẩn nói với tôi: "Chị dâu, em đã hẹn Triệu Thành Nghĩa đến gặp người nhà của em vào cuối tuần này. Chị có thể dành thời gian cùng anh Gia Tuấn đến được không?"
"Chị sao?" Cô ấy hẹn tôi? Tôi có tư cách tham dự sao?
Dường như cô ấy nhận ra trong lòng tôi đang nghĩ gì, cho nên càng thành khẩn nói: "Chị dâu, ngoài mẹ ra thì chị là người phụ nữ thứ hai đối xử tốt vởi em như vậy. Thành Nghĩa đến gặp người nhà của em, nếu trên bàn cơm chỉ thấy mẹ và anh trai, không có chị dâu thì làm sao là một gia đình đầy đủ a?"
A? Tôi lại xúc động, cô em chồng này rốt cuộc cũng đã cho tôi một vị trí rồi, chỉ là cái danh này khiến tôi cảm thấy không khác gì đang truy phong liệt sĩ vậy.
Tôi vẫn do dự, suy trước tính sau, cuối cùng tôi vẫn quyết định đi cùng Gia Tuấn đến gặp vị hôn phu của Gia Kỳ.
Mọi người hẹn nhau tại một nhà hàng, trước tiên tôi chuẩn bị trang phục ở nhà mình, sau dó Gia Tuấn đến đón tôi. Sau khi tôi lên xe, anh ấy hơi run run nói: "Cảm ơn em đã có thể đến tham dự."
Mẹ chồng ngồi phía sau xe đọt nhiên lên tiếng: "Con là chị dâu của Gia Kỳ, sao lại có thể không tham dự chứ?"
Chúng tôi không nói lời nào nữa, đi thẳng đến nhà hàng.
Sau khi xuống xe, Gia Tuấn có hơi khẩn trương, anh ấy vừa chỉnh lại cà-vạt, vừa gấp gáp hỏi tôi: "Em nhìn xem anh như thế này được chưa? Đinh Đinh, thật sự anh rất lo lắng, anh chỉ có một mình cô em gái này, anh rất sợ bản thân làm không tốt." Anh ấy lại lặng lẽ nói với tôi: "Chắc chắn em rể sẽ trưởng thành hơn anh, anh sẽ sẽ không? .... Làm sao mới có thể chín chắn trước mặt anh ta?"
Tôi không khỏi đùa với anh ấy: "Anh chính là đại luật sư lừng lẫy Phó Gia Tuấn a, vậy mà lại sợ gặp em rể sao? Chuyện này nếu đồn ra, sẽ bị đối thủ của anh cười cho bằng chết."
Tôi chỉnh lại cà-vạt cho anh ấy, nhìn anh ấy chỉnh tề rồi, lúc này chúng tôi mới đi vào cùng nhau.
Gia Kỳ và vị hôn phu ngượng ngùng ra đón tiếp.
Một lúc sau, mẹ chồng nói: "Ai, rốt cuộc thì con gái cũng đã lớn."
Gia Tuấn cũng rất xúc động và căng thẳng. Tính cách của cô em gái này của anh ấy còn thẳng thắn hơn cả tôi, từ khi bắt đầu biết yên đến giờ, cô ấy đã quen vô số người, cho nên bây giờ quyết định yên ổn thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tôi cũng hơi căng thẳng, thậm chí còn hơn cả Gia Tuấn, chúng tôi không hẹn mà cùng uống nước liên tục, chúng tôi thi nhau uống tách trà trước mặt, lập tức uống cạn sạch.
Chuyện tình yêu lần này của Gia Kỳ rất khác thường, rất bí mật. Từ đầu đến cuối, cô ấy không để lộ ra hôn phu của mình, ngược lại vì vậy mà càng làm cho chúng tôi tò mò về người đàn ông nay. Trong suy nghĩ của chúng tôi đều lặp đi lặp lại một hình tượng, ba mươi tám tuổi, đang trong giai đoạn hoàng kim của một người đàn ông, lại từng trải, như vậy nhất định là rất bất phàm, mỗi động tác đều mang vẻ cao quý.
Bởi vì có tư tưởng như vậy, cho nên chúng tôi đều rất chờ mong. Rốt cuộc thì nhân vật truyền kì này cũng đến, cửa vừa mở ra, chúng tôi bỗng khựng lại.
Gia Kỳ và hôn phu xuất hiện, cô ấy vui tươi hớn hở giới thiệu với chúng tôi: "Người này là vị hôn phu của em/con, Triệu Thành Nghĩa."
Chúng tôi đều đứng dậy.
Mất nửa ngày Gia Tuấn mới nói: "Thành Nghĩa, xin chào."
Anh chàng họ Triệu này, phải nói sao đây nhỉ? Không hẳn là diện mạo không xem được, chỉ là hơi cẩu thả, có thể là do chúng tôi đã đánh giá quá cao, cho nên khi gặp anh ta thì có hơi thất vọng. Bất quá thì dù sao cũng sắp thành người một nhà, sau khi gặp mặt, thì xem như là quen biết. Tuy rằng anh ta không đẹp trai, cũng không cao, thậm chí trông còn thấp hơn Gia Kỳ, nhưng khi anh ta cười thì có vẻ rất ôn hòa, thân thiện. Đôi lúc anh ta tạo cảm giác giống như Chủ tịch Juan Antonio Samaranch của IOC (International mittee - Uỷ ban Olympic Quốc tế. ), vì thế lập tức cũng có ấn tượng tốt đối với anh ta.
Triệu Thành nghĩa cũng lịch sự chào hỏi chúng tôi: "Xin chào mọi người, tôi sắp kết hôn với Gia Kỳ rồi, dù sao thì rõ ràng là cũng nên sửa lại cách xưng hô. Xin chào mẹ, chào anh hai, còn người này khẳng định chính là chị dâu xinh đẹp nhất, cay độc nhất, xảo quyệt nhất, lại cũng hoạt bát nhất mà Gia Kỳ đã nhắc tới, xin chào chị dâu."
Anh chàng họ Triệu đưa tay về phía tôi.
Tôi trợn mắt há mồm nhìn anh ta, anh ta nhiệt tình như vậy, tôi không có tiền lì xì cho anh ta đâu a.
Sau màn chào hỏi hết sức khách sáo này, mọi người cùng ngồi xuống, Gia Tuấn lễ phép hỏi anh ta: "Anh Triệu kinh doanh có phải không? Như vậy chủ yếu là kinh doanh lĩnh vực gì?"
Triệu Thành Nghĩa cười trả lời: "Chủ yếu là tôi qua lại giữa Trung - Mỹ, làm công việc liên quan đến thực phẩm."
Gia Tuấn hơi đăm chiêu: "Là thịt bò sao? Đem thịt bò Mỹ đến Trung Quốc à? Không phải bò ở Mỹ bị bệnh điên rất nhiều sao?"
Triệu Thành Nghĩa lắc đầu: "Không phải, là xuất thịt bò Trung Quốc sang Mỹ. Thịt bò của Trung Quốc chúng ta rất ngon, dù sao quá trình vận chuyển vẫn giữ nguyên phẩm chất, cho nên rất được hoan nghênh ở Mỹ, lượng tiêu thụ mỗi năm một tăng lên."
Thì ra là như vậy.
Mẹ chồng có vẻ hòa ái hơn lúc gặp mặt con dâu, bà ấy nhẹ nhàng cười hỏi anh ta: "Thành Nghĩa, bình thường sở thích của con là gì?"
Triệu Thành Nghĩa lập tức trả lời bà ấy: "Sở thích của con rất nhiều a, con thích trồng hoa, nuôi cá, nuôi rùa nhỏ."
Bà ấy vui vẻ hỏi: "Vậy con không thích vẹt sao?"
Không ngờ con rể tương lai này trả lời khiến tôi nghẹn họng, trân trối nhìn anh ta: "Mẹ vợ hãy yên tâm, cái gì con cũng ăn cả, không kén chọn gì đâu ạ."
Tôi đần ra, anh ta ăn vẹt sao?
Mẹ chồng chỉ xấu hổ nói: "Không phải, ý của ta là vì vẹt biết nói, em gái ta lại có nuôi một con vẹt, vậy làm sao dạy nó nói được? Đến giờ nó chỉ nói có hai chữ 'Nima Nima', mà Nima là cái gì vậy a?"
Gia Tuấn ho khan một tiếng, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua tôi.
Gia Kỳ cười ha ha: "Anh ấy hài hước như vậy đó ạ."
Tôi thầm khen, thật sự là khi yêu thì trong mắt mình, người yêu là Tây Thi.
Gia Tuấn nhìn đông rồi lại nhìn tây, tôi cũng có thể cảm thấy trong lòng anh ấy có chút không cam tâm, anh ấy hắng giọng, hỏi em rể tương lai: "Anh Triệu này?"
"Gọi Thành Nghĩa là được rồi."
Gia Tuấn gật đầu: "Được, Thành Nghĩa, anh nói anh từng ở Mỹ một thời gian sao? Nơi đó thế nào vậy?"
Triệu Thành Nghĩa lập tức lộ ra nụ cười vô cùng trong sáng: "Đúng vậy, đúng là tôi từng ở đó. Lúc ở nơi đó, tôi có một căn nhà, phía trước nhà có một khoảng đất trống, cho nên tôi trồng rau, thỉnh thoảng hái vào ăn, chỉ là sau đó cảnh sát hiểu lầm, tưởng là tôi phá hoại cây cỏ, muốn phạt tiền tôi. Tôi liền giải thích với anh ta, đây là đồ ăn, không phải chỉ là cây cỏ. Anh ta càng thêm nghi ngờ, với anh ta thì rau hẹ trông giống như cây cỏ bình thường, anh ta không chấp nhận. Cuối cùng tôi chỉ còn cách tặng cho anh ta một đĩa hẹ xào trứng, lúc này mọi việc mới ổn thỏa."
Chuyện này ngoài Phó Gia Kỳ ra, mấy người chúng tôi đều choáng váng.
Phó Gia Kỳ cười giải thích: "Thành Nghĩa đi du lịch khắp nơi nên biết nhiều điều."
Gia Tuấn và tôi không hẹn mà cùng nhìn nhau, vẻ mặt của anh ấy như muốn nói: 'Người này nếu không phải huynh đệ đồng môn với em thì cũng là họ hàng gần nhà em. Sao lại có thể nói chuyện giống nhau thế chứ?'
Tôi không biết nói gì hơn, dù sao thì suy nghĩ một chút, tôi lại cười. Có cậu con rể nhà họ Phó này, từ này về sau chắc chắn là mẹ chồng sẽ không cô đơn nữa.
Mẹ chồng tôi cẩn thận hỏi anh ta: "Cậu... tuổi đã lớn như vậy mà còn chưa kết hôn, cậu cũng không có ham mê gì quá đặc biệt. Hay là cậu có khuynh hướng bạo lực?"
Chàng con rể tương lại này lập tức nghiêm mặt trả lời: "Mẹ yên tâm, sức khỏe của con rất tốt. Con cũng không hút thuốc, uống ít rượu giống như anh hai vậy."
Gia Kỳ hoan hỉ dựa vào người anh ta.
Gia Tuấn chỉ có thể nói thêm: "Thành Nghĩa, đôi khi tính tình của em gái tôi không tốt lắm, nhưng mà nó không phải người xấu, hai người cũng không còn trẻ, tôi hy vọng cả hai sẽ quý trọng duyên phận này, quý trọng tình cảm dành cho đối phương."
Không ngờ Triệu Thành Nghĩa vậy mà lại thản nhiên trả lời Gia Tuấn: "Anh hai yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, ngoài công việc và cô ấy ra, tôi sẽ không để tâm trí vào bất kì ai khác." Đột nhiên anh ta lại nghiêm túc nhìn Gia Tuấn, nói: "Anh hai, tôi cũng muốn nói với anh, đối với phụ nữ thì phải trung thành, đừng bao giờ để tâm trí của mình vào người phụ nữ khác. Trung Quốc chúng ta có câu, 'trồng trọt phải ở trên đất của mình, không thể đem phù sa tưới ruộng người', như vậy rất là có hại." Anh ta lại liếc nhìn Gia Kỳ, sau đó nói: "Tôi sẽ toàn tâm toàn ý với Gia Kỳ."
Nhất thời mặt Gia Tuấn lúc đỏ lúc trắng.
Rốt cuộc tôi không nhịn được mà cười ha ha.
Anh chàng họ Triệu này thật sự là rất đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến cho người ta không ngừng buồn cười.
Tuy rằng bữa ăn này bị gián đoạn một chút, nhưng mà không khí rất thoải mái, không hề ngượng ngùng. Chúng tôi không có cách nào định nghĩa được anh chàng họ Triệu này, không thể nói anh ta nhã nhặn, nhưng cũng không thể chê anh ta thô tục. Nhưng có một việc có thể khẳng định được là Gia Kỳ thích anh ta, anh ta cũng thích Gia Kỳ. Lúc ăn cơm, anh ta chăm sóc cho Gia Kỳ, cô ấy cũng giống y hệt một cô bé mà nghe anh ta hài hước cười. Cuối cùng hai người họ cười cười dẫn nhau đi. Khi ra khỏi cửa, Gia Kỳ quay đầu lại thản nhiên cười với chúng tôi.
Chúng tôi ngây ra, như thể nhìn một đôi Avatar ung dung ra khỏi phòng.
Họ đi rồi, mẹ chồng tôi ngồi trên ghế, tức giận nói: "Cứ như vậy mà đưa con gái ta đi sao?"
Tôi an ủi bà ấy: "Thật ra anh Triệu này vừa tinh tế vừa vui tính, cách cư xử không tệ."
Gia Tuấn cáu kỉnh nói: "Người này chỉ toàn nói hưu nói vượn, anh phải điều tra một chút, xem bằng cấp anh ta thế nào, gia cảnh ra sao, hay chỉ là một kẻ lừa đảo giả mạo."
Tôi không khỏi chế nhạo anh ấy: "Đúng, tốt nhất là anh điều tra kỹ một chút, tránh để người ta lừa vị đại luật sư khôn khéo, quyết đoán nhà anh." Tôi nhớ đến những lời Triệu Thành Nghĩa nói với Gia Tuấn, đột nhiên tôi buồn cười, tôi không nhịn được mà nói: "Thật ra anh ta rất đáng yêu a, rất thẳng thắn, lại trung thành với vợ con, không giống một vài người đàn ông, thường hay để tâm trí vào người phụ nữ khác bên ngoài."
Đến tận bây giờ tôi vẫn không quên nói móc Gia Tuấn, nhất thời anh ấy lại xấu hổ.
Anh ấy biết rõ tôi sẽ mỉa mai anh ấy về chuyện này cả đời.
Tôi lại nói thêm: "Thật ra, từ những việc nhỏ nhặt thì mới biết được thế nào là chân chính. Cậu em rể này của anh hẳn không phải ngốc, cũng không phải kẻ thô tục. Anh ta hẳn là kiểu thông minh nhưng giả ngu. Anh thử nhìn xem, chỉ là một ly nước thôi, nhưng anh ta lại xem như là băng vậy, phải cầm trong tay một lúc, sau đó mới đưa cho Gia Kỳ, vì sao ư? Bởi vì Gia Kỳ có mấy cái răng không tốt, không thể dùng đồ lạnh, anh ta quan tâm cả những việc nhỏ nhặt như vậy, làm sao anh biết được không phải là anh ta chỉ giả vờ lấy lòng Gia Kỳ trước mặt chúng ta mà thôi? Trong xã hội hiện tại, những người đàn ông sẵn sàng giả ngu vì phụ nữ đã tuyệt chủng rồi."
Gia Tuấn không lên tiếng.
Trên thực tế, chúng tôi đều biết những gì tôi nói là đúng, anh chàng họ Triệu này nói năng rất tinh tế, quả thật là anh ta chỉ giả ngu mà thôi. Phó Gia Kỳ không phải là một cô gái xinh đẹp, cũng không thông minh, nhưng mà cô ấy không phải là một cô gái không tốt. Suy nghĩ của cô ấy rất thẳng thắn, nếu ai nhiệt tình với cô ấy, cô ấy cũng sẽ nhiệt tình lại với người đó.
Gia Kỳ rất hài lòng với kết quả hiện tại, chúng tôi cũng có lý do tin rằng về sau cô ấy cũng sẽ hạnh phúc.
Có đôi khi một cô gái dù xinh đẹp cũng không bằng khiến người ta yêu thương. Cần gì phải lấy một người đẹp trai, chỉ cần kết hôn với một người tốt với mình thôi."
Đây chính là duyên phận, về phần có hạnh phúc hay không? Đó là một khái niệm mà thôi, mỗi người đều có cách định nghĩa của riêng mình.
← Ch. 172 | Ch. 174 → |