Vay nóng Tinvay

Truyện:36 Chiêu Ly Hôn - Chương 036

36 Chiêu Ly Hôn
Trọn bộ 183 chương
Chương 036
Quyển 3:  So chiêu ly hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-183)

Siêu sale Shopee


Gia Tuấn đứng trước mặt tôi, giọng nói của anh có chút bình tĩnh cũng cóchút phiền muộn:"Đinh Đinh, anh và em cũng không còn là trẻ con nữa, hai người trưởng thành đã nói chuyện đến mức này, thực sự là không có tácdụng để kéo dài thêm nữa, trong cuộc hôn nhân này, em không có sai, kỳthực người sai là anh, là anh... đã vượt quá giới hạn trước, đã phụ emtrước, em không cảm thấy anh rất vô sỉ sao? Lúc yêu nhau anh đã nói rấtnhiều lời tình thâm nghĩa trọng, kết quả quay người lại anh liền làmchuyện ra vẻ đạo mạo, đừng nói là em, ngay cả anh cũng tự coi thường bản thân mình."

Anh còn nói chế nhạo:"Vì anh, không đáng."

Tôi nắm lấy cánh tay anh, dè dặt nói với anh:"Gia Tuấn, anh hỏi em là cóđáng hay không sao? Vậy anh có nhớ chúng ta đã từng trả qua 6 năm nhưthế nào hay không? 6 năm, suốt 6 năm qua anh đã chăm sóc em, quan tâmem; khi ngã bệnh anh ôm em dỗ dành em; khi đau bụng hành kinh anh phacho em nước đường đỏ, rót vào túi chườm nóng; vào mùa đông khi không cólò sưởi, anh ôm em, ôm thật chặt, Gia Tuấn." Nước mắt của tôi cuối cùngcũng thi nhau rơi xuống, "Em không tốt, suốt 6 năm qua em không hề tiếnbộ, thậm chí ngay cả một bữa cơm đàng hoàng tươm tất em cũng chưa từnglàm cho anh, Gia Tuấn, thực sự xin lỗi!"

Anh vươn hai ngón tay ngăn tôi lại, "Đinh Đinh, anh van em đừng nói nhữngchuyện này nữa, loại tác phong này không phải là sở trường của em, nếukhiến anh chấp nhận được anh cũng cố gắng mà làm, chúng ta thực tế mộtchút, đêm nay xem như là một vở kịch đi, lần sau chúng ta đừng diễn lạinữa, có hợp ắt có tan, được không?"

Hợp rồi tan? Thực sực muốn tôi bắt chước giống trong phim sao, chia tay thì chia tay? Không, tôi không làm được, cho dù là ly hôn cũng phải có mộtkhoảng thời gian để thích ứng với đau khổ, huống hồ tôi yêu người đànông này, muốn tôi không cố gắng làm gì hết mà buông tay? Tôi không camlòng.

Tôi đau khổ nói, "Gia Tuấn, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên anh gọi điện thoạicho em không? Em đang làm việc, anh gọi điện thoại đến, anh nới với emrằng, anh không có chuyện gì cả, anh chỉ là muốn gặp em, nhưng lúc đó em phải làm thêm giờ, em buộc lòng phải từ chối anh, nhưng sau khi cúpđiện thoại em vô cùng hối hận, em sợ anh sẽ không bao giờ gọi cho emnữa, thế là em lấy điện thoại ra và gọi lai cho anh, không nghĩ tới lúcđó anh cũng gọi lại cho em, chúng ta cứ như vậy mà gọi cho đối phương, liên tục gọi vài lần nhưng đường dây luôn luôn bận...."

Tôi khóc không ra tiếng, anh không thể không nhớ, tôi biết rõ hiện tại anhcương quyết, anh muốn ly hôn, nhưng tôi có thể làm sao chứ? Nếu tôi cầnanh, tôi không thể cứng rắn được như anh, nếu phải ly hôn chắc chắn phải có một trận so chiêu, cũng giống như chiến đấu trên đường phố, khi anhtấn công thì tôi phòng thủ, tôi không được phép lơi lỏng.

Anh cụp mắt xuống, tôi không nhìn thấy thần sắc trong mắt anh, sống chungvới nhau 6 năm, tôi cũng hiểu tính cách của anh, lúc này tôi dịu dàngnhư vậy, anh cũng không phải máu lạnh vô tình, anh cũng có phần do dự, tôi có thể hiểu.

Một lúc lâu, anh ngẩng đầu, nhìn tôi, khổ sở mà nói:"Đinh Đinh, đừng nóinhững chuyện này nữa, anh vẫn nhớ rõ, nhưng hiện tại em nhớ lại thì xúcđộng, còn tôi nhớ lại thì là thống khổ, em xúc động là bởi vì em yêuanh, còn anh thống khổ là bởi vì anh không còn yêu em nữa."

Tôi nhất thời ngây dại, anh lại tuyệt tình như thế.

Anh hất tay tôi ra.

"Tạm biệt."

Một chiếc taxi chạy ngang qua, anh ra hiệu bảo xe dừng lại, khi tay anh đặt trên tay nắm cửa chuẩn bị lên xe thì anh nhắc lại:"Mau chóng giải quyết chuyện của chúng ta đi, điều kiện tùy em."

Anh phải đi, tôi hốt hoảng ôm lấy cánh tay anh."Gia Tuấn, đừng đi."

Anh tuyệt tình kéo tay tôi ra, sau đó kéo thanh cửa xe taxi, lên xe.

Theo bản năng tôi kéo thanh cửa chỗ ngồi ghế sau, tôi cũng lên xe, tôi không thể để anh đi được, tôi không cần sĩ diện, không cần tôn nghiêm, chỉcần chồng.

Chúng tôi cùng ngồi trong xe, tài xế hỏi chúng tôi:"Đi đâu?"

Sắc mặt Gia Tuấn âm trầm, anh nói địa chỉ cho tài xế, là địa chỉ nhà củachúng tôi, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng không nghĩ tớikhi tài xế vừa khởi động xe, anh đột nhiên mở cửa bước xuống xe.

Tiếp đó anh vỗ cửa xe ý bảo tài xế lập tức cho xe chạy.

Tôi sợ ngây người, hạ kính xe xuống, tôi không ngừng gọi, "Gia Tuấn, Gia Tuấn."

Xe nhanh chóng chuyển động, tôi ;nhìn lại phía sau, anh lại vừa gọi mộtchiếc taxi khác, nhanh chóng chạy theo hướng ngược lại với tôi, rấtnhanh biến mất.

Tôi nhất thời bị tê liệt trên ghế ngồi.

Anh đi rồi, tuyệt tình như vậy, tôi hạ thấp thể diện cầu xin anh như vậy, anh không chút cảm động, đột nhiên trái tim tôi lạnh lẽo đến cực điểm, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Tài xế cũng là phụ nữ, cô ấy rất thông cảm nhìn tôi qua gương chiếu hậu, trước khi xuống xe, cô khách sáo dặn dò tôi:"Đi thong thả, cô phải chú ý nhé!"

Tôi bật khóc, lúc này đây, một người xa lạ còn có thể mềm lòng trước nướcmắt của tôi, vậy mà chồng tôi, vô tình đến nỗi ngay cả liếc nhìn một cái cùng không nhìn.

Hai giờ sáng, tôi vẫn ngồi si đần như cũ, vẫn duy trì một tư thế, toàn thân cứng nhắc.

Nhiều lần suy đi nghĩ lại, tôi vẫn luôn nghĩ về quá khứ của tôi và Gia Tuấn, tôi tin tưởng anh là một người niệm cựu (hoài niệm chuyện xưa cũ), anhkhông phải máu lạnh vô tình, anh một chút cũng sẽ không quên, thế nhưngtại sao, tại sao anh lại vô cảm muốn chia tay với tôi?

Khi theo đuổi thì tìm đủ mọi cách, cuối cùng lại vứt bỏ như chiếc giàyrách? Loại tuồng hết sức nhàm chán được diễn ở các bộ phim truyền hìnhtrong tivi, loại hoạt sắc sinh hương (hương sắc cuộc đời) đó lại diễndịch trên người tôi?

Tôi phải làm cái gì bây giờ? Ngẩng cao đầu, cười và thương lượng với anh ư? Anh đã thay lòng, tôi cần phải làm theo lời của Chu Vi, cương quyếtlên, nếu không thể lay chuyển được trái tim anh, tôi phải vơ vét nhữngthứ thuộc về mình, có thể vơ vét được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu sao?

Không, tôi nhìn khắp căn nhà, không có Gia Tuấn, tôi muốn một nửa căn nhà nàythì có ích lợi gì? Cái nhà này sẽ không còn ấm áp nữa, không còn ai cóthể ôm chặt tôi như thế nữa, cho dù tôi tiếp tục ở lại đây, tôi cũng sẽrất đau khổ, là một người không có linh hồn.

Từ trên ghế sô pha tôi trượt xuống, nằm trên tấm thảm, tôi gào khóc.

Tấm thảm này đã từng chứng kiến dấu ấn tình yêu của chúng tôi, hai ngườichúng tôi ngồi trên tấm thảm xem tivi, anh ôm tôi vào lòng, khi trêntivi diễn đến cảnh tình cảm, anh bỗng nhiên nhẹ nhàng lật tôi lại, đặttôi nằm ngửa lên đùi anh, tôi tựa vào lòng anh, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn anh. Sau đó, tay anh bắt đầu không an phận, luồn vào trong quần áo củatôi, nhẹ nhàng xoa nắn nơi mềm mại.

Cánh tay tôi siết chặt lấy vai mình, lã chã run rẩy.

Nhắm mắt lại, tôi nhớ tới nụ hôn của anh, anh cuối đầu hôn tôi, hôn vào cổtôi, xương quai xanh, nên biết rằng tôi luôn xấu hổ, ở phương diện nàytôi chưa bao giờ dám chủ động, mỗi lần đều là anh chủ động khiêu khíchtôi. Đèn trong phòng khách phát sáng mạnh mẽ. dưới đèn pha lê tôi bị anh cở sạch sẽ, tôi không dám nhìn anh, nhắm hai mắt thật chặt, dùng haitay bụm mặt lại, nụ hôn của anh vẫn rơi xuống, lấy tay tôi ra khỏi khuôn mặt, sau đó nhẹ nhàng mút lấy vành tai của tôi và gọi, "Đinh Đinh, ĐinhĐinh."

Tôi thích anh gọi tôi như vậy, nếu có một ngày tôi chết, đi tới cầu Nại Hà, trước khi uống chén canh Mạnh Bà, nếu Mạnh Bà có hỏi tôi, tôi còn cótâm nguyện gì muốn hoàn thành? Tôi sẽ không chút do dự mà nói rằng, tôichỉ hy vọng có thể nhớ kỹ một chuyện, nhớ giọng nói của chồng tôi khigọi tôi.

Nước mắt của tôi rơi xuống tấm thảm, cái bụng bắt đầu co giật, co giật đếnđau đớn, trên tấm thảm, chân tôi hết giẫy dụa cuộn tròn rồi lại lăn lộn, trong miệng không ngừng gọi, "Gia Tuấn."

Điện thoại di động ngay trong tầm tay của tôi, trong lúc thống khổ, tôi chụp lấy điện thoại, nhanh chóng ấn lên đó, số 1, đó là số của Gia Tuấn, theo thói quen, 4 năm rồi, tôi có thói quen gọi điện cho anh như thế.

Điện thoại được thông, một tiếng rồi một tiếng, tôi hy vọng anh sẽ nhậnđiện, tiếng chuông nhạc chờ bên trong không ngừng vang lên, là một bàihát của Điền Nhất Long, Nhất định phải yêu em.

Tiếng hát đang hát: bài hát thương cảm như vậy, ca từ lại ưu mỹ như vậy, thếnhưng vang lên hết lần này đến lần khác, vẫn là không ai tiếp.

Tôi kêu khóc: Gia Tuấn, tiếp điện thoại, tiếp điện thoai đi...

Điện thoại bị cắt, không ai tiếp, giọng nói máy móc bên trong nói cho tôi biết, không trả lời.

Từng giọt nước mắt của tôi rơi xuống mặt thảm, nhắm mắt lại, tôi khóc như đã chết.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-183)