Q2 Sóng gió nhầm mang thai
← Ch.024 | Ch.026 → |
Đường Nhất Phàm trợn mắt há hốc mồm tán thưởng Đinh Đinh: "Sư mẫu thực là Gia Cát trong giới đàn bà."
Đinh Đinh lúc này mới nghĩ tới màđắc ý, thản nhiên cười, "Dám bắt nạt ông xã của ta à? Bọn họ không biếtta pháp thuật vô biên, có bảy mươi hai phép thần thông biến hóa, hừ!"
Tôi vẫn nghĩ Đinh Đinh rất nhỏ béyếu đuối, cô ấy cần tôi tới bảo hộ, không ngờ vào lúc tôi phi thường xấu hổ nhất, Đinh Đinh lại bình tĩnh lạnh lùng, giả heo ăn cọp, đại trí giả ngu.
Cô ấy chưa hề phát giác tôi có biến đổi nhỏ nhoi gì, vẫn yêu tôi trước sau như một.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, cô ấy mềm mại trườn vào trong khuỷu tay tôi, quấn quít lấy tôi, không ngừng hôn môi tôi.
Tôi một trận chột dạ, một trận đau lòng.
"Gia Tuấn." Cô ấy dịu dàng gọi tôi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đằng sau lưng tôi.
Tôi rất muốn vuốt ve săn sóc cô ấymột chút, thế nhưng, có lẽ là bởi lòng tôi đang bất định, lúc này đây, tôi đang rất không có tâm trạng.
"Đinh Đinh." Tôi vạn phần áy náy mà vuốt ve tóc cô ấy, thấp giọng nói: "Lần sau đi!"
Cô ấy cười, dùng chóp mũi cọ cọ một chút mũi tôi.
"Anh đi rót chén nước." Nói xong tôi liền sờ áo ngủ.
"Để em đi!" Cô ấy lập tức đứng dậy, bước nhanh chạy ra khỏi phòng ngủ, rất nhanh, cô ấy đã quay lại với một chén nước ấm.
"Gia Tuấn, em mang trà hoa quế nhuận hầu từ quê lên, còn bỏ thêm một chút mật ong, anh gầy đây hoạt động trí óc nhiều lắm, nghỉ ngơi cũng không tốt, trước khi ngủ uống chút cáinày, như vậy mới tốt cho giấc ngủ."
Cô ấy ngồi bên giường, dùng một muỗng nhỏ, từng ngụm từng ngụm đút tôi uống nước, trong mắt là tình yêu nồng đậm đối với tôi.
Trong lòng tôi như một dòng sông ồạt chảy xuôi, tôi chỉ là một người bình thường, có người vợ hiền nhưvậy, tôi có tài có đức gì mà nhận được.
Sáng ngày hôm sau, tôi vừa mới khởiđộng xe định đi, Đinh Đinh bỗng nhiên đi dép chạy xuống từ trên lầu đuổi theo tôi, "Gia Tuấn, anh để quên cái này." Tay cô ấy giơ lên một phầnchứng nhận xuất nhập kho.
Lúc này chỉ nghe thấy A một tiếng, Đinh Đinh xuống tới bậc thềm thì dép giẫm vào khoảng không, từ trên bậcthang ngã mạnh xuống đất.
Tôi sợ hãi nhanh chóng nhảy xuốngxe, Đinh Đinh nửa ngày cũng không đứng lên, chờ tôi chạy tới, cô ấy mớimiễn cưỡng chống người lên, vẫn còn ở trên mặt đất rên rỉ, đợi tôi kéocô ấy đứng lên, lòng bàn tay Đinh Đinh đã bị trầy xước, nhào xuống đấtnên môi cũng bị vập thương, còn đang rướm máu ra ngoài.
Tim tôi nhất thời cũng đau đớn cosiết lại, cuống quít đưa Đinh Đinh đi trạm xá y tế, vậy mà bác sĩ lạinói cho tôi biết, "Chân không làm sao, vợ anh nói dạ dày vẫn cứ đau."
Đinh Đinh nhớ tới điều gì, liền sợ hãi hỏi tôi: "Gia Tuấn, liệu có thể là mang thai rồi không?"
Tối đó, cô ấy làm kiểm tra nước tiểu trong phòng vệ sinh, tôi ở bên ngoài bất an mà xoa xoa tay, đợi mộthồi, cô ấy giơ que thử nói tôi biết, "Hai vạch, làm sao bây giờ?"
Tôi cầm lấy nhìn một cái, quả nhiên là hai vạch, Đinh Đinh đã mang thai rồi sao?
Hai người chúng tôi đều là vừa mừngvừa sợ. Chuyện phản ứng lại đầu tiên là tôi thông báo cho mẹ, ngày hômsau mẹ liền mừng rỡ không thôi mà chạy tới, mẹ quát Đinh Đinh: "Nếu đãmang thai, thì tốt rồi, dưỡng thai cho tốt, không được để tình trạng bịsảy thai giống như lần trước."
Đinh Đinh vâng vâng dạ dạ.
Mẹ giống như là Tây thái hậu, đặt ra quy định nghiêm ngặt về thời gian làm việc và tiêu chuẩn ẩm thực choĐinh Đinh, hoa quả phải ăn loại nào, ăn cơm phải ăn cái loại gì, giầyphải đi dạng nào, điều điều khoản khoản, Đinh Đinh nhìn mà hoa cả mắt, cô ấy khổ sở than lên."Trên điều khoản này còn thiếu một điều, bảnthông tri bắt đầu từ ngày cấp phải nghiêm ngặt chấp hành, nếu như tráilệnh, lập tức xử trảm."
Nói xong lời này ở trước mặt tôi, cô ấy khoa trương làm động tác đao kề cổ.
Tuy là như vậy, nhưng chúng tôi đềuvẫn rất hài lòng, hơn nữa, bởi vì biết mình mang thai, Đinh Đinh cảibiến rất nhiều, cô ấy không đi giày cao gót, không trang điểm, ăn thìkhông kén chọn, cho dù trước đây không thích ăn gì, mẹ đã làm cho rồithì cô ấy cũng chăm chú ăn hết toàn bộ.
Ai biết, chuyện ngoài ý muốn lại tới.
Nửa tháng sau, không ngờ kinh nguyệt của Đinh Đinh tới, chúng tôi đều sợ ngây người, không hiểu được nguyêndo, cuối cùng tìm ra được cái thứ nguyên nhân đầu sỏ, que thử thai chếttiệt từ hai năm trước đã mất đi hiệu lực rồi!
Mẹ tôi nhất thời phát bực, buổi tốitrước khi đi khỏi còn không quên tức giận bỏ lại một câu: "Người ta nóigà sẽ dối đẻ trứng, không đẻ trứng chỉ biết kêu quang quác, chờ người ta tới cho ăn, không nghĩ tới con người cũng sẽ như vậy."
Thừa dịp Đinh Đinh không có nghe thấy, tôi nhanh chóng đẩy mẹ đi ra.
Chờ đưa mẹ về rồi quay lại nhà thì, tôi đẩy cửa phòng, thấy Đinh Đinh đang ngồi trên giường, chóp mũi đỏửng, viền mắt cũng sưng lên, sọt rác bên cạnh chất đầy giấy trắng.
Lòng tôi không chịu đựng được, ngồi vào bên cạnh, an ủi cô ấy: "Chỉ là ngoài ý muốn, không nên quá để ý."
Cô ấy ngẩng đầu, trên lông mi vẫn còn dính một chút nước mắt.
"Gia Tuấn, thực ra cũng không phải, trong khoảng thời gian này em rất hài lòng, mẹ rốt cục đã chịu quan tâmtới em, đây mới là cái em vui nhất."
Tôi nhất thời cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
Tỉ mỉ nghĩ lại, mẹ chồng quật cường, con dâu nhu nhược, trong thời gian ba năm kết hôn đều tranh đấu qualại, hai người dĩ nhiên chưa từng thực sự ngồi xuống trò chuyện mộtchút.
Kỳ thực, người bề ngoài ngu dốt đinữa cũng có khát vọng được yêu thương, thì ra, ở trong lòng Đinh Đinhngốc nghếch cũng cực kỳ khát vọng được mẹ chồng quan tâm thương yêu nhưthế.
Tôi ôm lấy Đinh Đinh vào trong lòng, ôn nhu vỗ về: "Đinh Đinh."
Cô ấy khóc, "Gia Tuấn, anh vẫn luôn chăm sóc em, nếu như anh không chăm sóc em nữa, em làm sao bây giờ?"
"Không nên suy nghĩ bậy bạ, không có ngày đó."
Chiếm được sự trấn an của tôi, ĐinhĐinh rốt cuộc cũng ngủ, tôi nằm ở bên cạnh cô ấy, nhìn kỹ gương mặt côấy, cô ấy hít thở đều đều, điềm tĩnh giống như trẻ con, tôi đã hiểu rõ, Đinh Đinh yêu tôi, cô ấy đem cả thế giới tình cảm của mình đều đặt lêntrên người tôi, trong thế giới tình cảm của cô ấy, cả đời chỉ có thể hysinh cho một người, người đó chính là tôi.
Tôi rất khổ sở, tràn ngập tự trách.
Sự tình không thể còn tiếp tục như vậy, tôi quyết định ngả bài với Quách Sắc.
Ngày hôm sau, khí trời không tốt, bên ngoài trời mưa tầm tã, tựa như bột mì.
Tôi lựa chọn thời tiết này mà ngả bài với Quách Sắc.
Người đang yêu thì lựa chọn thờiđiểm bày tỏ là tiết trời nắng ấm gió mát, nếu như ly biệt thì lựa chọntiết trời thê lương, nếu như tâm tình không tốt, vừa vặn đúng lúc thờitiết xấu, thì phát bực.
Tôi suy nghĩ ba lần bảy lượt, giốngnhư nam chính trong truyện "Thành phố bị bao vây" của Lý Tiễn Chung, tôi phải nói chuyện về vấn đề này thế nào đây? Anh ta còn có thể dùng ngoại ngữ để nói, nhưng tôi vắt óc suy nghĩ mà không tìm ra nổi cách có thểmở miệng đề cập.
Thật khó mở miệng.
Cuối cùng tôi vẫn là gọi điện thoại.
"Quách Sắc."
"Gia Tuấn." Giọng cô rất nhẹ nhàng, "Mưa to như vậy, cũng không có nhiều bệnh nhân, bên anh có phải cũngkhông bận việc hay không?"
"Đúng vậy."
Giọng cô càng trở nên êm tai hơn, "Anh tan sở sớm một chút, qua bên em, em làm sườn giòn cho anh."
"Quách Sắc."
Cô ấy hình như nghe ra gì đó.
Dừng một chút, cô nói: "Không sao, buổi tối anh phải về nhà, em biết rồi."
"Anh không phải nói việc này."
Tôi biết cô ấy bên kia đang nghe rất chăm chú, tôi nghe cũng biết được cô ấy đang rất thấp thỏm.
"Quách Sắc, sau này không nên liên lạc nữa. Xin lỗi em."
Bên kia, cô ấy nghe xong một lúclâu, cuối cùng mới thở dài: "Gia Tuấn, anh không cần phải nói xin lỗivới em, em cũng không phải muốn giữ lấy anh ở bên cạnh em, giống như bây giờ, nếu anh có thể thường xuyên đến thăm em, em đã rất vui rồi."
"Nhưng anh không muốn còn tiếp tục như thế này nữa."
"Anh yêu Đinh Đinh?"
Tôi thẳng thắn nói, "Phải, anh rất yêu cô ấy."
Quách Sắc rốt cục bật khóc, "Gia Tuấn, em đã từng nghĩ rằng em có thể làm anh cảm động, sẽ rời khỏi cô ấy."
Lòng tôi chua xót, nói: "Hiện tạianh đã rõ ràng rồi, chỉ có một nguyên nhân sẽ làm anh rời khỏi cô ấy, đó chính là, nếu anh là một gánh nặng cho người khác, không thể chăm sócđược cô ấy nữa, không thể yêu cô ấy nữa, anh nhất định sẽ lựa chọn rờikhỏi cô ấy."
Nhưng hiện tại, tôi không thể, tôicó chân có tay, Đinh Đinh còn cần tôi, tôi thừa nhận là tôi đã làmchuyện sai lầm, thế nhưng, tôi vĩnh viễn sẽ không phạm sai lầm lần nữa, tôi phải trở về bên cạnh vợ mình.
Quách Sắc nghẹn ngào, cuối cùng gác điện thoại.
Người đàn ông tôi đây thật đê tiệnvô sỉ nhường nào. Nhất thời ham vui, thế nào cũng được, lúc thực sự phải chia tay, không ngờ ngay cả một chút dũng khí cũng không có.
Tôi biết tôi đã làm cô ấy thương tổn.
Tất cả mọi người đều là con ngườitrong hiện thực, chúng tôi không tính lợi dụng lẫn nhau, làm theo nhucầu, chúng tôi đều là chệch khỏi quỹ đạo vốn có của cuộc sống, hiện tại, chúng tôi cần phải trở về.
← Ch. 024 | Ch. 026 → |