← Ch.01 | Ch.03 → |
Nhìn thấy đứa cháu một năm không thấy được hai lần bỗng nhiên mang theo hành lý xuất hiện trước cổng, Quý Hữu Cường vui mừng đến ứa lệ, thiếu chút nữa nước mắt lã chã sẽ thành nhược điểm cho ông bạn già trêu chọc sau này.
Đón đứa cháu vào nhà xong, ông vô cùng vui vẻ hỏi anh:
- Sao về đến nơi cũng không nói với ông nội? Nhà cũng không có đồ ăn gì nhiều, phòng của con cũng không lau dọn tốt, giường chiếu phải giặt, chăn bông cần phơi nắng, bao nhiêu chuyện cần làm cũng chưa làm. Lần này con về ở bao lâu? Mười ngày hay nửa tháng? Vẫn là ở càng lâu...
- Lão Quý à, ông nói không ngừng thế bảo cháu ông trả lời thế nào đây? Một bên, Nguyên Đại nhịn không được nói xen vào.
- Ông nội Nguyên
Quý Hy mỉm cười nhìn ông chào hỏi:
- Lần đầu gặp ông, cháu là Quý Hy
- Được rồi, tốt lắm, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, so với trong ảnh còn đẹp trai hơn nhiều. Nguyên Đại cười gật đầu.
- Tôi nói với ông ông còn không tin, bây giờ thấy thế nào?. Quý Hữu Cường đắc ý.
- Tin rồi, tin rồi
Nguyên Đại cười "quỷ dị" nhìn Quý Hy đánh giá.
Không biết vì sao anh bỗng có cảm giác như cá nằm trên thớt, anh hết sức gạt bỏ cảm giác này rồi trả lời những câu hỏi liên tiếp của ông nội.
- Ông nội, lần này con về là vì công việc, có chút đột xuất nên không báo trước cho ông được, xin lỗi ông.
- Thì ra là vì công việc mới về, vậy chắc chỉ có thể ở lại vài ngày thôi đúng không?.
Quý Hữu Cường thất vọng nói.
- Vốn dự tính là một tuần, có điều đã lâu con chưa được nghỉ ngơi nên có cùng đối tác bàn một chút, để anh giúp con ở lại Đài Loan nhiều hơn một chút
- Thật sao? Quý Hữu Cường mừng rỡ mở to mắt.
Quý Hi gật đầu.
- Có điều có thể ở lại thêm bao lâu con cũng không rõ, dù sao công ty mới thành lập, công việc còn bề bộn, con không thể đem toàn bộ công việc của mình đổ lên người khác được.
- Không sao, thêm một ngày là nhiều hơn một ngày rồi.
Quý Hữu Cường cười ha hả nói, tình cảm vui vẻ không có lời nào biểu đạt
Nhìn ông nội vui vẻ như vậy, mũi anh có chút cay cay, cảm giác mình là đứa cháu bất hiếu. Anh ở nhà nhiều hơn một ngày đã khiến ông nội cao hứng cười vui vẻ như vậy.
Xem ra anh nên suy nghĩ kĩ một chút, có nên tích lũy thời gian nghỉ dài hạn trở lại Đài Loan ở bên ông nội.
- Sao không thấy Chỉ Linh?
Anh quay đầu hỏi, không thấy được hai ông lão cực kì ăn ý nói:
- Buổi tối bốn người chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi.
- Không ngờ con lại muốn gặp nha đầu Chỉ Linh như thế nha.
Quý Hữu Cường cười ái muội với đứa cháu đang trừng mắt nhìn.
Quý Hy ngây người một lát bỗng hiểu được ý đồ của ông nội.
- Ông nội.
Anh đứng đắn mà nghiêm túc nói:
- Ông đừng suy nghĩ lung tung.
- Ông suy nghĩ lung tung cái gì?
- Định gán ghép chứ gì
- Ha ha... Quý Hữu Cường cười chấp nhận.
- Con đã có bạn gái rồi.
Trong nháy mắt sự tươi cười biết mất không còn bóng dáng, Quý Hữu Cường kinh ngạc kêu:
- Cái gì?.
- Con đã có bạn gái ở Mỹ. Quý Hy nói dối, muốn chặt đứt ý tưởng trong đầu ông nội.
- Từ trước đến giờ con không nói việc này với ông? Ở Mỹ? Vậy nhất định là người ngoại quốc đúng không? Quý Hữu Cường này không cần cháu dâu ngoại quốc, lập tức chia tay đi, chia tay.
Quý Hữu Cường giận dữ ra lệnh
- Ông nội ...
- Không chia tay thì cút ra ngoài cho ông, giờ ông không muốn nhìn con.
- Ông đừng làm loạn lên thế được không?
- Con nghĩ rằng ông đang làm loạn đúng không? Bây giờ con lập tức đi ra ngoài cho ông, đi ra!.
Quý Hữu Cường tức gận đẩy anh ra ngoài cửa.
- Lão Quý à, ông đừng kích động như thế, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, có lẽ hai đứa chúng nó hữu duyên vô phận, chúng ta đừng nên cưỡng cầu.
Nguyên Đại thấy tình huống khẩn trương vội vã điều đình.
- Vì sao lại không được? Tôi chỉ muốn Chỉ Linh làm cháu dâu của Quý gia, ngoài con bé ai tôi cũng không cần, tôi tuyệt đối không cho phép đứa con gái kì quái nào bước vào cửa lớn Quý gia một bước.
Quý Hữu Cường bốc đồng nói.
Quý Hi nghe xong chỉ cảm thấy thật đau đầu.
Xoẹt‼‼!
Cửa kính đột nhiên bị người kéo ra, Nguyên Chỉ Linh tay mang theo một giỏ lớn đầy thức ăn từ chợ trở về.
- Ông Quý, cháu ở ngoài cổng nghe thấy tiếng của ông, ông đừng kích động như thế chứ? Cận thận bệnh cao huyết áp của ông chứ?
Cô không đồng ý nhíu mày nhìn.
- Chỉ Linh con về vừa đúng, lại đây, lại đây.
Quý Hữu Cường lập tức kéo cô đến trước mặt Quý Hy
- Con xem, đây chính là nha đầu Chỉ Linh, trông rất được đi? Lại nhu thuận nữa, cô gái tốt như thế có đốt đèn lồng cũng tìm không thấy con có biết không? Con còn cái gì bất mãn?
- Ông Quý, ông đang nói gì thế?
Nguyên Chỉ Linh đỏ mặt sẵng giọng.
- Chỉ Linh, Ông Quý không phải nói với con rồi sao, ông muốn con là cháu dâu của ông. Nó chính là Quý Hy mà cháu đã xem qua ảnh chụp rồi, có nhớ không? Cả ông nội và ông nội cháu đều muốn hai đứa kết hôn.
Không muốn ông nội bức người khác cùng mình hẹn hò, Quý Hy bất đắc dĩ nói:
- Ông nội đừng làm loạn nữa
Nguyên Chỉ Linh cũng nhỏ nhẹ nói:
- Đúng vậy, Ông Quý đừng đùa nữa
- Ông không đùa, trước kia không phải ông đã nói qua rằng muốn con làm cháu dâu của ông rồi sao?
Quý Hữu Cường tức giận nói.
- Con nghĩ ông chỉ đùa thôi...
- Ông không đùa, ông nói thật!. Ông lớn tiếng cắt ngang lời cô.
Nguyên Chỉ Linh khó xử nói:
- Nhưng Ông Quý à, con có người trong lòng rồi, làm sao bây giờ?
- Cái gì? Quý Hữu Cường cùng Nguyên Đại trăm miệng một lời kêu to.
- Nha đầu, con có người yêu khi nào, sao không nói cho ông nội? Nguyên Đại cầm tay cháu gái.
- Đúng rồi, xảy ra khi nào, vì sao Ông Quý chưa bao giờ nghe con nhắc đến?. Quý Hữu Cường cầm tay kia của cô tiếp lời.
- Đây là chuyện cá nhân của con, không cần phải đi bố cáo thiên hạ chứ. Nguyên Chỉ Linh dở khóc dở cười nói với hai ông lão.
- Chúng ta không muốn con bố cáo thiên hạ nhưng chỉ là muốn con nói cho chúng ta biết thôi. Nguyên Đại nhăn mặt nói.
Quý Hữu Cường gật đầu phụ họa, nét mặt già nua cũng nghiêm trọng không kém gì ông bạn già.
- Haiz‼
Nhìn hai ông già ngoan cố thật hết cách. Nguyên Chỉ Linh chỉ than nhẹ một tiếng.
- Con đừng chỉ thở dài, mau trả lời ông nội.
Nguyên Đại nhìn chằm chằm cháu gái nói:
- Con thật sự có người yêu? Là người như thế nào? Bao nhiêu tuổi?...
- Lão Nguyên, mấy điều này không quan trọng, quan trọng là người đó so với cháu của ông thì ai hơn ai kém. Quý Hữu Cường cắt ngang lời nói.
- Đúng. Nguyên Đại nói theo: - Điều kiện của đối phương so với Quý Hy thế nào?
- Chắc chắn không thể so sánh cùng Quý Hy của ông đúng không? Quý Hữu Cường tự phán đoán.
Nguyên Đại cũng gật đầu ông ý nhìn bạn già.
- Nha đầu à, nói cho ông nội biết người kia là ai? Không, bây giờ con gọi ngay anh tới cho ông nội xem, ông nội muốn xem anh có điểm gì khiến con thích.
- Đúng thế, nha đầu, bây giờ con kêu nó tới đây. Vừa hay Quý Hy cũng ở đây, để cho hai đứa nó so sánh xem ai tốt hơn. Nếu nó kém Quý Hy thì ông nội không cho phép con lấy nó.
- Con lập tức đi gọi điện thoại đi
- Bây giờ sao?
Nguyên Chỉ Linh bất đắc dĩ nhìn hai ông, hoàn toàn không biết nên làm gì cho đúng.
Có lẽ cô không nên nói dối như thế, nhưng nếu không nói, cô cũng không muốn trơ mắt nhìn ông kiên quyết đẩy cô cho Quý Hy vốn không có tình cảm với cô. Chả lẽ đợi anh cự tuyệt cô khiến cô mất mặt, khiến ông cháu bọn họ mâu thuẫn sao?
Không thể thế được, cho nên cô không nói dối không được. Nhưng bây giờ, cô nên làm thế nào? Đi đâu tìm một người vốn không tồn tại đây???
← Ch. 01 | Ch. 03 → |