← Ch.10 | Ch.12 → |
Buổi tối đêm 30, thím Lỗ vẫn luôn chăm sóc cô phải về nhà đoàn tụ với gia đình. Trước khi về có nấu bốn món ăn cùng một món canh, nói là tiệc mừng năm mới của cô."
Toàn biệt thự ước chừng chỉ còn hai người bảo vệ, nhưng mà bọn họ cũng không dám nhà nói chuyện với cô. Trong căn phòng yên tĩnh, cực kỳ trống trải. Cô ôm Tiểu Bạch, nhìn những món ăn nóng hôi hổi trên bàn từ từ nguội lạnh.
Những năm trước, ba cô luôn mặc tạp dề, cầm đũa tự tay xuống bếp, làm một bàn đầy đồ ăn. Mỗi món đều là đồ ăn mà cô thích. Dì La ở quầy rượu cách một cái đại sảnh, từ xa hô: "A Khôn, Tiểu Trăn, buổi tối uống loai rượu nào?" Cô ôm Tiểu Bạch, cọ cọ ở bên người ba, kiêm chức danh: 'bưng thức ăn', trên thực tế chính là ăn vụng. Sau đó sẽ hô trả lời lại: "Dì La, cháu không uống rượu, dì uống cùng với ba cháu đi, hôm nay nhất định phải uống Mao Đài." Đêm 30 ba cô uống Mao Đài cũng đã là quy định bất thành văn. Mà ba cô thì vui hớn hở mà nhìn cô, đuổi cô ra khỏi bếp: "Đi, đi, đi, tránh sang một bên đi. Đừng ở đây mà quấy rối."
Cô mặt dày không chịu đi, "Baba, con ở đây học lẻn. Về sau chờ con lớn, con có thể nấu cho ba ăn." Có đôi khi ba cô sẽ cho cô ăn một khẩu 'đại bác', bật cười: "Con sao — hay là thôi đi. Ba tình nguyện ăn cơm không." Cô dậm chân không đồng ý: "Ba, có người ba nào như ba không? Không khích lệ thì thôi, lại còn dội một gáo nước lạnh —-" Sau đó cũng không nói gì nữa, chỉ là ôm Tiểu Bạch cười xóa giận dỗi —–
Cảnh tượng như vậy, cuộc đời này không thể có lại nữa. Không khỏi bi ai. Cô ôm Tiểu Bạch, lui vào góc sofa trong phòng khách. Trong lòng trống trải lạnh lẽo, thê thê thảm thảm. Cô bỗng dưng kinh ngạc ngẩn người —– đột nhiên cảm giác khóe mắt có cái gì đó ấm áp trượt xuống. Khẽ sờ, lệ ướt đầy tay. Cuối cùng rốt cuộc nhịn không được, đầu vùi vào người Tiểu Bạch, ô ô khóc lớn ra tiếng.
Lúc này ở Tưởng gia, đúng là cảnh tượng đoàn viên. Ông Tưởng thường ngày tỏ vẻ thần long bá chủ thiếu kiên nhẫn nhưng trong bữa tiệc đoàn viên của Tưởng gia vẫn kiên trì đến cùng.
Theo phong tục, ăn cơm xong là được nhận lì xì, Tưởng Chính Nam tuy rằng đã đầu ba, nhưng còn chưa kết hôn, ông bà Tưởng vẫn là theo phong tục mà lì xì cho hắn, nhưng hắn cũng lì xì lại cho bố mẹ, Tưởng Chính Tuyền đương nhiên là người hạnh phúc nhất trong nhà, tiền lì xì đều có thể thu về trong tay.
Tưởng Chính Nam thấy bộ dáng đắc ý dào dạt của cô, cười như không cười nói: "Nói không chừng Tiểu Tuyền nhà chúng ta a, năm nay là năm cuối cùng được nhận bao lì xì đó, bởi vậy anh khuyến mại đặc biệt cho một cái bao thật lớn." Cũng theo phong tục, một khi con gái đã kết hôn sẽ không thể tiếp tục được nhận lì xì của bố mẹ nữa.
Tưởng Chính Tuyền tựa như nghe hiểu được ý tứ của anh cả, thẹn thùng cúi đầu, chu cái miệng hồng hồng: "Anh —–" Ông bà Tưởng mỉm cười nhìn hai đứa con. Đối với Diệp Anh Chương của Diệp gia, bọn họ đã thấy anh lớn lên từ nhỏ, hiểu rõ, cho nên cũng vui vẻ tán thành.
Nhưng thật ra con cái cũng đã trưởng thành cả rồi. Tưởng Triệu Quốc cùng Lục Ca Khanh liếc mắt nhìn nhau, đối với tính tình của con mình đương nhiên là nắm rõ như lòng bàn tay, chuyện của hắn cũng không đến lượt hai người già bọn họ phải nhúng tay vào.
Hứa Liên Trăn thật ra không thể ngờ rằng mùng một đầu năm người đầu tiên mà cô gặp phải lại là Tưởng Chính Nam. Bởi vì buổi tối đi ngủ muộn, khi tỉnh lại đã khá muộn rồi.
Ngày xưa những đêm giao thừ, cô đều là không ngủ, thật ra cũng không phải là đón giao thừa, mà là cùng bố cô đi chùa thắp hương ở thành phố M. Hiện tại nghĩ đến, ngày đó tuy rằng ngoài miệng bố cô cũng không nói nửa điểm, nhưng là trong lòng vẫn sợ hãi, sợ có báo ứng, cho nên mỗi lần thắp hương bái Phật quyên tiền dầu đèn, đều là cực kỳ thành kính, vóc dáng tiều tụy.
Thời điểm đó cô còn không có hiểu, có một lần cô cười chê ông: "Bố, bố lớn tuổi như vậy còn mê tín cái này." Hứa Mưu Khôn nghe xong, hiếm khi giận tái mặt với cô, răn dạy nói: "Con còn nhỏ thì biết cái gì?" Nói xong còn hướng tượng Phật lạy vài lần: "Trẻ con không hiểu chuyện, Bồ Tát người đại nhân mong rộng lượng, mong các ngài bề trên phù hộ, con sẽ dạy nó sau này phải sửa đổi."
Nhoáng một cái, thật sự đúng là nhoáng một cái, nhân sinh đều đã muốn nát tan.
Cô rửa mặt, nhìn người trong gương, có lẽ là do tối qua khóc dữ quá, mí mắt cũng xưng lên, giống như trái đào vậy. Năm mới mùng một, màu tươi tỉnh mới tốt lành, tuy rằng cô không mê tín lắm, nhưng là chung quy hôm nay cũng là ngày đầu năm mới. Ánh mắt của cô dừng ở đồ trang điểm trên bệ đá cẩm thạch.
Sửa sửa lại chút lông mi, điểm một chút phấn mắt màu hồng nhạt, còn những chỗ khác đánh màu tối hơn. Sắc khí quả nhiên tốt hơn nhiều, cô khẽ nhếch khóe miệng, người trong gương cũng khẽ nở nụ cười.
Ôm lấy Tiểu Bạch, cúi đầu hỏi: "Tiểu Bạch, đẹp không?" Tiểu Bạch cúi đầu, nửa ngày không có hé răng. Lê dép, chậm rãi bước ra khỏi phòng. Cô thở dài, bước chân bỗng nhiên đứng chựng lại ở bậc cầu thang. Có người hai tay gối sau đầu, thanh thản vui vẻ mà nằm trên sofa, mắt nhìn về mặt biển vô tận —– người cô theo phản xạ cững ngắc lại, phát hiện ra người này chính là chủ nhân của biệt thự.
Trong nháy mắt đầu cô trống rỗng, cũng không có thời gian suy nghĩ hắn một người bận rộn nổi tiếng như vậy, làm sao lại xuất hiện được ở trong này. Phản ứng duy nhất của cô chính là ôm chặt Tiểu Bạch hơn một chút, quay người bước đi về phòng trên lầu.
Người kia tựa như không có phát hiện ra sự tồn tại của cô, tiếp tục duy trì tư thế thoải mái.
Cô mới chạy được mấy bậc cầu thang, đã nghe thấy thanh âm lười nhác của người phía sau truyền đến: "Dù sao những chuyện nên xảy ra đều đã xảy ra, không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Những gì trên người cô cần xem tôi đều đã xem qua, còn trốn làm gì?"
Cô dừng bước, chậm rãi xoay người, đờ đẫn nói: "Họ Tưởng kia, rốt cục anh muốn thế nào?" Hạ Quân vẫn gọi hắn là Tưởng tiên sinh, chú La, dì La đều gọi vậy. Cho nên cho tới bây giờ, cô thực sự không biết tên họ đầy đủ của hắn là gì.
Tưởng Chính Nam không nói gì. Bên trong một mảnh im lặng
Cô biết cô không có biện pháp gì để đối phó hắn. Cũng giống như lần trước Hạ Quân đã nói: 'cho dù cô có tố cáo, cho dù báo lên tòa án, viện kiểm sát, họ sẽ tin tưởng với thân phận Tưởng tiên sinh lại đi giam cầm cô bất hợp pháp sao? Cô làm vậy cũng vô ích thôi. '
Rốt cuộc cô đã làm sai cái gì? Vì sao mọi chuyện lại đến nông lỗi này?
Vốn năm nay cô sẽ tốt nghiệp đại học, sau đó cũng giống như mọi người tìm một công việc có thể sống tạm —– có lẽ giống như bố cô đã nói, con nên mở một quán café gia đình đi, không muốn làm việc thì ở trong nhà chơi cũng được —– chính là, chính là hết thảy đều đã không phải như ban đầu nữa! Cô không thể tốt nghiệp, thậm chí còn ngồi tù —– cô bị hắn nhốt tại nơi này, sau đó —–
Vì sao lại trở thành thế này? Có đôi khi cô thực sự rất hy vọng tất cả chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại, phát hiện tất thảy vẫn như cũ.
Ngày đó cô ở trong biệt thự, nhìn mặt cỏ khô vàng úa dưới lầu, cũng có ý nghĩ nếu nhảy xuống thì sẽ như thế nào? Chính là lý trí nói cho cô biết, cái gì cũng không thay đổi được. Ba không có khả năng được ra khỏi tù, hết thảy đều không thể quay về quá khứ —– nhảy cũng chỉ là vô dụng.
Trước kia cô đã từng nghĩ sâu xa, cô sẽ đem lần đầu tiên trao cho Diệp Anh Chương. Hiện tại nghĩ lại nếu lúc đầu đã trao cho Diệp Anh Chương, thì đúng là chỉ có đập đầu vào tường mà tự vẫn. Cho nên cùng người kia, ít nhất cũng không khó chấp nhận lắm.
Cô nhìn biển rộng sóng tung bọt màu lam ngoài cửa sổ, bi thương an ủi chính mình, dù sao cũng đã không còn gì để mất. Vậy nên hãy học tập tinh thần của AQ nha! Đối với chuyện lần này, thậm chí so với lần trước ngồi tù cô còn chấp nhận nhanh hơn.
Nghe nói cuộc đời con người là một đường pa-ra-bôn, ba năm nay cô đã té xuống đáy vực, có không xong nữa thì cũng không còn chỗ nào để mà rơi.
Nếu hắn không nói lời nào, cô cần gì phải hầu hạ chứ? Cô nhấc chân bước lên một bậc cầu thang. Thanh âm của hắn khi đó mới không nhanh không chậm truyền tới: "Ở trong này đã quen chưa?"
Cô cắn chặt miệng mình, không nói. Không quen, hắn sẽ thả cô đi sao? Quen thì thế nào, hắn sẽ nhốt cô ở đây đợi cả đời sao?
Tưởng Chính Nam lơ đễnh nói: "Chúng ta nói chuyện đi." Cô vẫn như trước không nói lời nào. Hắn muốn nói chuyện, cô có thể không nói sao?
Tưởng Chính Nam tiếp tục nói: "Tôi muốn cô giúp tôi một chuyện? Hoặc là nói tôi với cô bàn một cuộc giao dịch đi."
Giúp đỡ? Hắn đối xử với cô như vậy xong, còn vọng tưởng cô giúp đỡ sao? Giao dịch? Cô có cái gì để có thể giao dịch với hắn chứ?
Cô chỉ lạnh lùng nói: "Anh muốn làm cái gì?"
Thanh âm của hắn cũng trở lên nghiêm túc: "Tôi không chỉ nói không, tôi muốn cùng cô làm một vụ trao đổi."
Trầm mặc một lát, rốt cục cô mới mở miệng: "Cái gì?"
Tưởng Chính Nam chậm rãi nói: "Tôi đây liền đi thẳng vào vấn đề. Ba cô hiện tại ở trong tù, nghe nói là không tốt lắm. Tình hình ở trong đó thế nào, cho dù tôi không nói, cô cũng rất rõ ràng. Nhiều năm như vậy, nếu là bên trong không có người chiếu cố, ba cô sợ rằng khó mà tốt được——–"
Cô bỗng dưng xoay người lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn nói: "Nếu anh muốn nói thì đi thẳng vào vấn đề đi, cũng không cần quanh co với tôi làm gì. Xin hãy đi vào trọng tâm."
Tưởng Chính Nam đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh, nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười như có như không: ""Phối hợp cùng tôi diễn kịch, đến khi nào Diệp Anh Chương hết hy vọng. Mà cô cũng có lợi rất lớn, số tiền đó có thể giúp cho cô sống những ngày sau này không phải lo nghĩ, cha cô ở trong tù cũng được thoải mái hơn." Ánh sáng mặt trời đầu đông chiếu rọi vào ngũ quan góc cạnh rõ ràng trên mặt hắn, sáng tối không đồng nhất.
Cô cúi đầu, lặng im nửa ngày, Tưởng Chính Nam nhìn thấy cô cụp mi, ánh mắt tĩnh lặng dừng ở chóp mũi thanh tú của cô, giống như bị cuốn hút vào đó. Tưởng Chính Nam hạ giọng, tựa như là đang dụ dỗ: "Cô chỉ cần giúp tôi làm cho Diệp Anh Chương hết hy vọng, làm cho cậu ta phải cưới em gái tôi làm vợ."
Lại là hơn nửa ngày, cô mới lạnh lùng ngẩng đầu, thanh âm có chút khàn khan, nói: "Tưởng tiên sinh nói sẽ giữ lời chứ?"
Tưởng Chính Nam đứng yên tại chỗ, không nhanh không chậm nói: "Chỉ cần cô làm được, tôi nhất định thực hiện hứa hẹn của tôi."
Cô cười lạnh: "Tưởng tiên sinh, Diệp Anh Chương muốn kết hôn với ai, tôi không thể quyết định được." Mắt Tưởng Chính Nam nhìn chăm chú vào cánh môi phấn nộn của cô, tựa như có chút do dự, một hồi lâu sau mới gật gật đầu nói: "Được, chỉ cần Diệp Anh Chương hết hy vọng với cô là được."
Cô ôm chặt Tiểu Bạch, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, ê ẩm đau. Sau một lúc lâu, cô lẳng lặng nói: "Được!"
Cuối cùng, hắn xoay người, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn gỗ, rời đi. Ánh sáng thản nhiên chiếu rọi lên bóng dáng cao lớn của hắn, in bóng xuống nền nhà bằng gỗ thô, Liên Trăn vẫn đứng không nhúc nhích mà nhìn, tận đến khi hắn biến mất...
← Ch. 10 | Ch. 12 → |