Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Thương Tân Nương - Chương 02

Yêu Thương Tân Nương
Trọn bộ 11 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Đây là một đảo tư nhân nhỏ, nếu không phải phía bờ Đông bắt đầu mở khu du lịch từ vài năm trước, Quan Tử Ngâm biết rõ mình không thể bước một bước lên đảo, chứ đừng nói đi lại ở đây.

Nơi này, là dinh thự của người tài trợ cho phòng nghiên cứu của ba, tuy rằng nhìn thấy ngoại trừ một cửa sắt khắc hoa thật lớn, cùng hành lang dài miên man, chỉ có rừng cây rộng lớn nhưng một chữ 'Hoắc' thật to cạnh cửa cũng đủ cho cô biết, cô không tìm nhầm nơi.

Nghe ba nói, tập đoàn Hoắc thị có thị trường kinh doanh trải rộng ở năm lục địa, bất luận là tài chính, khoa học kỹ thuật, xây dựng, khách sạn, bách hóa, chuyên môn trị bệnh hay vận chuyển đường biển đều có một chân.

Mấy năm gần đây còn lấn sang khai thác dầu mỏ và khoáng sản, tài lực hùng hậu quả thực khó có thể tưởng tượng.

Năm đó, ba có duyên gặp được chủ tịch tập đoàn Hoắc thị, đối phương còn giúp đỡ khó khăn của phòng nghiên cứu lúc đó.

Sau này, những loại thuốc mới được nghiên cứu, hai phần ba độc quyền giao cho Hoắc thị, coi đó là thù lao đối phương cung cấp kinh phí cho phòng nghiên cứu.

Ba nói, nếu không phải có Hoắc thị làm chỗ dựa vững chắc, những năm gần đây hắn không thể chuyên tâm nghiên cứu, nhà bọn họ cũng không thể cơm no áo ấm tới tận bây giờ.

Không, không chỉ một nhà bọn họ, còn có người nhà của nhân viên phòng nghiên cứu, bởi vì phòng nghiên cứu số tiền kiếm được chẳng có bao nhiêu, số vào chẳng bằng số ra, cho nên nếu Hoắc thị không giúp đỡ họ nữa, không chỉ nhà bọn họ chịu ảnh hưởng mà.........

Cũng bởi vậy, lúc đầu năm, khi đối phương đưa ra điều kiện, ba phải gả cô cho con trai của nhà đó, nghe nói năm ngoái mới bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng, không chỉ bị hủy dung, tàn phế, tính tình còn đại biến, mới đồng ý tiếp tục giúp đỡ phòng nghiên cứu, ba ba dùng lý do cô có vị hôn phu chỉ phúc vi hôn để bất đắc dĩ cự tuyệt.

Một nam nhân không chỉ bị hủy dung, tàn phế, tính tình còn đại biến ...............

Quan Tử Ngâm không thể tưởng tượng đó là nam nhân như thế nào.

Nhưng mà, nếu côkhông lấy hắn, không chỉ phòng nghiên cứu là tâm huyết nửa đời người của ba sẽ đóng cửa mà hơn mười nhân viên trong phòng và gia đình của họ cũng không tốt đẹp gì.

Ba nói, mọi người đều là bạn tốt hơn hai mươi năm của ông, ông không thể rời đi, nhưng cô thì khác, phòng nghiên cứu không có quan hệ gì với cô, cô có thể đi.

Nhìn bộ dáng ba, cô làm sao đi được? Sao lại không có quan hệ gì?

Phòng nghiên cứu là tâm huyết suốt đời của ba, nhìn thấy cô lớn lên, còn có các chú, dì, anh, chị, là trụ cột của hơn mười gia đình, làm sao côcó thể bỏ đi?

"Để con nghĩ đã~"

Cô nói vậy rồi kéo hành lý đến ở nhờ nhà bạn.

Làm phiền bạn mất hai ngày, cô quyết định muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, trực tiếp tìm đối phương thương lượng là biện pháp giải quyết tốt nhất, hơn nữa nhất định phải tìm vị thiếu gia kia, không thể tìm lão nhân gia, dù sao bị trói buộc vào nhau là hai người bọn họ chứ không phải ông ấy.

Chẳng qua, thực sự là, có thể tra ra người này đang ở đâu thật không dễ, cô phải mất sức của chín trâu hai hổ mới có thể tìm được đến đây, đây là ngôi thành mà người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoắc thị ẩn cư.

Tốt lắm, tra được rồi, nhưng cái làm cô đau đầu là làm sao để vào trong tìm Hoàng thái tử của tập đoàn Hoắc thị?

Chuông điện?

Nhưng căn bản là không thấy.

Kêu to lên?

Cẩn thận yết hầu vỡ nát mà thanh âm còn chưa tới phòng.

Trèo lan can hoặc trèo cây?

Cô không sợ độ cao, thân thủ cũng nhanh nhẹn, nhưng cô sợ chó nha, nếu trong đó nuôi một con chó đề phòng kẻ trộm........

Quan Tử Ngâm không tự chủ được nuốt một ngum nước miếng, gắng gượng đè nén ý nghĩ muốn quay người bỏ chạy.

Nhưng vào lúc này, cô hình như nghe thấy tiếng ô tô, một chiếc xe có rèm che dần dần chạy tới trước mặt cô, cuối cùng dừng bên người cô.

Cửa xe hạ xuống.

"Nhĩ hảo!" Thấy người phụ nữ trong xe, cô mỉm cười gật đầu chào.

"Chờ lâu rồi sao? Thật ngại, nhanh ngồi lên xe đi."

Nghe vậy, trong đầu Quan Tử Ngâm hiện ra một dấu chấm hỏi.

Vị này hình như là nhận nhầm người, nếu không sao lại hỏi cô 'Chờ lâu rồi sao?'

Chẳng qua, đây không phải là gặp may sao, là cơ hội tốt để cô trà trộn vào? Bởi vì ở đây chỉ có một đường, hướng ra ngoài là cái xe, hướng vào trong là cửa sắt, tiểu hài tử ba tuổi cũng biết chiếc xe này đi đâu, không phải là vừa nãy cô vắt óc cũng không nghĩ ra cách vào sao?

Thật sự là trời cũng giúp ta!

Cô lập tức gật đầu, mở cửa xe ngồi vào trong.

"Hành lý đâu?" Người phụ nữ hỏi nàng.

"Chút nữa mới gửi đến!" Cô đáp qua quýt.

Thực tế hành lý của cô đang để ở khách sạn, chỉ là một cái túi nhỏ thôi, vì không biết có thể gặp người kia ngay không nên mang cả hành lý đến, để ngừa vạn nhất phải trường kỳ kháng chiến.

"Cũng đúng, đường đến đây cũng không dễ, phải ngồi xe, đi thuyền, hành lý phải gửi cũng dễ hiểu."

Quan Tử Ngâm nhìn cô bấm điều khiển từ xa, cửa sắt nặng nề phía trước chậm rãi mở ra, sau khi xe vào cửa chừng trăm mét lại đóng trở lại.

Xe đi trên đường, cũng giống như quang cảnh cô đã xem ở bên ngoài, tất cả đều là cây cối, các cô như là đang lái xe trong rừng rậm.

"Nhà ở cách đại môn rất xa sao?" Cô không nhịn được mở miệng hỏi.

"Có một chút, khoảng 5km, cho nên lúc trước tuyển người mới yêu cầu có hộ chiếu. Có chứ?"

"Đương nhiên." Đây là nói thật. Nhưng 5km hẳn là không thể gọi là một chút, mà nên gọi là rất xa. Dù sao từ đại môn vào nhà mà 5km? Thật sự là rất khoa trương!

"Đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu." Người phụ nữ đang tươi cười kia đột nhiên nói: "Tôi là Kiều Di, là quản gia ở đây. Về sau, cô gọi Kiều Di là được rồi!"

"Kiều Di." Cô lập nghe lời.

"Bộ dạng côcòn xinh đẹp trẻ tuổi hơn tôi tưởng, thật không giống người làm thuê."Kiều Di ánh mắt xem xét cô một chút.

Thì ra tưởng cô là người giúp việc. Quan Tử Ngâm hiểu ra nhưng cũng lo lắng bị vạch trần, cô không có cách khác để vào đây nha.

"Kiều Di, chị làm ở đây lâu rồi sao?" Cô thẹn thùng mỉm cười, sau đó mở miệng hỏi.

"Đã hai mươi năm rồi."

"Lâu như vậy? Vậy.......... à........."

"Cô muốn hỏi cái gì?" Thấy vẻ mặt cô muốn nói lại thôi, Kiều Di hỏi.

"Tôi chỉ muốn biết lão gia, phu nhân là người như thế nào, lần đầu tiên đến đây làm tôi có chút sợ hãi, nơi này lớn như vậy." Cô tỏ vẻ khiếp đảm.

"Đừng sợ, lão gia, phu nhân không ở đây."

"Không ở đây?" Cô lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

"Đúng, người cô phải hầu hạ là thiếu gia."

Nên nói gì đây? Quan Tử Ngâm vui vẻ nghĩ, thực sự là không uổng công nha. Vậy thì cô có thể nhìn thấy Hoàng thái tử ngay lập tức, hoàn thành mục đích cô tới đây. Cảm tạ ông trời.

Một chút khoảng cách 5km, thời gian đi có lẽ khoảng hai mươi phút, nhưng lái xe cũng rất nhanh.

Rừng cây dần dần biến mất, thay vào đó là hoa viên rộng lớn, mà ở cuối hoa viên, một tòa kiến trục giống như lâu đài Châu Âu, xây dựng ở sát sườn núi, cảnh sắc đẹp như vẽ.

"Thật đẹp." Quan Tử Ngâm không tự chủ được bật thốt lên.

"Thật đẹp, nhưng việc quét tước thực sự là đòi mạng người, cô tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý." Kiều Di thân thiết dặn dò.

Quan Tử Ngâm mỉm cười với cô ấy, không lo lắng chuyện này một chút nào, vì sau khi cônói chuyện với Hoàng thái tử, côsẽ rời đi nên chuyện này không quan trọng.

Thật có lỗi, Kiều Di. Cô nói trong lòng, tôi sẽ giúp chị cầu nguyện người giúp việc thực sự sắp tới, là người chăm chỉ, chúc phúc cho chị.

Chúc phúc?

Quan Tử Ngâm nhận ra mình mới là người cần chúc phúc hơn bất cứ ai.

Vì sao lại thành ra như thế này?

Cô nghĩ sau khi vào đây sẽ đi gặp thiếu gia, dù sao nhiệm vụ của cô là hầu hạ thiếu gia nha, tại sao lại không phải như vậy.

Kiều di nói: "Ngại quá, ngày đầu tới làm, trước hết đi báo danh, rồi bắt đầu làm việc."

Vừa nói xong, cô đã có việc để làm rồi, hỗ trợ chuyển vật phẩm mới mua vào trong phòng, hỗ trợ việc nấu ăn, rồi lại nói muốn dẫn cô đi thăm quan cho quen thuộc nơi này, rồi lại đi hỗ trợ quét lá rụng, hại cô đau nhức hết cả thắt lưng.

Thiên thần vạn năng, nếu có thể, đem cô ra khỏi đây đi!

Cô đến đây, không phải để làm người giúp việc.

Nhưng nếu không gặp được thiếu gia, không thể hoàn thành mục đích cô tới đây, nếu để phòng nghiên cứu đóng cửa vì cô, tương lai thực sự sẽ thành giúp việc, giống như bây giờ.

Quên đi, nhẫn nại, cô nhất định phải nhẫn nại để gặp vị thiếu gia kia, rồi thương lượng với hắn, giải quyết sự tình này.

Quét rác, mau quét rác, chỉ là một cái đình viện thôi, tuyệt đối không làm khó được nàng, dù sao đình viện này cũng không lớn lắm, chỉ khoảng một ngàn bình thôi, ô ô......... (phép đo của Nhật bản, 36 thước vuông bề mặt là một bình. Ta cũng không biết có đúng không, vì từ điển dịch là đo mặt nước, thôi kệ. )

Kỳ thật nếu không nghĩ tới chuyện làm việc thì ở đây, tiếng chim hót líu lo, trong không khí lại tràn ngập hương vị thiên nhiên, thật làm cho người ta có loại cảm thụ thư sướng.

Cô nhắm mắt lại, không tự chủ được hít sâu.

Đột nhiên cô cảm nhận được có cái gì đó ươn ướt ở chân.

Cô mở to mắt, cúi đầu xuống xem.

Một con chó.

Một con chó thật to đang liếm chân cô.

"A~"

Tiếng thét chói tai lập tức vang lên, nàng xoay người bỏ chạy, mà con chó kia lại vùng dậy đuổi theo, hưng phấn đuổi theo cô, còn sủa không ngừng.

"Gâu! Gâu! Gâu!"

"A.. A...A"

"Gâu! Gâu! Gâu!"

"A... đừng đuổi theo ta! A...cứu mạng a! Đừng đuổi theo ta!"

"Gâu! Gâu! Gâu!"

Quan Tử Ngâm liều mình chạy nhưng vẫn không thoát được.

Cô nhảy vào hoa viên, vậy mà nó còn nhảy cao hơn cô, lập tức đuổi theo.

Cô nhảy ra, nhảy vào trong bể phun nước, không ngờ nó cũng nhảy vào theo, hại cô uống một ngụm nước, tiếp tục đuổi theo cô mà sủa.

"Gâu! Gâu! Gâu!"

"Đừng! A...A"

Cô vừa khóc vừa kêu la, hoảng sợ tới cực điểm, không nghĩ ngợi gì, lập tức leo lên pho tượng thật lớn trong bể, bám thật chắc vào nó, trừng mắt nhìn con chó to kia vẫn đang ở dưới sủa cô.

"Gâu! Gâu! Gâu!"

"Tránh ra! Tránh ra!" Cô xua xua tay muốn đuổi nó đi, sợ hãi khóc.

Ai tới cứu cô, ai tới cứu cô, ô.......... ô...........

"Chíp bông, lại đây!"

Một tiếng quát đột nhiên phá vỡ bầu không khí, áp chế tiếng khóc của cô và tiếng sủa của chó, đồng thời cô thấy con chó kia không sủa cô nữa, quay người chạy đi.

Cô hai mắt đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn, thấy một người nam nhân đứng ở bên cạnh bể phun nước, con chó kia đang không ngừng dụi dụi vào chân hắn, hắn trầm giọng: "Ngồi xuống!"

Một khẩu lệnh, con chó kia lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, cũng không nhúc nhích, thật khác xa cái bộ dạng lúc nãy nó truy đuổi cô.

"Cô có thể xuống dưới." Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô nói.

Quan Tử Ngâm lắc đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn con chó bên cạnh hắn, lại rơi lệ.

"Nó sẽ không cắn người." Hắn cam đoan nói.

Cô lại lắc đầu mạnh hơn, ta không tin. Vừa rồi chẳng phải nó sẽ cắn cô sao?

"Cô định cả đời đều ở trên đó sao?" Nam nhân kia hỏi cô.

"Anh.........đuổi nó đi." Cô hít mũi, nghẹn ngào yêu cầu.

Nam nhân khẽ thở dài, sau đó ra lệnh cho con chó đang ngồi cạnh chân mình."Chíp bông, vào nhà đi."

Lại một khẩu lệnh nữa, con chó ngoan ngoãn đứng lên, xoay người đi vào phòng, sau đó biến mất trước mặt cô.

"Hiện tại có thể xuống chứ?"

Côhít hít mũi, nhìn phương hướng con chó rời đi, xác định nó sẽ không quay lại, lúc này mới gật gật đầu, thật cẩn thận trèo xuống, sau đó phát hiện chân mình không tới, còn cách mặt nước một khoảng không nhỏ.

Vừa rồi rốt cục làm sao có thể leo lên đây? Thì ra đây gọi là chó cùng rứt giậu, hơn nữa —— chân cô đau quá!

"Làm sao vậy? Khoảng cách như vậy, cô không dám nhảy xuống sao?" Nhìn thấy cô không chạm đến mặt nước, hắn lên tiếng hỏi.

Quan Tử Ngâm không thể trả lời hắn, chân phải cô đau quá, nàng nhắm mắt cố chống đỡ cảm giác hoảng sợ kia, vừa mới duỗi chân liền vô cùng đau đớn.

Trời ạ, đau quá!

Sao lại đau như vậy? Cô bị đau từ khi nào, sao nàng một chút cảm giác cũng không có, còn chạy xa như vậy?

"Làm sao vậy?" Thanh âm nam nhân vang lên lần nữa.

Cô trợn mắt nhìn về phía hắn, lần thứ hai tầm mắt bị mơ hồ do nước mắt.

"Chân của tôi đau quá." Cô nghẹn ngào nói.

Nam nhân kia đột nhiên bước vào trong bể phun, hắn lội nước đi đến chỗ cô, nháy mắt đã tới nơi.

"Đến đây!" Hắn đưa tay cho cô nói.

Cô trừng mắt nhìn, trong phút chốc không thể hiểu hắn muốn nói gì, sau đó mới hiểu ra hắn muốn giúp cô xuống.

Cô đưa tay cho hắn nhưng không ngờ hắn lại kéo cô vào lòng trong giây tiếp theo, sau đó kiên định rẽ nước ôm cô ra ngoài.

Sau khi ra khỏi nước, hắn đặt cô ngồi trên một bãi đá cao.

"Cám ơn." Cô cảm tạ tự đáy lòng.

Hắn không lên tiếng trả lời, ngồi xổm trước mặt côngẩng đầu hỏi: "Chân thế nào rồi?"

Cô trừng mắt nhìn, thấy hắn kéo ống quần cô lên, lộ ra mắt cá chân sưng phù.

Quan Tử Ngâm nháy mắt nhăn mặt, sau đó phát hiện hắn cũng nhăn mặt như cô.

"Phải gọi bác sĩ tới khám." Hắn trầm mặc nói sau khi xem kỹ mắt cá chân thảm hại kia của cô.

"Tôi không biết làm sao để gọi bác sĩ tới." Cô hít hít mũi, đáng thương hề hề nói.

Cô cảm thấy chính mình thực sự rất đáng thương, bị hiểu làm là giúp việc, làm một đống việc không công, còn bị chó đuổi đến sưng mắt cá chân, đây phải gọi là họa vô đơn chí a!

Nhưng đáng buồn nhất là cô đã toi công, còn biến mình thành cái dạng này mà ngay cả phòng ở của Hoắc thiếu gia cũng không biết.

Cô là đồ ngu ngốc, không còn người nào ngốc hơn cô, ...ô............

Nghĩ đến việc thương tâm, cô nhịn không được lại rơi xuống một giọt lệ.

Hắn không mở miệng, lại đột nhiên lần thứ hai ôm lấy cô, xoay người rời đi.

"Anh ôm tôi đi đâu?" Cô ôm lấy vai hắn, giọng khàn khàn nói.

"Gặp bác sĩ."

"Tòa thành này có bác sĩ sao?" Bởi vì hắn ôm cô đi hướng phòng ở thẳng đại môn đi vào.

"Tòa thành?" Ngữ khí hắn như thể mới nghe tới từ này lần đầu tiên.

"Anh không biết ở đây rất giống một tòa thành trì sao?" Cô tò mò hỏi:"Anh làm việc cho Vương tử điện hạ."

"Vương tử điện hạ?" Hắn như vẹt lặp lại lời nàng vừa nói.

"Chính là thiếu gia, Hoàng thái tử của tập đoàn Hoắc thị, Vương tử điện hạ." Cô giải thích: "Đúng rồi, tppi là Quan Tử Ngâm, cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi rất sợ chó."

Quan Tử Ngâm? Hoắc Duyên hơi ngừng bước, cái tên này mấy tháng qua luôn vang lên bên tai hắn.

Trên thế giới này người trùng tên thực nhiều. Cô sẽ không phải là nữ nhân mà cha muốn đưa cho hắn làm vợ đi?

"Tôi hình như chưa từng gặp cô." Hắn thử dò hỏi.

"Đương nhiên chưa gặp, bởi vì hôm nay tôi mới đến."

"Tới làm việc?"

"Tôi đến tìm người. Bởi vì anh cứu tôi, tôi mới nói thật. Là Kiều Di hiểu lầm tôi là người giúp việc mới đến, tôi chỉ là đâm lao phải theo lao. Không nghĩ tới ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, biến thành cái bộ dạng như bây giờ."

"Cômuốn tìm ai?" Hoắc Duyên tò mò hỏi.

"Tôi ——" Quan Tử Ngâm vừa định mở miệng, liền có suy nghĩ xẹt qua trong đầu, phản ứng nhanh chóng, hai mắt đẫm lệ: "Anh có thể giúp tôi một việc không, rất vội?"

Cô rất hy vọng vào người này vì hắn đã cứu cô, còn muốn chữa trị chân cho cô, mong rằng hắn đáp ứng, nếu không khổ cực hôm nay toàn bộ bị uổng phí.

"Cô vội vàng như thế là muốn đi đâu?" Hắn hỏi cô.

"Đưa tôi đi gặp vương tử điện hạ." Côyêu cầu.

Quả nhiên, Hoắc Duyên không nhịn được thầm nghĩ: Cô thực sự chính là vị Quan Tử Ngâm kia sao, nhưng hắn không biết cô tìm hắn có chuyện gì? Ai nói cho cô hắn đang ở đây? Cha sao?

"Người cô muốn tìm chính là hắn?" Hắn hỏi lại để xác định.

"Đúng." Cô lau đi nước mắt trên mặt.

"Tại sao?"

"Nếu tôi nói thật cho anh biết, anh phải mang tôi đi gặp thiếu gia. Anh nguyện ý thề sao?" Cô chăm chú nhìn hắn.

"Được, tôi thề."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-11)