← Ch.037 | Ch.039 → |
Đối với sự thật chồng mình bị câm, Phan Lôi đón nhận rất nhanh.
Cô không cảm thấy Lục Chung kém hơn những người khác, ngược lại, Lục Chung còn tốt hơn nhiều người đàn ông trên đời này nhiều.
Phan Lôi ở chung với anh lâu rồi, đã xem anh là một người bình thường từ lâu.
Cô chưa từng nghĩ bản thân nói chuyện, lại có thể đâm Lục Chung bị thương.
Bờ vai trầm xuống, không cần nhìn cũng biết đầu Lục Chung nhích lại gần.
Đây là cách thức làm nũng từ trước đến nay của anh, tựa vào vai cô, mèo nhèo cầu được vuốt ve cầu được vỗ về.
"Xảy ra chuyện gì à?" Trong lòng Phan Lôi nhũn như nước, không thể không nói cách thức này khiến cô chịu thua.
Lục Chung nắm tay cô, đặt lên mép hôn một cái, một lát sau mới chậm rãi viết: Em hi vọng anh sẽ nói chuyện?
Một lúc sau Phan Lôi mới hiểu ý Lục Chung.
"Haha... Đương nhiên hy vọng... thực ra, em thực sự muốn biết giọng anh như thế nào hơn?"
Khi còn bé Lục Chung đã từng nói chuyện, chẳng qua lâu lắm rồi, Phan Lôi cũng quên mất.
Sau khi trưởng thành giọng Lục Chung sẽ như thế nào nhỉ? Thu hút? Dịu dàng? Du dương? Hay là cái khác?
Phan Lôi tràn ngập mong chờ.
Cô ngẩng đầu, nhìn con ngươi âm trầm của Lục Chung.
Phan Lôi cũng không ngốc, mấy năm nay ở nhà họ Lục bản lĩnh nhìn sắc mặt người ta không phải uổng công toi luyện.
Nắm tay Lục Chung, cô học anh hôn một cái.
"Có điều, anh không nói lời nào cũng tốt vô cùng. Nếu anh có thể nói, chẳng phải sau này em không thể ồn ào nữa sao."
Lục Chung ngước mắt nhìn, mặc dù vẻ mặt anh hình như không khác biệt gì với lúc trước, nhưng Phan Lôi rõ ràng cảm nhận được con ngươi kia đang sáng ngời.
Thật là ngốc mà, chỉ đơn giản thế thôi đã bị dụ rồi.
Hít sâu một hơi, Phan Lôi nắm tay Lục Chung cắn một cái, "Anh đó, đừng nghĩ ngợi vớ vẫn, em không cho anh hút thuốc, cũng chẳng nói anh không thể nói thì không thể hút, chỉ là chả tốt cho sức khỏe thôi... Ung thư gan cũng là do hút thuốc nhiều mà ra đấy..."
Phan Lôi lại lảm nhảm không ngừng, Lục Chung có được lời giải thích bèn ôm cô tràn ngập thỏa mãn, cười ngây ngô.
Ông trời hình như rất thiên vị người tốt.
Trong khoảng thời gian này, vận may của Phan Lôi tốt chưa từng thấy.
Thời gian Lục Chung ở nhà nhiều hơn, cô càng có nhiều linh cảm vẽ tranh manga hơn, bên nhà xuất bản cũng định xong thời gian để bàn ngày xuất bản.
Phan Lôi cảm thấy mình rất có thành tựu, hôm nay, cô và nhà xuất bản quyết định gặp mặt, Phan Lôi hào hứng chia sẻ tin tức tốt đẹp này cho Lục Chung hay.
Cô đã lâu chưa tới Lục thị rồi, lên một mạch đến tầng 14, chẳng qua trong khoảng thời gian đó, vận may của cô không được tốt lắm... gặp phải Lục Tự.
Vì chuyện ở khu resort, nên ấn tượng của Phan Lôi đối với Lục Tự có thể nói là rớt đến mức thấp nhất.
Hắn chẳng những không phải người tốt, người dịu dàng như trong tưởng tượng của cô, ngược lại còn thông gian với mẹ kế, cuối cùng còn giết người.
Tuy bên ngoài đều nói tên côn đồ đã giết chết Lục Vĩnh, nhưng Phan Lôi hiểu rõ mọi chuyện, hung thủ thực sự là Lục Tự.
Cô từng yêu thích Lục Tự đến thế, hai mươi mấy năm đều vây quanh hắn. Giờ nghĩ lại, chẳng qua chỉ là cảm giác thích thôi.
Biến Lục Tự thành hung thủ giết người, thành một người đàn ông đáng sợ, Phan Lôi thầm nghĩ phải cách hắn thật xa.
Nghĩ vậy, tình cảm của cô cũng thật nông cạn.
Sự mất thiện cảm và chán ghét viết rất rõ trong mắt Phan Lôi, Lục Tự rất khó chịu, lúc Phan Lôi tính ra khỏi thang máy, bèn kéo cô lại.
"Anh buông... buông ra!"
Thật khéo là, thang máy chỉ có mỗi Lục Tự và cô.
Phan Lôi cầu cứu không xong, liền hất tay Lục Chung, cảnh giác lùi về một góc.
Trên mặt Lục Tự viết đầy sự buồn bã, "Lôi Lôi, hiện nay ngay cả em cũng không để ý anh sao?"
Thang máy đinh một tiếng mở ra, Phan Lôi liều mạng chạy ra ngoài, lại thật không ngờ đây là tầng lầu của Lục Tự.
"Anh muốn làm gì?"
Trên hành lang, Lục Tự chặn lối đi của Phan Lôi.
"Lôi Lôi, tất cả mọi người đều có thể hiểu lầm anh, nhưng em thì không thể. Anh không làm gì Lục Vĩnh cả, anh thực sự không giết hắn..."
"Tôi tận mắt chứng kiến." Vào thời khắc này, trong lòng Phan Lôi, Lục Tục chẳng những đáng ghét, còn biến thành người không thành thật.
Sự xem thường của cô Lục Tự thu vào tận đáy lòng, ánh mắt đã từng yêu say đắm nay chỉ còn xa cách và chán ghét, Lục Tự siết chặt quả đấm, "Lôi Lôi, anh không có! Anh thực sự không làm! Đôi khi, mắt thấy chưa chắc là sự thực... Anh và Lục Vĩnh trong lúc đó có lẽ đã có khoảng cách, nhưng không đáng để anh vì Chung Phỉ Phỉ mà giết hắn..."
Ý nói, hắn không ưa Lục Vĩnh.
Song vì Chung Phỉ Phỉ mà giết hắn ta, quả thực là nghìn lẻ một đêm[1].
[1] Ý Lục Tự là việc hắn giết Lục Vĩnh như việc Sheherazade cố gắng hóa giải thù hận của đức vua Shahryar bằng cách kể những câu chuyện trong suốt 1001 đêm, nó chỉ là câu chuyện của bậc hiền triết nhằm dạy con người cách yêu thương và tha thứ mà thôi, không hề có thật.
"Nhưng, nếu Lục Vĩnh phá hỏng chuyện giữa anh và Chung Phỉ Phỉ thì sao?" Phan Lôi nói trúng tim đen.
Lục Tự bị chặn lời, lập tức cười khổ, "Tuy lời này mấy cô gái như em không thích, nhưng anh phải nói rõ. Ở nhà họ Lục, người thân còn quan trọng hơn phụ nữ. Lôi Lôi, anh thực sự không giết Lục Vĩnh, ngày đó, anh giống như bị ma che mắt, một khoảng ký ức ngắn ngủi bị mất đi, sau khi tỉnh lại, Lục Vĩnh đã chết trước mặt anh... Anh thực sự không biết..."
Thành thật mà nói, Phan Lôi không tin lời Lục Tự lắm.
Cô cảm thấy cô không hiểu nổi hắn.
Trước kia cô quá tự cho là đúng, nếu không hiện tại cũng chẳng choáng váng đến thế.
Lục Tự giải thích rất nhiều, còn cô lại cảnh giác nhìn hắn.
Cuối cùng, Lục Tự không ngừng cười khổ, lui về sau một bước, "Lôi Lôi, từ nhỏ đến lớn em và anh lớn lên bên nhau, lẽ nào em không còn chút niềm tin nào với anh sao? Lẽ nào trong lòng em anh là một kẻ không từ thủ đoạn, bụng dạ độc ác hả?"
Hôm nay Lục Tự liên tục tỏ ra yếu thế, Phan Lôi không hẳn tin tưởng người đàn ông xảo trá này, cũng chẳng biết tại sao, sau khi Lục Tự nói xong, trong đầu cô thoáng hiện một ý nghĩ mơ hồ.
Ngày đó, Lục Chung cứu cô.
Anh che chở cô trong lòng, khi ấy ý thức của cô cũng không hoàn toàn mất phương hướng.
Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng cô xác định cô nghe được tiếng cầu xin của Lục Vĩnh.
Còn có tiếng súng.
Cuối cùng, sau lưng cô hình như có thứ gì đó nóng hổi bắn lên người.
Là máu tươi ư?
"Lôi Lôi, em sao vậy?"
Thấy vẻ mặt hốt hoảng của Phan Lôi, Lục Tự tiến lên phía trước, chẳng qua còn chưa chạm vào Phan Lôi, cô liền hét lên một tiếng, sau đó lui về sau vài bước, tránh né.
"Lôi Lôi... anh..."
Lục Tự thoáng bi thương, rút tay về, đang chuẩn bị nói tiếp, chợt phía sau truyền tới một giọng nói nghiêm túc.
"Hai người đang làm gì đó?"
Phan Lôi xoay lại, trông thấy Lục Thanh Dương, bèn gật đầu, "Ba..."
Lục Thanh Dương lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt rơi trên người Lục Tự, trong mắt lóe lên tia bất mãn, "Con trở vào cho ba!"
Phan Lôi thấy lúc này có Lục Thanh Dương cứu giá, không chút chần chừ liền xuống lầu dưới.
Cô vừa lắc đầu, vừa muốn vứt bỏ những ý nghĩ thoáng bất an kia đi.
Phòng làm việc.
Lục Thanh Dương đập bàn.
"Mày đang làm gì hả? Vụ công ty điện ảnh còn chưa xử lý, giờ lại đi trêu đùa con bé kia?"
"Con không có..." Lục Tự vội vàng muốn giải thích, nhưng bị Lục Thanh Dương ngắt lời.
"Tao mặc kệ tâm địa mày gian xảo cỡ nào, giờ tao nói cho mày biết, Phan Lôi là vợ Lục Chung rồi, bất kể ra sao, tao cũng không muốn nhà họ Lục có thêm chuyện xấu trong nhà."
Lục Tự bị nói đến mức khuôn mặt hết đỏ tới trắng, hơn nửa ngày mới gật đầu.
"Vâng, ba."
"Hừ, mày biết là tốt rồi." Lục Thanh Dương nhìn đứa con trai này, càng tiếc rèn sắt không thành thép. Trước đây chỉ cảm thấy Lục Vĩnh không hiểu chuyện, thật không ngờ Lục Tự cũng thế.
Hai đứa đó chẳng làm ông bớt lo.
Hiện tại chỉ còn một đứa, vẫn không bớt lo nỗi.
Nó chỉ cần nghe lời một chút, sau khi trăm tuổi ông có thể giao Lục gia cho nó, nếu không nghe lời...
Trong con ngươi của Lục Thanh Dương thoáng hiện tia ngoan độc, nếu không như ý, cũng đừng trách ông không niệm tình cha con.
Lục Tự bị la rầy một lúc bước ra ngoài, Tô San đã chờ sẵn trong phòng làm việc.
Cô gái xinh đẹp nhàn hạ ngồi ở vị trí của Lục Tự, thấy hắn chán nản tiến vào, cũng không tính nhường chỗ, chỉ thổi thổi ngón tay vừa sơn phết xong, nhếch môi cười quyến rũ.
"Xảy ra chuyện gì, Lục nhị thiếu gia, lại ngậm bồ hòn hả?"
Lục Tự tức giận thoáng nhìn Tô San, cả người rã rời tựa vào ghế salon.
Tô San không chịu buông tha, cười lạnh, "Không phải câm điếc chứ, còn ngậm bồ hòn, em thấy anh thực sự không bằng Lục Chung..."
"Em đủ rồi!" Nhắc tới Lục Chung, tâm trạng Lục Tự càng tệ hại hơn, bực bội kéo cà vạt, nét mặt Lục Tự tràn đầy mệt mỏi.
"Sao em tới đây?"
"Còn không phải vì bên Nga đang chờ câu trả lời của anh à, lẽ nào anh tính buông tay cả đời?"
Lục Tự trầm mặc.
Lục Thanh Dương càng ngày càng bất mãn với hắn.
Hôm nay, còn rất thiên vị Lục Chung.
Nếu Lục Chung lại có chỗ đứng trong lòng Lục Thanh Dương lần nữa, vậy công sức mấy năm nay của hắn xem như công dã tràng.
Thu con ngươi lại, Lục Tự che giấu sự hung tàn vào lòng, ngẩng đầu lên, con ngươi lạnh lẽo thoáng nhìn Tô San.
"Rửa tiền đen, đây là phạm pháp. Nếu gặp chuyện chẳng may, không chỉ anh và em, mà trên dưới Lục gia cũng xong đời, em cần gì..."
"Haha... biết anh nhát gan mà." Tô San nhíu mày, trên mặt thoáng hiện tia khinh miệt, "Lại báo cho anh một tin tức xấu, ông anh ở Mỹ của em muốn trở về, phải biết rằng từ nhỏ anh ấy đã che chở Phan Lôi, nếu biết anh chỉnh cô ấy như thế, sợ rằng tình thế sẽ đảo ngược..."
"Tô Giác muốn trở về?" Lục Tự nghe được tin tức này rất đỗi kinh ngạc.
"Hừ, anh biết là tốt rồi. Anh cũng biết, lão già che chở em mấy năm nay, chẳng qua là vì công tử chính phái của nhà họ Tô chưa về thôi, nếu Tô Giác về, chỉ e tình thế chuyển biến xấu."
Lục Tự im lặng.
Trong đầu lướt qua rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng lúc hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt đã trở nên hờ hững.
"Được, anh làm. Dù gì cũng đến bước đường cùng, tại sao không bí quá hóa liều chứ."
Có được đáp án khẳng định của Lục Tự, đôi môi đỏ mọng của Tô San khẽ giương lên, đứng dậy đi tới bên người Lục Tự, cánh tay dài mềm mại vòng quanh cổ người đàn ông, hà hơi bên tai người đàn ông.
"Lục Tự, chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt. Sau này, bất kể là Lục gia, hay Tô gia, đều sẽ là vật trong tay chúng ta."
Bắt đầu rồi.
← Ch. 037 | Ch. 039 → |