Đôi uyên ương dưới ánh trăng
← Ch.009 | Ch.011 → |
"Cô gái tốt."
Hồi lâu, Tra Tiểu Tân mới xúc động nói ba chữ kia, đồng thời, cũng bắt đầu suy tư, Thu Dung nói Lâu Lan cưới mình trở về hôm trước ngày hôm sau liền bỏ mình, Thu Dung còn nói hắn rất yêu mình, kết quả chỉ có một, đó chính là lúc động phòng phát hiện thân thể của chủ nhân trước không còn là xử nử, cho nên hắn mới thẹn quá hóa giận đưa đến nàng ở nhà tranh rồi hưu. Chẳng qua là, sau lại xảy ra chuyện gì làm hắn thay đổi ý kiến? Nhìn phòng ốc xa hoa, Tra Tiểu Tân lo lắng, xem ra cũng chỉ có thể chờ thời gian qua đi mới làm rõ được rốt cuộc nàng và hắn có ân oán gì, chỉ có chờ ngày hắn bớt giận, nàng mới có thể lấy lại được tự do!
"Cho nên! Tra Tiểu Tân cố gắng lên! Cố gắng lên, cố lên, cố lên!!!"
Mùa thu tháng 10, hương quế tung bay theo gió.
Toàn bộ vườn hoa Lâu phủ nở đầy hoa cúc màu sắc rực rỡ, đàn ong tranh nhau hút mật, hoa mai xao động.
Hôm nay là tết Trung thu, cho nên bọn hạ nhân sáng sớm đã đi dọc theo hành lang treo đầy lồng đèn màu đỏ, đung đưa theo gió, không khí rất náo nhiệt. Bên ngoài ầm ĩ, Tra Tiểu ở nơi mới cũng rất yên tĩnh, im ắng đến nỗi làm cho người ta cảm thấy khó thở. Đặc biệt Tra Tiểu Tân là người hoạt bát hiếu động như vậy lại càng không chịu ngồi yên. Từ khi tuyệt thực ba ngày đến giờ hắn cũng không tới gặp nàng, những người khác lại không cần phải nói, trừ đưa cơm trưa cũng không bước vào một lần, thấy nàng không lộ ra vẻ mặt chết người, giống như nói nhiều một câu sẽ bị thiên lôi giáng xuống vậy. Đương nhiên, những người này là trừ Thu Dung.
"Muội muội, hôm nay là Trung thu, tỷ làm vài món bánh tặng cho muội." cả người Thu Dung diện xiêm y vàng nhạt, mặt trái xoan, thân như dương liễu, dịu dàng giống như vòng Minh Nguyệt phản chiếu trên mặt nước.
Tra Tiểu Tân đã sớm mở hai cánh tay hướng về phía nàng, mềm mại vẫy vẫy: "So với ăn bánh, muội còn muốn ăn tỷ hơn!" Quả thật, mười ngày nửa tháng cũng chưa thấy người nàng, nàng sắp bị không khí nặng nề này làm phát điên rồi!
"Ha ha, muội muội ngốc." Thu Dung bị nàng chọc cho cười không ngừng, phút chốc nghiêm mặt lại nói: "Đúng rồi, Vương gia có phái người đến mời muội trung thu đêm nay đến tham dự yến tiệc tại nhà không?"
"Không có" tay nắm vào chiếc bánh trung thu rồi cắn một miếng, ừm, tay nghề Thu Dung của quả nhiên không tệ!
"Muội muội đừng buồn, chờ sau buổi yến tiệc tỷ tỷ sẽ đến thăm muội."
"Chao ôi! Muội buồn cái gì! Muội tuyệt không buồn! Không những không cần chạy nhảy mà còn có thể miễn phí ngồi ở trong nhà nghe điệu hát dân gian, nói không chừng còn có thể nhìn thấy mấy người yêu đương vụng trộm ngoài đồng, mãn nguyện vô cùng đó!" Tra Tiểu Tân nói luyên thuyên, miệng bị nhét đầy bánh trung thu giống cái trống, phồng như quả bóng, đáng yêu cực kỳ.
hai má Thu Dung ửng đỏ, sẵng giọng trách: "Muội muội nói bậy! Nào có cái gì mà uyên ương ngoài đồng!"
"Là thật mà! Muội nhiều lần nhìn thấy tại phòng bếp kia Trương Tam và tiểu Diệp của Hoàn y gian thừa dịp đêm khuya không người nào khi thì phóng đãng, tiếng kêu thì đừng nói tới, như là xuân cung đồ sống!" Tra Tiểu Tân sinh động nói như thật, bộ dáng kia làm cho người ta nhìn buồn cười, cuối cùng không dám nói tiếp dưới tiếng trách cứ của Thu Dung.
← Ch. 009 | Ch. 011 → |