← Ch.03 | Ch.05 → |
Gần đến buổi trưa, thanh âm một đám người vừa khóc lại kêu, từ trước đình truyền tới.
Tú Oa vừa rời giường, rửa mặt chải đầu đơn giản, đang chuẩn bị tìm người hỏi của hồi môn hôm qua được mọi người để ở nơi nào, chợt nghe thấy trận khóc kêu kia.
Thanh âm này, càng nghe càng quen tai a!
Lòng tràn đầy hoài nghi, Tú Oa vội vàng đi vào tiền đình, rõ ràng phát hiện, khóc kêu thành một đoàn không phải là ai khác, lại đúng là nha hoàn nàng ngàn chọn vạn tuyển, cố ý chọn dẫn theo khi xuất giá.
Vừa thấy chủ tử xuất hiện, nha hoàn Thúy nhi lập tức chạy vội tới.
「 nhị cô nương!」 Thúy nhi khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn hoa hoa, ôm Tú Oa khóc thất thanh.
「 làm sao vậy? Làm sao vậy?」 Thúy nhi đi theo nàng nhiều năm, là một nha đầu thông minh lanh lợi, chưa bao giờ từng khóc thất kinh như thế.
「 Tây Môn gia sau khi thu đồ cưới, liền đem chúng ta đuổi ra, không cho chúng ta vào cửa. 」 Tiểu Thúy khóc một phen nước mũi một phen nước mắt, ủy khuất cực kỳ.
Tú Oa có chút ngạc nhiên.
「 làm sao có thể?」 nàng vỗ vỗ Thúy nhi, nhìn bốn phía mười mấy người vừa quỳ vừa khóc. Nàng từ nhỏ đều dễ mềm lòng, mà những người này đều là hạ nhân hầu hạ nàng nhiều năm, cảm tình đã hơn chủ tớ tầm thường rất nhiều. 「 các ngươi đừng khóc, ta đi hỏi một chút, có lẽ có hiểu lầm cái gì. 」
「 nhị cô nương, là người Tây Môn gia nói, ta nghe được rành mạch. 」 Tiểu Thúy nước mắt lưng tròng cáo trạng. 「 bọn họ nói, nuôi không nổi một đám người ăn không ngồi rồi, muốn chúng ta lập tức liền rời đi. 」 ô ô ô, nhị cô nương đối với nàng ân trọng như núi, nàng luyến tiếc để nhị cô nương thiện lương ở lại địa phương đáng sợ này!
「 là ai nói với ngươi?」
「 là người cao cao tráng tráng, tóc hỗn độn, xem ra rất hung dữ ......」
Tú Oa cẩn thận hồi tưởng, nhưng lại nghĩ không ra Thúy nhi miêu tả là người nào. Trong ấn tượng của nàng, người Tây Môn gia ai cũng đều phù hợp với miêu tả đó.
Bỗng dưng, thanh âm trầm thấp hung ác vang lên.
「 nơi này đang làm cái quỷ gì đó?」
Là trượng phu của nàng!
Tú Oa xoay người sang chỗ khác, thấy thân hình Tây Môn Quý cao lớn đủ để lấp khung cửa. Đối với thanh âm của hắn, nàng đã bắt đầu dần dần cảm thấy quen thuộc.
「 phu quân. 」
Nàng nhẹ nhàng phúc thân thỉnh an. Chính là, nàng trong đầu không tự chủ được nhớ tới đêm qua đủ loại, một loạt hình ảnh hương diễm đi qua, làm cho nàng lúc nhớ lại, khuôn mặt sẽ đỏ bừng.
Bất đồng thẹn thùng của nàng, những người khác nhìn lên thấy Tây Môn Quý, tất cả đều ngoan ngoãn không dám lên tiếng, liền ngay cả người khóc không thôi Thúy nhi cũng lập tức câm miệng cúi đầu. Mọi người im lặng, ngay cả cổ họng cũng không dám ứng thanh một tiếng.
Tây Môn Quý theo cầu thang đại đường đi xuống dưới, thấy tiền đình một đám nô bộc đang quỳ.
「 bọn họ như thế nào còn chưa đi?」 hắn không khách khí hỏi.
Thúy nhi thở gấp một hơi, nước mắt lại bắt đầu tí tách rơi.
Mắt thấy tình thế nguy cấp, Tú Oa ngoài mỉm cười, vẫn duy trì trấn định, hướng trượng phu đi qua, mở miệng trước khi hắn lại lần nữa đuổi người.
「 phu quân, những người này đều là của hồi môn. 」 nàng ôn nhu nói, ngửa đầu nhìn Tây Môn Quý.
「 của hồi môn?」 hắn nheo lại ánh mắt, hừ một tiếng. 「 tất cả đều là tới ăn không ngồi không!」 nếu không sợ làm sợ nàng, hắn đã sớm một cước, đem những người này toàn đá ra ngoài!
Vì bảo trụ hy vọng của những người dưới sân, nô bộc thề sống chết đi theo của nàng, Tú Oa cố lấy dũng khí, vươn tay mềm nhỏ bé, chạm vào trước ngực hắn.
「 phu quân, ngươi hiểu lầm. 」 nàng ôn nhu nói. 「 những người này không phải ăn không ngồi không, bọn họ tất cả đều là của hồi môn của ta. 」
Tây Môn Quý lúc này ngừng trừng mắt, hí mắt nhìn nàng một cái, ngữ khí vẫn như cũ không tốt.
「 cái gì của hồi môn?」
「 bọn họ là một bộ phân của đồ cưới, có thể giúp đỡ -」 nàng giải thích, thanh âm đây là như vậy nhu hòa dễ nghe.
Nói còn chưa nói xong, Ngân Bảo không biết khi nào xuất hiện, lại kêu lên.
「 giúp đỡ?!」 hắn không cho là đúng la hét. 「 là giúp đỡ ăn cơm hay là giúp đỡ cướp bóc, những người này xem ra tất cả đều là có gan chuột, căn bản không sử dụng được!」
Kim Bảo cũng có nói.
「 tẩu tử, ngươi đừng nói giỡn đi! Những người này có phải hay không do ca ngươi phái tới, âm mưu ăn tới suy sụp nhà chúng ta?」 chậc chậc chậc, nhiều người như vậy, mỗi ngày tốn không biết bao nhiêu lương thực a!」
Kim Bảo, Ngân Bảo liên tiếp lên tiếng, càng làm sự tình biến thành càng rối. Nhìn trượng phu sắc mặt trở nên càng lúc càng khó coi, Tú Oa vội vàng vãn hồi cục diện.
「 không phải, bọn họ là vì ta, mới -」
Tây Môn Quý sắc mặt trầm xuống, mở miệng đánh gãy lời nàng.
「 ta chỉ thú một mình nàng, không rảnh đi nuôi những người khác. 」
Tú Oa cuối cùng biết rõ ràng, trọng điểm trượng phu để ý.
Thời điểm chọn lựa tân nương, ngay cả 「 người được đề cử 」 sức ăn nhiều ít, đều phải cẩn thận so đo, đối với việc coi trọng lương thực có thể thấy được là rất quan trọng.
Nếu biết trọng điểm, nàng có thể nghĩ ra lý do thuyết phục, đã có thể thoải mái hơn.
「 phu quân, xin nghe ta nói. 」 nàng bắt lấy trọng điểm, cẩn thận phân tích. 「 đồ cưới còn bao hàm những người này cùng với phần lương thực nuôi bọn họ ở bên trong. 」
Nha nha, có lương thực mang đến?
Biểu tình ba huynh đệ Tây Môn cuối cùng cũng trở nên ôn hòa hơn.
Tú Oa tiếp theo cam đoan. 「 bọn họ ai cũng có sở trường riêng, có thể làm không ít việc, tuyệt đối không phải ăn không ngồi không. 」 nàng nhìn trượng phu, ngước mắt to ngập nước tràn ngập chờ mong.
Cố tình, tả chờ hữu chờ, đợi một hồi lâu, Tây Môn Quý vẫn là nhăn mày rậm, mỗi người đều cảm thấy bất ổn không ngừng.
Tú Oa chỉ có thể lôi kéo ống tay áo trượng phu, ý bảo hắn cúi người xuống.
「 phu quân, làm ơn thấp người xuống. 」
Tây Môn Quý ninh mày, tuy rằng không tình nguyện, nhưng là mắt thấy nàng điểm mũi chân, lắc lắc lắc lắc rất là vất vả. Hắn thế này mới hơi hơi xoay người, chịu thiệt để thê tử lên cao.
Nàng dùng tay nhỏ bé che khuất miệng, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói lời nhỏ nhẹ. 「 nói như vậy, không có chỉ đuổi người làm của hồi môn, thường thường là ngay cả đồ cưới cũng phải trả về. 」 nàng thận trọng nói. 「 bởi vậy, ngay cả tiền cũng phải toàn bộ trả lại. 」
Cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn, dán bên tai hắn, kia thỉnh thoảng phun ra khí ấm, khiến hắn có chút không yên lòng. Bất quá, nghe được tiếng「 tiền 」, hắn lập tức phục hồi tinh thần lại.
Cái gì?!
「 trả lại tiền?」 Tây Môn Quý đột nhiên thẳng người đứng dậy, rống lớn. 「 mơ tưởng!」
Thân thể cao lớn, đụng phải một bên Tú Oa. Nàng hoảng sợ, nhất thời trọng tâm không vững, thân mình lung lay sắp đổ, sẽ ngã xuống thềm đá -
A, không xong!
Sẽ đau! Sẽ đau!
Nhất định sẽ rất đau a!
Thấy sắp chạm đất, nàng nhắm chặt hai mắt, chờ đau đớn sắp đến, một cái bàn tay to nhanh vươn đến, đúng lúc ôm lấy thắt lưng của nàng, ổn định thân thể của nàng vững vàng, miễn đi một hồi tai nạn.
Ách —
Tú Oa kinh hồn chưa định, sợ hãi mở mắt, hai tay nhanh ôm đầu vai trượng phu, xác định phiêu lưu đã qua, thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng tay nhỏ bé ấn ngực, đợi tim đập chậm chút, mới mở miệng nói lời cảm tạ.
Tây Môn Quý sau khi nâng nàng lên không thả tay, làm cho nàng kiều nhỏ ngồi ở trên khuỷu tay của hắn, so với mọi người đều cao hơn rất nhiều.
Ở trước mắt bao người, bị ôm thân mật như vậy, làm cho Tú Oa có chút thẹn thùng, nhưng nàng vẫn là không quên cúi người xuống, ghé vào lỗ tai hắn nói:「 phu quân. 」
「 ân?」
「 cám ơn ngươi. 」
Hắn nhún nhún hai vai, lơ đễnh.
Hồi quá khí đến Tú Oa, lại đem đề tài đâu trở về.
「 phu quân, lưu lại những người này, Tây Môn gia tự nhiên có nhiều hạ nhân làm việc không cần lương bổng. Chuyện này không tốt sao?」trong lời nói của nàng, tất cả đều đánh trúng yếu điểm, khiến khó có thể phản bác.
Tây Môn Quý nheo lại ánh mắt, bắt đầu thận trọng lo lắng.
Để tránh đêm dài lắm mộng, Tú Oa quyết định rèn sắt khi còn nóng, xuất ra tuyệt chiêu.
「 còn có, phu quân -」 nàng ôn nhu tiếng nói, lại lần nữa đem lực chú ý của hắn kéo lại.
「 chuyện gì?」
Nàng vẻ mặt vô tội.
「 nên dùng cơm trưa. 」
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu!
Tây Môn Quý rất nhanh quyết định. 「 hảo, lưu lại bọn họ. 」 ánh mắt hắn lợi hại, ở phía trước đình quét một vòng. 「 bất quá, chỉ cần là lưu lại, phải hỗ trợ làm việc!」
Nói xong, Tây Môn Quý ôm Tú Oa, xoay người nhập môn. Hắn đi nhanh đi trước, rất nhanh liền vứt nhóm anh em kết nghĩa qua phía sau, thẳng tắp hướng nhà ăn đi đến, dự tính cướp trước người khác, giành trước đi vào nhà ăn, hưởng dụng cơm trưa thơm ngào ngạt.
Cơm trưa qua đi, Tây Môn Quý mang theo một số đông người ngựa xuất môn.
Thừa dịp trượng phu xuất môn, Tú Oa trước đem của hồi môn dàn xếp tốt lắm, mới cùng Thúy nhi, cùng nhau xuất môn.
Hết thảy trước mắt, chỉ có thể dùng kinh hồn lạc phách để hình dung.
Đá phiến trên đường, bởi vì thời gian bào mòn, lại không có duy tu, sớm đã xuống cấp. Nhà cửa cũng cũ không chịu nổi, mặt tường loang lổ không nói, còn có lủng vô số lỗ không đếm nổi, ngay cả ván cửa cũng không thấy.
Tiền phương cách đó không xa, còn có hai nam nhân đánh xe đua qua đường đất sau cơn mưa, hai xe vượt qua nhau, bánh xe vất vả trượt trên đất bùn, bắn bùn văng tứ tung. Nhóm người quan sát bốn phía, hoàn toàn không khuyên can, còn đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Thấy tình hình hỗn loạn này, Thúy nhi trong lòng bắt đầu đánh trống lui quân.
「 nhị cô nương, tình hình giao thông kém như vậy, nếu không chú ý cẩn thận, nói không chừng có thể ngã bị thương!」 Thúy nhi nhìn trái nhìn phải, chú ý thật sự, chuẩn bị tùy thời xả thân bảo hộ chủ tử. 「 chúng ta vẫn là trở về đi!」
「 không, ta còn muốn nhìn nhiều một chút. 」 Tú Oa kiên trì thật sự, còn ôn nhu phân phó. 「 còn có, ta đã xuất giá, sau này ngươi nhớ rõ sửa miệng, bảo ta thiếu phu nhân, đừng gọi ta nhị cô nương nữa. 」
「 đúng vậy, nhị cô -」 Thúy nhi vội vàng sửa miệng. 「 đúng vậy, thiếu phu nhân. 」
Chủ tớ hai người, tiếp tục hướng phía trước đi đến.
Khác hẳn Thúy nhi không yên bất an, hết thảy trước mắt, toàn làm cho Tú Oa ngạc nhiên không thôi.
Năm đó người thiết kế Tây Môn Bảo, đem đất đai quy hoạch rất khá, phố xá chỉnh tề tổng thể chỉnh chu, lấy Tây Môn gia đại trạch ở trung tâm, thiết kế dần ra bên ngoài, ngã tư đường thẳng tắp, có mương máng chỉnh tề, khi trời mưa có thể thoát nước nhanh chóng.
Nếu hảo hảo chỉnh đốn, Tây Môn Bảo kỳ thật rất có tương lai.
Nơi này tựa như một thôn trấn loại nhỏ, trong phố nhà cửa thẳng tắp, có giếng nước, thậm chí còn có lò rèn — đó là số ít cửa hiệu còn đang hoạt động. Nơi này mọi người, hiện tại làm tất cả đều là làm 「công việc phi pháp 」, tự nhiên sẽ tiêu hao số lượng đao kiếm nhiều hơn nơi khác.
Tú Oa vừa đi vừa suy nghĩ nên bắt tay vào làm từ chỗ nào.
Đầu tiên, nàng sẽ thỉnh sư phó lại đây, xem qua tình hình phố xá rồi quyết định cải thiện phần nào trước. Lại thỉnh chút thợ mộc, tu sửa phố xá từng bị hủy hoại nghiêm trọng, sau đó lại thay đá phiến mới, tiếp theo còn muốn khơi thông mương máng bế tắc......
Nàng vừa đi vừa nghĩ, không có lưu tâm tình hình giao thông, đợi cho Thúy nhi la to, bắt lấy nàng, nàng mới lấy lại tinh thần.
「 nhị cô nương, cẩn thận!」thói quen nhiều năm, Thúy nhi nhất thời còn chưa sửa được.
Tú Oa ngẩng đầu lên, rõ ràng phát hiện có người dẫn bò đi tới. Mà nàng đang đi ở đường lộ chính, trùng hợp liền cản đường đi của một người một bò kia.
「 rống...... Rống...... Rống rống rống......」
Tiếng bò kêu dọa nàng nhảy dựng. Nàng đương nhiên từng nghe qua tiếng bò rống rồi, nhưng là, nàng chưa từng nghe qua tiếng con bò nào kêu thê lương lớn tiếng đến vậy.
「 Đồ bò ngu ngốc, đi mau a! Đáng giận!」 Ngân Bảo một tay cầm lấy thanh đại đao, một tay cầm lấy dây thừng cột vào lỗ mũi bò, sống chết đi phía trước kéo, nhưng đầu bò lại ra sức lui về phía sau.
「 rống...... Rống......」
Một tay kéo không nhúc nhích nổi, Ngân Bảo bỏ lại đại đao, hai tay cùng nhau kéo. Bò lại chịu đựng mũi đau, trì hẳn bốn chân xuống chống lại.
Ngân Bảo nhất thời không ổn định thân mình, dưới chân vừa trợt, cả người bị kéo về phía trước, chật vật ngã xuống.
「 Hừ! Ngươi đừng tưởng rằng ta kéo không nổi, sẽ không làm nữa!」Ngân Bảo bị kéo ngã chó ăn phân, giận dữ nhảy dựng lên, cuộn tay áo lên, lau mồ hôi trên mặt, nhặt lên thanh đại đao, căm giận đối với con bò rít gào:「 tin hay không Lão Tử hiện tại, lập tức, lập tức, ngay tại nơi này làm thịt ngươi?」
Con bò ai oán vừa buồn thương kêu một tiếng.
「 rống -」
Con bò kia đem đầu lắc lắc, mắt to ngập nước, vẻ mặt ai oán, lỗ mũi bị xỏ khoen còn đang chảy ra nước, thoạt nhìn giống như đang khóc một phen nước mắt, một phen nước mũi.
Tú Oa nhìn xem không đành lòng, rốt cục cũng mở miệng, thật cẩn thận hỏi.
「 giết? Vì sao muốn giết nó?」 nàng sợ hãi hỏi:「 nó là làm sai cái gì sao?」
「 con bò cái này vài tháng nay không cho sữa!」 Ngân Bảo đảo mắt, hai tay chống eo nói. 「 năm đó đại ca mang nó trở về, chính là muốn nuôi để lấy sữa, chúng ta đã nuôi nó mười năm, ai ngờ hiện tại nó không cho sữa nữa, giữ lại cũng chỉ tốn thức ăn, đương nhiên là giết lấy thịt ăn tốt hơn a!」
Bò cái?
Tây Môn Quý mang về?
Đã nuôi nó mười năm?
Mấu chốt từ một câu lại một câu, chàng tiến Tú Oa trong óc, làm cho của nàng sắc mặt một trận bạch quá một trận. Nàng run run tiến lên xem kỹ con bò, chỉ thấy nó mở to mắt to, ai oán nhìn nàng, mà tai bên phải của nó có vết cắt, cùng với con bò trong trí nhớ của nàng giống nhau như đúc!
「 Tiểu Hoa? Ngươi là Tiểu Hoa sao?」 nàng kinh ngạc hỏi.
「 rống -」 con bò vô cùng thân thiết nhích lại gần.
Nàng nhớ rõ nó!
Hồi còn nhỏ, nàng cùng ca ca đi huyện trấn lân cận tham gia hội chợ, ở trên đường cái phát hiện con bê nhỏ bị thương, lỗ tai mất một phần, vẫn đang chảy máu, khiến nàng đau lòng đến rơi nước mắt.
Ca ca vì nàng mua con bê nhỏ đó, bê nhỏ đáng yêu, từ nay về sau trở thành sủng vật, cùng nàng lúc bé như hình với bóng. Đến khi Tây Môn Quý đến nhà, sau khi lĩnh ngân lượng, nhìn thấy Tiểu Hoa, lại quyết định mang Tiểu Hoa cùng đi, nàng mới lưu luyến không rời đem Tiểu Hoa tặng cho người ta mang đi.
Nào biết đâu rằng, mười năm đi qua, lúc gặp lại, Tiểu Hoa cũng sắp bị người ta làm thịt!
Ô ô ô, Tiểu Hoa đáng thương!
Nhìn thấy một người một bò, vừa gặp mặt liền thân thiết như thế, Ngân Bảo không biết tiền căn hậu quả, ở trong lòng thầm kêu không ổn, bất an hỏi:「 tẩu tử, ngươi ở đâu làm gì?」
Tú Oa quay người lại, hai tay còn ôm con bò, kiên trì không chịu buông tay, vội vã muốn thay sủng vật cầu tình.
「 van cầu ngươi, đừng giết Tiểu Hoa, nó là bò của ta a. 」
「 gì?」
Nghĩ đến Tiểu Hoa đáng thương sắp biến thành thịt bò đem ăn, Tú Oa ngay cả hốc mắt đều đỏ, cuống quít nhổ xuống ngân trâm. 「 ngô, ta dùng cây trâm mua nó, nếu không đủ, ta còn có......」 nàng vừa nói vừa điệu lệ, tiếp theo còn muốn thủ hạ ngọc thủ vòng tay.
Ngân Bảo nhất thời hoảng loạn tay chân, mãnh liệt xua tay, la hét:「 cho dù ngươi muốn mua, ta cũng không thể bán! Đây là bò của đại ca, là đại ca muốn ta đến bắt nó làm thịt, giết hay không phải từ đại ca quyết định a!」
「 ta đây đi xin hắn!」 Tú Oa hạ quyết tâm, lúc đi còn không quên quay lại, hai mắt đẫm lệ, lo lắng dặn. 「 ngươi trước mắt đừng giết Tiểu Hoa, được không?」
Ngân Bảo vẻ mặt khó xử.
「 nhưng là......」
「 làm ơn ngươi!」 nàng nghẹn ngào nói.
「 rống!」 bò đi theo khẽ gọi.
Thúy nhi tránh ở phía sau Tú Oa, tuy rằng không dám mở miệng, nhưng cũng nhịn không được dùng ánh mắt 「 ngươi quả thật là đồ tàn nhẫn 」 nhìn lại hắn.
Ngân Bảo vô kế khả thi, chỉ có thể mắng một tiếng.
「 Mẹ nó, thứ Lão Tử chịu không nổi nhất là nước mắt nữ nhân!」 hắn ném dây thừng, khiêng thanh đại đao bước đi, phiền chán vẫy tay đuổi người. 「 quên đi quên đi, ta mặc kệ, chính ngươi đi cùng đại ca nói đi!」
Mặt trời chiều ngã về tây.
Thật vất vả làm xong một mẻ cướp bóc, Tây Môn Quý mang theo nhân mã cùng tài hóa, vội vàng giục ngựa gấp trở về, hy vọng có thể trước khi mặt trời xuống núi có thể về nhà, tắm rửa một cái, hảo hảo nghỉ ngơi.
Ai ngờ đâu, hắn vừa mới xuống ngựa, đi vào cửa phòng, vừa muốn ngồi xuống cởi giày, ngay cả mông còn chưa kịp chạm vào băng ghế, liền thấy tân nương của mình, vội vàng hấp tấp chạy vào.
「 phu quân, phu quân, chàng có thề hay không đừng giết Tiểu Hoa?」 nàng cầu xin.
Tây Môn Quý ngây người ngẩn ngơ.
「 ai?」
「 Tiểu Hoa a!」 nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt đỏ hồng nhìn chăm chú hắn, giơ dây thừng trong tay lên.
Bên đầu kia dây thừng, con bò rất phối hợp kêu một tiếng.
「 rống -」
Tây Môn Quý lúc này mới phát hiện, trên tay nàng dẫn theo một con bò. Con bò đó đang đứng ở cạnh cửa, toàn thân đều được tắm rửa sạch sẽ, trên cổ mang một cái đại Linh Đang. (lục lạc to)
「 nó tuy rằng không thể cho sữa, nhưng lại là vật đính ước của chúng ta. 」 Tú Oa cực lực khuyên bảo trượng phu, lòng nóng như lửa đốt. 「 bởi vì Tiểu Hoa, ta mới có thể gả tới đây -」
Con ngươi đen trong nháy mắt mị lên.
「 nàng là vì con bò cho nên mới gả cho ta?」 hắn nhìn chằm chằm nàng, không chút nào che dấu lửa giận phát hừng hực bởi vì nghe thấy câu nói kia.
Tú Oa lỡ lời, vội vàng giải thích. 「 không, không phải. 」 nàng càng nói càng gấp. 「 chàng có nhớ hay không, năm đó sau khi chàng mang ta về nhà, lúc rời đi liền dẫn theo Tiểu Hoa?」
「 ai?」
「 Tiểu Hoa a!」
「 ai?」
「 chính là nó đó!」
Tầm mắt của hắn nhìn theo dây thừng — nha, ra là cái đầu bò kia a!
Đúng vậy, năm ấy khi đưa Tú Oa trở về Đông Phương gia, hắn chẳng những cầm ngân lượng, mắt thấy trong tay nàng ôm đầu con bê nhỏ, hắn chỉ cảm thấy không lấy thật là lãng phí, nhất tịnh phải ôm trở về. Lúc ấy nàng tuổi còn nhỏ, hai mắt đẫm lệ lưng tròng ôm cổ con bê nhỏ, nói thiệt nhiều những lời ly biệt, một hồi lâu sau mới luyến tiếc đem con bê nhỏ giao cho hắn.
Thấy trượng phu không hé răng, Tú Oa khinh thanh, lòng thấp thỏm không yên, lại lần nữa cầu tình. 「 phu quân, xin chàng đừng giết Tiểu Hoa, được không?」
Hắn cúi đầu đến, nhìn tiểu nữ nhân trước mắt.
Tây Môn gia không nuôi súc sinh vô dụng.
Hắn hẳn là muốn nói như vậy.
Chính là, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia ngẩng cùng ánh mắt cầu xin của nàng, ngân ngấn nước mắt đảo quanh, những lời nói ác độc này, không biết như thế nào, toàn bộ chìm lỉm trong miệng của hắn, vô luận như thế nào cũng không thể nói ra được.
Tây Môn Quý nhíu nhíu mày rậm, thì thào rủa một tiếng.
「 quên đi!」 tính ra cũng chỉ là một con súc sinh. Hắn đặt mông ngồi trở lại băng ghế, nâng chân bắt chéo, tay cởi xà cạp. 「 quên đi, nàng muốn nuôi thì cứ nuôi đi!」
Năn nỉ được trượng phu cho phép, việc kế tiếp liền dễ dàng hơn!
Tú Oa cắn môi, khắc chế không lộ ra sắc mặt vui mừng. Nàng buông dây thừng, ngồi quỳ gối bên chân trượng phu, tay nhỏ bé tiếp nhận xà cạp, linh hoạt cởi bỏ da thằng. Thừa dịp hắn lắc lắc cổ, khớp xương ầm ầm rung động, mới lại tiếp tục truy vấn:「 như vậy, ta có thể lúc nào cũng mang theo nó được không?」
Vấn đề cất giấu cạm bẫy này lại tránh không khỏi trực giác dã tính của hắn. Con ngươi đen mở ra, lại lần nữa trở xuống trên mặt của nàng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy hoài nghi.
「 vì sao muốn lúc nào cũng mang theo nó?」 hắn có loại dự cảm bất hảo.
Tú Oa chậm rãi cởi bỏ xà cạp, còn thay hắn cởi giày, sau đó mới ngẩng đầu lên, dùng biểu tình vô tội nhất nhìn hắn.
「 ta sợ nếu không thấy nó, một ngày nào đó không chú ý, nó sẽ bị người ta giết ăn luôn. 」 nàng nói nghe thật đương nhiên.
Rõ ràng là có khả năng này!
Tây Môn Quý chỉ phải đồng ý. 「 được rồi, nàng cao hứng thì cứ mang theo bên người đi. 」
「 cám ơn phu quân!」
Hắn lơ đãng gật gật đầu, giơ chân khác lên, chờ nàng tiếp tục phục vụ, thay hắn bỏ xà cạp bên kia xuống, nàng đột nhiên mặc kệ, cầm một cây ngô trên bàn, thùng thùng thùng chạy tới cửa.
「 đến, hoa nhỏ, mau vào, ngoan nha. 」 nàng dỗ con bò, từng bước từng bước lùi về phía sau.
Tây Môn Quý đứng hình trong chốc lát, mãi đến khi chân phải con bò đều đã bước vào trong phòng, mới tìm lại được thanh âm chính mình, mở miệng quát hỏi:「 đợi chút!」 thanh âm của hắn la to như sét đánh. 「 nàng làm cho bò vào phòng làm chi?」
「 di?」 Tú Oa quay đầu lại, giả bộ kinh ngạc, còn có biểu tình vô tội nhất, nháy mắt nhìn hướng trượng phu. 「 phu quân không phải nói, ta lúc nào cũng có thể mang theo nó sao?」
Lúc này, chân trái của con bò cũng bước vào trong phòng.
Nàng muốn lúc nào cũng mang theo nó? Bao gồm cùng ngủ cùng ăn cơm?
Tròng mắt Tây Môn Quý, cơ hồ muốn theo hốc mắt trừng lớn rớt xuống. 「 không được, nó phải bên ngoài!」 hắn quát, bàn tay to chụp cái bàn, nói cái gì cũng không chịu đáp ứng. 「 phòng này vốn là nơi ta ngủ, trừ bỏ ta cùng nữ nhân của ta, mặc kệ là người hoặc súc sinh gì, cũng không được ngủ ở nơi này!」 thanh âm của hắn quá lớn, con bò sợ tới mức lập tức lùi lại mấy bước, lại lần nữa thối lui đến ngoài cửa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ lộ ra biểu tình thương tâm.
Không biết như thế nào, nhìn lên thấy trên mặt nàng xuất hiện biểu tình này, hắn đột nhiên hận không thể tự đá chính mình một cước.
Tây Môn Quý phiền chán bắt trảo đầu, trừng mắt nhìn thê tử một hồi lâu. Sau một lúc lâu sau, hắn tuôn ra một chuỗi lời thô tục, tiếp theo mới thở dài thật mạnh, vẻ mặt khó chịu mở miệng.
「 trước nói cho nàng, ta không muốn con bò kia ở trong phòng. 」 hắn mở miệng báo trước nguyên tắc, mới khoan hồng độ lượng thi ân.
「 nàng nghĩ ra biện pháp khác, cái gì cũng được, nhưng là tuyệt đối không để cho súc sinh ngủ ở trong phòng. 」
Mắt to đen thùi hạ xuống, không tiếng động đảo đảo quanh. Tú Oa khẽ cắn môi, cố nén mừng thầm, không dám ở thời điểm mấu chốt mà bật cười.
Nàng tạm dừng một lát, trước làm bộ lo nghĩ, sau mới nói nói:「 như vậy, xin phu quân thông báo với mọi người, Tiểu Hoa là lễ vật chàng tặng cho ta, ai cũng không cho chạm vào. Được không?」 một khi đã tuyên bố, tánh mạng Tiểu Hoa sẽ không cần phải lo nhiều nữa.
「 có như vậy thôi?」 hắn nhướng mày hỏi.
「 chỉ như vậy. 」 nàng gật gật đầu.
Thật không đơn giản!
Tây Môn Quý xoay người, đi đến ngoài cửa, nhìn ra bên ngoài sân, lên tiếng hô:「 Kim Bảo, lập tức cút lại đây cho ta!」tiếng gầm gừ thật lớn, vẫn quanh quẩn ở trong phòng.
Hồi âm còn không chưa có lặng đi, Kim Bảo đã xuất hiện.
「 ta đến đây, ta đến đây -」 hắn ăn cơm mới ăn được một nửa, chợt nghe thấy đại ca kêu to, vội vàng cầm lấy chân gà chạy tới. 「 đại ca bảo ta có chuyện gì?」
「 đi thông báo với mọi người, con bò này -」 Tây Môn Quý ngừng dừng lại, quay đầu nhìn thê tử. 「 tên gọi là gì nhỉ?」
「 Tiểu Hoa. 」
Tây Môn Quý chỉ vào con bò đứng ngay cửa, không kiên nhẫn hạ lệnh.
「 con bò này kêu là Tiểu Hoa, là lễ vật ta tặng cho tẩu tử của ngươi, kêu mọi người nhớ kỹ, sau này không cho phép đánh nó! Nếu ai dám làm thịt nó, ta sẽ khiến cho hắn không thấy được mặt trời ngày mai! Nghe hiểu không?」
「 nha?」 Kim Bảo ngây người ngẩn ngơ.
「 không cho phép đánh con bò này!」 Tây Môn Quý hét lớn một tiếng, dùng thanh lượng có thể hất văng nóc nhà, lại lần nữa quát:「 nghe hiểu chưa?」
「 đã hiểu đã hiểu!」 Kim Bảo liên tục gật đầu.
Xác định mệnh lệnh đã báo xong, Tây Môn Quý không hề nhiều lời, phanh một tiếng, liền đem cửa phòng đóng lại, còn thuận tiện nhốt con bò ngoài cửa. Hắn trừng mắt nhìn tiểu nữ nhân bên cạnh bàn, cảm thấy chỉ cần cùng nàng nói chuyện, tất cả đều so với cướp bóc khó khăn hơn.
「 như vậy đã được chưa?」
Khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ lộ ra mỉm cười cảm kích.
「 cám ơn phu quân. 」 nàng thành ý nói lời cảm tạ.
Tuy rằng, phải dùng một ít mưu kế nhỏ, mới có thể làm cho trượng phu đáp ứng tha Tiểu Hoa một mạng. Nhưng là, nếu trong lòng hắn căn bản sẽ không để ý nàng, như vậy bất luận nàng hao hết lời lẽ, hoặc là khóc hết nước mắt, Tiểu Hoa vẫn chỉ có một con đường chết.
Tiểu mưu kế của nàng, kỳ thật còn là thí nghiệm đối với trượng phu.
Nguyên lai, hắn vẫn là để ý đến nàng!
Một trận ấm áp ngọt ngào lặng lẽ chảy qua ngực, khiến cả người nàng đều ấm ngọt lên.
Thấy nàng cuối cùng cũng tươi cười, Tây Môn Quý lạt lạt ngồi trở lại ghế trên, vỗ vỗ đùi. 「 được rồi, hiện tại nàng lại đây cho ta!」
Tú Oa trừng mắt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt.
「 vì sao?」
Hắn có điểm không kiên nhẫn, lại vỗ vỗ đùi. 「 không nên hỏi, lại đây là được!」
Thấy trượng phu kiên trì như vậy, nàng cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Chính là, nàng vừa mới đi đến bên cạnh bàn, hắn liền đột nhiên đưa tay đem nàng kéo vào trong ngực, bạc môi lửa nóng, trong nháy mắt liền dán sát vào nàng, tham lam ôn lại ngọt ngào.
Xiêm y của nàng bị cởi ra phía trước, bên trong nàng mơ mơ màng màng, tựa hồ còn nghe thấy trượng phu chôn ở cần cổ nàng, thấp giọng mắng một câu.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |