Vay nóng Homecredit

Truyện:Nha Hoàn Thị Tẩm - Chương 09

Nha Hoàn Thị Tẩm
Trọn bộ 11 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


Cách ngày, tin trong vương phủ biến mất hai nha hoàn rơi vào tai Đa La Trọng Hiên. (Nấm: Lâu nay không ghi họ của anh mọi người đừng ngạc nhiên nha)

" Hi Nhân với Thanh Dong mất tích?" Đa La Trọng Hiên ngạc nhiên.

Đa La Trọng Tề cũng kinh ngạc:" Sao lại mất tích?"

" Yến tổng quản, ngươi lập tức mang tất cả hạ nhân đi, phải tìm cho bằng được Hi Nhân." Đa La Trọng Hiên hạ lệnh.

" Vâng." Yến tổng quản mang theo tất cả hạ nhân xuất phủ đi tìm.

Thái phúc tấn liếc Thường ma ma một cái, nội tâm cực kỳ bất an.

Đa La Trọng Hiên cũng như Đa La Trọng Tề, hai huynh đệ như ngồi trên gai, một lát sau cũng chia nhau đi tìm.

Nội thính không còn người ngoài, Thái phúc tấn khẩn trương hỏi:

" Ngươi đem người mang đi đâu?"

" Ta sợ Hi Nhân sẽ chạy về cho nên đem nàng nhốt ở căn nhà hoang phía sau núi." Thường ma ma đáp.

" Còn Thanh Dong thì sao? Sao lại bắt nàng ta đi cùng?"

" Tối hôm qua nàng ta ngủ chung với Hi Nhân, gia đinh đành phải đem nàng cùng đi."

" Làm gì thì làm nhưng không được để người chết."

" Thái phúc tấn cứ yên tâm, ta sẽ có mức độ."

Kỳ thật trong lòng Thái phúc tấn có chút hối hận, sợ con mình nếu biết được chân tướng sẽ không tha thứ cho nàng nhưng vì Cung Thân vương phủ, nàng không thể không làm như vậy.

Ở căn nhà hoang sau núi, Hi Nhân cùng Thanh Dung dùng hết khí lực, kêu gào đến khản cả cổ cũng không có ai nghe thấy.

Nơi này rất ít người ở lại cách vương phủ đến chừng hai, ba dặm.

Các nàng bị nhốt lại trong phòng không thể làm gì được.

" Hi Nhân tỷ tỷ, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ? Bọn hắn tính nhốt chúng ta bao lâu?" Thanh Dong âu sầu.

" Ta cũng không biết được." Hi Nhân lắc lắc đầu." Bọn hắn hẳn là chỉ muốn bắt một mình ta, lại hại cả ngươi ......" Nàng cảm thấy có lỗi.

" Bắt tỷ để làm chi?" Thanh Dong khó hiểu.

" Ngươi nói là A Phúc và A Nhân bắt chúng ta đến đây, có thể ra lệnh cho bọn họ chỉ có Vương gia, Tề bối lặc và Thái phúc tấn......" Hi Nhân cẩn thận phân tích.

Vương gia sẽ không làm như vậy, về phần Tề bối lặc...... Nếu là hắn thì có thể là vì sắc đẹp của nàng nhưng vì sao đến nay vẫn chưa xuất hiện? Lại nhốt nàng ở một căn nhà hoang, không ai hỏi han.

Chẳng lẽ...... Chính là Thái phúc tấn? Trong lòng nàng cả kinh, hay là Thái phúc tấn biết chuyện của nàng với Vương gia nên mới muốn bắt nhốt nàng?

Nội tâm của Hi Nhân cực kì sợ hãi, việc này rốt cuộc cũng bị lộ ra.

Vẻ mặt nàng mờ mịt bất lực, chỉ có thể mong rằng hắn sớm ngày tìm được nàng.

Nhưng cho dù tìm được, hắn có dũng khí kháng cự Thái phúc tấn hay không? Nàng cũng không muốn hắn vì nàng mà trở thành đứa con bất hiếu. Nàng suy nghĩ mông lung, cả người hư nhuyễn vô lực ngồi trên mặt đất.

" Hi Nhân tỷ tỷ, ăn ít quả này đi!" Thanh Dong nhặt hoa quả rơi trên mặt đất đưa cho nàng, chính mình cũng mệt chết liền ngồi một bên ai oán." A Phúc với A Nhân cũng không chuẩn bị một ít lương khô, chỉ chừa ít hoa quả thế này ăn đói chết mất thôi!"

Hi Nhân không còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện ăn uống, nàng cầm hoa quả trên tay, con ngươi nhìn trời xanh phía ngoài song cửa sổ.

Không trung trong suốt một màu xanh lam, gió mang theo tiếng xe qua lại, tiếng người nhưng không biết là ai.

Nàng nhớ tới lúc cùng hắn bị nhốt trong cơ quan dưới mật đạo, trong lòng không khỏi dấy lên một tia ngọt ngào, suy nghĩ trôi xa tới tận phương nào.

Một thanh niên tuấn mỹ cưỡi trên con tuấn mã, tìm xung quanh hình bóng người con gái mà hắn yêu mến.

Đa La Trọng Hiên kéo đầu ngựa quay trở về, chưa từ bỏ ý định tiếp tục tìm kiếm.

Suốt một ngày, không hề có tin tức gì.

Khi mặt trời xuống núi, hắn quay trở lại Vương phủ, không ngờ rằng hạ nhân cũng không thu hoạch được gì.

" Lại đi tìm!" Hắn hét lên, biểu tình so với trời đông giá rét càng lạnh hơn.

Thái phúc tấn ngồi giữa chính đường, nhăn mày bất an nói:

" Cũng chỉ là hai nha hoàn mất tích, làm gì huy động nhiều người đi tìm như vậy."

" Đúng vậy ạ! Có lẽ các nàng tự mình bỏ trốn, không muốn ở lại Vương phủ." Thường ma ma cùng phụ họa.

" Không có khả năng đó!" Đa La Trọng Hiên cả giận nói:" Hi Nhân sẽ không đi, nàng nhất định gặp chuyện ngoài ý muốn!"

Hắn nói lời này đồng thời một đôi lệ mâu nhìn thẳng Thái phúc tấn với Thường ma ma như nghi ngờ cái gì, khiến hai người các nàng sợ tới mức hồn phi phách tán.

Một lúc sau, Tề bối lặc cũng trở về, cúi đầu ủ rũ, hiển nhiên cũng không tìm được người.

Đa La Trọng Hiên cảm thấy tim như bị ai bóp nghẹt, vẻ ngoài bình tĩnh đạm mạc biến mất không còn dấu vết, quay lại nhìn đệ đệ phẫn nộ hỏi:

" Có phải ngươi bắt Hi Nhân đi không? Nói, đem người giấu ở đâu?"

" Ngươi ở đó mà nói bậy cái gì?" Đa La Trọng Tề tức giận rống lên." Nếu người do ta bắt đi ta còn phải nơi nơi đi tìm sao?"

" Ngươi không cần giả mù sa mưa, trừ ngươi ra thì còn có ai!". Đa La Trọng Hiên vẫn nhớ rõ hắn từng phi lễ với Hi Nhân nên cho rằng kẻ có khả năng làm ra chuyện này nhất chính là hắn.

" Thật sự không phải ta, ta có thể thề." Đa La Trọng Tề giơ năm ngón tay hướng lên trời, vẻ mặt không có nửa điểm gian dối làm hắn bán tín bán nghi.

Thái phúc tấn lo lắng đề phòng khi nhìn thấy huynh đệ bọn hắn nảy sinh tranh chấp, vội vàng ra lời khống chế.

" Được rồi đừng vì một nha hoàn mà làm tổn thương hòa khí huynh đệ." Thái phúc tấn đứng dậy." Tại sao các ngươi ai cũng quan tâm tới Hi Nhân như thế? Nàng chỉ là một nha hoàn mà thôi!"

Nàng biết Trọng Hiên thích Hi Nhân, chỉ là khi phát sinh việc Trọng Tề cũng thích nàng không thua gì Trọng Hiên, cả hai huynh đệ đều cùng thích một người con gái?

" Ngạch nương, ta muốn cưới Hi Nhân làm vợ." Mở miệng chính là Đa La Trọng Tề, Đa La Trọng Hiên ngạc nhiên nhìn về phía đệ đệ.

Thần tình của hắn kinh ngạc cùng phẫn khái, Thái phúc tấn vạn phần khiếp sợ, run giọng hỏi:

" Ngươi...... Có phải đang mê sảng không? Tốt xấu gì ngươi cũng là một bối lặc, chuyện như vậy cũng có thể nói ra?" Thái phúc tấn chỉ trích.

" Ta nói thật lòng, ta yêu Hi Nhân." Đa La Trọng Tề không hề sợ hãi, thẳng thắn khẳng định.

"Nhưng người Hi Nhân yêu chính là ta." Đa La Trọng Hiên lạnh lùng nói.

Tề bối lặc hừ lạnh một tiếng:" Ngươi không thể cưới nàng, người ngươi phải cưới là Hinh Nghi cách cách......"

" Ai nói ta không thể cưới nàng? Ngươi nghe Hi Nhân nói vậy ư?" Đa La Trọng Hiên lửa giận dâng cao hai tay nắm chặt đi về phía Tề bối lặc.

Tề bối lặc không cam lòng yếu thế cũng phản kích, hai người xông vào đánh nhau làm trong phủ loạn lên.

Thái phúc tấn thu tâm khẩu, cảm thấy cực kỳ tức giận, nhất thời huyết khí rối loạn mở miệng hét lớn:

" Dừng tay! Dừng tay lại cho ta, hai huynh đệ các ngươi vì một nữ nhân trở mặt thành thù, chuyện này nếu truyền ra ngoài còn ra thể thống gì!"

Đa La Trọng Hiên thấy mẫu thân dường như không khỏe liền dừng tay, đi đến trước mặt mẫu thân.

" Ngạch nương, người có khỏe hay không?"

Thái phúc tấn vỗ về ngực đau đớn, Thường ma ma chạy nhanh đến đỡ nàng ngồi xuống, rót chén nước trà cho nàng uống, hạ suyễn khẩu khí.

Đa La Trọng Tề thấy tình cảnh như vậy cũng không dám làm loạn nữa.

Hơi hoãn, Thái phúc tấn không cho giải thích nhìn chằm chằm bọn hắn:" Các ngươi ai cũng không thể cưới một nha hoàn ti tiện như nàng, về phần Hi Nhân mặc kệ cho nàng lưu lạc bên ngoài, không được tìm nàng trở về."

" Ngạch nương......" Đa La Trọng Hiên hoảng sợ, không thể chấp nhận.

" Nếu ngươi không nghe lời chính là bất hiếu." Thái phúc tấn lấy danh nghĩa mẫu thân để áp chế hắn, ngữ khí kiên quyết." Ngươi không được quên hôn sự của ngươi với Hinh Nghi cách cách, đừng vì một nha hoàn mà đánh mất thân phận."

Đa La Trọng Hiên thất kinh sững sờ, nhất thời bốn phương đại loạn.

Tề bối lặc sung sướng khi thấy người gặp họa, vậy thì đại ca không thể tranh giành Hi Nhân với hắn nữa rồi.

Bị nhốt đã hai ngày nhưng vẫn không có ai tới cứu các nàng, chỉ ăn hoa quả nên hai người đói đến hoa mắt, cùng ngồi dựa lưng vào nhau, cả người xụi lơ không chút khí lực.

" Hi Nhân tỷ tỷ, ta thấy cứ thế này mà chết cũng không nhắm mắt, chúng ta hãy nghĩ cách đi ra ngoài." Thanh Dong vô lực nói.

" Có biện pháp gì bây giờ? Cửa không mở được làm sao ra." Hi Nhân thán khí.

" Sao không thấy bóng dáng một ai đến đây hết vậy? A Nhân cùng A Phúc chết ở xó nào rồi không biết?" Thanh Dong bỉu môi.

Đang ôm oán thán thì ngoài cửa có tiếng động, các nàng vội đứng dậy cầm lấy song cửa sổ, nghĩ rằng có người đi qua nên muốn kêu cứu, không ngờ lại thấy Thường ma ma vẻ mặt âm trầm xuất hiện bên cửa sổ, các nàng kinh ngạc đối diện nhìn nhau.

" Thường ma ma......"

" Không ngờ là ta đến chứ gì! Đây là kết cục của hai tiện nha đầu các ngươi khi đắc tội với ta!" Khóe miệng của Thường ma ma nhấc lên một mạt cười đắc ý lẫn ti bỉ.

" Lòng dạ của ngươi sao lại hẹp hòi như thế? Là trí nhớ của ngươi kém nên để vòng ngọc lung tung, còn đổ oan cho người khác." Hi Nhân không hiểu sao nàng ta lại quá phận như vậy.

" Là ngươi câu dẫn Vương gia nên Thái phúc tấn mới hạ lệnh cho ta đuổi đi ngươi, ngươi thật đúng là vọng tưởng, quạ đen mà cũng muốn bay lên cây làm Phượng Hoàng? Ta phỉ nhổ, cũng không ngẫm lại thân phận hèn mọn của mình." Thường ma ma bỉu môi, châm chọc nói.

Trong lòng Hi Nhân giật thót một cái, quả nhiên Thái phúc tấn đã biết.

Thanh Dong nhất thời cũng hiểu được.

Thường ma ma đưa qua cửa sổ một hộp gỗ." Coi như là ta hảo tâm cho các ngươi thức ăn, tốt nhất các ngươi nên an phận một chút......"

" Thái phúc tấn tính nhốt chúng ta bao lâu?" Hi Nhân vội hỏi.

" Chuyện này ta cũng không biết được." Thường ma ma nhún nhún vai." Ít nhất cũng chờ đến sau khi Vương gia thành thân với cách cách."

Tâm Hi Nhân chợt lạnh, Thường ma ma xoay người muốn đi, Thanh Dong vội vàng gọi nàng lại:

" Thường ma ma, việc này không liên quan gì đến ta hết, ngươi có thể thả ta ra được không?"

" Thả ngươi đi?" Thường ma ma quay đầu lại, lạnh lùng thốt:" Ta cũng không ngốc mà tự mình lấy đá đập vào chân, thả ngươi đi ra ngoài ngươi nhất định sẽ mách choVương gia biết, ngươi đừng có nằm mơ!"

Nàng lắc lắc cái mông phì nộn, quay đầu bỏ đi.

Hi Nhân hổ thẹn nói với Thanh Dong:" Thực xin lỗi, ta đã liên lụy đến ngươi."

" Ta không nghĩ như vậy, vừa rồi ta chỉ thử xem có thể thoát ra ngoài không để đi báo tin." Thanh Dong cười khổ." Cho dù không thể trở về, được ở trong này ngược lại thoải mái, không cần phải làm việc."

Hi Nhân cúi đầu, gương mặt hoa đào diễm lệ có chút sầu bi.

" Chuyện ngươi cùng Vương gia là thật à?" Thanh Dong tò mò quay đầu hỏi.

Hi Nhân im lặng ngầm đồng ý.

" Ngươi phải có niềm tin, Vương gia nhất định sẽ đến cứu ngươi." Thanh Dong an ủi nàng.

" Cám ơn ngươi Thanh Dong, may mắn có ngươi làm bạn với ta bằng không một mình ta nhất định rất sợ hãi." Hi Nhân hơi hơi cười yếu ớt cảm kích nàng.

" Đừng khách sáo, trước kia ngươi cũng hay quan tâm đến ta, ta vẫn không có cơ hội báo đáp ngươi mà!" Thanh Dong nháy mắt, sau đó mở thức ăn Thường ma ma đem đến ra." Ăn đi! Sống sót mới là quan trọng nhất."

Hi Nhân nhận lấy từ tay nàng, Thanh Dong nhớ tới cái gì đó vội vàng ngăn cản động tác của nàng.

" Từ từ, lão yêu bà kia không biết có hạ độc không, ta ăn trước, không có việc gì thì ngươi ăn sau." Thanh Dong lấy một miếng bánh bao, cắn mấy miếng, nuốt vào.

Hi Nhân thấy Thanh Dong đối tốt với nàng như vậy, lấy thân thử độc, không khỏi cảm động vạn phần, hốc mắt nóng lên.

" Hi Nhân, rốt cuộc ngươi đang ở đâu vậy? Hi Nhân......" Đa La Trọng Hiên không để ý mẫu thân cản trở vẫn đi khắp nơi tìm kiếm Hi Nhân.

Hắn giống như rắn không đầu, đông bôn tây đi, vài ngày không ngủ ngon giấc, hơn nữa tâm lo lắng cho sự an nguy của Hi Nhân, hai mắt hắn đầy tơ máu, tinh thần không ổn định.

Trên không trung mưa phùn bay lất phất, hàng hóa bày bán trên ngã tư đường cũng đã thu dọn bớt, người đi đường chạy nhanh tìm chỗ trú mưa.

Đa La Trọng Hiên vẫn tiếp tục cưỡi ngựa, chưa hề từ bỏ ý định tìm kiếm Hi Nhân.

" Hi Nhân...... Hi Nhân..." Hắn khản giọng kêu gào.

Mưa càng lúc càng lớn, sắc trời mờ mịt cũng như lòng hắn.

Trên đường chỉ còn lại bóng người cô độc của hắn.

Khi hắn thất vọng mà về, toàn thân ướt đẫm làm cho Thái phúc tấn kinh hãi không thôi.

" Đứa nhỏ này sao lại dầm mưa thế?" Nàng vội vã phân phó hạ nhân." Mau! Mau đỡ Vương gia vào phòng thay quần áo, làm bát canh giải cảm nhanh lên."

Mắt nhìn thấy đứa con thất thiểu trở về phòng, trong lòng trăm vị tạp trần, không ngờ rằng tình cảm mà Trọng Hiên dành cho Hi Nhân lại lớn nhường này.

Trọng Hiên là đứa con cho nàng dựa dẫm nửa đời còn lại, ngàn vạn lần không thể có cái gì ngoài ý muốn.

Ở một bên, Thường ma ma thấy trong lòng Thái phúc tấn có chút do dự liền thấp giọng nói:

" Thái phúc tấn, ngươi không thể mềm lòng, đây là việc liên quan đến sự sinh tồn của Vương......"

" Ta hiểu được, nhưng mà hình như Trọng Hiên thật sự thích Hi Nhân, ta sợ hắn tìm không thấy Hi Nhân sẽ không chịu từ bỏ." Thái phúc tấn lo lắng nói.

" Chỉ cần chúng ta không nói thì Vương gia sẽ không tìm thấy."

Mưa vẫn rơi rã rích mấy ngày liền, Hi Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ bé tí thấy mưa càng lúc càng to khiến nàng càng thêm tuyệt vọng.

Nàng cảm thấy toàn thân rét run, quần áo mỏng manh vốn không thể đủ ấm, nàng ho khan vài tiếng, cảm giác hơi mơ hồ.

" Hi Nhân tỷ tỷ, ngươi bị bệnh rồi?" Thanh Dong quan tâm hỏi, tay sờ cái trán của nàng:" Không ổn! Ngươi sốt rồi." Thanh Dong đứng lên." Làm sao bây giờ đây? Không có cách nào đi ra ngoài gọi thầy thuốc."

" Đừng cuống lên, ta nằm một chút sẽ khỏe thôi." Sắc mặt Hi Nhân tái nhợt, suy yếu dựa vào tường.

Thanh Dong vội vàng dùng nước nhúng ướt khăn tay, đắp lên trên trán của nàng.

" Như vậy có thoải mái chút nào không?"

" Đừng lãng phí nước, ta sợ nước không đủ uống." Hi Nhân mệt mỏi nói.

" Sinh mệnh của ngươi quan trọng hơn không nên so sánh thế, chờ lúc nào Thường ma ma đến ta gọi nàng thả ngươi đi." Thanh Dong u buồn nói.

Hi Nhân mệt mỏi khép mắt lại, toàn thân giống có lửa đốt.

Bên ngoài mưa càng rơi nặng hạt, sấm chớp cũng bắt đầu nỗi lên khiến Thanh Dong sợ hãi.

Hi Nhân sốt cao không giảm, Thanh Dong ngồi bên cạnh nóng vội cực kỳ.

" Ông trời ơi cầu ngươi có mắt, nhanh cho người tìm thấy chúng ta." Thanh Dong hướng lên trời cầu xin, cực kỳ ưu thương.

...

Ngày thứ năm, Hi Nhân đã mất tích được năm ngày.

Đa La Trọng Hiên trợn mắt, trong đầu chỉ có một ý niệm chính là lại đi tìm Hi Nhân.

" Không được đi nữa!" Thái phúc tấn bỗng kêu lên.

" Ngạch nương......" Hắn bệnh nhưng vẫn cố chấp muốn ra ngoài." Ta nhất định phải tìm được Hi Nhân."

" Ngạch nương nói ngươi không nghe phải không?" Thái phúc tấn lớn tiếng cản trở.

Hắn làm như không nghe thấy, mở cửa mà đi.

Thái phúc tấn tức giận dậm chân, Thường ma ma ở bên tai nàng đổ dầu vào lửa.

" Cứ như vậy ta sợ Vương gia sẽ tìm đến căn nhà hoang phía sau núi, vạn nhất phát hiện ra Hi Nhân biết được chân tướng sự thật sẽ làm cho mẫu tử hai người bất hòa."

" Vậy ta nên làm gì bây giờ?" Thái phúc tấn giật mình.

" Đã vậy bằng không thì......" Thường ma ma âm hiểm muốn đưa Hi Nhân vào chỗ chết.

Thái phúc tấn nghe xong tức tốc phát run, dù sao nàng cũng là một người thiện lương, phải làm ra việc giết người, nàng vạn vạn cũng không làm được.

" Không thể!" Nàng ngăn trở ý niệm trong đầu Thường ma ma.

" Nhưng mà nếu Vương gia tìm được Hi Nhân thì......" Thường ma ma vẫn kiên kì thuyết phục.

" Trước tiên ngươi đi xem tình hình Hi Nhân thử, hoặc là đổi một chỗ khác."

Thường ma ma lặng lẽ đi đến phía sau núi, còn cầm một chiếc làn màu lam, nàng cố ý đi cửa sau.

Tề bối lặc mới vừa đứng dậy, thấy nàng lén la lén lút như kẻ trộm, nên nghi ngờ âm thầm theo dõi nàng.

Đêm qua mới có một trận mưa lớn, cỏ dại mọc lên, khắp nơi lầy lội, Thường ma ma đi thật chậm, Tề bối lặc vẫn đi theo sau nàng, trong lòng sinh nghi vấn.

" Kỳ quái, Thường ma ma đi về phía sau núi làm gì?" Hay là việc Hi Nhân mất tích có liên quan đến nàng? Hắn càng nghĩ càng thấy không ổn, quyết định theo tới nơi.

Thường ma ma tuổi đã cao nên có hơn lãng tai, không nghe thấy tiếng bước trên cỏ phía sau nhưng Tề bối lặc sợ nàng phát hiện nên vẫn đi cách xa một đoạn theo dõi nàng.

Bỗng nhiên, Thường ma ma xoay người đến một căn nhà hoang tồi tàn không chịu nổi, đứng bên cửa sổ nói chuyện.

Hắn buồn bực từng bước từng bước tiếp cận.

" Thường ma ma, van cầu ngươi thả Hi Nhân đi ra ngoài đi! Nàng bệnh, sốt rất cao." Thanh Dong khẩn cầu nàng đang đứng ở bên kia mộc song.

Thường ma ma liếc mắt nhìn Hi Nhân đang nằm một cái, không lương tâm nói:" Bệnh chết đi là tốt nhất."

" Thường ma ma sao ngươi có thể nói như vậy, tâm địa của ngươi thật ác độc." Thanh Dong phẫn hận mắng.

" Ta đến đem đồ ăn cho ngươi còn phải nghe ngươi chửi bới hả? Lần tới không đến nữa!" Thường ma ma vừa quay đầu lại đã nhìn thấy người phía sau, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán.

" Thường ma ma, thì ra là ngươi làm, lá gan của ngươi cũng lớn thật." Đa La Trọng Tề tức giận phát run tít gào.

" Tề bối lặc tha mạng! Lão nô chỉ phụng mệnh hành sự, đây là ý của Thái phúc tấn." Thường ma ma hai chân mềm nhũn.

" Thái phúc tấn bảo ngươi làm như vậy?" Đa La Trọng Tề khiếp sợ không thôi.

Thanh Dong thấy Tề bối lặc xuất hiện, vui sướng đưa bàn tay ra ngoài cửa sổ, kêu lớn:

" Tề bối lặc, cứu Hi Nhân trước đi! Nàng bị sốt cao."

Đa La Trọng Tề nghe tiếng kêu nhanh chóng mở cửa nhưng cửa lại bị khóa, hắn tức giận ra lệnh cho Thường ma ma." Còn đứng ở đó làm gì? Mau mở cửa thả người ra!"

" Vâng.... Vâng......" Thường ma ma run rẩy, lấy chìa khóa mở cửa.

Đa La Trọng Tề vọt vào, nâng thân hình tiều tụy của Hi Nhân dậy.

" Hi Nhân, ngươi có khỏe không?" Đa La Trọng Tề lo lắng vạn phần.

Hi Nhân cố gắng mở mắt, thấy rõ gương mặt hắn không khỏi có chút thất vọng, nàng nghĩ Trọng Hiên sẽ đến cứu nàng, nàng có vẻ mơ hồ, Đa La Trọng Tề lập tức ôm lấy nàng.

" Đi, ta mang ngươi đi gặp thầy thuốc."

Hắn vội vàng ôm nàng hồi Vương phủ, Thanh Dong cũng lo lắng đi theo.

Thường ma ma thấy sự việc bại lộ, chỉ có thể đứng bất động tại chỗ, sợ tới mức lục thần vô chủ, Thái phúc tấn sẽ giết nàng mất, Vương gia cũng sẽ không tha cho nàng, sao nàng lại không cẩn thận như vậy chứ!

Thái phúc tấn thấy Đa La Trọng Tề ôm Hi Nhân về, cả kinh đánh rơi chén trà trên tay.

Đa La Trọng Tề không để ý tới nàng, trực tiếp ôm Hi Nhân về phòng, ra lệnh cho Yến tổng quản gọi thầy thuốc đến.

Thanh Dong cũng đi theo vào phòng, lo lắng cho bệnh tình của Hi Nhân.

Thường ma ma chậm rãi trở về, Thái phúc tấn trợn mắt chất vấn:

" Ngươi làm gì mà ra nông nỗi này? Sao lại để cho Trọng Tề tìm được Hi Nhân?"

" Ta cũng không biết tại sao Tề bối lặc lại theo dõi ta......" Thường ma ma hổ thẹn tự trách nói.

" Ta đã bị ngươi hại chết rồi!" Thái phúc tấn mắng nàng, ở đại sảnh đi qua đi lại không ngừng." Đợi Trọng Hiên trở về, ta nên nói với hắn như thế nào đây?"

" Đều là lỗi của ta, lão nô đáng chết!" Thường ma ma tự đánh bàn tay. Ý đồ tranh thủ sự đồng tình của Thái phúc tấn.

" Được rồi, đừng đánh nữa, chuyện đã đủ rắc rối rồi còn có thể làm gì nữa?" Thái phúc tấn thấy Thường ma ma tuổi đã cao lại hầu hạ bên nàng hơn hai mươi năm nên cũng không muốn trách cứ thêm.

Đa La Trọng Hiên vừa về tới Vương phủ đúng lúc gặp Yến tổng quản cùng thầy thuốc đến ở cửa lớn, Yến tổng quản đem sự tình bẩm cáo Vương gia, Đa La Trọng Hiên vừa nghe Hi Nhân tuy được cứu nhưng bị bệnh, liền nóng vội đi vào.

Thầy thuốc mang theo hòm thuốc ngồi bên mép giường, bắt mạch chuẩn đoán cho Hi Nhân.

" Thế nào? Thầy thuốc." Đa La Trọng Tề nóng vội hỏi.

Thầy thuốc bỏ tay Hi Nhân xuống bên giường, lại đến bàn kê đơn thuốc cho nàng." Nàng chịu phong hàn lại không có chữa chạy kịp thời nên khiến bệnh tình nghiêm trọng, ta kê mấy đơn thuốc cho nàng uống, cần phải để nàng nghỉ ngơi nhiều."

" Cám ơn thầy thuốc." Thanh Dong tiễn thầy thuốc ra phủ.

Đa La Trọng Hiên tiến lên đưa tay vỗ về dung nhan tiều tụy, tái nhợt của nàng, trong lòng tràn ngập ôn nhu cùng trìu mến.

" Hi Nhân......" Hắn gọi tên của nàng.

Hi Nhân khẽ chớp mi, yếu ớt nhìn hắn.

" Trọng Hiên...... Thật sự là ngươi phải không?"

" Đúng là ta, ta tìm ngươi năm ngày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Đa La Trọng Tề bước đến phía trước cả giận nói:" Đi hỏi Ngạch nương của ngươi ấy! Chính nàng kêu Thường ma ma bắt nhốt Hi Nhân ở một căn nhà hoang phía sau núi."

" Sao Ngạch nương lại làm như vậy?" Đa La Trọng Hiên kinh ngạc.

" Nghĩ cũng biết là sợ ngươi không cưới Hinh Nghi cách cách, muốn cưới nàng làm vợ." Đa La Trọng Tề hừ một tiếng.

Đa La Trọng Hiên tức giận đi về phía cửa:" Ta đi tìm Ngạch nương hỏi cho ra lẽ."

Hắn đến đại sảnh, Thái phúc tấn thần sắc bất an mở miệng trước:

" Hi Nhân không sao chứ?"

" Ngạch nương, vì sao ngươi lại làm như vậy? Hi Nhân nàng đơn thuần, vô tội......" Đa La Trọng Hiên phẫn khái chất vấn.

" Vì Cung Thân Vương phủ, ta không thể không làm như vậy." Thái phúc tấn nghiêm mặt nói:" Ngạch nương biết ngươi thích Hi Nhân nhưng mà nàng không xứng với ngươi, Vương tộc rất chú trọng môn đăng hộ đối, ngươi chỉ có thể cưới Hinh Nghi cách cách."

" Ta không muốn cưới Hinh Nghi cách cách, người ta muốn cưới chỉ có Hi Nhân!"

" Tuyệt đối không được, chẳng lẽ ngươi không sợ Hoàng Thượng định tội? Thái phúc tấn dọa hắn.

Hắn sửng sốt một chút nhưng lập tức trấn định nói:

" Ta sẽ tấu trình rõ ràng với Hoàng thượng, người ta yêu chính là Hi Nhân, thỉnh hắn thành toàn."

" Ngươi điên rồi! Hoàng Thượng nhất định sẽ rất tức giận, nàng là cách cách mà Hoàng Thượng yêu quý nhất lại không bằng một nha hoàn, ngươi nói Hoàng Thượng sẽ có cảm giác gì?" Thái phúc tấn kích động nói.

Đa La Trọng Hiên không nói gì, không thể đồng ý với ý kiến của mẫu thân được.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)