Vay nóng Tima

Truyện:Nha Hoàn Thị Tẩm - Chương 05

Nha Hoàn Thị Tẩm
Trọn bộ 11 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


Trác Nhất Đao vô cùng say đắm Mẫu Đơn, đem nàng làm nha hoàn thị tẩm riêng của mình, không tiếp thục mê muội với Hi Nhân nữa.

Tuy Mẫu Đơn cực kỳ căm ghét Trác Nhất Đao nhưng không thể không khuất phục trước sức mạnh của hắn.

Đến ngày nọ, nàng đang ở trong Viên Tử Lý tản bộ nhìn thấy Lãnh Trọng Hiên đang đi tới, ngọc thụ lâm phong khiến thần trí Mẫu Đơn chấn động, thầm nghĩ: « Nam nhân này thật anh tuấn »

Lãnh Trọng Hiên đối với nàng lại nhìn mà như không thấy, cứ thế mà đi lướt qua.

Mẫu đơn sửng sờ tại chỗ, bình sinh đây là lần đầu tiên có nam nhân không để ý tới sắc đẹp của nàng.

Hắn cứ thế mà đánh vào sự kiêu ngạo của nàng, khiến nàng muốn biết rõ thân phận của hắn nên vội tới chỗ Hi Nhân hỏi thăm.

" Người mà ngươi nói tới chắc chắn tám phần là Tam đương gia." Hi Nhân nghiêng đầu trả lời.

" Tam đương gia? Nhìn hắn rõ ràng là một nam nhân cực kì xuất sắc, vì cớ gì mà lại đi làm thổ phỉ cơ chứ?" Mẫu đơn khó hiểu hỏi lại.

" Ta cũng rất buồn bực a!" Hi Nhân nhún nhún vai, với lấy đóa hoa trên bàn ăn sống.

" Hi Nhân, ta thật sự rất hâm mộ ngươi, có thể trở thành thị thiếp của Tam đương gia." Mẫu Đơn không khỏi cảm thấy ghen tỵ trong lòng.

" Ta mới khinh thường cái danh phận thị thiếp của thổ phỉ." Hi Nhân khẩu thị tâm phi nói.

" Ngươi cùng Tam đương gia lúc làm chuyện đó, phải chăng ngài rất mãnh liệt?" Dù sao Mẫu Đơn cũng xuất thân chốn phong trần, đối với những chuyện này không chút ngượng ngùng.

Mẫu Đơn cứ như vậy trực tiếp hỏi thẳng, khiến cho cả 2 tai của Hi Nhân đều đỏ nhừ, ngập ngừng trả lời:" Ngươi...... Đừng cứ thản nhiên như vậy mà hỏi người ta! "

" Có phải hay không?" Mẫu Đơn tò mò đoán, vẫn lay lay cánh tay nàng, truy cứu câu trả lời cho bằng được mới thôi.

Cái loại chuyện này Hi Nhân đâu có biết nói thế nào? Nàng khó có thể thẳng thắn mở miệng:" Kỳ thật chúng ta...... Còn không có hoàn toàn làm xong chuyện đó, bởi vì...... Ta sợ đau......"

" Cái gì? Hắn còn không có cùng ngươi...... Sao có thể như vậy?" Mẫu Đơn ngạc nhiên.

" Là thật mà." Hi Nhân thẹn thùng không thôi.

" Nhưng mà các ngươi hàng đêm đồng sàng dị mộng, làm sao hắn có thể nhịn được?" Mẫu Đơn hồ nghi.

" Thì vậy nhưng đừng nói cho người khác biết đó." Hi Nhân khẩn trương dặn dò nàng.

" Yên tâm, ta sẽ không nói cho ai biết." Trong lòng Mẫu Đơn xuất hiện một ý tưởng kỳ lạ, nàng phải đem Lãnh Trọng Hiên kia đặt dưới thân nàng.

Mẫu Đơn vô tình mặc quần áo bạc sa với quần mỏng manh, loáng thoáng lộ ra một mảnh yếm hồng, thân hình nàng uốn éo đi tới phòng của Lãnh Trọng Hiên. Lãnh Trọng Hiên ngẩng đầu nhìn thấy, hắn đang cầm trong tay một quyển sách, cứ ngỡ là Hi Nhân tới.

" Mẫu Đơn cô nương, sao lại là ngươi?"

" Thật bất ngờ phải không?" Mẫu Đơn ngồi xuống bên cạnh hắn, cố ý để lộ một bên vai trần đầy phong tình, nhuyễn ngọc ôn hương hướng về hắn, kiều mị nói:" Đêm nay để Mẫu Đơn hầu hạ ngài, được không? "

Lãnh Trọng Hiên cau mày, không tiêu hóa nổi cái ý tưởng của nàng, lạnh lùng cự tuyệt:" Ngươi là người của Nhị đương gia, ta sao dám động tới ngươi?"

" Ngài không nói ta không nói, thì làm sao có người khác biết?" Mẫu Đơn vũ mị cười, đứng thẳng người lên, chậm rãi trút bỏ xiêm y trên người, đem thân hình hoàn mỹ của mình phô bày trước hắn.

Nàng tự tin rằng không có một nam nhân nào sau khi nhìn xong thân thể tuyệt đẹp của nàng lại không động tâm.

Hơn nữa Hi Nhân không thể thỏa mãn hắn, hắn giờ phút này nhất định là huyết mạch sôi sục, dục hỏa đốt người.

Mẫu Đơn kiều mị uốn éo thân mình ngồi lên trên đùi hắn." Tam đương gia, ngài không đưa thiếp lên giường sao? "

Lãnh Trọng Hiên đang muốn vất nàng xuống đất thì vừa đúng lúc Hi Nhân tiến vào, nhìn thấy cảnh này, khiếp sợ vô cùng.

" Các ngươi......" Sao Mẫu Đơn lại không một mảnh vải che thân ngồi trên người hắn, hai người họ tựa như đang giao hoan.

Lòng của nàng giống như bị người ta phóng trúng một mũi tên, hung hăng làm tổn thương nàng.

" Hi Nhân, ngươi nghe ta nói đã ......" Lãnh Trọng Hiên vội vàng đẩy Mẫu Đơn ra, cuống quýt giải thích.

Trên nét mặt nàng hiện lên cảm xúc lạnh như băng, vội vã quay đầu:" Thực xin lỗi, các ngươi tiếp tục đi......"

Hi Nhân nói xong cảm thấy rất đau đớn, đôi mắt đã bị một tầng lệ che phủ, đau lòng bỏ đi.

" Hi Nhân......" Lãnh Trọng Hiên vội vàng đuổi theo nàng nhưng lại bị Mẫu Đơn giữ chặt lại

" Tam đương gia, đừng để ý tới nàng, nàng vẫn còn là tiểu nha đầu, ngài nhìn ta xem, ta mới là hàng thật giá thật, chính là nữ nhân."

" Câm mồm, ngươi đúng là nữ hồ ly, không xứng để so sánh với Hi Nhân!" Lãnh Trọng Hiên ác độc mắng, ánh mắt sắc bén, âm trầm, quỷ quyệt giống như là sứ giả đến từ địa ngục, trực tiếp làm cho cả người nàng run sợ, vô cùng lạnh lẽo.

Dứt lời, hắn phẫn nộ mà đi ra khỏi phòng, đi tìm Hi Nhân.

Mẫu Đơn chưa bao giờ nhục nhã đến như vậy, cảm thấy cực kỳ mất mặt, tức giận vạn phần, cắn răng nghiến răng nói:

" Lãnh Trọng Hiên ngươi hãy chờ xem! "

Trở về phòng, không ai nhìn thấy nên nước mắt Hi Nhân cứ thế mà tuôn ra, nàng cảm thấy lòng mình đau như cắt, như bị một mảnh vỡ cứa vào, rất đau, rất đau.

Nàng vì cớ gì mà lại thương tâm, thống khổ? Thế này có nghĩa là gì chứ?

Chẳng lẽ nàng đã yêu hắn nên mới cảm thấy khổ sở tới vậy?

Trong đầu hiện lên hình ảnh Mẫu Đơn ở trong lòng hắn, càng nghĩ càng thấy lòng đau đớn đến mức không thể đứng dậy nổi.

" Hi Nhân......" Lãnh Trọng Hiên đã tìm tới, nàng nhìn thấy hắn như thấy mãnh thú hồng thủy, sợ hãi rúc vào góc giường, thân mình khẽ run.

" Ngươi đừng tới đây, tránh xa ta ra!" Nàng không muốn thấy hắn.

" Hi Nhân, ngươi hiểu lầm rồi......" Hắn ôm lấy thân hình của nàng, nàng kích động đấm lên ngực hắn, cực lực muốn tránh xa hắn.

" Buông ra ta, ngươi là ngụy quân tử, đại sắc ma......" Nàng liên tiếp mắng mỏ hắn.

" Hi Nhân nàng không cần xúc động như vậy!" Hắn trầm giọng nói:" Tật xấu lớn nhất của nàng chính là nàng quá mạnh mẽ, sự tình gì chưa hiểu rõ ràng cũng liền tự mình định luận, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta là đồ háo sắc sao? Nếu như thế chúng ta đã sớm phát sinh quan hệ."

Nàng im lặng cúi đầu, con ngươi đen tràn ngập mây mù."Nhưng ngươi cùng Mẫu Đơn......"

" Chính nàng ta đã tự trút bỏ xiêm y định câu dẫn ta, ta đang muốn đẩy nàng ra, ngươi vừa lúc tiến vào." Hắn nhẫn nại giải thích.

" Mẫu Đơn tự mình trút bỏ xiêm y để câu dẫn ngươi?" Nàng cao giọng hỏi, bán tín bán nghi.

" Vì sao lại không có khả năng đó? Ngươi không cần coi mọi người đều là người tốt, Mẫu Đơn dù sao cũng xuất thân chốn phong trần, tâm cơ nàng ta rất thâm trầm." Hắn nhân cơ hội này giảng cho nàng một bài học.

Hi Nhân cảm thấy đầu như tổ ong, một mảnh hỗn độn, nàng thật sự rất khó tưởng tượng, Mẫu Đơn làm sao có thể là một nữ nhân không biết liêm sỉ.

Thì ra ngày đó nàng ta cực lực hỏi thăm mọi chuyện của Lãnh Trọng Hiên hóa ra đã có ý niệm muốn cướp Lãnh Trong Hiên ở trong đầu.

Uổng phí nàng coi Mẫu Đơn là bằng hữu tri kỷ, ngay cả việc giường chiếu cũng nói cho nàng ta hay.

Thật sự là lòng người phản trắc!

" Hiện tại ngươi đã biết chuyện, còn giận ta nữa không?" Lãnh Trọng Hiên nâng cằm nàng lên, đôi môi nở nụ cười hấp dẫn mê hoặc nàng, khiến tâm hồn nàng bồng bềnh lơ lững. (Ishtar: đoạn này chém đấy, hehe)

" Ta......" Nàng há miệng định nói thì đã bị hắn ngăn lại, lưỡi hắn len lỏi lách vào miệng nàng như đang trừng phạt nàng, khiến nàng cứ trầm luân trong mê đắm.

Nụ hôn đó cứ triền miên kéo dài, hóa giải mọi hiểu lầm của nàng, khiến nàng an tâm ở trong lòng hắn.

" Về sau ngươi cứ như vậy mà ăn giấm chua, biết không?" Hắn bá đạo dùng lời nói giáo huấn nàng, hàm chứa sự ôn nhu, nhè nhẹ xâm nhập vào trong tâm tư nàng.

" Ân." Nàng mềm mại lên tiếng.

Ở bên kia, Mẫu Đơn bị Lãnh Trọng Hiên lạnh lùng cự tuyệt cảm thấy không cam tâm, ý nghĩ mượn đao giết người xuất hiện trong đầu.

Nàng cố ý nghênh tiếp Trác Nhất Đao, thi triển mị công đối với hắn, tuy nàng vô cùng chán ghét Trác Nhất Đao, nhưng ngoại trừ hắn ra, không ai có thể giúp nàng trả thù.

Mẫu đơn đem tất cả tuyệt kỹ ra câu dẫn Trác Nhất Đao khiến hắn còn tưởng rằng Mẫu Đơn lâu ngày đã nảy sinh tình cảm với hắn, dịu dàng nói:" Mẫu Đơn, nàng thực sự là đóa hoa đẹp nhất, từ ngày có nàng, ta liền trở nên sinh long sống hổ, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, cả đời ăn sung mặc sướng, không cần lo nghĩ, ta sẽ không bạc đãi nàng."

" Nhị đương gia, ngài phải làm chủ cho thiếp, thay thiếp trả mối hận này." Mẫu đơn kiều liên nói.

" Cái gì, ở sơn trại có người khi dể nàng hay sao?" Trác Nhất Đao chớp mắt hỏi.

" Có, ngài không biết đó thôi, Tam đương gia hắn ý đồ muốn phi lễ ta!" Nàng bày ra vẻ mặt vô cùng ủy khuất. (Ishtar: phi lễ với nàng ta mà nói chính là nàng ta đã dâng mỡ đến tận miệng mèo rồi mà anh LTH còn chê, thế là quá phi lễ rồi)

" Tên đó có Hi Nhân còn chưa đủ sao lại còn muốn cả ngươi?" Trác Nhất Đao giận dữ vô cùng, nộ khí ngất trời.

" Hắn còn nói hắn sớm muộn gì cũng xử lý ngài. Nhị đương gia không còn, chẳng phải hắn sẽ bắt thiếp hầu hạ hắn sao?" Mẫu Đơn cố tình bỏ đá xuống giếng, ở bên cạnh châm ngòi nổ.

" Hắn thật sự nói như vậy?" Trác Nhất Đao mặt nổi gân xanh, đùng đùng đứng dậy.

" Là thật mà! Ngài cần phải cẩn thận, hắn có thể gây bắt lợi cho ngài."

" Đáng giận!" Trác Nhất Đao một quyền đánh về phía cái bàn, phẫn nộ mà rời đi:" Ta đi tìm hắn hỏi cho ra lẽ."

Trác Nhất Đao nộ khí lao ra khỏi phòng, tìm đến Lãnh Trọng Hiên hỏi tội.

Khóe miệng Mẫu Đơn nhấc lên một mạt ý cười, vội vàng đuổi theo để xem kịch hay.

" Lãnh Trọng Hiên ngươi ra đây cho ta!" Trác Nhất Đao đứng trước cửa phòng hắn rống lên.

Từ trong phòng bước ra, Hi Nhân đối mặt với Mẫu Đơn liền thấy ánh mắt quỷ quyệt của nàng.

Lãnh Trọng Hiên tiến lên hỏi:" Nhị ca, có cái gì chuyện gì vậy? "

" Ta không phải Nhị ca của ngươi, trong mắt ngươi đâu có coi sự tồn tại cuả ta ra gì." Trác Nhất Đao không đầu không đuôi há mồm liền mắng.

Lãnh trọng hiên không rõ ý tưởng, nhưng là mắt thấy vẻ mặt khiêu khích của Mẫu Đơn, hắn nhất thời đoán được chính là nữ nhân này gây sóng gió.

" Nhị ca cũng đừng vì những lời sàm ngôn mà tin là thật." Hắn lãnh đạm trả lời.

" Tại sao? Ngươi không tiếp chiêu, thừa nhận ngươi phi lễ Mẫu Đơn?" Trác Nhất Đao tiến lên nắm lấy cổ áo hắn, hơi thở phẩn nộ phun cả nước bọt lên mặt hắn.

Lãnh Trọng Hiên không có chút hoảng loạn, không nhanh không chậm nói:

" Nhị ca chỉ sợ tính sai, là Mẫu Đơn đổ lỗi cho ta, chủ động hấp dẫn ta, điểm này Hi Nhân có thể chứng minh."

Trác Nhất Đao sửng sốt, liếc mắt nhìn thấy Hi Nhân, chờ đợi câu trả lời của nàng.

Hi nhân gật gật đầu:" Chính mắt ta trông thấy Mẫu Đơn tự mình thoát bỏ xiêm ý rồi ngồi lên người Tam đương gia."

" Là vì Tam đương gia đã xé rách xiêm y của thiếp, hung mãnh cưỡng đoạt thiếp." Mẫu đơn vội vàng biện giải cho mình.

Trác Nhất Đao xanh mặt, không biết nên tin tưởng bên nào? Nhưng là vô luận chân tướng ra sao, đều khiến hắn phát điên lên.

Lãnh Trọng Hiên xem xét biểu hiện của Mẫu Đơn, chất vấn nàng:

" Như vậy cuối cùng...... ta vì cớ gì mà không cưỡng bức ngươi? "

" Bởi vì...... Bởi vì Hi Nhân đi vào thấy." Ánh mắt Mẫu Đơn lóe lên.

Hi Nhân tiếp tục nói:" Đúng, ta thấy ngươi chủ động câu dẫn Tam đương gia." Nghĩ đến cảnh ấy, nàng vẫn không khỏi giận tới run người.

" Ngươi nói dối!" Mẫu đơn hét lên, nàng không ngờ Hi Nhân lại về phe Lãnh Trọng Hiên.

Trác Nhất Đao hết nhìn Mẫu Đơn rồi lại nhìn sang Hi Nhân, không biết ai là người nói dối.

Mẫu đơn chạy nhanh ra giả bộ dáng vẻ đánh thương, ôm lấy cánh tay của Trác Nhất Đao:" Nhị đương gia, bọn họ ở đây nói sai sự thật, ngài phải làm chủ cho thiếp! "

Trác Nhất Đao cảm giác đầu óc mơ hồ, rốt cuộc mọi chuyện sao lại như thế này?

Lãnh Trọng Hiên hừ lạnh một tiếng:" Mẫu Đơn, ngươi dùng chiêu này mượn đao giết người, không khỏi cho thấy ngươi rất không thông minh."

" Nhị đương gia, ngươi đừng trúng mưu kế của Mẫu Đơn, nàng là một nữ nhân không tốt, nhất định vì nàng không thể câu dẫn được Tam đương gia, trong tâm sinh ý trả thù, nghĩ muốn lợi dụng ngươi, trừ bỏ Tam đương gia." Hi nhân kích động nói, vì chuyện đó nàng đã từng một lần hiểu lầm Lãnh Trọng Hiên.

Trác Nhất Đao tin tưởng Hi Nhân sẽ không nói dối, bởi vì nàng không lý do nói dối, ánh mắt sắc bén, âm hiểm quét về phía Mẫu Đơn, thanh âm bao hàm sự tức giận:" Mẫu Đơn, không ngờ ngươi có thể làm cái chuyện bại hoại, không biết xấu hổ này! "

" Ta...... Ta không có......" Mẫu Đơn sợ tới mức phát run, nàng vạn lần không nghĩ chuyện này có thể tổn hại đến nàng.

" Theo ta trở về phòng!" Trác Nhất Đao thô bạo nắm lấy tóc nàng lôi đi, vẻ mặt thập phần hung ác.

Mẫu Đơn bị hắn cường bạo lôi đi, khủng hoảng vạn phần, không biết hắn vì sao lại đối xử tàn nhẫn với mình.

Hi Nhân mặc dù có ác cảm với nàng, nhưng nhìn thấy bộ dáng giận dữ của Trác Nhất Đao, không khỏi khiến nàng cũng đổ mồ hôi lạnh.

" Nàng ta có được an toàn hay không?" Hi nhân ngẩng đầu hỏi Lãnh Trọng Hiên, đáy lòng tự nhiên dự cảm thấy điềm xấu.

Lãnh Trọng Hiên bình tĩnh miêu tả:" Hại người không được, thành ra lại hại chính mình."

Ngày hôm sau truyền ra tin tức, Mẫu Đơn đã chết. Trác Nhất Đao thông báo với mọi người là nàng đã treo cổ tự vẫn, kỳ thật theo cảnh ngộ của nàng lúc đó, có thể thấy được nàng là bị người ta bức tử.

Hi Nhân sợ hãi quá độ, nửa ngày nói không nên lời.

" Thật là đáng sợ......" Thổ phỉ chính là sĩ phỉ, không có chút nhân tính nào.

" Lần này là Mẫu Đơn, lần sau không chừng chính là chúng ta, về sau làm việc gì cũng phải cẩn thận một chút." Lãnh Trọng Hiên trầm ngâm nói.

" Quả thực là vô thiên vô pháp! Mẫu Đơn chết thảm quá." Hi Nhân kích động nói, bàn tay nắm chặt lại.

" Trác Nhất Đao là người đầy thủ đoạn, tất cả mọi chuyện thâm độc đều có thể làm, Mẫu Đơn chính là bài học cho chúng ta." Lãnh Trọng Hiên tư lự nghĩ về tương lại của bọn họ.

Sơn trại có hắn như rồng đàm hổ huyệt, tạm thời coi như vẫn giữ được tính mệnh.

" Trác Nhất Đao là kẻ xấu xa, nhất định hắn sẽ không được chết tử tế." Hi Nhân không ngừng mắng.

Nàng tâm địa thiện lương, đơn thuần, không biết lòng người hiểm ác, hắn hàm chứa đầy thâm ý nhìn nàng, biết rõ lúc này không nên cùng nàng nảy sinh tình ý, nhưng tâm tư hắn dù đã được võ trang tốt tới đâu cũng bị sự mềm mại của nàng làm cho tan rã.

Hắn không muốn khi nàng ở tại sơn trại này bị thương tổn chút nào, nhưng mà người tính không bằng trời tính, hắn cũng không có khả năng bảo hộ cho nàng cả đời.

Có lẽ hắn nên chấm dứt nhiệm vụ lần này sớm một chút.

" Ngươi đang nghĩ gì thế?" Hi Nhân hướng đôi mắt trong vắt nhìn lại, phát hiện hắn vẫn đang đăm chiêu nhìn mình.

" Không có gì." Hắn cười cười, thân thủ vỗ về nàng, vẻ mặt tràn ngập yêu thương.

Một loại cảm xúc mơ hồ như hạnh phúc len lỏi trái tim nàng, nàng có thể cảm nhận được chắc chắn là hắn thích nàng, chỉ là không hiểu vì sao hắn lại phải o bế tình cảm này?

Hi Nhân bất chợt muốn chạm vào hắn, bàn tay mềm mại áp lên mặt hắn.

" Ngươi muốn làm gì?" Hắn nắm lấy tay nàng bất an hỏi.

Nàng thản nhiên cười:" Tiếp tục hoàn thành chuyện lần trước......"

" Không được......" Trời đất, tay kia của nàng đang vuốt ve hạ thân hắn.

Hắn khó lòng kiềm chế, mặt đỏ lên, nàng ngẩng đầu hỏi hắn:

" Ngươi thành thật nói cho ta, lúc Mẫu Đơn câu dẫn ngươi, nơi này của ngươi có phản ứng hay không? "

" Không có." Lãnh Trọng Hiên không ngờ rằng nàng sẽ hỏi như vậy.

" Gạt người!" Nàng không tin nên đã quyết định hành động, có lẽ muốn chứng minh chính mình so với Mẫu Đơn cũng có mị lực. Nàng đem chính mình hướng về phía hắn, khiến cho nhiệt độ thân hắn tăng lên, ôm lấy thân nàng trụ lại.

Hắn cuồng nhiệt hôn nàng khiến nàng tựa hồ như không còn hơi thở.

" Là ngươi tự tìm đến đấy nhé......" Hắn mềm mại nói bên tai nàng, nhẹ nhàng cắn nàng, gương mặt tuấn mỹ của hắn ửng đỏ.

" Dừng lại......" Nàng thở gấp, đôi tay nhỏ bé của nàng chống lên ngực hắn, bắt đầu hối hận chính mình lại đi chọc tổ ong.

Nam nhân đích thực dễ dàng bị kích thích, nàng kịch liệt ngọ nguậy người bên dưới hắn để thoát ra, hắn cũng không dễ dàng buông tha nàng, lấy tay xé bỏ cái yếm của nàng, để lộ ra bộ ngực dầy đặn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, thậm chí cúi người xuống hôn khắp thân nàng, để lại vô số dấu vết, như đóng dấu nàng là của hắn.

Dưới sức mạnh của hắn, nàng xụi lơ không chống cự nữa, để cho hắn làm gì thì làm. Lãnh Trọng Hiên nhìn bộ dáng nhộn nhạo xuân tình của nàng, trong lòng rất muốn nàng, chính là ý niệm trong đầu vừa tới, hắn thật sự không nên ở sơn trại này mà cưỡng đoạt nàng, nếu là ngày sau hắn không thể bảo hộ cho nàng, chẳng phải đã gây thương tổn lớn cho nàng hay sao.

Hắn không thể ích kỉ như vậy. (TT__TT thế là hết hot rồi)

Lãnh Trọng Hiên cố kiềm chế dục hỏa trong mình, chậm rãi giúp nàng mặc lại quần áo, động tác cực ôn nhu khi giúp nàng mặc lại yếm, bàn tay ngăm đen cùng làn da trắng nõn của nàng thật tương phản.

" Ngươi làm sao vậy?" Hi Nhân ngồi trong lòng hắn hỏi.

Hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng." Không có việc gì......"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)