Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Em Được Không? - Chương 10

Yêu Em Được Không?
Trọn bộ 11 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


"Tiểu mĩ nữ, cô rốt cuộc cũng đã đi làm, công ty không có cô, quả thật sắp đóng cửa." Vạn Đại Phú khóc thét với Lam Nguyệt, thuận tiện ôm cô một cái.

"Vại Đại Phú, anh đang làm cái gì, buông tay ra. !" Mạnh Thừa Kiệt ở bên cạnh, như hổ rình mồi cảnh báo.

Hà Tư Ngâm ngồi ở vị trí của mình, tuy làm bộ bận rộn, nhưng vẫn vảnh tai để ý.

"Ôm chút có sao đâu." Vạn Đại Phú miệng nói vậy, tay vẫn nhanh chóng bỏ xuống, trăm ngàn không nên chọc đến đàn ông đang ghen.

"Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, công ty tuyệt đối không vì tôi mà đóng cửa." Lam Nguyệt cười, khuôn măt nhỏ nhắn hồng lên đầy hạnh phúc, mang bộ dạng của người đang trong thời kỳ tình yêu nồng cháy.

Cô dù muốn bỏ, cũng không thể nói đi là đi, ít nhất cũng phải đợi đến khi Vạn Đại Phú tìm được kế toán thích hợp, cô bàn giao công việc xong mới có thể yên tâm rời khỏi công ty.

"Cô là tài vụ đại thần, là người quan trọng nhất công ty, cô không có ở đây, tiền lương không ai phát, ngân hàng cũng không có người giao dịch, ngay cả nhà cung cấp tới cũng không có người xuất hóa đơn, cô nói công ty có thể không đóng cửa không?"

"Ưm.... Lão đại, tôi và Thừa Kiệt đã thương lượng qua, tôi muốn nghỉ việc, đợi anh tìm được người tôi lập tức sẽ đi." Thấy Vạn Đại Phú để ý tới cô như vậy, khiến cô cũng không thể không xấu hổ khi nói đến chuyện nghỉ việc.

"Không được!" Vạn Đại Phú không suy nghĩ cự tuyệt."Cô là kế toán tốt nhất của tôi, luôn làm việc cẩn thận, còn thường nửa đêm chạy tới tăng ca, không ai có thể quen thuộc với chuyện tài vụ của công ty hơn cô, cô đi rồi, tôi làm sao bây giờ?" Vạn Đại Phú lớn giọng, cố ý nói cho toàn công ty nghe, khiến mọi người biết anh rất coi trọng Lam Nguyệt.

"Tôi cho anh biết, tôi và Lam Nguyệt anh chỉ có thể chọn một người ở lại, muốn tôi hay muốn cô ấy?" Mạnh Thừa Kiệt khiến Vạn Đại Phú lâm vào bế tắc, thuận tiện kéo cả Vạn Đại Phú và Lam Nguyệt vào phòng họp.

Đóng cửa lại mới bắt đầu nói chuyện.

Anh và Lam Nguyệt sau khi kết hôn, vợ chồng không thể cùng làm việc ở một công ty, huống hồ lại từng có chút hiểu lầm, anh không muốn Lam Nguyệt không thoải mái.

Vạn Đại Phú kêu to, "Mạnh Thừa Kiệt, cậu dám uy hiếp tôi?" Anh lại nhìn ý cười trong mắt Lam Nguyệt."Khoan.... Chẳng lẽ hai người chuẩn bị có hỉ sự?"

"Đúng, Lam Nguyệt đồng ý gả cho tôi, anh chờ làm tổng chiêu đãi đi!" Mạnh Thừa Kiệt cười hạnh phúc đến thỏa mãn.

"Không công bằng, thật sự không công bằng, cậu vừa về đã mang kế toán của tôi đi, sớm biết thế tôi đã ra tay trước." Vạn Đại Phú cố ý la hét, kỳ thật trong lòng thấy vui mừng cho Mạnh Thừa Kiệt.

"Cho dù biết, Lam Nguyệt cũng sẽ không thích anh." Giờ đây, Mạnh Thừa Kiệt tự tin tràn đầy.

"Còn nửa tháng nữa là đến tết, Lam Nguyệt, cô đợi sau tết, chờ tôi tìm được người, tôi sẽ phát cho cô một tháng tiền thưởng cuối năm."

"Ai cần tiền thưởng cuối năm của anh!" Mạnh Thừa Kiệt hắt cho Vạn Đại Phú một gáo nước lạnh.

Lam Nguyệt chỉ cười, trên khuôn mặt hiện ra hai má lúm đồng tiền, ngay cả mắt cũng lấp lánh ý cười.

"Oa~~ Cậu là một cổ đông, sao lại có thể làm như thế? Nếu công ty không có người làm, người chết đầu tiên là cậu!"

Lam Nguyệt hoài nghi nhìn Mạnh Thừa Kiệt, cô vẫn nghĩ anh chỉ làm việc cho Vạn Đại Phú, không nghĩ tới anh lại là một cổ đông?

"Lam Nguyệt, đừng hiểu nhầm, anh chỉ là một cổ đông nhỏ." Mạnh Thừa Kiệt vội vàng giải thích, sợ cô không vui.

"Lam Nguyệt, đừng nghe cậu ta, cậu ta là một cổ đông lớn." Vẻ mặt Vạn Đại Phú như nói "Cậu dám làm khó dễ tôi".

"Thừa Kiệt, chúng ta tối về nói chuyện." Cô lơ đễnh nhún nhún vai, dù sao anh cũng sẽ nói. Cô còn chút chuyện cần giải quyết, giải quyết xong sớm, cô có thể về sớm.

Mạnh Thừa Kiệt dùng khuỷu tay huých mạnh vào bụng Vạn Đại Phú."Đại Phú chết tiệt, anh muốn hại chết tôi hả! Lam Nguyệt còn chưa biết việc này."

"Oa a! Ngay cả chuyện này cậu cũng giấu cô ấy?"

"Không phải giấu cô ấy, mà cô ấy không hỏi, tôi cũng không định nói."

"Cô ấy nếu biết cô ấy đang gả cho một ông chồng đáng giá hàng ngàn vạn, cô ấy nhất định rất vui vẻ."

"Lam Nguyệt không phải loại người như vậy." Mạnh Thừa Kiệt trừng mắt liếc Vạn Đại Phú.

"Tôi biết, cũng chỉ có Lam Nguyệt của cậu là tốt nhất thế giới." Vạn Đại Phú tức giận vẫy vẫy tay, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi thôi!

Mạnh Thừa Kiệt nở nụ cười, tối hôm qua triền miên làm anh càng xác định."Đương nhiên, cô ấy là độc nhất vô nhị."

Trở lại chỗ ngồi, Lam Nguyệt yên lặng mở máy tính, dù sao cũng vừa có chuyện với Hà Tư Ngâm, giả vờ như không có gì xảy ra, đối với cô rất khó.

Nhưng thật ra Hà Tư Ngâm lại trực tiếp đến bên cạnh Lam Nguyệt.

"Cậu và giám đốc rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Ai cũng có lòng hiếu kỳ, Hà Tư Ngâm muốn lấy được ít thông tin.

"Không có gì, tôi đã nói với lão đại sẽ nghỉ việc." Lam Nguyệt nhẹ nhàng bâng quơ nói sang chuyện khác.

"Lam Nguyệt, cho mình giải thích chuyện ấy, đây là nhận thức bất đồng, cậu không cần nghỉ việc, như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm là mình bức cậu đi."

"Cậu không phải là trọng điểm, trọng điểm là tôi và giám đốc kết hôn, anh ấy không muốn tôi tiếp tục làm việc ở đây." Dù sao anh cũng thuộc hàng quản lý, cô ở đây sẽ không còn được đối xử giống như trước, thật sự không thích hợp ở lại.

"Cậu và anh ấy sao lại như thế? Cậu tuy rằng đã ly hôn, nhưng hai người không thể phát triển nhanh như vậy?! Chẳng lẽ cậu và giám đốc trước đây đã kết hôn, sau ly hôn?" Hà Tư Ngâm đến nay vẫn không thể tin cô không có chút cơ hội nào, thua hoàn toàn.

"Tôi không cần giải thích với cậu, cậu muốn biết cái gì, tự đi hỏi giám đốc đi!" Lam Nguyệt quẳng vấn đề cho Mạnh Thừa Kiệt, sau đó bắt đầu xử lý nốt công việc đêm qua chưa làm xong.

Cô đã vất vả bốn năm, giờ mọi chuyện để anh chịu trách nhiệm, cô không bao giờ muốn vì chuyện này mà phiền lòng nữa.

*

Mạnh gia có thể nói là nhà học giả.

Bố là giáo sư đại học, mẹ là cô giáo dạy tiểu học, con trai cả là bác sĩ, con trai thứ là luật sư mà ngay cả Mạnh Thừa Kiệt chuyển sang bên nghệ thuật cũng không thua kém gì về học vấn, khi anh vừa về nước, không nói đến chuyện trở về nhà, ngược lại tự mình chuyển ra ngoài.

Chỉ là anh không chuyển đi quá xa khỏi bố mẹ, mà là ở trong cùng một tòa chung cư, vừa gần lại vừa có chút khoảng cách, cho thấy quan hệ giữa anh và bố mẹ khá xa cách.

Nhân dịp ngày nghỉ Tết, Mạnh Thừa Kiệt đưa Tiểu Kiệt và Lam Nguyệt về gặp bố mẹ mình.

Với hai người bố mẹ gương mẫu, quan niệm đạo đức vẫn còn bảo thủ, nếu để họ biết, anh và Lam Nguyệt vì nhất thời kích tình mà sinh ra Tiểu Kiệt, ấn tượng về Lam Nguyệt trong mắt họ chỉ sợ sẽ giảm đi không thể cứu vãn.

Vì tương lai, anh và Lam Nguyệt trước đó bàn bạc, nói khi còn làm việc ở Quan Toàn, hai người từng có thời gian ngắn hẹn hò qua lại, anh xuất ngoại mà không biết Lam Nguyệt mang thai, sau này do duyên phận mà gặp lại nhau ở Đạt Văn.

Lam Nguyệt cũng đồng ý với cách giải thích của Mạnh Thừa Kiệt, dù sao "tình một đêm" cũng là một từ khó chấp nhận đối với bậc trưởng bối, cô nếu còn muốn bước chân vào Mạnh gia, tốt nhất không nên chọc cho các trưởng bối không vui.

Bởi vậy ông bà Mạnh đều biết con trai út hôm nay dẫn con dâu về, còn mang theo một đứa cháu nội ba tuổi.

Người Trung Quốc vô sau vì đại, hai thằng con lớn đến giờ còn chưa chịu kết hôn, chứ đừng nói có cháu bế, khiến hai ông bà Mạnh vừa biết có cháu nội, vui như trúng số, hơn nữa đứa cháu nội đứng trước mặt họ lại giống như phiên bản của thằng con trai út, khiến họ vui vẻ cười không ngừng.

"Tiểu Kiệt, chào ông bà nội đi." Lam Nguyệt ngồi xổm bên cạnh con, dạy con.

"Cháu chào ông nội, bà nội." Tiểu Kiệt lễ phép cúi đầu mỉm cười.

"Tiểu Kiệt ngoan lắm, nhà chúng ta giờ có hai Tiểu Kiệt, về sau sẽ gọi bố con là Đại Kiệt." Bà Mạnh nhìn cháu nội, vội vàng ôm Tiểu Kiệt vào lòng.

"Tiểu Kiệt, đây là bác cả, đây là bác hai." Mạnh Thừa Kiệt chỉ hai người anh trai đang ngồi cạnh nhau trên sofa.

Người nhà họ Mạnh đều được di truyền đôi lông mày dày và ánh mắt thâm thúy, chẳng qua về phần diện mạo, lại tản ra chút bất đồng.

Mạnh Thừa Kiệt ôn nhu hiền lành, con trưởng là họ Mạnh cương nghị uy nghiêm, con thứ khôn khéo thông minh, mỗi người mỗi vẻ, lại đều mê người như nhau.

"Cháu chào bác cả, chào bác hai." Tiểu Kiệt nghe lời chào.

Quan hệ vốn xa cách, vì đứa cháu nội, mà hóa giải được khúc mắc nhiều năm.

Người một nhà vừa ăn vừa nói chuyện, ông Mạnh - người đứng đầu một nhà, nghiêm khắc lạnh nhạt, vội vàng đút cơm cho cháu nội, làm cho Lam Nguyệt vừa tới Mạnh gia cũng xấu hổ không kịp thích ứng.

Tiếng nói ồn ào của Tiểu Kiệt, làm cho không gian vốn lạnh lẽo lại tràn ngập tiếng cười.

Sau khi ăn uống no, ông Mạnh nói: "Tiểu Kiệt là cháu nội nhà họ Mạnh chúng ta, sao có thể mang họ người khác? Thừa Đạt là luật sư, con nghĩ cách đi." Tuy rằng ông Mạnh đã biết rõ chuyện, nhưng cũng không thể chấp nhận chuyện cháu nội mang họ người khác.

"Bố, ý con và Lam Nguyệt là, Tiểu Kiệt vẫn mang họ Chu, dù sao, lúc trước nếu không có Chu gia giúp đỡ, Lam Nguyệt không thể sinh được Tiểu Kiệt, thậm chí có thể bị đuổi khỏi nhà, mọi chuyện đều là nhờ Chu gia. Chu gia đối với Tiểu Kiệt như người một nhà, hơn nữa Tiểu Kiệt cũng gọi họ một tiếng ông nội, bà nội, cho nên...." Mạnh Thừa Kiệt nhìn sắc mặt bố càng lúc càng đen lại.

"Không được! Sao lại có chuyện đó, không nói đến liệt tổ liệt tông, bằng hữu thân thích hỏi, anh muốn tôi nói thế nào?" Ông Mạnh quyết tâm cự tuyệt, khiến Lam Nguyệt thấy khó xử.

Nói gì thì Lam Nguyệt cũng không thể qua sông rút ván, huống hồ ông Chu và bà Chu yêu thương Tiểu Kiệt như vậy, cô dũng cảm nhìn ông Mạnh nói: " Bác Mạnh, cháu xin lỗi, Tiểu Kiệt là do cháu và Chu gia cùng nhau nuôi lớn, không có Chu gia cũng không có cháu và Tiểu Kiệt, ngày đó Tề Vĩ cho Tiểu Kiệt một thân nphận, khiến cháu và Tiểu Kiệt không phải chịu áp lực từ bên ngoài, hai bác Chu đều coi Tiểu Kiệt như cháu ruột, cho nên, cháu không thể lấy Tiểu Kiệt khỏi Chu gia như vậy, mong bác đồng ý, sau khi cháu và Thừa Kiệt kết hôn, sẽ sinh một đứa bé mang họ Mạnh." Cô lấy hết dũng khí nói, đến câu cuối cùng đột nhiên đỏ mặt.

Mạnh Thừa Kiệt ngạc nhiên nhìn cô, thì ra tiểu mỹ nữ của anh cũng không nhát gan như anh tưởng tượng.

"Nếu bác nhất quyết phải sửa họ Mạnh cho Tiểu Kiệt?" Ông Mạnh nheo nheo mắt hỏi.

"Vậy thật có lỗi, cháu sẽ không thể gả cho Thừa Kiệt, cháu tình nguyện cùng Tiểu Kiệt sống như vậy." Cô hơi cúi đầu.

Lúc này, đại luật sư Mạnh Thừa Đạt lên tiếng, "Bố, Tiểu Kiệt là do Lam Nguyệt và Chu Tề Vĩ sinh ra trong quan hệ hôn nhân hợp pháp, là con hợp pháp được pháp luật bảo hộ, nếu Thừa Kiệt muốn đổi họ của Tiểu Kiệt, theo luật tố tụng con ngoài giá thú, phải đưa ra chứng cứ xác thực, chẳng những phải chứng minh quan hệ giữa nó và Lam Nguyệt, còn phải dẫn Tiểu Kiệt đi giám định AND, nếu Lam Nguyệt không đồng ý, Thừa Kiệt không thể lén đưa Tiểu Kiệt đi làm giám định....."

"Đừng nói nhiều thuật ngữ như vậy, mau nói kết luận đi." Ông Mạnh không kiên nhẫn cắt ngang lời đứa con thứ.

"Ý con là, trừ khi đi pháp viện rung chuông kiện cáo, sử dụng đến pháp luật, mới có thể đổi họ cho Tiểu Kiệt, nhưng cũng cần Lam Nguyệt phối hợp. Bố không phải muốn cho toàn thế giới biết chuyện lộn xộn này chứ?" Mạnh Thừa Đạt lộ ra ánh mắt khôn khéo dưới cặp kính mắt.

Ông Mạnh cau mày, sau đó trầm tư, nhưng trong lòng đã có chút lùi bước.

"Tốt lắm! Lam Nguyệt mới ngày đầu đến nhà, nói này nói nọ, mấy người dọa con dâu và cháu nội của tôi chạy mất, tôi không tha cho các người." Bà Mạnh vội chạy ra hòa giải.

Lam Nguyệt liếc mắt nhìn Mạnh Thừa Kiệt bên cạnh, không phải cô không muốn tiếp tục ở trong nhà này, mà không khí đã có chút ngưng trọng.

Mạnh Thừa Kiệt hiểu ý cô, mở miệng nói: "Bố, xin bố thành toàn cho con và Lam Nguyệt, giờ con phải đưa Tiểu Kiệt và Lam Nguyệt về nhà, cũng khuya rồi, Tiểu Kiệt phải đi ngủ."

Trước đó một chút còn chạy nhảy vui vẻ, giờ đã nằm yên trong lòng mẹ, ánh mắt xinh đẹp lộ ra vẻ buồn ngủ.

"Được, mau đưa Tiểu Kiệt về ngủ, trẻ con không nên thức đêm, không tốt." Bà Mạnh thúc giục, cũng không muốn khiến quan hệ giữa chồng và con càng lúc càng thêm xa cách.

Mạnh Thừa Kiệt ôm Tiểu Kiệt, nắm tay Lam Nguyệt, từ tầng năm trở về tầng chín.

Sau khi Tiểu Kiệt ngủ ngon lành trên giường, họ mới trở lại phòng khách.

"Nếu bố anh nhất quyết?"

"Nếu bố anh nhất quyết?"

Hai người đồng thời hỏi, khiến họ đồng loạt cười ra tiếng.

"Anh nói trước đi."

Anh kéo cô ngồi xuống ghế sofa, nắm chặt tay cô, chân thành nhìn cô, "Anh hy vọng em không bị bố anh ảnh hưởng, bất luận bố anh nói gì, anh đều tôn trọng quyết định của em, anh cưới em là do anh quyết định, không ai có thể thay đổi quyết định của anh, em đừng có nói là không gả cho anh nữa." Anh bị lời nói vừa rồi của cô dọa.

"Em mới là lo lắng anh sẽ nghe lời bố, nhất định bắt Tiểu Kiệt đổi họ, em sẽ không biết phải làm sao." Cô hơi cúi đầu xuống.

"Anh sẽ không làm vậy, anh không phải người vong ơn bội nghĩa, anh còn định sắp xếp thời gian mời Tề Vĩ và Mạn Ny ăn cơm, hy vọng họ có thể thay đổi suy nghĩ về anh, anh hy vọng bạn tốt của em, cũng sẽ trở thành bạn tốt của anh."

"Có thể, họ đều rất tốt, chỉ là Mạn Ny rất giống Lam Tinh, Mạn Ny thuộc loại người có thù báo thù, có ơn trả ơn, rất có phong thái hiệp nữ; mà Lam Tinh lại nghĩ gì nói ấy, thường không khống chế được mình."

Mạnh Thừa Kiệt cười lớn, "Khó trách Chu Tề Vĩ và Đỗ Mạn Ny là một đôi, một đại hiệp và một nữ hiệp!"

"Trước đây, ba người họ đều bảo vệ cho em...."

Cô ghé vào tai anh kể lại chuyện thời thơ ấu, đến đêm cô rúc vào người anh ngủ....

Anh ôm Lam Nguyệt, đặt nằm xuống bên trái Tiểu Kiệt, cẩn thận đắp chăn cho hai mẹ con, sau đó lấy một chiếc chăn bông khác, nghiêng người nằm bên phải Tiểu Kiệt.

Sau Tết, anh sẽ trang hoàng lại nhà.

Tuy rằng nửa năm trước mua phòng này, có mời người thiết kế, nhưng đều là thiết kế theo sở thích của một người đàn ông độc thân.

Giờ có thêm một lớn một nhỏ, chẳng những phải có phòng trẻ con cho Tiểu Kiệt, không gian phải thật an toàn, đổi lại những đồ nội thất; phòng bếp cũng phải thiết kế lại, không thể chỉ có mỗi ấm đun nước.... Ngay cả giường ngủ cũng phải thay.

Rất nhiều việc, anh càng nghĩ càng thỏa mãn.

Nắm bàn tay nho nhỏ mập mập của Tiểu Kiệt, cảm thấy lòng dạt dào ấm áp.

Anh là một người đàn ông hạnh phúc, không hề phải trả giá lớn nào lại có được hiện tại tốt đẹp như vậy.

Anh nhất định sẽ quý trọng sự ban thưởng của số phận.

Anh nhất định sẽ làm cho hai người đang say ngủ, vĩnh viễn hạnh phúc.

Anh âm thầm thề với lòng.

*

"Lam Nguyệt, cậu thật sự phải gả cho hắn?"

Trong phòng khách Lam gia, Đỗ Mạn Ny, Chu Tề Vĩ, Lam Tinh ngồi nghiêm chỉnh, chuẩn bị khảo vấn Mạnh Thừa Kiệt, mà người đầu tiên làm khó dễ là Đỗ Mạn Ny.

Đỗ Mạn Ny hai tay khoanh trước ngực, tuy ánh mắt nhìn đại soái ca, miệng lại nói không chút lưu tình.

"Nếu không có vấn đề gì, thì cứ vậy đi?" Nhận được ánh mắt của Mạnh Thừa Kiệt, Lam Nguyệt vội vàng sửa lại, "Sau đợt Tết, mình và Thừa Kiệt sẽ mời mọi người uống rượu mừng."

"Lam Nguyệt, soái ca tuy rằng có khuôn mặt đẹp, nhưng cũng rất hoa tâm, cậu không sợ anh ta bắt cá hai tay sao? Tìm mấy cô em gái trẻ đẹp?" Đỗ Mạn Ny không ngừng bắn phá.

"Mạn Ny, đàn ông muốn bắt cá hai tay, ngay cả Tề Vĩ cũng có thể bắt cá hai tay." Mạnh Thừa Kiệt câu đầu tiên đã đổ lên đầu bạn trai Đỗ Mạn Ny.

"Này này này, anh muốn kết hôn với Lam Nguyệt, không phải tôi muốn lấy Lam Nguyệt, đừng có đổ vào người tôi, huống hồ, tôi lấy thân phận cảnh sát thề, cả đời này chỉ trung thành với Mạn Ny." Chu Tề Vĩ vội vàng giơ tay lên thề, chỉ sợ chiến hỏa kéo sang người hắn.

"Mạnh Thừa Kiệt, hiện tại đang nói chuyện anh và Lam nguyệt, huống hồ tôi còn chưa đồng ý lời cầu hôn của Chu Tề Vĩ, anh ta muốn bắt cá hai tay hay không liên quan gì đến tôi."

"Mạn Ny...." Chu Tề Vĩ suy sụp, quả thật gian khổ.

"Chị, chị nhất định phải gả luôn đi!" Nhưng Lam Tinh lần này thật sự sảng khoái đồng ý.

Lam Nguyệt kinh ngạc nhìn Lam Tinh thay đổi thái độ, kích động nói: "Cám ơn em, em gái."

"Dù sao chị cũng không phải không thể li hôn, chỉ cần anh ta dám lăng nhăng, chị lúc nào cũng có thể đưa Tiểu Kiệt về nhà, cửa nhà Lam gia vĩnh viễn mở ra với chị." Lam Tinh vẫn không thích đàn ông da mặt dày, nhưng vì chị yêu hắn, nên cũng không có cách nào khác.

Nghe thấy em gái nói vậy, Lam Nguyệt chỉ có thể cười khổ, mọi người hiểu lầm Mạnh Thừa Kiệt quá sâu.

"Lam Tinh, em yên tâm, anh sẽ đối xử với Lam Nguyệt thật tốt, anh và Lam Nguyệt mong có thể nhận được sự chúc phúc của em, dù sao em cũng là em gái duy nhất của cô ấy."

May mà người lớn hai nhà, lại thêm bố Mạn Ny, bốn vị ông bà nội dẫn Tiểu Kiệt đang ca hát ra, bằng không Mạnh Thừa Kiệt khó có khả năng chống đỡ.

"Mạnh Thừa Kiệt, tôi biết anh khó xử, anh em chúng tôi sẽ đứng về phía anh." Chu Tề Vĩ kéo Mạnh Thừa Kiệt, như vậy lần sau khi hắn muốn kết hôn với Mạn Ny, mới có thể có nhiều phiếu tán thành hơn.

Đỗ Mạn Ny trừng mắt liếc bạn trai, "Mạnh Thừa Kiệt, thật ra chúng tôi đều mong Lam Nguyệt hạnh phúc, dù sao cô ấy khổ sở nhiều năm như vậy, ngay cả yêu đương cũng chưa từng, đã trở thành mẹ, chúng tôi đều rất đau lòng."

"Tôi biết, mấy năm qua nếu không nhờ mọi người, tôi và Lam Nguyệt cũng không có ngày hôm nay, nên cô và Tề Vĩ mãi mãi vẫn là mẹ và bố của Tiểu Kiệt, tôi thật tình cám ơn hai người."

"Đây vẫn chưa đủ, Tiểu Kiệt còn phải nuôi tôi lúc già, tôi không định sinh con."

"Em không sinh, anh làm sao bây giờ?" Chu Tề Vĩ gượng cười thành tiếng.

Đỗ Mạn Ny trừng mắt liếc Chu Tề Vĩ, cô không muốn bàn chuyện này ở đây, cô chuyển đề tài nói với Lam Nguyệt: "Cũng cho biết, mình muốn làm phù dâu." Đỗ Mạn Ny cướp lời.

"Anh sẽ là phù rể." Chu Tề Vĩ bổ sung.

"Này, vậy còn em?" Lam Tinh hỏi.

"Em có thể làm tổng chiêu đãi(1)!" Đỗ Mạn Ny nói.

"Chị Mạn Ny, sao có thể bắt một cô gái nhỏ làm tổng chiêu đãi?" Lam Tinh không phục kháng nghị.

"Vậy em có thể giúp cô dâu lấy thứ này thứ nọ...."

Chưa từng có việc vui như vậy, họ bắt đầu thích thú bàn bạc chi tiết về đám cưới.

"Em nghĩ chụp ảnh nhất định phải làm thực thực một chút, không nên biến hóa linh tinh." Lam Tinh chán ghét nói.

"Làm ơn đi, cả đời mới có một lần, không chụp đẹp sao được, nếu như vậy, thà lấy máy của mình tự chụp là xong." Đỗ Mạn Ny phản đối.

Lam Nguyệt ở bên cạnh căn bản không xen vào được, giống như kết hôn không phải cô mà là Lam Tinh và Mạn Ny.

Cô và Mạnh Thừa Kiệt nhìn nhau cười, không sao cả! Dù sao họ cũng không quan trọng vấn đề lễ tiết, có người bên ngoài giúp họ, họ vô cùng thoải mái.

Chú thích:

(1) Đơn giản là hoạt náo viên ^^

——— ——————-

Hết chương 10


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-11)