Vay nóng Homecredit

Truyện:Niệm Bồ Công Anh - Chương 20 (cuối)

Niệm Bồ Công Anh
Trọn bộ 20 chương
Chương 20 (cuối)
Minh châu viên mãn
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)

Siêu sale Lazada


Nguyệt viên rồi khuyết thảo nguyên bao la vẫn lộng gió thổi bay bồ công anh về phương xa. Huyền Minh Cung dưới tình huống quỷ dị của Minh Vương và sự mất tích bí ẩn của tiểu vương phi ngày ngày trôi qua ảm đạm.

Xuân đã đi qua, hạ cũng đã tàn, mùa thu cỏ cây đã ngả sang màu vàng huy hoàng. Không khí mát mẻ hơn so với mùa hạ nhưng trên thảo nguyên vốn ít mây mưa vẫn còn âm ỷ mang cái nóng từ lòng đất. Thế mà một đêm đầu thu mây đen vần vũ che khuất viên nguyệt, một hạt trong suốt từ trời cao rơi xuống thấm vào đất khô. Nhanh chóng hằng hà sa số khéo theo mưa giông, sấm giật vang trời khiến người người sợ hãi. Huyền Minh Cung địa thế vững chắc không bị mưa giông tàn phá nhưng thiên tai bất ngời kẻ nào lại không e ngại. Nên mọi người trong cung nhanh chóng đóng cửa trong phòng trốn mưa.

Trúc cùng trượng phu của nàng là một đường chủ trong cung cũng tắt đèn đi ngủ sớm. Nhưng ánh chớp loang loáng bên ngoài khiến nàng mất ngủ, tâm thần không an giống như xắp xảy đến chuyện gì đó. Trở mình đến lần thứ tư, xoay người nhìn trượng phu ngủ như lợn chết bên cạnh nàng hận cấu hắn một cái lỳ gì nàng mất ngủ mà hắn lại ngủ ngon lành.

"Á có thích khách" Trượng phu của Trúc bị ăn đau bật giật hốt hoảng tìm binh khí.

"Thích khác gì chứ, là ta"

"Nương tử a, nửa đêm không ngủ còn muốn mưu sát chồng."

"Ta mất ngủ lý gì ngươi được ngủ"

"Vậy a, vậy chúng ta làm chút chuyện để nàng dễ ngủ" Trượng phu của Trúc liền hóa sói. Khi nhiệt huyết dâng trào gần bùng phát thì cánh cửa đóng kín "rầm" một tiếng bị đạp bung ra. Dưới sấm chớp sáng lòa, ngân ty tán loạn trong gió giật, y bào xốc xếc, Huyền Ngự một thân chật vật xuất hiện. Như gió cuốn hắn túm lấy Trúc rồi biến mất trong màn mưa mù mịt. Trượng phu của Trúc ngơ ngác một lúc mới nhận ra lão bà trong ngực vừa bị cướp đi, mà kẻ cướp chính là vương thượng a. Vương ngài không biết đánh gãy người khác nói chuyện yêu đương sẽ bị trời phạt sao?

..............................................................

Trúc bị mang đi quay cuồng một lúc liền bị mang đến một động đá với thạch ngũ bảy màu, hàn đàm lặng lẽ phản chiếu ánh sáng mời nhạt.

"Nhanh lên ngươi còn thất thần cái gì?" tiếng Huyền Ngự cuống quýt gần lên.

Trúc qua cơn choáng váng mới nhận ra mình bị mang đến cạnh một chiếc giường thạch anh, trên trải thảm nhung ty màu huyết dụ. Nhưng hơn hết chính là tiểu vương phi đã vài tháng không gặp mặt, mồ hôi như tắm cùng vẻ mặt đau đớn đang quằn quại trên giường. Nhìn đến cái bụng tròn căng của Băng Nhi, Trúc liền hấp tấp đứng dậy.

"Vương Phi bình tĩnh hít thở sâu, ngài phải dưỡng sức" Trúc vội vén tấm chăn phủ trên người Băng Nhi thăm khám thấy cửa mình đãn bắt đầu mở nhưng chưa đến lúc hài tử có thể đi ra. Nhưng nhìn vẻ đau đớn đến lả đi không còn sức để kêu của Băng Nhi, Trúc liền lo lắng.

"Vương ngài mau làm gì đi, truyền nội lực hay bất cứ gì để tiếp sức cho vương phi nếu nàng không đủ sức để sinh liền mất cả mẹ lẫn con."

Nghe Trúc nói Huyền Ngự càng thêm khẩn trương. Từ buổi chiều Băng Nhi bỗng biến hóa từ thân rắn trở lại, bụng lại không thoải mái. Hắn tưởng cục cưng lại quấy phá liền chậm rãi xoa bụng cho nàng. Ai ngờ càng xoa càng không ổn đến chạng vạng Băng Nhi đau râm ran rồi tăng dần đến giờ đã hơn nữa đêm. Nếu nàng và cục cưng có chuyện gì, hắn thực không dám nghĩ nữa. Bất chấp việc lộ thân phận, Huyền Ngự biến thân dùng long trảo rạch nát cổ tay long huyết ồ ạt chảy ra đến môi khô nứt của Băng Nhi. Long huyết vừa chạm, Băng Nhi liền hổn hển kêu lên.

"Ngự ca ta đau quá"

"Vương Phi cố lên giữ sức, thở đều theo ta" Trúc đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng cũng vứt sự kinh hãi khi thấy nguyên hình của Huyền Ngự ra sau đầu. Mà tập trung giúp Băng Nhi sinh.

"Băng Nhi nếu đau liền cắn ta đi" theo điều động của Trúc, Huyền Ngự đỡ Băng Nhi theo tư thế thuận sản, đưa bàn tay vào miệng nàng bị Băng Nhi nghiến đến bật máu.

"A...A..... A.." Băng Nhi cắn bàn tay của Huyền Ngự chỉ có thể phát ra những tiếng kêu không rõ ràng.

"Vương Phi cố lên, cửa mình đã mở hết cục cưng có thể đi ra rồi. Nào theo ta, một hai ba dùng sức"

Trúc hô lớn thúc Băng Nhi dùng sức, nàng dùng hết sức lực từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ mà dùng sức. Nàng phải cố vì cục cưng nàng không thể bò cuộc. Sau nhiều lần hô lớn cuối cùng, Trúc cũng vui mừng hô lên.

"Ra rồi, ra......."

Vừa cảm nhận có một vận gì đó trượt ra khỏi hạ thân, Băng Nhi liền thở hắt ra rồi ngất lịm.

"Băng Nhi nàng thế nào, đừng bỏ ta" Nhìn Băng Nhi bất động trong ngực cùng vẻ mặt trắng xanh thất thần của Trúc, Huyền Ngự như muốn phát điên.

"Ngươi, nếu nàng và con ta có mệnh hệ gì liền các ngươi chôn cùng"

"V.... Vương thượng, vương phi chỉ là quá mệnh mỏi mà ngất đi...nhưng...nhưng" Trúc lắp bắp nâng vật trong tay lên. Bao nhiêu năm hành y đây là lần đầu tiên nàng đỡ đẻ mà không có hài tử a.

Huyền Ngự trợn mắt nhìn thứ tròn tròn còn dính bầy nhầy máu trên tay Trúc. Chết tiệt hắn là long nhân không phải điểu nhân a, lý gì nương tử hắn lại rặn ra một quả trứng?

.......................................................

Băng Nhi mê mang tỉnh dậy, cơ thể đau nhừ đến không còn sức để cử động ngón tay. Nhưng mà hài tử, cục cưng của nàng đâu? nàng muốn thấy con a.

"Băng Nhi nàng tỉnh" giọng vui mừng của Huyền Ngự vang lên.

"Ân, hài tử, ta muốn xem hài tử" Băng Nhi yếu ớt nói. Huyền Ngự nhíu mày do dự một lát rồi cũng đỡ nàng ngồi dậy. Băng Nhi nhận ra nàng đã trở lại tẩm cung ở Huyền Minh Cung, từ sau màn, Trúc đang ôm một bọc màu đỏ bước đến. Theo ánh mắt ra hiệu của Huyền Ngự, Trúc liền cẩn thận đặt bọc nhỏ vào lòng Băng Nhi.

"Ách đây là?" Băng Nhi trợn mắt nhìn một vật tròn tròn đã được tắm rửa sạch sẽ bọc trong nhung điểu màu đỏ.

"Là hài tử" Huyền Ngự ấp úng đáp.

"Là trứng đi, Ngự ca ngươi có họ hàng với điểu sao?" Băng Nhi hỏi khiến vẻ mặt Huyền Ngự đen đi vài phần.

"Cũng không sao a, có trứng thì trứng chúng ta liền ấp cho đến khi nào nở ra hài tử thì thôi" Băng Nhi cười khúc khích vuốt ve vỏ trứng màu xà cừ ánh lên ngân quan hệt như một viên minh châu không lồ. Như cảm nhật được vuốt ve của nàng quả trứng khẽ nhúc nhích tỏa ra ngân quang càng chói lọi như đáp lại lời mẫu thân.

"Tùy nàng, Băng Nhi muốn gì đều được" Huyền Ngự sủng nhịnh cùng bắt lấy tay nàng vuốt ve quả trứng.

"Nhưng ta không biết ấp trứng a" Băng Nhi nhíu mày.

"Không sao đâu Ngự Nhi có thể a, thân nhiệt long nhân vốn rất cao rất thích hợp" Không biết từ khi nào hai bóng đen nhẹ như yến đã đến cạnh giường.

"Phụ vương, mẫu phi" Huyền Ngự nhàn nhạt lên tiếng.

"Ngự Nhi tôn tử của ta liền trong cậy vào con" Đoan Mộc Viêm An hắc hắc cười nhìn vẻ mặt đen như than của nhi tử đang nhìn chằm chằm quả trứng trong ngực con dâu. Nghĩ đến cảnh Minh Vương anh minh thần võ phải chui trong tổ suốt ngày ấp trứng như gà mái, Viêm An hắn cảm thấy lần này trở về thực không uổng mà. Hình như hắn cũng nên mời ông bà thông gia đến thăm cháu đi.

Huyền Ngự giờ phút này trong đầu vẫn quay quay với hai chữ "ấp trứng" thực $#$^%$&$, hắn không phải gà mái a.

.............................................................

Một ngày nắng đẹp Minh Cung đón người nhà vương phi đến thăm, sau khi phụ mẫu của vương phi vào thăm con gái và con rể cùng ở cữ liền vẻ mặt quái dị đi ra. Phu nhân đảo chủ liền cười đến gập cả bụng, đảo chủ xưa nay vốn mặt băng sơn khóe miệng cũng không khỏi run rẩy.

Rất nhanh huynh trưởng của vương phi cũng đến tham gia góp vui, nhưng hắn vừa vào liền bị ai đó sinh khí đánh bay ra ngoài. Đông Phương Vô Song miệng phun máu nhưng vẫn cười không ngừng.

"thực $#$%#%$ Đoan Mộc Huyền Ngự ngươi cũng có ngày hôm nay, thực cười chết lão tử ohhahihahah..."

CHÍNH VĂN HOÀN.

Ngoại truyện 1: Song châu

Tháng năm chậm rãi trôi nhanh, chẳng mấy chốc những cao nhân năm xưa thoái ẩn liền đã bị lãng quên. Trường giang sóng sau cao hơn sóng trước, nhân tài tuổi trẻ lần lượt xuất hiện những đệ nhất danh bài lần lượt thay tên.

Giang hồ đệ nhất cao thủ chính là cung chủ Huyền Minh Cung Đoan Mộc Huyền Ngự.

Giang hồ đệ nhị cao thủ là Kỉnh Long Đảo chủ Đông Phương Vô Song.

Giang Hồ đệ tam chính là một thiếu niên trẻ tuổi, thiếu chủ của Kình Long đảo Đông Phương Vô Khuyết. Hắn là đối tượng phong vân đang nổi tiếng nhất trong giang hồ hiện nay. Vì Đoan Mộc Huyền Ngự và Đông Phương Vô Song đã có tuổi cho nên thường ít đi lại trên giang hồ chì có Vô Khuyết thường hay xuất hiện là đối tượng khiêu chiến được yêu thích nhất. Nếu hạ được hắn tức là chỉ đứng sau hai vị thế ngoại cao nhân kia coi như cũng là đệ nhất cao thủ rồi.

Ngoài ra Vô Khuyết còn kế thừa dung mạo tuyệt thế từ phụ thân. Nhưng tính cách lại nghiêm cẩn cùng lạnh lùng như tiền nhiệm đảo chủ quả thực chính là vương tử trong mộng của tất cả nữ nhân.

"Oa tỷ tỷ, những điều trong này viết là thực sao?" trong vườn mẫu đơn hai tiểu cô nương giống hệt nhau từ phục sức đến dung mạo như nguyệt hoa quý phái. Xinh đẹp mị hoặc nhưng không dung tục khó có thể đoán được sau này khi trưởng thành sẽ mỹ đến nhường nào.

"Giang hồ đồn đãi đều không thể tin" tiểu cô nương có vẻ chín chắn hơn nhấp một ngụm trà nhàn nhạt nói.

"Muội không tin, không có lửa làm sao có khói" tiểu cô nương còn lại có vẻ nhanh nhẹn hơn ôm quyển giang hồ ký vào ngực ánh mắt mơ màng. Tỷ Tỷ nàng thì nhíu mày im lặng không thèm trả lời những câu hỏi vô bổ của muội muội, nàng bắt đầu chuyên tâm vào bàn cờ trước mặt tự vây tự đánh.

"Tiểu Vũ, Tiểu Nguyệt hai con đang làm gì vậy?" Đông Phương Tử Băng bước ra từ sau khóm mẫu đơn, năm tháng giường như không để lại dấu vết gì trên nàng. Vẫn giáng vẻ xinh đẹp khả ái như trước nếu người ngoài nhìn vào liền nghĩ nàng chỉ là tỷ tỷ của hai tiểu cô nương kia.

"Mẫu thân, Tiểu Vũ tỷ tỷ không chịu nói chuyện với ta" Tiểu Nguyệt, tiểu cô nương nhanh nhẹn sà vào ngực mẫu thân làm nũng. Tử Băng mỉm cười vén sợi tóc vương trên trán nữ nhi. Mới đó đã mười lăm năm trôi qua nhớ ngày đó khi vỏ trứng nứt ra để lộ hai bảo bối khiến nàng vui mừng đến phát khóc, Ngự ca cũng rưng rưng. Ông trời đã ban cho nàng hai viên minh châu thực xinh đẹp. Dù bề ngoài giống hệt nhau nhưng tính cách lại khác xa một trời một vực. Tiểu Vũ thâm trầm chín chắn, Tiểu Nguyệt lại nhanh nhẹn hoạt bát như hai cực đối lập. Ấy thế mà cả hai lại quấn lấy nhau không rời một thích nói một thích nghe, đúng là song sinh.

"Con a có phải lại chọc ghẹo tỷ tỷ phải không?"

"Không có nha, con chỉ nói chuyện về giang hồ ký mới nhất với tỷ tỷ thôi"

"Vậy sao? nói cho mẫu thân nghe giang hồ có gì nào?"

"Chúng con đang nói về Đông Phương Vô Khuyết, hắn là đệ nhất nhân vật phong vân hiện nay"

"Là đại biểu ca của con?"

"A?" Tiểu Nguyệt hai mắt trừng lớn. Từ khi nào đại soái ca đệ nhất biến thành đại biểu ca của nàng, nàng nhớ đại biểu ca con của cữu cữu chính là một hài tử mặt quan tài.

"Đúng a, đại biểu ca con tên thường gọi là Tiểu Long giống với tên ông ngoại, còn chính danh là Đông Phương Vô Khuyết gần giống với tên đại cữu cữu con. Hắn đã đến Minh Cung chơi vài lần lúc nhỏ, có lẽ khi đó gọi tên tục cho nên con không biết là phải"

"Là vậy sao? thực muốn gặp biểu ca một lần" Tiểu Nguyệt lạ tiếp tục thả hồn mơ màng. Nhìn nhi nữ lại bắt đầu thả hồn Tử Băng chỉ biết lắc đầu cười. Ánh mắt nàng chuyển đến Tiểu Vũ đang đánh cờ phong tư trác tuyệt không thu gì nam nhi nếu sinh ra là nam tử có vẻ thích hợp hơn.

"Tiểu Vũ, mẫu thân có chuyện muốn nói cùng con"

"Vâng mẫu thân" Tiểu Vũ đặt một quân cờ xuống cố định đại cục rồi mới bước đến ngồi cạnh Tử Băng.

"Thực nhanh mới đó con và Tiểu Nguyệt đã đến tuổi cập kê. Mẫu thân thực sự đã già a"

"Mẫu thân ngài mà già thì phụ thân liền thành lão tổ tông sao?" Tiểu Vũ không mặn không nhạt nói khiến Tử Băng cười đến sảng khoái. Xưa nay Đoan Mộc huyền Ngự kị nhất là ai nói hắn già, nay bị nữ nhi nói thẳng chắc hắn sẽ hỏa công tâm mất.

"Thực là nha đầu này. Thôi không đùa nữa. Đại cữu con vừa cho người đưa tin tháng sau huynh ấy sẽ mang theo Vô Khuyết đến cầu thân. Khi xưa thấy tính cách con và Vô Khuyết có vẻ hợp ta và phụ thân con cũng định nhận cọc hôn nhân này. Nhưng mà ta và phụ thân con không muốn áp đặt các con do đó khi Vô Khuyết đến hãy cứ để thuận theo tự nhiên được không?"

Nhìn thấy Tiểu Vũ đang có ý phản bác Tử Băng liền hạ giọng tâm tình thủ thỉ khiến cho Tiểu Vũ đang muốn há miệng lại thôi. Thấy nàng không nói gì thêm, Tử Băng ở lại tán gẩu một chút rồi ly khai còn rất nhiều chuyện nàng cần xử lý.

Đêm đó Tiểu Vũ mất ngủ, nàng dù chín chắn như cũng chỉ là một tiểu cô nương mới lớn không tránh khỏi có chút mơ mộng. Đông Phương Vô Khuyết ruốc cuộc hắn là người thế nào?

Rất nhanh đoàn người từ Kình Long Đảo đến mang theo lễ vật đỏ rợp một góc trời. Minh Cung cũng không thể mất mặt liền long trọng tiếp đãi. Bền ngoài nhìn vào liền cảm thán thanh thế hai bên thực lớn cọc hôn nhân này sẽ là phong cảnh để đời đây. Nhưng bên trong, trên bàn cơm hai vị trưởng bối đang sóng ngầm mãnh liệt.

"Muội phu a, hôm nay ta đến cầu thân"

"Không nhận"

"Vì sao?"

"Con gái quý của ta sao có thể gả về nhà lão đầu lưu manh nhà ngươi"

"Ngươi nói ta lão đầu? đừng quên ai kia còn lớn hơn ta vài tuổi"

"Đông Phương Vô Song ta liền đánh chết ngươi"

"Ta đây nhiệt liệt đón tiếp"

"Đúng là càng già càng giống trẻ con" Tử Băng nhìn huynh trưởng và trượng phu nháo đến điên rồi, quay sang tán gẫu cùng đại tẩu.

"Đại ca muội xưa nay đều như thế để ý làm gì, sao không thấy Tiểu Vũ cùng Tiểu Nguyệt đâu?"

"A khuê nữ còn mắc cở chưa ra, để đến tối nay gia yến liền xuất hiện. Đúng rồi Vô Khuyết con ở đây cũng nhàm chán liền ra ngoài đi dạo một chút đi" Tử Băng quay qua nói cùng thiếu niên chừng mười bảy mười tám, ngọc thụ lâm phong đúng một khuôn khắc ra từ nội tổ phụ. Nếu nữ nhi gả cho hắn có lẽ cũng hạnh phúc giống như mẫu thân vậy.

"Vâng tiểu cô, vậy chất nhi xin phét"

Vô Khuyết một thân trường bào trắng phiêu dật như trích tiên bước trong rừng mai, bỗng một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hương khí của mẫu đơn, mỹ miều một bóng hồng rơi xuống. Theo bản năng Vô Khuyết đưa tay đón lấy, cảm xúc mềm mại cùng hương khí khiến hắn thất thần. Một cô nương hồng y xinh đẹp tựa mẫu đơn tiên tử quý phái cao sang, đôi mắt đen láy lại ánh lên một tia mơ màng tinh nghịch.

"Cô nương không sao chứ" giọng nói từ tính vang lên càng khiến tiểu cô nương tim đập loạn.

"Ta.. ta không sao...."

"Không bị thương?"

"Không, huynh có thể thả ta xuống sao?" đã biết nàng không có chuyện gì nhưng nam tử xa lạ này vẫn ôm lấy nàng không buông. Ánh mắt hoa đào, bạc môi mọng quyến rũ, hương khí nam tử nhàn nhạt tỏa ra từ sau cánh mũi cao thẳng khiến mặt nàng nóng bừng như có thể trích huyết.

"Là ta thất lễ" Vô Khuyết vội buông tiểu cô nương xuống.

"Là ta nên cám ơn huynh mới phải" Tiểu cô nương e thẹn cúi đầu. Hoa mai như tuyết phiêu phiêu càng khiến một thân hồng sắc của nàng nổi bật. Không gian như ngừng lại trong mắt hắn chỉ chứa đựng một bóng dáng nhỏ xinh của nàng. Mười mấy năm sống trên đời Vô Khuyết đều đối với mọi chuyện lạnh nhạt, lần đầu để tâm một người có lẽ là định mệnh.

"Tiểu thư ngài ở đâu xắp đến gia yến chúng ta trễ mất" không gian đượm nhu tình bỗng bị đáng tan bợi tiếng kêu gọi của hạ nhân. Tiểu cô nương vội vã quay người chạy đi để lại cho hắn một bóng lưng xinh đẹp.

.............................

Hạ nhân gọi nàng là tiểu thư, vậy chỉ có thể là nữ nhi của tiểu cô, cũng có nghĩ nàng sẽ là tương lai thê tử của hắn. Vô Khuyết mừng thầm trong lòng, hắn vội vàng chạy vào đại sảnh.

"Cha mạ, tiểu cô ta đồng ý hôn sự này" Thiếu niên ánh mắt lấp lánh khóe môi vi dương tự như một vị thần ánh sáng khiến người ta đui mù, một câu chắc nịch lên tiếng khiến trưởng bối vừa lòng. Đồng thời một bóng người nấp bên cửa nghe thấy thế tim cũng không khỏi lạc nhịp.

...........................

"Tỷ tỷ nghe nói biểu ca đã đồng ý hôn sự, chúc mừng tỷ"

"Ân, nhưng mà"

"Nhưng nhị gì nữa, nghe nói biểu ca là thanh niên tài tuấn đệ nhất hiện nay. Tiểu Vũ tỷ thực tốt số, không biết đến khi nào muội mới được gả."

"Tiểu Nguyệt muội tư xuân ai rồi sao?"

"Không có a"

"Muội còn chối"

"Là là đúng là không qua được mặt tỷ chuyện gì, muội mới vừa gặp chàng thôi không biết người ta có thích muội không nữa"

"Ngốc, tiểu Nguyệt nhà ta xinh đẹp như tiên nữ làm gì có nam tử nào không thích muội"

Hai tỷ muội ôm lấy nhau đùa giỡn biết đâu rằng tháng năm vô tư của họ sẽ kết thúc từ bữa tiệc tối nay.

Đèn đuốc sáng bừng đại sảnh ca múa nhộn nhịp khách quý đã đến đủ tiệc bắt đầu khai. Tiểu Vũ cùng Tiểu Nguyệt y phục hồng phất giống hệt nhau xuất hiện trong đại sảnh, như hai bông mẫu đơn song sinh trên cùng một càng diễm lệ như nhau. Hai nàng vừa bước vào liền nhận được vô vàn tán thưởng, nhưng cả hai nhanh chóng bị thu hút bởi ánh nhìn của thiếu niên bạch y đang ngồi ở vị trí khách quý. Ánh mắt hoa đào quét đánh bóng giáng mỹ nhân liền sáng lên, Tiểu Vũ cùng Tiểu Nguyệt đồng loạt cúi đầu nên không biết ruốt cuộc Vô Khuyết nhìn ai. Tiểu Vũ cúi đầu vì thẹn thùng, còn tiểu Nguyệt vì thấy trong lòng khổ sỡ mũi bỗng trở nên chua sót nên cúi đầu dấu đi tâm tình.

"Tiểu Vũ con lại đây" Tử Băng vẫy gọi trưởng nữ lại gần.

"Mẫu thân" Tiểu Vũ nhẹ giọng đáp lời.

"Đây là Vô Khuyết biểu ca của con, còn đây là Tử Vũ con gái lớn của ta. Sau này hai con phải sống thực tốt" Tử Băng cầm tay Tiểu Vũ trao vào tay Vô Khuyết. Khi chạm tay vào Vô Khuyết, Tử Vũ bỗng nhíu mày nàng xưa nay vố không thích tiếp xúc với người khác trừ phụ mẫu cùng Tiểu Nguyệt. Chạm vào hắn khiến nàng không thích.

"Không phải, không phải nàng" Vô Khuyết vội khoát tay Tử Vũ, nàng tuy hình giáng giống hệt tiểu cô nương trong rừng mai như cảm giác không đúng.

"Vô Khuyết con" Đông Phương Vô Song thấy con trai thất lễ liền muốn lên tiếng giáo huấn.

"Phụ thân là nàng" Vô Khuyết lướt qua Tử Vũ đến trước mặt Tử Nguyệt nắm lấy tay nàng. Đúng là cảm giác hắn tìm kiếm.

"Chuyện này" Tử Băng khó xử nhìn chuyện xảy ra.

"Mẫu thân, biểu ca có thể phân biệt con và Tiểu Nguyệt quả thực hiếm có. Ai nỡ bổng đánh uyên ương tác thành cho họ đi thôi" Tử Vũ lạnh nhạt lên tiếng đáng vỡ tình huống khó xử trước mắt.

"Tử Vũ con"

"Con không sao"

"Tỷ tỷ ta không gả ta...ta" Tử Nguyệt mắt đẫm lệ đau đớn rút tay ra khỏi Vô Khuyết.

"Muội muội ngốc vì sao không gả chứ, không phải muội cũng thích hắn sao?"

"Nhưng mà tỷ"

"Ta không sao, chúng ta là song sinh tỷ muội liền tâm, muội hạnh phúc ta liền vui. Ngốc quá muội gả đi phải có một người ở lại thừa kế Minh Cung của phụ thân chứ. Muội suốt ngày mơ màng làm sao gánh vác Minh Cung cho được" Tử Vũ cười nhẹ trấn an muội muội.

"Tử Vũ biểu muội, ta biết hôm nay hành động của ta khiến nàng mất thể diện thực xin lỗi. Nhưng người ta muốn là Tử Nguyệt, nếu sau này cần đến Đông Phương Vô Khuyết là bất cứ chuyện gì dù lê núi đao xuống biển lửa cũng không từ" Vô Khuyết nhìn thấy ái nhân rơi lệ liền đau lòng, cho nên đánh một cái đại lễ tạ tội cùng Tử Vũ vì hắn biết dù bất cứ chuyện gì hắn cũng không thể buông tay Tử Nguyệt.

"Ta không cần ngươi vì ta làm chuyện gì, chỉ cần đối tốt với Tử Nguyệt là được đó là sự tạ tội lớn nhất ta cần"

"Đông Phương Vô Khuyết ta xin thề vĩnh viễn yêu thương Đoan Mộc Tử Nguyệt cho đến khi sinh mạng kết thúc"

"Nhớ lấy những lời ngươi nói hôm nay" Tử Vũ đáp một tiếng rồi phất áo bước đi. Gió thảo nguyên lồng lộng mang theo mùi thanh thảo thanh mát nhưng lạnh lùng.

Ngoại truyện 2: Viên Nguyệt

Mùa xuân một năm sau, nhị tiểu thư của Huyền Minh Cung xuất giá cho nên toàn bộ trên dưới Minh Cung người người bận rộn đến chân không chạm đất. Chỉ duy nhất đại tiểu thư, à không năm trước trong lễ trưởng thành Minh Vương đã trao quyền thừa kế cho nàng, nên phải gọi Đoan Mộc Tử Vũ là thiếu chủ mới đúng. Khi trở thành thiếu chủ của Minh Cung phụ thân đưa cho nàng bí kiếp Âm Long, nàng say mê luyện công không để ý đến bên ngoài nên đối với mọi chuyện xung quanh càng lạnh nhạt.

Chỉ ngắn ngủi một năm nàng đã đạt đến tầng thứ năm của thần công, trong khi người thường phải mất đến mười năm để tăng thêm một thành. Nội tổ phụ nói nàng và muội muội là long nữ hiếm có, vì long nhân đa số đều là nam tử số lượng long nữ hầu như đã tuyệt tích. Cho nên nếu nàng đi theo con đường tu luyện đúng đắn sẽ là tuyệt thế thiên cổ trong long nhân.

Trong hàn đàm lạnh giá dù ở sâu dưới lòng đất vẫn đóng một tầng băng mỏng trên mặt nước. Cái lạnh có thể giết chết người khác, nhưng cũng không đủ giảm đi hỏa diễm đang đốt cháy tán loạn trong cơ thể Tử Vũ. Nàng đang đột phá tầng thứ sáu của thần công, nhưng lần này không dễ giàng như những lần trước. Chân khí như hỏa thiêu tán loạn trong kinh mạch, ngọn lửa thiêu đốt từ cốt tủy khiến nàng vô cùng thống khổ. Tiếng rên rỉ vang vọng khiến thạch nhũ không chịu đựng được mà đứt gãy tạo hàng loạt âm thanh chát chút rớt xuống mặt nước hàn đàm. Tầng băng mỏng đã biết mất, mặt nước màu lục ngọc tăm tăm bọt khí như bị nấu sôi trên bếp lửa. Nhiệt độ tăng dần, cuối cùng một tiếng tê rống vang lên ngân quang chói lòa. Từ trung tâm hàn đàm một đóa ngũ sắc liên hoa cánh mỏng trong suốt nhưng lại cứng rắn phi thường, từng cánh nở rộ. Nhị hoa cuộn tròn một long nhân vừa đạt đến trưởng thành. Mái tóc đen đã chuyển màu ánh kim xinh đẹp tựa như ánh trăng đêm thu, da thịt như ngọc trai tỏa sáng, chiếc đuôi dài xinh đẹp lấp lánh vảy bạc. Không giống như long nhân giống đực, đuôi long nữ có thêm lớp vây mỏng trong suốt như thủy tinh điểm xuyết màu lục nhạt mềm mại như hoa. Long nữ chầm chậm mở mắt, đôi đồng mâu màu lục bảo chớp động, nàng chuyển thân cảm nhận sự mới mẻ của cơ thể. Đưa tay vuốt ve thưởng thức chiếc đuôi mới, Tử Vũ thích thú mỉm cười hóa ra hoàn toàn biến thân là cảm giác thế này. Tâm tình tốt có lẽ nàng sẽ tham dự đoàn đưa dâu của muội muội. Nghĩ là làm Tử Vũ thoắt một cái biến thân trở về, nhưng mà mái tóc không làm cách nào biến đen. Thôi mặc kệ dù sao màu sắc gì nàng cũng không quan tâm.

...............................

Ngày thành thân của công tử của Kình Long Đảo cùng nhị tiểu thư Huyền Minh Cung đúng là phong cảnh ngàn năm có một a. Nhưng cũng không ít kẻ xôn xao về sự thay đổi cùa Tử Vũ. Tử Nguyệt cùng Tử Vũ tuy rằng dung mạo giống hệt, như Tử Nguyệt đã là thê người ta ai còn dám mơ ước. Chỉ có mỹ nhân với mái tóc màu ánh trăng khác lạ làm nên một câu chuyện phong vân mới trên giang hồ, khiến bao thanh niên tài tuấn mơ mộng mỗi đêm.

Lễ cưới của Vô Khuyết và Tử Nguyệt diễn ra bảy ngày, nên Tử Vũ cũng phải ở lại Kình Long Đảo bảy ngày. Nàng chán ghét náo nhiệt, nhưng Kình Long Đảo bốn mặt giáp biển cũng không đến nỗi tệ. Thiên tính của Long nhân là thích nước, nàng lại vừa mới biến thân do đó càng thích bơi lội. Đại cữu nói nhỏ cho nàng biết trên đảo có một vịnh nước khuất sau núi tương đối ẩn mật nàng có thể tự do chơi đùa.

Đêm nay viên nguyệt thực sáng, trong sảnh lớn vẫn yến tiệc linh đình, Tử Vũ vẫy lui người hầu liền một mình đến vịnh nước sau núi. Trút bỏ xiêm y rườm rà chỉ còn lại áo lót, chân trần bước trên cát mịn, đòng nước mát lạnh luồn qua từng ngón chân khiến nàng khoan khoái. Trầm dần xuống nước bóng hình xinh đẹp biến mất.

Ở một vùng nước cách bờ vài hải lý, mặt nước dưới trăng như thủy tinh vỡ òa khi một đầu tóc nguyệt sắc ngoi lên, chiếc đuôi xinh đẹp đùa nghịch trầm thủy, tiếng cười trong trẻo như tiếng ca của nhân ngư thú hút những sinh vật biển xung quanh vây đến. Có vài chú ca heo bạo dạn đến gần cọ sát vui chơi cùng nàng. Tử Vũ vui đến quên hết mọi thứ không nhận thấy rằng mình đã bơi đến một vùng biển xa lạ.

Cảm nhận sự giao động khác lạ trong nước biển, Tử Vũ cảnh giác chuẩn bị rời khỏi. Nhưng một vật trôi nổi thu hút nàng. Quẫy đuôi bơi về hướng vật kia, khi đến gần liền nhìn rõ vật đó là một mảnh thuyền vỡ bên trên có người bám vào. Có mạch đập, vậy là còn sống, lúc này nước biển càng trở nên bất ổn Tử Vũ vội phân phó cá heo kéo theo người kia trở về.

Trở về đảo đã là bình minh, Tử Vũ mang người vớt được dưới biển lên bờ. Những tia bình minh chiếu xuống cát mịn phát sáng như pha lê. Tử Vũ theo nắng sớm nhìn rõ người nàng vừa cứu, quần áo rách nát để lộ thân thể trắng nõn, mi thanh mục tú nhìn thế nào cũng giống một công tử quần lụa được cưng chiều từ trong trứng nước. Cái loại mà nàng ghét nhất, nhưng dù ngâm trong nước biển rất lâu hắn có một mùi rất dễ ngửi không phải là mùi hương liệu hay gì đó, tựa như xạ hương tóa ra từ da thịt. Nể tình ngươi dễ ngửi bổn cô nương liền cứu ngươi một mạng.

Khi Tử Vũ mang về một nam nhân, toàn gia liền xửng sốt các trưởng bối liền cười đầy ẩn ý. Tiểu Nguyệt thì vui mừng đến rơi nước mắt. Tiểu Vũ liền nhíu mày khó hiểu, mọi người đều ăn lộn thuốc hay sao? thực kì lạ. Vì đám cưới đã kết thúc nên đoàn người Minh Cung cũng lục đục rời đảo, Huyền Ngự muốn mang thê tử đi hưởng thế giới hai người liền không từ mà biệt biến mất. Tử Vũ phải ôm hết mọi sự vụ bận đến điên rồi. Nàng định để cái tên còn bất tỉnh nhân sự khi lại đảo, nhưng không hiểu sao mọi người sống chết đều bắt nàng mang hắn theo, vừa khéo hắn còn được an trí trong xe ngựa của nàng.

Tử Vũ chán ghét nhìn nam nhân đã được thay một thân y phục sạch sẽ nằm bất động trong xe ngựa của mình. Khi xe đi được một ngày đường thì Hắn có dấu hiệu tỉnh lại, mi mắt thanh tú run nhẹ từ từ mở ra đôi song đồng ướt át kinh ngạc nhìn nàng, khiến Tử Vũ chỉ có thể nói được một câu yêu nghiệt hắn đúng là yêu nghiệt.

"Ta đang ở đâu?"

"Xe ngựa"

"Cô cứu ta"

"Phải"

"Cô mang ta từ dưới nước lên?"

"Đúng"

"Cô có thấy gì...."

"Ngoài một tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi liền không thấy người nào khác"

"Cô đã thấy cơ thể của ta?"

"Thì sao nam nhi đại trượng phu nhìn thấy một chút thì đã sao, làm như trinh tiết liệt phụ không bằng"

"Cô phải chịu trách nhiệm với ta, cô đã nhìn thấy hết của ta làm sao ta gả được cho người khác nữa chứ. Đường đường nhị hoàng tử của Phượng Nữ Quốc như ta thà chết không chịu nhục"

"........................." lần này Tử Vũ hết nói nổi rồi. Nàng hốt hoảng thấy hắn bắt lấy cây trâm của nàng định chết để bảo vệ danh tiết. Tử Vũ vội đáp ứng hắn, do vội vàng giúp hắn băng bó vết thương nàng đã bỏ qua một tia đắc ý trong mắt nam nhân kia.

Từ đó Huyền Minh Cung lại trở nên nào nhiệt vô cùng, vì có một nam tử yêu nghiệt tự xưng là thê tử chưa quá môn của thiếu chủ suốt ngày quấn lấy Tử Vũ. Mọi sinh hoạt hàng ngày của nàng đểu bị hắn dành lấy, nên hạ nhân hầu hạ Tử Vũ rất quý hắn. Cầm kì thi họa, thêu thùa nữ công đều hạng nhất nên tam cô lục bà trong cung cũng rất là hâm mộ hắn. Một ngày hắn có thể làm cho thiếu chủ đối với mọi thứ lạnh nhạt gầm lên giận dữ liên tục, các vị trưởng lão liền ghi nhân, hắn khiến cho thiếu chủ sinh động hơn. Do đó nam nhân yêu nghiệt mang họ Phượng Lan được cả Minh Cung yêu quý, vào một ngày nào đó không xa có lẽ thiếu chủ sẽ bị trói vào động phòng sớm thôi.

HẾT



Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-20)