Vay nóng Tima

Truyện:Kim Ngọc Mãn Đường - Chương 01

Kim Ngọc Mãn Đường
Trọn bộ 10 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Xưa nay thánh hiền luôn tịch mịch, chí có phú giả lưu kỳ danh.

Kinh thành phồn hoa, thương nhân từ khắp tứ phương tám hướng đều tụ tập về ở chốn này.

Kinh thành hoa lệ nguy nga, theo trung ương Huyền Vũ phân thành hai (cái này hình như là thuật phong thủy @_@), quy hoạch thành sáu mươi phường, mọi người khắp thiên hạ, bao gồm cả chư hầu bốn phía đều tề tụ đến đâu mua bán giao dịch. Mà Nghiêm gia ở thành đông lâu năm, chuyên quản về thủy vận, nắm giữ mạch máu buôn bán, kiêm việc đi làm từ thiện tích đức, được vạn người kính ngưỡng, là phú quý thế gia.

Thành Tây thì có Tiền gia, còn lại là nhà giàu mới nổi.

Tiền Đại Phú đứng đầu giới thương nhân, sáng chế ra mạng lưới buôn bán khổng lồ, cùng Nghiêm gia địa vị ngang nhau. Mà năm vị thiên kim nhà hắn, chẳng nhừng ngày thường xinh đẹp, mà tay nghề kiếm tiền cũng thực cao siêu.

Trong đó, xuất sắc nhất chính là trưởng nữ Tiền Kim Kim.

Cho nên, một ngày đầy ngập gió thu lạnh run này, nhóm nô bộc Tiền gia khiêng một cỗ đại kiệu kim quang sáng lạng, một đội người, ngựa đi qua mấy chỗ thương phường hơn một nữa kinh thành, làm cho một đám người lo chuyện bao đồng đứng tụm phía sau, trên mặt dạt hào hứng thú.

Trong kinh thành, chuyện thú vị hay mới mẻ cũng không ít. Nhưng mấy chuyện náo nhiệt đó đều không bằng cuộc tranh đầu gay gắt giừa Tiên gia và Nghiêm phủ nha. (ôi zời ơi, một "đám gà vịt" kìa _ __!!)

Đội ngũ Tiền gia chậm rãi đi tới, đến trước cừa Nghiêm phủ liền dừng lại.

Thu ý rất đậm, Trước cửa cẩm thạch  Nghiêm phủ phân tán vài mảng đỏ, làm tăng thêm vài phần lịch sự tao nhã.

Bỗng dưng vang lên thanh âm yêu kiều thanh thúy. - Ngừng kiệu.

Mở miệng hạ lệnh là một bạch y nữ tử. Nàng đi theo bên kiệu, trên lưng còn quấn lấy một chiếc áo choàng đỏ, mái tóc buộc lại thành hai bím, con ngươi đen lộ ra linh khí lay động lòng người. (Tiểu Hồng tỷ của ta aa ^_^)

Nhóm kiệu phu cẩn thận đem cỗ kiệu hạ xuống, không dám làm chấn đống đến một phân. Bộ dáng như phảng phất sợ làm thương tổn báu vật thiên hạ.

Xác định cỗ kiệu đã hạ xuống yên ổn, bạch y nữ tử đến bên cạnh kiệu, cung kính cúi đầu, đối vối màn thêu tinh xảo công phủ, nhẹ giọng nói nhỏ.

_Đại tiểu thư! Đã đến Nghiêm phủ, thỉnh người hạ kiệu.

_Ân. – Bên trong kiệu truyền đến một tiếng trả lởi miễn cưỡng.

Sau lâu sau, bàn tay nhỏ bé vạch trần màn thêu, một cái tuyệt sắc nữ tử chậm rãi bước ra cỗ kiệu.

Nàng khoác áo choàng hồng, trong mặc váy trắng, trên chán đeo một quả ngân khóa trân châu. Khuôn mặt phấn hồng tựa như tinh anh của tạo hóa, môi anh đào sắc nét có điểm cong, tướng mạo tuyệt mĩ như  tiên tử xuất trần. Nhất là da thịt tuyết trắng trong suốt vô cùng mịn mạng, căng mọng như nước.

Nháy mắt bốn phía rơi vào trầm tĩnh, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, nhìn chăm chú vào người mời rời kiệu  Tiền Kim Kim.

Những năm ngần đây, nàng lăn lộn thương trường, ở kinh thành thanh danh vang dội, đại đa số mọi người đã từng gặp qua dung mạo của nàng. Chính là, vô luận gặp bao nhiêu lần, khuôn mặt mỹ mạo kia vẫn có thể làm cho người ta kinh diễm hại thần.

Vài tên khiêng ra tấm thảm biên cương tốt nhạt, động tác gọn gàng dương tay ném đi, thảm dài màu đỏ thùng thùng lăn mở ra, một đường thẳng đến đại môn Nghiêm phủ.

Cơ hồ cặp giày thêu vừa mới bước lên thảm, đại môn liền hô lên một tiếng khiến cho nhóm nô bộc ngay ngắn tự sắp ra hai bên hàng, người người cúi đầu mà đứng, thái độ cung kính. Nghiêm phủ tổng quản lại tự mình ra nghênh đón, không dám chậm trễ, biểu hiện đối với nàng mà coi trọng.

_Đại tiểu thư, ngày an. – Hắn khom lưng tiến lên.

_Nghiêm tổng quản. – Kim Kim nhấc lên áo hồng, cứ thế mà tiến. Ánh mắt nàng ửng đỏ, nét mặt tỏa sáng, con ngươi trong suốt liếc nhìn cửa trước một cá, tâm tình tựa như rất tốt.

_Không biết Đại tiểu thư hôm nay đến là có gì quý sự? – Hắn cũng bắt tay vào làm việc, cung kính hỏi.

_Không có gì. – Nàng cười ngọt ngào thật đẹp, quả thật làm người ta hoa mắt mê đắm. – Chính là vừa  mới qua thu, ta thấy mấy ngày nay trời lạnh, cho nên có làm một chung canh, muốn đem đến cho Nghiêm công tử tẩm bổ. – Nàng nhỏ nhẹ nói, quay sang hạ lệnh. – Tiểu Hồng, đem chung canh đến đây.

_Vâng. – Thanh tú bạch y nha hoàn trở về cỗ kiệu, lấy ra một cái bao vải gấm hay dùng để giữ nóng.

Bao gấm rất dày, canh chung trong đó nếu không nóng thì cũng không có tràn đến một giọt, có thể bảo trì độ ấm, cho dù chưa mở ra, mùi hương vần phiêu tán ra không khí, dụ dỗ người khác hít vào, thèm chảy nước miếng.

Tiểu Hồng cởi bỏ bao gấm, trước dùng  khăn dày lót tay, thế này mới không bị nhiệt năng của chung làm ảnh hưởng, đặt vào giỏ đựng đồ sau lấy ra đôi đũa ngà voi, thìa sứ ra, lấy khăn lau sạch sẽ. Xong việc, nàng mới cẩn thận bưng tới

_Giao cho ta đi! – Kim Kim vươn tay.

Tiểu hồng kinh ngạc, trơ mắt nhìn giỏ đồ bị lấy đi.

_Đại tiểu thư, ngài không vội a, canh này để cho ta bưng đến được rồi. – Làm cho chủ tử tự mình mang canh? Chẳng phải là lỗi lớn của người nha hoàn sao?

_Không, chung canh này, ta muốn tự tay mang đến cho hắn. – Môi đỏ mọng mang ý cười thâm sâu. (hành động này của tỷ tỷ là dễ thương mà thương không dễ a ^_^!!)

Nghiêm tổng quản tuy trên mặt vốn bình tĩnh, sớm đã bị kinh ngạc thay thế. Hắn trừng lớn hai mắt, hai tay chống cắm dưới, cơ hồ nếu không sẽ bị dọa tới hàm rớt xuống đất.

Tiền Kim Kim tự tay mang canh? Ông trời, đây chính là đại sự a!

Nàng từ nhỏ luôn được sủng ái, được mọi người che chở, bế trên tay còn sợ bị quăng ngã, việc vặt vãnh đều có nô bộc lo. Bàn tay trắng noãn kia, trừ bỏ cầm bàn tính, tính toán ngân lượng thì chưa bao giờ làm việc gì khác.

Nói vậy, theo tính cách của nàng, không lấy thạch tín đến hại Thiếu chủ đã là cám ơn trời, làm gì có khả năng đột nhiên tính toán vòng vo, trở nên ôn nhu săn sóc như thế kia. Chẳng những quan tâm đến thể trạng của thiếu chủ nhà mình, còn tự mình bưng canh đến muốn thay thiếu chủ tẩm bổ?

Hay là, chung canh kia có gì mờ ám?

_Ách, đa tạ Đại tiểu thư quan tâm, chính là.... Ách ... ta nghĩ, ta nghĩ.... Cái kia, ân, Thiếu chủ nhà ta thân thể tốt lắm ...  canh này vẫn là ... vần là thỉnh ngài...thỉnh ngài.... – Chính là Nghiêm tổng quản, người có thể đối mặt với quan lớn hay quý nhân vẫn có thể bình tĩnh, nhưng là ở trước mặt Kim Kim lại trở nên ấp a ấp úng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

_Mời ta như thế nào? – Nàng cười hỏi, vẫn ch6an thành hướng nội môn đi tới, kiên trì muốn mang canh đi vào, không có nửa điểm muốn hồi phủ.

_Thỉnh...thỉnh ngài... – Vẫn là Nghiêm tổng quản không có can đảm mở miệng thỉnh nàng đem canh trở về.

_Có cái gì nói, không bằng chờ ta đi ra rồi nói sau. – Nàng cũng kẻ bốn lạng người ngửa cân, bỏ qua trở ngại trước mắt, giày thêu lại tiến lên vài bước.

Mắt thấy nàng cũng sắp bước vào đại môn, vì nghĩ đến an nguy tính mạng của Thiếu chủ, Nghiêm tổng quản hít một hơi thật sâu, chỉ có thể kiên trì trợn mắt nói dối.

_Đại tiểu thư, thật sự là không khéo, Thiếu chủ lúc này vừa vặn khôgn có ở nhà. – Chuyện đã đến nước này, tới đâu hay tới đó.

Nàng cuồi cùng cũng dừng lại cước bộ, mày liễu giương lên, mắt phượng đánh giá, nhìn Nghiêm tổng quản thần sắc bất an.

_Nha? Không ở trong phủ? Vậy hắn đi đâu? – Nàng thản nhiên hỏi.

_Thiếu chủ... thiếu chủ đại khái là ở cửa hàng...

_Thế cửa hàng nào?

Hắn cắn răng một cái. – Chắc ở cửa hàng thi họa ở thành Tây. – Ô ô, hắn đây chính là mạo hiểm tính mạng, xả thân vì chủ nha!

Kim Kim khéo cười tươi, hai tròng mắt trong suốt như nước – Vừa vặn, ta chính là từ chổ thành Tây tới đây, vậy mà dọc đường đi lại không nhín thấy bóng dáng hắn đâu. – Nàng bưng giỏ đồ, giày thêu vượt qua cửa, đường hoàng đăng môn nhập thất. – Có lẽ ngươi nhớ nhầm, Nghiêm công tử không chừng đã hồi phủ.

_Ách, Đại tiểu thư...

_Nghiêm tổng quản là muốn ngăn cản ta? – Nàng nhíu mày.

_Không không, đương nhiên không phải! – Ô ô, hắn không phải muốn ngăn cản, mà căn bản là không được!

Mà Thiếu chủ từng nói qua, Tiền Kim Kim là nhất đẳng khách quý của Nghiêm phủ, vô luận phát sinh chuyện gì, cũng không được ngăn trở nàng nhập phủ.

Chần chừ hồi lêu, Nghiêm tổng quản rốt cuộc cũng thối lui từng bước, chính thức bại trận, rưng rưng cầu nguyện Thiếu chủ có thệ tự cầu phúc.

_Như vậy, thỉnh Đại tiểu thư tới đại sảnh dùng chén trà, ta đi thông báo...ách, không, ta đi tìm xem xem Thiếu chủ có ở trong phủ hay không. – Hắn cố gắng tự bào chữa, cón không quên quay đầu phân phó nô bộc. – Mau, pha  trà  Bích La Xuân đem đến đại sảnh mời khách.

Mau mau mau, không chỉ thông bào cho Thiếu chủ, hắn còn phải nắm chắc thời gian, mau chóng đem tất cả báu vật dễ vỡ trong phủ đem đi giấu hết a!

Còn nhớ rõ có một lần Kim Kim đến, lại ở trong phủ nổi giận, nắm lấy đồ sứ nào là ném đến đó, lúc ấy không biết bao nhiêu bảo bối vô giá đã bị hủy.

Nừ nhân này mắt thật sự tốt, toàn chọn đồ mắc tiền mà ném, tuy Thiếu chủ không lo, nhưng người làm quản gia như hắn lại cực kì đau lòng! (người edit đây cũng đau không kém a T_T)

Còn đang suy tư nên đem bảo bối nên giấu nơi nào, bóng dáng mảnh khảnh đã muốn xẹt qua bên cạnh hắn.

_Trà thì miễn, ta trực tiếp đến thư phòng tìm hắn. – Nàng biết rất rõ, giờ này, Nghiêm Diệu Ngọc bình thường đều ở trong đó mà đọc sách. (hiểu rõ người ta ghê *_^)

Nghiêm tổng quản trừng mắt nhìn yểu điệu bóng dáng dần dần đi xa, toàn thân cứng ngắc, mồ hôi lạnh ngưng kết, từng giọt lại từng giọt chảy xuống.

Tiếp theo hắn hoàn hồn trở lại, thần sắc lo lắng, há mồm tuôn ra một tiếng kinh thiên dộng địa.

_Mau! Nhanh đi thỉnh đại phu đến phủ đề phòng!

Ông trời phù hộ, Thiếu chủ trăm ngàn lần đừng bị độc chết a!

Nắng thu xuyên qua màn trướng bên cửa sổ, chiếu vào thư phòng, mang đến một chút lo lắng.

Bên trong gia cụ thập phần đơn giản, chí có sắp xếp mấy cái giá sách, cùng với một bộ bàn ghế điêu khắc bằng gỗ đàn hương đen bóng, bái trí mang tính thực dụng, không có đến nửa điểm xa hoa.

Thư phòng thanh nhã lại truyền đến tiếng kêu khóc khó nghe.

_Ô ô ô ô.. Thiếu.. Thiếu chủ...

Một cái nam nhân trung niên béo tròn, giống con rùa bò trên mắt đất, bả vai run run, khóc lóc thàm thiết, nước mắt nước mũi lẫn lộn, ngay cả thanh âm của hắn cũng mang phần sướt mướt.

_Ô ô ô ô...Thiếu chủ.... Ô ô ô...

Tiếng khóc liên tục không ngừng, đau lòng như cha mẹ chết, mà cách đó vài thước, Nghiêm Diệu Ngọc lại nhàn nhã ngồi trên ghế thượng, phê duyệt mấy chồng số sách, không mảy may để ý.

Hắn cao lớn tuấn lãng, bả vai rộng, ngực dày, dưới cặp mày kiếm sáng sủa là một đôi mắt đen u ám. Tuy rằng dáng người to lớn hơn so với nam tử tầm thường, nhưng từng cử chỉ lại tao nho nhã thanh tao, không có nửa điểm ngạo khí.

Nam nhân này vô cùng bí hiểm, không ai biết biết rõ suy nghỉ của hắn.

_Ô ô ô.. Thiếu chủ, ngài nên để ý ta một chút chứ... ô ô ô... – Phía dưới truyền đến tiếng nức nở đáng  thương.

_Lưu Quảng, đứng lên mà nói đi! – Hắn thản nhiên nói, tay bưng lên tách trà có nắp sứ men xanh, lấy nắp chén che trước chén trà, uống vào một ngụm trà nóng.

_Ô ô ô... thuộc hạ tội đáng chết, hành sự bất lực, không dàm đứng dậy.. ô ô ô.. ô oa oa... – Lưu Quảng, đại chưởng quỹ ở cửa hàng của Nghiêm Gia, quỳ rạp trên mặt đất, đập đầu như dập tỏi, khóc lớn tiếng.

_Lưu chưởng quầy, ta không có ý trách ngươi. – Nghiêm Diệu Ngọc thở dài một hơi.

_Nhưng là, cuộc triển lãm thi họa diễn ra lần này, là chúng ta phải bồi ngân lượng a! – Nhắc tới sự kiện kia, Lưu Quảng lại khóc rống lên.

Người trong thiên hạ đếu nói, Nghiêm phủ ở kinh thành chẳng những phú khả địch quốc, mà còn có truyền thống văn học lễ giáo lâu đời, các đời chủ nhân của Nghiêm gia đều đọc qua đủ loại thi thư. Thiếu chủ hiện nay lại là một tài tử xuất chúng, đúng là làm người ta tán thưởng không thôi.

Triển lãm thi họa căn bản là ý tưởng của Nghiêm gia, mà mặc khắc phường (đại loại là văn phòng phẩm ^^) có thiết bị đầy đủ nhất cũng thuộc Nghiêm phủ.

Bởi vì nhu cẩu triển lãm thi họa trong kinh thành ngày càng tăng, Nghiêm phủ cho khai trương mấy gian hàng triển lảm thi họa. Đồng thời, đề quảng bá tuyên truyền, thiếu chủ còn nghĩ kế vơ vét toàn bộ tranh vẽ cùng sách hay của các bậc danh nhân, tổ chức một cuộc triển lãm cực lớn, còn phân phát thiệp mời, đa số là các phú thương và văn nhân.

Trên dưới Nghiêm phủ đều đã chuẩn bị, người người hưng phấn, cứ tưởng rằng có thể thuận lợi kiếm tiền nào ngờ xuất hiện một cái Trình Giảo Kim, một kế hoạch hoàn hảo, toàn bộ đều bị nữ nhân kia phá sạch!

Trưởng nữ Tiền gia ở thành Tây, cho mời các danh trù đệ nhất thiên hạ (đầu bếp đóa ^^) về kinh thành, tổ chực một buội tiệc náo nhiệt. Nàng thuê một bên quảng trường, xây dựng cái sân khấu, nói là thiết yến ngàn bàn còn phát thiệp mời. (khâm phục thật, tỷ đánh trúng vào bao tử người ta nha @_@)

Ở buổi tiệc đó dùng toàn là dược liệu Miêu Cương, món ăn nước ngoài kỳ lạ, còn có chén bát đều là đồ sừ Giang Nam. Vài vị cô gia (tức là người làm rể) của Tiền Gia đều giúp đỡ Tiền Kim Kim vô điều kiện. (lấy em gái người ta thì phải thế thui ^_^)

Không chỉ thế, nàng còn nghĩ ra mấy bài thuốc, qua tay danh trù trở thành mấy món tráng dương, dưỡng nhan, cả nam lẫn nữ, bất kể là phú thương hoàng tộc hay tiểu nhân đều bị chui đầu vào lưới.

Trái lại, triển lãm thi họa của Nghiêm phủ, lỗ biết bao nhiêu là ngân lượng, cửa trước vắng hoe, thấy mà đáng thương.

Không ít phú thương sợ đắc tội Nghiêm phủ, miển cưỡng đến cho có cái mặt, ở hội trường đi được mộ vòng coi như chứng mính có đến xem, tiếp thao liền từ biệt, lên kiệu, lo lắng thét lên, lệnh cho kiệu phu nhanh chóng đi tới tráng dương yến, sợ trễ một bước thì hết chỗ ngồi.

Cái này tốt lắm, bất luận là người hay tiền đều bị cướp sạch!

Nghiêm Diệu Ngọc trầm ngâm một lát, trong đầu nhớ lại chi tiết ngày hôm đó. Mâu quang chợt lóe lên, nhưng khóe miệng vẫn cười chưa hề rút đi.

_Thương trường lúc chìm lúc nổi là chuyện thường, không cần phải tự trách như vậy. – Hắn thản nhiên nói, thanh âm ôn trầm, khiến lòng người yên ổn.

_Nhưng là.. ô ô, ngân lượng...-Lưu Quảng vừa muốn khóc, khuôn mặt béo tròn nhăm lại như cái bánh bao chiều.

_Chủ ý là ta đề, kế hoạch là ta nghĩ, cho dù có lỗ lã, cũng là sai lầm của ta, phải phải lỗi của ngươi. – thâm thúy ánh mắt chợt tắt, bạc môi bất giác cười.

Lưu Quảng lại không nghĩ như vậy, nhưng lại không có khẩu khí để nói. Hắn lau khô nước mắt, vẫn  là tức giận, ở trong phòng không ngừng đi qua đi lại.

_Thiếu chủ, ta nói kế hoạch của người không phải là không tốt, mà là nữ nhân Tiền gia kia hơi quá đáng.

_Phải không?

_Nàng có ý đối nghịch, chọn cùng ngày tổ chức còn chưa tính, mà ngay cả đối tượng khách mời cũng giống Nghiêm phủ chúng ta. – Nhớ tới lúc đó, Lưu Quang vẫn còn tức đến lộn ruột.

_Biết người biết ta, bách chiến bách thắng. Đây là điểm thông minh của nàng. – Đây là đạo lý từ xưa đến giờ không đổi, chẳng những áp dụng cho chiến trường mà còn cả trong thương trường.

Lưu Quảng dùng sức lắc đầu, ba tầng thịt lắc qua lắc lại.

_Thiếu chủ, ngài hồ đồ sao? Nàng là đầu sỏ khiến chúng ta lỗ lớn mà ngài lại có thể khen ngợi nữ nhân đáng giận kia sao?

Nghiêm Diệu Ngọc không nói mà cười nhạt, chậm rãi bừng chén trà lên, cầm lấy nắp trà che lại, chậm rãi uống.

_Lưu chưởng quầy. – Hắn kêu.

_ Thiếu chủ, ngài đừng cản ta, ta không nói không thoải mái, nữ nhân kia thật sự là...

_Lưu chưởng quầy.

Mắng lại lần nữa bị đánh gãy, Lưu Quảng miễn cưỡng ngậm miệng, nhưng khuôn m8at5 vẫn là tràn ngập oán giận, thật sự rất là muống mắng chửi cho đã.

Hừm, là Thiều chủ tâm địa thiên lương nên mới luôn nén giận (sói đột lốt cừu thì có =. =). Đổi lại là hắn, thế nào cũng phải mắng nữ nhân thối kia một trận.

_Thiếu chủ, ngài a, chính là tâm địa thiện lương nên nữ nhân kia mới có thể làm càn, khắp nơi ức hiếp ngài! – Toàn kinh thành đều biết hành vi ác nhân của Tiền Kim Kim, tất cả trong lòng đều cảm thấy bất công thay cho Thiếu chủ – A, đúng rồi, ngài vừa muốn nói gì kia? – Hắn hỏi.

Bàn tay to giươgn lên chỉ hướng cửa. – Ngươi quay đầu nhìn đi.

Nhin? Nhìn cái gì a?

Lưu Quảng buồn bực quay đầu, nháy mặt máu trên mặt rút hết

Ngoài cửa thư phòng là một bóng dáng yểu điệu đang đứng,

Mẹ ơi!

Người hắn đang mắng là "đầu sỏ gây chuyện" hiện đang đứng ở cửa, lẳng lặng mỉm cười với hắn, tay nhỏ bé còn đang bưng một giỏ đồ. Xem bộ dáng nàng đang đứng dựa vào cửa, tựa hồ là đứng đã lâu, nói không chừng  đã nghe hết toàn bộ những điều hắn mắng.

_Đại...đại...đại tiểu thư. – Bùm một tiếng, thân hình phì nộn lại lần nữa nằm sấp xuống, cả cơ thể thi hành đại lễ.

Lúc này, hắn không có khóc thất thanh, ngược lại sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run, như là thấy yêu ma quỷ quái.

Tiền Kim Kim nhếch môi cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tin xảo tuyệt mỹ nhìn không ra nửa phần giận dữ.

_Lưu chưởng quầy, không nghĩ tới ngài để ý ta như vậy, lúc nào cũng khác khác nhớ kỹ đến ta. – Nàng bưng giỏ đồ, giày thêu nhẹ tiến, tiếng bước chân nhẹ mà nhỏ, không nhanh không châm mà tao nhã.

Tiểu Hồng nhắm mắt thao sau Kim Kim bước vào thư phòng.

_Đại ...đại tiểu thư thứ tội, ta...ta..

_Lưu chưởng quầy muốn nói cái gì?-Nàng cười ngọt ngào.

Lưu Quảng mồ hôi chảy ròng, biết nàng biết tội mình, bản thân khẳng định sẽ không yên.

_Ách.. a.. cái kia.. cái kia...thuộc hạ cáo lui...- Hắn hô to một tiếng, đột nhiên nhảy dựng lên như mông bị cháy, lao ra thư phòng, thân hình mập mạp một đường chạy thẳng.

Con ngươi trong suốt nhìn theo bóng dáng chạy trốn, đáy mắt xẹt qua một tia đùa cợt, tiếp theo quay lại bên trong, nhìn về phía nam nhân đang ngồi sau bàn.

_Nghiêm công tử, ngày an. – Kim Kim đi đến bên bàn hành lễ. Hắn gật gật đầu, hai tay khoanh trước ngực, yên lặng nhìn kỹ nàng, tầm mắt lướt qua khuôn mặt mỹ mạo, dáng người mảnh khảnh. Con ngươi đen u ám nhìn nàng chăm chú hiện lên một tia sáng kỳ dị cực kỳ nhỏ.

Hai người quen biết đã lâu, nhưng là trong những năm đó, vì đấu đá lẫn nhau, kiếm chác lợi nhuận, ngầm đấu qua không biết bao nhiêu hiệp. Không thể phủ nhân, Tiền Kim Kim là một nữ nhân đặc biệt. Từ khi nàng đến tuổi cập kê mà đã có ý tiếp xúc thương trường, mới bắt đầu đã khiến mọi người cả kinh, gia dịch buôn bán rất có uy tín

Thương trường thay đổi trong nháy mắt, cung cầu khi đó lúc chìm lúc nổi khó lường, nàng lại có thể một tay thành thạo bắt đầu kiếm tiền, không có nửa điểm e dè, hơn nữa còn có điểm hơn người, vô số lão tướng trên thương trường đã thua trong tay nàng. Tìm khắp thiên hạ, tuyệt đối ít có người có thể ở trên thương trường mà đối địch với Nghiêm Diệu Ngọc, mà không thể nghi ngờ Kim Kim chính là một trong số ít đó.

Nàng ý cười trong suốt, liền bước nhẹ đến gần bàn.

_Nghiêm công tử vì sao không nói gi? Chẳng lẽ không vui khi thiếp thân đến? – Nàng hỏi, thanh như chuông bạc. Hắn khẽ nhếch bạc môi, cười hiền lành, thần thái thoải mái ấm áp, cho dù có giống núi băng nhưng bản mặt dày mà cười đó cũng không thể thay đổi (mặt dày mới đầu nổi với tỷ chứ *kakaka*).

_Không, ta chỉ là nghĩ, lần trước nhìn thấy ngươi hiền lành như vậy không biết là bao nhiêu lâu rồi. – Trong trí nhớ, tiểu nữ nhân nãy cũng chưa từng cấp hắn nhiều sắc mặt tốt nha. Kim Kim làm bộ như không nghe thấy hắn châm chọc, đem giỏ đồ ăn đặt lên bàn, rồi nhấc váy đi đến giá sách. Trên giá sách có bộ kinh tử, sách ghi chép phong thổ khắp nơi, còn có nhiều binh thư khác. Nàng tùy tay rút ra một cuốn binh thư, cúi đầu lật xem trang sách, bên mép sách còn có ghi lời bình, chữ viết cứng cáp có lực.

_Công tử học vấn tinh thông, thi họa tài nghệ lại tuyệt diệu, tài hoa như thế mới có năng lực tổ chức triển lãm thi họa. – Nàng ngoái đầu quay lại cười, đem sách để lại chỗ cũ. Nghiêm Diệu Ngọc lại một lần nữa nhướng mày, con ngươi đen hiện lên một tia kinh ngạc. A, là lỗ tai hắn có vấn đề, nhất thời nghe lầm, vẫn là ông trời muốn trêu hắn? Kim Kim cư nhiên sao lại ca ngợi hắn nha.

_Đâu có, không bằng được tiệc của ngươi nha.

_A, không không không, công tử khiêm tốn rồi. Thiếp Thân lúc trước có đi qua hội triển lãm thi họa, không có một bóng người, không khí thật tốt, không giống chỗ chúng ta, làm ăn rất tốt, khắp nơi đông đúc như trẩy hội, làm cho người ta bệt nhọc khó thở nha. – Trong lời nói của nàng chứa nhiều hàm ý, trên mặt tinh xảo nở ra một nụ cười mê người. (đúng là mèo khóc chuột mà =. =, tỷ tỷ thật là.... )

_Kim Kim cô nương quá khen. – Nghiêm Diệu Ngọc không bị chọc giận, lấy tĩnh đánh động. (một chữ nhịn và một chữ nhẫn ^_^, tỷ tỷ chờ xem)

Nàng thừa thắng xông lên, không chịu buông tay, tiếp tục đâm vào chỗ đau của hắn.

_Chỉ tiếc a, không có nhiều người họa, dù sao cũng không nhiều người nhàn hạ thoải mái lắm, lần này ngài tổ chức triển lãm thi họa, cũng không có nhiều người biết thưởng thức đâu. (tỷ tỷ xiên xỏ xéo nha >"<) Hai người một người nói một người tiếp, nội dung nghe rất có lễ giáo, kỳ thực mỗi cầu đều có nghĩa bóng, chém gió (ta việt hóa 1 tí, nếu mọi người không chịu ta sẽ sửa a ^^), lẫn nhau, không khí trong phòng như có giông bão mãnh liệt Nghiêm Diệu Ngọc hai tay khoanh trước ngực, vẫn nhàn nhã duy trì khí độ người thua cuộc, đem đả kích của nàng dù ngấm ngầm hay công khai toàn bộ đều nhận lấy, không có nửa điểm cãi lại.

_Kim Kim cô nương thân chinh ngự giá đến đây, chỉ vì muốn cùng ta thảo luận chuyện triển lãm thi hạo lần trước? – Hắn chủ động đặt câu hỏi, không tin nàng vì lo lắng mà bàn chuyện với hắn chỉ để nói mấy câu đùa cợt không quan hệ kia.

_Đương nhiên không chỉ như thế. – Che đậy khuôn mặt ửng hồng, lộ ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh, con ngươi trong suốt cất giấu vài phân ý cười, vài phần giả dối, còn có vài phân dạt dàohưng phấn. Hắn nhận ra ánh mắt đó!

Mỗi khi trong lòng nàng mang kế hoạch nham hiểm, hoặc trong lòng tính toán mưu đồ gì đó, đều lộ hết trên mặt như ánh mắt xinh đẹp kia. Tiểu nữ nhân này, chỉ sợ còn có một số chiêu chưa sử dụng đến, đùa cợt lúc trước xme ra chỉ là món khai vị. (chắc từ giờ là món chính nhỉ *_^) Kim Kim dáng vẻ tiêu sái đến cạnh bàn, đem áo choàng đặt qua một bên, thân thủ hướng đến giỏ đồ ăn, ngón trỏ trắng noẵn cọ nhẹ lên chung canh.

_Thiếp thân hôm nay đến là vì muốn đem cho Nghiêm công tử một chung canh.

_Nha, canh gì vậy? Thạch tín, rượu độc hay là hạc đỉnh hồng? – Hắn hứng thú hỏi, tầm mắt khóa trụ đầu ngón tay của nàng.

(nha, toàn độc, đáng sợ a @_@)

Nàng hạ mi mắt cười yếu ớt, khẽ cắn cắn đôi môi ướt át chín mọng, mắt hắn càng trở nên thâm trâm, sâu trong đáy mắt xẹt qua một chút lửa nóng.

_Đây là thuốc ích khí bổ thận, là dùng dược liệu Miêu Cương quý hiếm, thiêm kim khó cầu. – Nàng bừng giỏ đồ đến bàn hắn.

– Thiếp thân là thấy mấy ngày này thời tiết chuyển lạnh, Nghiêm công tử lại vì triển lãm thi họa mà thời gian qua làm lụng vất vả, lo lắng hao tâm tổn sức, khẳng định cẩn hảo hảo tẩm bổ. (Diệp: Biết người ta vất vả mà tỷ còn phá hả? ác quá đi.. Kim: *liếc xéo* nhiều chuyện, có tin ta thuốc mi chết không. Diệp:Ngọc ca bảo trọng, muội cáo từ *bụi mù mịt*)

Tay áo hồng mềm mại theo động tác cúi người của nàng mà lơ đãng phất qua cánh tay rắn chắn của hắn, truyền đến một hương thơm mị hoặc, đôi mắt phượng sáng ngời khẽ liếc hắn một cái. Một cái liếc mắt yêu kiều bá mị kia đủ để làm cho nam nhân thần hồn điên đảo, chỉ sợ chưa kịp uống chung canh của nàng, thần hồn đã muốn bay hơn phân nửa.

_Này cũng làm cho Nghiêm mỗ cảm thấy thật vinh hạnh. – Hắn trước mắt thưởng thức tuyệt sắc, không khỏi đoán rằng, trên đời có bao nhiêu nam nhân có thể khắng cự được một sắc đẹp như vậy.

_Quan trọng hơn, thiếp thân còn tự tay chọn lựa bài thuốc thích hợp cho công tử. – Bàn tay bé nhỏ đẻ lại chung cái, hàm răng tuyết trắng cắn môi đỏ mọng.

Nha, nàng khẩn trương muốn nhìn một chút, Nghiêm Diệu Ngọc khi nhìn thấy "bài thuốc" này, khuôn mặt tuấn tú kia sẽ xuất hiện biểu tình gì. Tay nhỏ bé hướng lên bàn cẩn thận nhấc nắp chung canh lên, tỏa ra một làn khói trắng nồng đậm hương khí. Chung canh này, như lời Kim Kim nói, đều là dùng dược liệu sang quý ở Miêu Cương, nước canh trong suốt, hương vị đậm đà (*ực ực*). Mà nàng đặc biệt chọn lựa bài thuốc chẳng những có thể tăng mạnh dược tính, cũng có hàm nghĩa khác....

Ngón tay miết chung canh một cái. Thư phòng to như vậy bỗng chốc lâm vào trầm mặc, yên lặng đến mức ngay cả lá rơi bên ngoài cũng nghe thấy. Khuôn mặt tuấn tủ mỉm cười có chút cứng ngắc, hắn nghiến chặt hàm, đôi mắt thâm sâu thâm trầm nhìn chằm chằm ngón tay đang miết kia, thong thả, thong thả nheo lại. Sau một lúc lâu, Nghiêm Diệu Ngọc rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn sang Kim Kim bên cạnh đang thập phần vui vẻ.

Tốt, nữ nhân này dám cho hắn ăn ba ba?! (ăn có thù với ba ba à *chớp chớp*) Cuối hạ đầu thu, Kim Kim đang cầm chung canh, lúm đông tiền như hoa.

_Nghiêm công tử, ngài không muốn ăn sao?, Thuốc này nếu để nguội, dược tính sẽ giảm mất phân nửa, nhân lúc còn nóng vẫn là mau ăn đi. – Nàng còn đổ thêm dầu vào lữa, liên tiếp thúc giục.

_Có thể chết chứ không chịu nhục. – Hắn dùng thanh âm nhẹ nhất nói.

_Nha, ai dàm làm nhục Nghiêm công tử? Thỉnh nói cho ta biết, ta Tiền Kim Kim sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn. – Kim Kim giả bộ không hiểu, hai tròng mắt vô tội đao qua lại.

_Phải không? Nghiêm Diệu Ngọc một tay chống cằm, con ngươi thâm thúy yên lặng, một cái chớp mắt cũng không nhìn nàng. Nàng ý cười không giảm, bắt tay múc canh, mắt to đảo qua một vòng rồi lại nhìn lại chung canh.

_Nói gì thì nói, Nghiêm công tử, ngài cũng ăn một chút ba ba đi, không nguội hết mất. – Nàng thong dong ứng đáp, nắm chắc cơ hội đâm hắn một dao. Một nam một nữ, qua chung canh vô tội kia âm thầm phân cao thấp.

Bên trong lại lần nữa lâm vào vắng vẻ. Mà Tiểu Hồng từ lúc vào thư phòng liền đứng ở một góc tường cố gắng làm bộ bản thân không tồn tại, cũng khẩn trương vạn phần, đã sớm bị dọa run cả người. Nàng đi theo bên cạnh Kim Kim nhiều năm, cài gì mà chưa từng thấy qua. Nhưng là, mỗi khi hai người quyết đầu, nàng đều là kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng, muốn mau mau đào tẩu, một chút cũng không muốn ở lại. (đúng thế, ở lại chi cho "tên bay đạn lạc" mà chết oan *kaka*) Rốt cuộc, lúc nàng khẩn trương đến khó thở, cơ hồ đã nghĩ nhảy qua cửa sổ mà trốn thì Nghiêm Diệu Ngọc mở miệng.

_Tiểu Hồng. – Hắn kêu. A, cơ hội tới! Nàng bước đi có chút lảo đảo, vội vàng tiến lên, ở trước bàn cung kính hành lễ.

_Xin hỏi Nghiêm công tử có gì phân phó? – Có gì cần thì cứ việc nói, chỉ cần nàng có thể mau rời đi nơi này là được. (a, Hồng tỷ bỏ người chạy lấy của kìa)

_Lễ thượng vãng lai. Khó được Kim Kim cô nương yêu mến, ta cũng không thể không nhận chung canh này, phải có quà đáp lễ mới được. – Hắn đem hai chữ "đáp lễ" nói ra nhẹ nhàng mà có hàm ý.

_Nghiêm công tử quá khách khí. – Kim Kim ngoài cười nhưng trong không cười. Hắn rất có thâm ý liếc nàng một cái, mới quay đầu ra lệnh.

_ Tiểu Hồng, mời ngươi đi một chuyến đến nhà trên, nói tổng quản đem cái Như Ý khắc bằng san hô Nam Hải cho ta. Có hỏi thì nói là ta muốn phúc đáp tặng Kim Kim cô nương một lễ vật mọn.

San hô Nam Hải, ánh sáng màu đỏ rực rỡ, trơn bóng như hồng ngọc, mười năm mới sinh trưởng một tấc, trân quý mà hiếm lạ, một tấc san hô thâm chí sang quý bằng một tấc hoàng kim. Mà lớn đến nỗi có thể khắc thành Như Ý, chính là một báu vật vô giá khó có thể tưởng tượng được. (woa, ta thích ta thích, cho muội với Ngọc ca *_*) Trong thiên hạ, đại khái cũng chỉ có Nghiêm Diệu Ngọc mới có thể nói san hô Như Ý là "lễ mọn".

_Kia...kia...ách... xin hỏi, tỉ số lần này tính sao đây? – Nàng thật cản thận hỏi, cẩn thận lấy ra một quyển sổ da trâu, luân phiên nhìn hai người hỏi chỉ thị.

Tranh đấu nhiều năm, mỗi người cung thắng vài lân mà thua cũng vài lần, đổi qua đổi lại cũng có chút cần tranh luận. Vì muốn lưu lại chứng cứ rõ ràng, miễn cho người thua lại ấm ức, hai người lập ra hiệp nghị, để Tiểu Hồng làm nhân chứng, ghi lại mỗi lần thắng thua vào một quyển sở da trâu. Mỗi lân người nào thắng thì Tiểu Hồng sẽ đánh một dấu vào quyễn da trâu.

_Đợi lát nữa ghi lại là được. – Kim Kim nói, tay áo hồng nhẹ nhàng vung lên.

Được đặc xá Tiểu Hồng vội vàn cất sổ da trâu, phúc thân một lần nữa.

_Tiểu Hồng cáo lui. – Nàng nhấc váy, hít sâu một hơi, chuẩn hướng của mà đi, so sánh với tốc độ đầo tẩu lúc tước của Lưu Quảng, ba bước cũng chỉ còn hai lao ra khỏi thư phòng, không dám ở lâu. Tiếng bước chân đi xa, rốt cuộc không nghe thấy. Còn lại hai người trong thư phòng trơ mắt nhìn Tiểu Hông rời đi, tiếp thao quay đầu đem tầm mắt chuyển về lẫn nhau, lộ ra tươi cười....

Yên tĩnh.

Tiếp theo, hai người đồng thời có động tác.

Nghiêm Diệu Ngọc ra tay như tia chớp, thân hình cao lớn tựa như chim ưng không hề báo động trước đánh tới, xung quanh bỗng nhiên nổi lên một trận gió rét

_A, trở mặt, trở mặt! – Lộ ra lúm đồng tiền,   Kim Kim bước nhẹ nhàng, nhanh nhẹn tránh xa vài thước, dễ dàng thoát khỏi phạm vi đánh tới của hắn.

Của nàng tư thái bình thản, thân thủ mạnh mẽ, nhìn ra được có vài phần võ công trụ cột, cso với thiên kim nhà giàu yếu đuối trong kinh thành này  là hoàn toàn bất đồng.

_Như thế nào, ngươi cho lui những người khác, chẳng lẽ là tưởng lén theo ta nhận thua sao? – Nàng mỉm cười, nghiêng đầu nhìn hắn.

Nghiêm Diệu Ngọc nheo mắt, cảm thấy ngứa tay.

_Ngươi, nữ nhân này. -  Hắn vừa nói vừa ra tay.

Nàng lại lần nữa né tránh còn lưu lại một nụ cười duyên.

_Làm sao vậy? Còn tại tức giận sao? – Kim Kim vươn ngón trỏ chỉ vào khuôn mặt tuấn tú kia  – Uy, có điểm phong độ thôi, chúng ta đều là quân tử tranh đấu, là ngươi trí không bằng ta, thành bại tướng dưới tay ta, làm sao có thể trở mặt đánh?"

Lời tuy nói lời dễ nghe, nhưng là do nàng tào phúng nhục nhã hắn trước, làm cho hắn trở mặt, đó cũng không phải là hành vi của quân tử nha. (nói chung cả 2 người chả ai là quâu tử ==!)

Hai người ngươi truy đuổi lẫn nhau trong thư phòng chả khác gì diều hâu đuổi bắt  gà con.

Sau vài lần né tránh thành công, tâm tinh Kim Kim lại hảo đến cực điểm, ý cười trên khóe miệng muốn giấu cũng không giấu được.

Trước mặt người khác, nàng tao nhã nhàn tĩnh, ở trước mặt hắn thì lại rất kiêu ngạo. Chỉ thiếu nước nàng ngửa mặt lên trời chống thắt lưng mà cười như điên, nhạo hắn chẳng những mất mặt mũi, còn phải bồi ngân lượng.

Sau trận truy đuổi, Kim Kim nhấc lên váy long chồn trắng nhảy lên bàn hắn.

_Cho ta đứng lại. – Nàng ngồi ở bàn nâng cằm hạ lệnh như nữ vương tao nhã.

Vốn chim ưng là cao lớn hơn thỏ rồi đột nhiên nắm được thế thượng phong, vậy không cần tốn nhiều sức mà trở nên an tĩnh đứng lại bên cạnh bàn.

Hắn hai tay khoanh trước ngực nhìn xuống nàng vìchạy mà mặt trở nên hồng nhuận.

_Ta hỏi ngươi, ngươi không chịu thua sao? – Kim Kim thở gấp, da thịt chảy ra một chút mồ hôi, ngực cũng bởi vì mới lo mà phập phồng.

Một giọt mồ hôi trong suốt chảy dọc theo cái cổ mảnh khảnh xuống vạt áo trước. –

_Ta mà lại không chịu thua người sao? -  Hắn thu hồi tầm mắt, hỏi lại.

_Vậy nhanh chút nhận thua, ngoan ngoãn thừa nhận, nói ngươi tâm phục khẩu phục, nói ngươi cảm thấy không bằng – Hai tròng mắt nàng lóe sáng, chờ nghe hắn đầu hàng, xác nhận thắng lợi lần này, là có thể khoái trá dẹp đường hồi phủ.

Trong mắt Nghiêm Diệu Ngọc không có chút gì gọi là tực giân sau khi thất bại, ngược lại còn hiện lên một tia tán thưởng.

_Ẩm thực là nhu cầu lớn nhất của con người. Ta nên tán thưởng ngươi cần cù nghiên cứu văn hóa ẩm thực mà đoạt được khách, chiêu này thật sự rất lợi hại." Bàn tay to thân thiết xoa nhẹ cái đầu nhỏ của nàng, vài hạt châu trên tóc rơi xuống khiến mái tóc đen dài tuôn trào như suối phô tán trên mặt bàn.

Từ xưa đến này, cho dù là quan hay dân thì nhà hàng và kỹ viện cũng là nhu câu không thể thiếu trong cuộc sống, đó cũng là nghành đầu tư trọng yếu, chỉ cần kinh doanh thoả đáng, có tâm huyết cầu tiến, nghĩ ra nhiều hình thức đa dạng thì rất dễ hốt bạc.

Đại chưởng đang xoa xoa mái tóc tỏa ra nhiết năng từng giọt từng giọt thấm vào da thịt của nàng, Kim Kim quay mặt tránh đi.

_Con người luôn chiếu cố tốt cái bụng của minh trước sau mới có dư lực đi chiếu cố đầu óc, ta cung cấp mỹ thực món ngon, tự nhiên sẽ hấp nhẫn người khác hơn là đám tranh gà bới của ngươi.

Các bản vẽ đẹp của nhưng danh gia từ xưa tới này lại bị nàng coi là gà bới. Này bọn họ mà biết được chắc là sẽ khóc rống lên mất

_Chính là, ý kiến của ngươi rất hay, khả làm cho ta lỗ nửa năm tiền chuẩn bị a!" Hắn che lấy bạc môi, không nề hà lắc đầu.

Nàng hừ một tiếng không cho là đúng – Đại nghiệp của Nghiêm phủ nhà ngươi chỉ có lỗ nửa năm thôi, không đáng nói nhiều. -  Nàng nình thản nghiêng đầu, bàn tay non mịn khé vuốt ve mái tóc.

Mái tóc dài rối tung, làm cho nàng thiếu vài phần cả vú lấp miệng em, nhưng thật ra hơn vài phần nhu nhược, làm bất luận kẻ nào nhìn đều phải tâm sinh yêu thương...

_Xem ra, của ta thật là dạy ngươi grất khá. – Nghiêm Diệu Ngọc nhẹ giọng nói, tay nhắt lên vài lọn tóc mềm trên bàn.

Kim Kim tực giận quay đầu quát. – Nói bậy, ai cho ngươi dạy bao giờ?

_Nha, chẳng lẽ không đúng là ta dạy. Ta còn nhớ rõ, mười năm trước khi ngươi mới vào thương  trường, vẫn là người mới học nghề, ngay cả binh bất yếm trá, thương không nề gian đạo lý cũng đều không hiểu, vẫn là ta tốt bụng chỉ giáo vài điểm, ngươi mới ....

Oanh!

Mặt nàng đen lại, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, con ngươi cơ hồ muốn bốc hỏa.

Nha, nam nhân này cư nhiên còn dám nhắc đến chuyện này! Nhớ ngày đó hắn đối nàng, đối nàng....

_Ngươi, tên kia, thua chính là thua, không nên nhiều lời vô nghĩa! – Nàng thất muốn vươn chấn đá hắn mấy cái thật mạnh, đá bay đi nụ cười đáng ghét trên mặt hắn.

_Chậc, ngươi khi nào trở nên đáng trí như thế, cư nhiên đã quên... – Nghiêm Diệu Ngọc ung dung nói từ đầu đến cuối.

Hừ, nàng cũng không có tâm tình cùng hắn "Ôn chuyện". Bây giờ nhắc lại chuyện cũ nàng thật sự tức giận, hận không thể tự tay đem hắn bóp chết!

Quay mặt đi, Kim Kim tự nhảy xuống bàn, nhấc váy đi ra ngoài.

Chính là, đi không được vài bước, eo nhỏ đột nhiên căng thẳng, cường đại lực bám trụ nàng, đem nàng kéo lại phía sau

_A.... -  Nàng kinh hoảng gọi một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, chân mềm nhũn ngã vào một vòm ngực rộng lớn.

Nghiêm Diệu Ngọc hai tay vòng qua eo nhỏ của nàng, ôm lấy thân thể nàng, hai người da thịt áp sát không một  khe hở. Hơi thở nam tính nóng bỏng, vây quanh mọi giác quan của nàng.

Lần này, nàng thậm chí không thể thấy rõ, Nghiêm Diệu Ngọc là như thế nào ra tay.

_Kim nhi, nói còn chưa nói xong, ngươi muốn đi đâu nha?" Bạc môi tựa vào bên tai nàng, dùng thanh âm nhẹ nhất nói, giọng nói ôn nhu, như có thể say lòng người.

_Ai cho ngươi như vậy quản ta? – Khuôn mặt nhỏ nhắc đỏ lên, quật cường quay mặt đi, cố ý không để ý tới hắn.

_Theo lý mà nói, ta thích ngươi nhất. – Nghiêm Diệu Ngọc thân thủ vuốt ve hai má mệm mại của nàng, hơi thở nam tính phả ra, ấm áp mà ấm nóng.

_Buông! -  Nàng không ngừng giãy dụa, lại vô ích, mệt thở hồng hộc.

_Không.

Tình thế nghịch chuyển, nàng hoàn toàn thế thụ động

_Quân tử động khẩu không động thủ!  -  Kim Kim hô.

_Kim nhi, ta không phải là quân tử. -  Hắn tốt bụng sửa đúng, vì không cho nàng thất vọng, nhưng thật ra lại tự động nói ra phương pháp bù lại. – Bất quá mà nói, nếu ngươi kiên trì muốn 'Động khẩu', ta cũng không nguyện cho ngươi thất vọng.   (mặt siêu dày ==)

Nàng trừng lớn ánh mắt, còn chưa kịp hét lên, môi đỏ mọng đã bị hắn chặt chẽ giam lại.

Bạc môi bá đạo bao trùm của nàng non mềm, nuốt của nàng kháng nghị, không có nửa do dự, tự động tiến nhanh vào. Nàng đầu tiên là toàn thân cứng ngắc, tay nhỏ không ngừng đánh vào bả vai rắn chắc của hắn, nhưng  hắn rất có kiên nhẫn cắn hôn, buộc chặt thân mình, dần dần từng giọt từng giọt mềm hoá.

Eo nhỏ căng thẳng, khuôn ngực rộng lớn đè ép nàng non mềm bộ ngực sữa, thân hình cao lớn xâm nhập của nàng hai chân, hai người ma sát chỉ cách nhau mấy lớp trang phục, làm dấy lên ngọc lửa nóng rực.

Nàng choáng váng, thần trí chậm rãi trở nên mê ly, hai tay đang đáng cũng vô lực, không trốn được hắn khiếu khích cùng bản thân ý loạn tình mê.

Nghiêm Diệu Ngọc đối thân thể của nàng như quá mức quen thuộc, biết như thế nào hôn nàng, có thể làm cho nàng mềm yếu run run; Biết như thế nào âu yếm nàng, có thể làm cho nàng rên rỉ cầu xin tha thứ....

Ngay cả là dù có thắng ở trên thương trường, kiếm được nhiều ngân lượng, nhưng kết quả là bị hắn ôm vào trong ngực, hôn vô lực phản kháng.

Trận này thắng bại, vậy ai thắng ai thua?


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-10)