Vay nóng Tima

Truyện:Kim Ngọc Mãn Đường - Chương 05

Kim Ngọc Mãn Đường
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Xong tiệc, đêm càng thâm trầm, Bách Hoa Trai  đốt đèn bằng lụa, chiếu sang khắp cả cửa hành lang.

Một bóng dáng cao lớn, dọc theo hành lang dài chậm rãi đi tới, phía sau còn có bốn quả bong nhỏ đi theo.

Nghiêm Diệu Ngọc đi đến trước cửa, vén lên sa màn, Tiểu Hồng từ bên trong mở cửa ra.

"Kim Nhi đâu?"

"Đại cô nương cảm thấy không thoải mái, đang ở trong phòng nghỉ ngơi." Ăn phải Hạt Tiêu yến đáng sợ kia, có là ai cũng chống đỡ không được.

Ai, đồ ăn này làm sao mà người bình thương có thể ăn? Đại cô nương chính vì hiếu thắng, không chịu nhận thua, vì thế mới phải chịu khổ, miệng anh đào nhỏ nhắn, bị đồ ăn này làm cho sưng thũng.

"Ta đem chút cháo đường đến giúp nàng  giải cay." Nghiêm Diệu Ngọc thản nhiên nói, đi vào nội thất, tứ quả bóng nhỏ lăn theo. (_ __!!!)

Sau sa trướng, một than ảnh kiều nhỏ đang nằm. Kim Kim nằm cuộn trên giường, mày liễu nhíu chặt, mặt tái nhợt, môi đỏ mọng thuỷ nộn có chút sưng, giống như mới bị hung hăng hôn.

Hắn thân thủ xốc lên sa trướng, ở bên giường ngồi xuống, khuynh thân kêu to.

"Kim Nhi?"

Mắt phượng đang nhắm chặt liện mở ra, nhìn thấy là hắn, lập tức nhắm lại, còn không nể mặt xoay người vùi mặt vào giường, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn.

"Cút ngay." Từ trong giường nệm truyền đến thanh âm mơ hồ.

Nghiêm Diệu Ngọc làm như không nghe thấy, như cũ không đi."Đứng lên ăn chút cháo đường cho thoải mái một chút." Hắn tiếp nhận cài bát màu xanh lá sen từ tay Giáp Nhi, rắc lên một chút hoa quế thơm ngát, chậm rãi quấy.

"Không cần ngươi phải  chồn vội tìm gà chúc tết." Kim Kim mạnh miệng, lại nhịn không được vụng trộm hít một hơi. Hoa quế được pha cùng cháo nóng, tản mát ra hương thơm ngọt ngào, dụ nàng  chảy nước miếng.

"Thực không cần?" Hắn lại hỏi, múc một muỗng cháo đường, chậm rãi thổi nguội."Nghe nói cháo đường giải cay tốt lắm, ngươi nếu không ăn vậy phải chịu vị cay kinh khủng đó trong miệng liên tục mười ngày nửa tháng."

Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trên giường cuối cùng cũng ngẩng lên, so với lúc trước càng thêm trắng bệch. Nàng vừa nghe thấy vị cay kia ở trong miệng quanh quẩn không mất, cổ họng co rút.

Nghiêm Diệu Ngọc hạ thìa xuống, đem chén cháo đường thơn ngào ngạt lại gần, mỉm cười nhìn chăm chú vào biểu tình giãu dụa trên mặt nàng.

"Ta sợ ngươi đêm này bị cay quá độ, còn có ý sai người nấu riêng bát cháo này cho người. Ngươi đã không ăn, như vậy......" Hắn đặt chén cháo ra xa một chút, thân thủ triệu hồi tứ quả bóng nhỏ bên cạnh."Đến, cầm đổ đi!"

A? Muốn đổ, không thể thưởng cho các nàng sao?

Giáp, Ất, Bính, Đinh vẻ mặt khát vọng nhìn chăm chú vào chén cháo đường hoa quế kia, nước miếng đều nhanh chảy ra.

Mắt thấy cháo đường sắp bị mang đi, Kim Kim vội vàng lên tiếng:"Này, dừng tay cho ta!"

"Như thế nào?" Nghiêm Diệu Ngọc nhíu mày.

"Ta chưa nói là không cần." Nàng trừng mắt nhìn bát cháo, buồn bã mở miệng.

Bả vai Giáp, Ất, Bính, Đinh đồng thời sụp xuống, biết bản thân cùng bát cháo kia nhất định là vô duyên. Các nàng nhịn xuống nước mắt, cùng nhau ra ngoài, muốn cùng Tiểu Hồng thảo đi tìm chút đường đến ăn, hảo tưởng nhớ bát cháo đường mê người kia. (không còn gì để nói _ ___!!!)

Ô ô, cháo đường, tái kiến!

Gió nhẹ thổi lên sa trướng, Kim Kim ngồi ở mép giường, cẩn thận húp từng muỗng cháo, mắt phương trong suốt khẽ nhếch, nhìn người khách đưa cháo không mời mà đến.

Không biết như thế nào, nàng lại cảm thấy nam nhân này gần đây trở nên biết săn sóc, có chút kì quặc. Ngay cả khi nhìn chăm chú ánh mắt của nàng, đều như so với trước kia càng thêm nóng rực......

"Ta không hiểu sao ngươi có thể ăn cay được." Nàng mở miệng nói, nhớ tới hắn ở yến hội, bộ dáng uống từng ngụm từng ngụm dầu ớt, nàng lại không cảm  thấy rét vì lạnh, mà là cổ họng phát đau.

Bữa Hạt Tiêu yến kia, rất giống thực đơn của Diêm Vương, nếu không phải nàng coi trọng mối làm ăn nàuy, tuyệt đối sẽ bỏ chạy. (chưa chắc gì bác Diêm Vương đã chịu nổi ạ =. =!!!)

"Ta không có." Nghiêm Diệu Ngọc cười nhẹ.

"Không có?"

Hắn gật đầu, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng.

"Ta trước đó dùng thuốc niêm phongvị giác." Hắn cùng Chu Khiêm quen biết nhiều năm, tất nhiên biết Hạt tiêu yến có bao nhiêu đáng sợ.

Thuốc? Đáng giận, nàng chỉ biết có quỷ!

Kim Kim nắm chặt thìa, nhịn xuống xúc động muốn đem bát cháu ném vào đầu hắn.

"Ngươi như thế nào không nói cho ta biết, ngươi có loại thuốc này?" Khó trách hắn có thể mặt không đổi sắc ăn mấy món đó, nàng cọn thật sự nghĩ đến vị giác của hắn là kim cương bất bại đâu! (ách o_O)

"Thuốc đâu?" Nàng truy vấn, hai tay đã bắt đầu ở hắn trên người sờ loạn. Miệng nàng đến lúc này còn cay đến khó chịu, muốn mau chóng dung thuốc đó để hết cay.

Nghiêm Diệu Ngọc không có phản kháng, hai tay bất động, tuỳ ý nàng ở trên ngực hắn mở rộng vạt áo tìm thuốc.

"Cất ở trong túi áo bên ngực ta, trái phải có khoảng mười cái." Tay nhuyễn nộn nhỏ bé, ở trên ngực hắn sờ tới sờ lui, mang đến xúc cảm mất hồn. Hắn cười khẽ, tựa vào bên tai nàng nói nhỏ."Kim Nhi, ngươi dạo này tựa hồ rất thíc thoát xiêm y của ta."

Kim Kim ngoảnh mặt làm ngơ, quyết tìm bằng được thuốc, tay nhỏ bé trên túi áo sờ sờ đông sờ sờ tây, mò nửa ngày, cuối cùng tìm ra hộp gấm nhỏ đựng thuốc.

"Kim nhi, đừng ăn." Nghiêm Diệu Ngọc tựa vào bên tai nàng, hơi thở nóng bỏng thổi qua.

Mặt nàng đỏ lên, vội vàng thối lui, mắt phượng lườm hắn."Chỉ cho quan phóng hỏa, lại không cho dân chúng đốt đèn? Thuốc này ngươi có thể ăn, ta sao lại không thể ăn?"

Nói giỡn, nếu không uống thuốc, nàng còn muốn chịu cay đến mấy ngày? Nếu Chu Khiêm mà biết được nàng căn bản không phải "Người cùng sở thích", nói không chừng ngay cả chuyện làm ăn cũng không muốn bàn, lập tức đá nàng ra ngoài cửa.

"Kim Nhi, ngươi hãy nghe ta nói......"

Nàng mới không nghe đâu!

"Tiểu Hồng, bưng trà đến!" Kim Kim hô, một bên mở hộp gấm ra lấy thuốc.

Ngoài cửa Tiểu Hồng còn chưa  tiến vào thì Nghiêm Diệu Ngọc đã  sắn sóc rót một chén nước trong, nàng  vươn tay đoạt lấy, đem thuốc bỏ vào miệng, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, đem thuốc toàn bộ nuốt vào.

Dược hiệu rất nhanh, vị cay trong miệng nhanh chóng biến mất, nàng thở dài nhẹ nhõm, may mắn bản thân có đoạt thuốc của hắn, cuối cùng cũng không bị hương vị đáng sợ kia  tra tấn nữa.

Hừ, kế tiếp dù là hạt tiêu, mướp đắng, hay cái gì cổ quái, nàng đã được chuẩn bị đầy đủ hết, nửa điểm cũng không sợ!

Nghiêm Diệu Ngọc nhìn bộ dáng nàng đắc ý, bất đắc dĩ thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng.

"Kim Nhi, thuốc này mặc dù có thể niêm phong vị giác, cũng không có thể ăn nhiều quá, đầu lưỡi sẽ tê cứng, ngay cả nói chuyện cũng không được." Hắn mỉm cười, vươn ngón tay, điểm lên cái mũi khéo léo của nàng.

Cái gì?!

Không thể nói chuyện? Vậy nàng nên như thế nào bàn chuyện làm ăn? Như thế nào cùng Chu Khiêm bàn luận chi tiết?

Kim Kim hổn hển, đột nhiên nhảy dựng lên muốn mắng người, nhưng mở miệng lại chỉ có thể phát ra thanh âm "ha.. ha..", đầu lưỡi  không có nửa phần cảm giác, rốt cuộc cũn không nói được nửa chữ.

Đáng chết, nàng trúng kế!

Toàn bộ buổi tối, Kim Kim dùng mọi biện pháp, nhưng đầu lưỡi cũng không hết tê.

Mắt thấy trời đã sáng choang, nàng lập tức muốn tới lầu chính đi bàn chuyện. Thường ngày nàng nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lúc này lại bị Nghiêm Diệu Ngọc hại câm, quả thực gống như một con sư tử bị cột mõm lại, khí thế phút chốc giảm mạnh.

Nàng ở phòng trong thầm rủa, không tiếng động mắng hai canh giờ, mới kiên trì ra khỏi Bách Hoa Trai, quyết định tuỳ hoàn cảnh mà hành sự.

Nhưng là mới bước vào cửa lầu chính, nàng liền thấy Nghiêm Diệu Ngọc tao nhã thong dong ngồi một chỗ, cùng Chu Khiêm trò chuyện với nhau thật vui, khi nhìn thấy nàng vào cửa, trong mắt còn hiện lên một chút ý cười bỡn cợt.

Ngồi bên cạnh là Húc Nhật tuấn nhã. Hắn bưng chén trà lên, nhấp ngụm trà ngon, nhìn lên lại gặp Đại tỉ giá lâm, lập tức rút đầu lại, cố gắng làm bộ như không tồn tại.

Chu Khiêm đầu tiên mở miệng, vẻ mặt thân thiết đứng dậy."Di, Tiền cô nương không phải thân thể bị bệnh nhẹ sao? Sao không nghỉ ngơi nhiều một chút?" Hắn vẫy tay ý bảo nô bộ bưng trà lên hầu hạ."Về việc vận chuyển muối về phía Bắc, Nghiêm huynh đã nói với ta, hai người đã thành giao, Tiền cô nương đã muốn nhượng lại cọc kinh doanh này, mọi người không cần phải tổn hại đến hòa khí, đúng là không còn gì tốt hơn."

Thoái nhượng? Nàng khi nào thì nói qua muốn thoái nhượng?!

"Ngô, ngô ngô ngô ngô ngô ...." Kim Kim nâng váy chạy vào phòng, đầu nhỏ lắc muốn gãy cổ, kịch liệt kháng nghị.

"Ngô?" Chu Khiêm đương nhiên nghe không hiểu, mở miệng truy vấn."Ý của Tiền cô nương là?"

"Ngô ngô ngô ...." Nàng cứng họng, cố gắng muốn cãi lại, muốn lên án Nghiêm Diệu Ngọc nói hưu nói vượn, bất đắc dĩ đầu lưỡi lại đình công, chỉ có thể phát ra âm thanh "ngô ngô".

Các nam nhân trừng lớn hai mắt, nhìn nàng kích động ở trong phòng dậm chân.

"Tiền cô nương là đôi với việc này còn có ý kiến gì sao?" Chu Khiêm ở mặt ngoài quan tâm, trong lòng lại mừng rỡ có trò hay để xem. Hắn có thể xác định,   tiểu nữ nhân, nhanh mồm nhanh miệng này mà chỉ trong một đêm đánh mất thanh âm, khẳng định là có liên quan đến Nghiêm Diệu Ngọc.

"Ngô! Ngô ngô ngô...." Có! Nàng có ý kiến!

Nghiêm Diệu Ngọc lười biếng mở miệng, cố ý xuyên tạc ý tứ của nàng.

"Nàng không có ý kiến."

Kim Kim toàn thân phát run, vẻ mặt đỏ bừng. lông tóc dựng ngược, mắt phượng hung ác trừng hắn. Nếu ánh mắt có thể giết người, hắn khẳng định đã chết trăm ngàn lần.

"Ngô ...ngô ngô ngô ngô ngô ..." Nàng vọt tới bên cạnh Húc Nhật, kéo vạt áo hắn dùng sức lay động, lo lắng chỉ vào bàn, cổ tay giật mạnh.

Húc Nhật bị hoảng choáng váng đầu, nước mắt thiếu chút rơi ra.

"Ô ô, đại tỉ ngươi nói cái gì? Ta không hiểu a!" Cho dù có là tủ đệ tâm linh tương thông, nhưng muốn hắn ngay lập tức đoán ra ý tứ của nàng, cũng quá miễn cưỡng đi!

Nghiêm Diệu Ngọc thật ra đã hiểu.

"Nàng muốn giấy và bút mực." Hắn hạ chén trà, chậm rãi nói.

"Nha!" Húc Nhật bừng tỉnh đại ngộ, lập tức ba chân bốn cẳng đem tứ bảo phòng (gồm giấy, bút, nghiên mực và mực ^_^)  đến, ngoan ngoãn đem giấy bày ra, rồ mài mực, chờ Đại tỉ viết.

Kim Kim một bên cầm lấy bút, một bên nâng tay áo, hạ bút viết lưu loát như mây bay nước chảy, đảo mắt đã viết được hai trang.

Đưa cho Chu Khiêm xem, một trang là kế hoạch làm ăn chi tiết và tinh mĩ. Một cái khác lại ném về phía Nghiêm Diệu Ngọc, trên đó là nhưng hàng chữ mắng hắn ti bỉ ác liệt.

Từng câu chữ trong thư đều vô cùng "phấn khích", làm cho hắn giương cao mày rậm. Trên khuôn mặt tuấn chỉ mang theo ý cười, không thấy nửa phần tức giận. Hắn cẩn thận đem thư xem hết, lại chậm rãi gấp lại, cất vào trong tay áo.

"Kim nhi, ngươi viết 'Thư tình', thật sự là làm cho ta ấn tượng sau sắc." Hắn thật sự là  không biết, tiểu nữ nhân này ngay cả mắng chửi người cũng lợi hại như vậy, dùng từ chau chuốt mà sắc bén.

Thư tình?!

Ai hội viết thư tình cái tên đáng giận này!?

"Ngô..." Kim Kim tức giận đến toàn thân phát run, có miệng mà khó trả lời, lời ta miệng tất cả đều là âm chữ vô nghĩa.

"Thư tình?" Chu Khiêm hưng trí dạt dào nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt căn bản không hề nhìn đến Trương Hợp ước, vừa nghe thấy hai chữ kia, hắn liền biểu đạt ý quan tâm."Chẳng lẽ Nghiêm huynh cùng Tiền cô nương, các ngươi đã muốn...."

Xem chừng đêm qua khẳng định là đã xảy ra chuyện gì đó. Chu Khiêm hối hận không thôi, tiếc hận đã quên phân phó nô bộc ở ngoài Bách Hoa Trai nghe trộm. (no comment_ __!!!)

"Đúng vậy." Nghiêm Diệu Ngọc bỏ đá xuống giếng, trả lời bình tĩnh."Ta cùng Kim Nhi đã sớm tư đính chung thân, sau việc này sẽ đi Tứ Xuyên cầu hôn." Tiểu nữ nhân này là hắn mười năm trước đã nhìn trúng.

Một bên truyền đến tiếng thét tức giận chói tai.

Đúng vậy? Đúng vậy cái gì?!

Kim Kim tức giận đến trước mắt biến thành màu đen, hận không thể tự tay bóp chết hắn. Nàng hổn hển tiến lên, vung tay muốn đánh khuôn mặt tuấn tú đáng giận kia, cũng nâng chân đá bị khố hạ của hắn, tính làm cho tên ti tiện này tuyệt tử tuyệt tôn, tránh tiếp tục nguy hại nhân gian.

Nghiêm Diệu Ngọc mỉm cười, thân thủ đỡ mỗi một lần nàng công kích, không cho nàng chiếm được nửa điểm tiện nghi, cũng không làm nàng bị thương đến nửa phần.

"Kim Nhi, sao ngươi xảo quyệt như vậy? Nếu ta không cưới ngươi, ngươi làm sao mà gả ra ngoài?"  Cánh tay chụp tới, đã tay nàng đấm tới ủng vào ngực."Đừng thẹn thùng, ta còn muốn mời Chu Khiêm mùa xuân tới đến kinh thành, uống rượu mừng của chúng ta đâu!" Hắn tựa vào má phấn đã tức giận đến đỏ bừng của nàng, nhẹ giọng nói.

"Nếu là rượu mừng của hai vị, ta đương nhiên không thể bỏ qua, đến lúc đó ta tuyệt đối sẽ đưa lên hậu lễ chúc mừng." Chu Khiêm phản ứng cực nhanh, liều mình gật đầu.

"Hoan ngh -..." Con chưa nói ra khỏi miệng,   một cái phấn quyền đã xông tới. Nghiêm Diệu Ngọc nhanh cúi đầu tránh đi tập kích bất ngờ, nhưng thật ra là hắn cố ý buông lỏng tay nàng.

"Ngô, ngô ngô ngô ngô ngô!" Kim Kim được tự do, chỉ vào hắn mặt mắng, tuy rằng nghe không rõ là mắng cái gì, nhưng theo biểu tình kích động của nàng thì nội dung khẳng định cũng "phấn khích" giống phong "Thư tình" kia.

"Kim nhi, ngươi muốn nói cái gì?" Hắn thâm dầu vào lửa mà hỏi.

"Ngô!"

"Ân?"

"Ngô ngô ngô ngô..."

A, thật sự là tức chết người đi mà!

Kim Kim không thể nhịn được nữa, dậm mạnh chân, quay đầu chạy ra khỏi đại sảnh.

"Ách, Đại tỉ, Đại tỉ, ngươi bình tĩnh một chút a!" Húc Nhật chỉ sợ nàng giận quá hỏng đầu, vội vàng đuổi theo.

Quả nhiên, sau một lúc lâu sau bên ngoài liền truyền đến tiếng đao kiếm va chạm.

"Đại cô nương, xin dừng tay a!" Tiểu Hồng thở hổn hển nói.

"A, Đại tỉ, chổ này không phải nhà chúng ta, không thể lấy đao tới chém Nghiêm đại ca a!" Húc Nhật cũng vội vàng khuyên bảo, lại lãnh một đao huy qua, thiếu chút nữa đứt luôn cái mũi của hắn.

Mắt thấy khách quý lấy đao xông vào đại sảnh, nhóm nô bộc Chu phủ anh dũng hộ chủ, ngăn cản Kim Kim đang tức giận, không cho nàng đi vào. Nhưng mới cản được một chút, bọn họ liền ôm đầu, bị nàng cầm đao đuổi đánh chạy tán loạn trong sân, phải cầu xin tha thứ.

Hai nam nhân trong phòng nhìn nhau liếc mắt một cái, mặc cho bên ngoài ầm ỹ huyên náo, hai người vẫn là bất động như núi, ngồi ở ghế trên uống trà.

"Nữ nhân của ngươi, tính tình cũng không tốt lắm nhỉ." Chu Khiêm nhếch miệng cười, tầm mắt đuổi theo tiểu mỹ nhân đang phẫn nộ chạy loạn.

Khoé miệng Nghiêm Diệu Ngọc cong lên, lạnh nhạt mở miệng.

"Ta biết."

"Huynh đệ, để ta nói cho ngươi nghe một chút kinh nghiệm từng trải của bản thân." Chu Khiêm thân thủ vỗ vai bạn tốt, lời nói thấm thía thở dài."Lão bà a, một cái là đủ rồi, cho nên khi ngươi lựa chọn, cần phải phá lệ cẩn thận." (câu này từ miệng bác, cháu nghe không lọt tai tí nào cả >"<!!!)

"Một tên nam nhân cưới mười một mỹ nhân, thế nhưng còn có tư cách nói câu này?"

"Hắc, đây chính là tâm đắc nhiều năm của ta, nếu không phải giao tình hai bên hảo, ta sao lại chưa sẻ với ngươi đâu!"

Nghiêm Diệu Ngọc mỉm cười, nhìn chăm chú vào người đang chém loạn bên kia, Kim Kim.

"Yên tâm, ánh mắt của ta hơn ngươi." Mâu quang u ám, chỉ có ở thời điểm nhìn nàng, mới có thể lộ ra cảm xúc chân thành tha thiết."Mười năm trước ta chỉ biết, đời này, không phải nàng thì ta không cưới." (Diệp: o^_^o)

*********************

Sáng sớm bên hồ nước, nắng sớm nhẹ nhàng chiếu soi.

Sáng sớm, tiểu mỹ nhân dáng người yểu điệu xuất hiện ở bến tàu, nàng một thân áo hồng, xinh đẹp tựa thiên tiên, trên mặt cười lại ẩn chứa tức giận, làm cho người ta vừa thương vừa sợ.

Kim Kim đi qua cầu nổi, bước lên thuyền hoa của Nghiêm gia cập ở bến cảng, Tiểu Hồng phía sau đem theo hành lý gồm bao lớn bao nhỏ, cũng đi theo lên thuyền.

"Đại cô nương, ngài sớm như vậy lên thuyền, là có cái gì phân phó?" Thuyền công vừa thấy các nàng lên thuyền, có chút kinh ngạc, vội vàng nghênh đón.

"Khai thuyền." Nàng nghiêm mặt hạ lệnh, đầu lưỡi còn có chút tê.

"Khai thuyền?" Thuyền công sửng sốt, gãi gãi đầu."Hiện tại sao?"

"Đúng, hiện tại, ta muốn lập tức hồi kinh." Nàng tự mình hướng khoang đi đến, huy tay áo hạ lệnh."Thuyền nay có thể đi được bao xa thì đi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về kinh thành cho ta."

"Ách, nhưng là..." Vẻ mặt thuyền công chần chừ, vụng trộm liếc đại trạch trên bờ, đại môn Chu phủ đóng chặt, bên trong im ắng, mọi người phần lớn còn ngủ say bên trong.

Thiếu chủ đâu? Thiếu chủ chạy đâu trước rồi? Đại cô nương muốn khai thuyền rời đi, thiếu chủ biết không?

Nhìn thấy thuyền công còn sững sờ ở tại chỗ, Kim Kim ngoái đầu nhìn lại, mắt phượng liếc qua.

"Còn có chuyện gì?"

Một cái liếc mắt kia còn lợi hại hơn roi, thuyền công sợ tới mức liên tục lắc đầu.

"Không có, không có, ta lập tức đi gọi người, liền nhanh chóng khai thuyền." Hắn vội vàng chạygấp, đi gọi những người khác tỉnh lại, dùng tốc độ nhanh nhất nhổ neo khai thuyền.

Buồm giương lên, thuyền hoa Nghiêm gia rời đi bến tàu trên đảo, hoà vào dòng chảy của nước.

Kim Kim đứng ở đuôi thuyền, nhìn kia đảo nhỏ càng ngày càng xa, cười lạnh vài tiếng.

"Đại cô nương, chúng ta làm như vậy không tốt lắm đâu?" Tiểu Hồng hầu hạ ở bên, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn tràn đầy sầu lo, trong lòng lại bất an không yên.

Các nàng đem Nghiêm công tử bỏ lại ở Chu phủ, lại lấy thuyền của hắn mà lẩn trốn nha! Loại này hành vi ...ách.... tựa hồ không phải chính phái đi ....

"Không tốt sao?" cơn giận của Kim Kim còn chưa tiêu, nhớ đến Nghiêm Diệu Ngọc liền nghiến răng nghiến lợi."Tên kia bày kế hãm hại ta, cướp đi mói làm ăn này, ta không cho hắn biết mặt, chẳng lẽ lại muốn mỉm cười nói cảm tạ hắn sao? Ta không đánh hắn, chỉ cướp thuyển của hắn mà rời đi, đã là tiện nghi cho hắn lắm rồi!"

Việc vận chuyển muối giữa Nam và Bắc, lợi nhuận phi thường nhiều, nay lại rơi vào tay Nghiêm Diệu Ngọc. Thời gian trước ở trong kinh thành, hắn khỗng rõ vì sao làm ăn lỗ lã, hẳn là bây giờ có thể cải thiện để..................

Đáng chết, nàng thế nhưng lại còn lo lắng việc của Nghiêm gia!

Kim Kim hít sâu một hơi, giày thêu vừa chuyển, quay đầu di vào khoang thuyền, quyết tâm đem cai nam nhân đáng giận kia để qua sau đầu, nhanh chóng chạy về kinh thành giải quyết công việc.

Thuyền đi một ngày một đêm, theo hồ nước tiến vào kênh đào, phía chân trời lại rơi xuống tuyết trắng.

Đêm hôm sau tuyết vẫn chưa ngừng, Tiểu Hồng bưng bữa tối, nhẹ nhàng đi vào khoang.

"Đại cô nương, dùng cơm."

"Ta ăn không vô, đem xuống hết đi." Kim Kim ngay cả ngẩng đầu lên cũng không, như cũ cúi đầu xem kỹ thương sách.

Dược hiệu giảm bớt, nàng có thể nói chuyện, nhưng  vị giác lại không hoàn toàn khôi phục, ăn cái gì cũng như nhạt nhẽo, căn bản là không có nửa điểm thèm ăn.

"Nhưng là Đại cô nương, ngươi đã mấy ngày chưa..." Nói còn chưa nói xong, bên ngoài liền truyền đến một tiếng nổ, con thuyền hơi chấn động một chút.

Kim Kim phản ứng mau, vỗ bàn, lập tức phi than, giữ chặt Tiểu Hồng thiếu chút nữa té ngã.

"Sao lại thế này?" Nàng cao giọng hỏi, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.

Quả nhiên, bên ngoài không có người trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại là truyền đến tiếng người huyên náo, cùng với đao kiếm va chạm. Khoang thuyền lại chấn động, bên ngoài truyền đế thanh âm nhiều vật nặng bị rơi, tựa hồ như là đang có nhiều người từ một thuyền khác kè sát bên thuyền Nghiêm gia mà đến.

Xem ra, gần đây vận khí của nàng không tốt, chẳng những việc tốt bị cướp mà con trong thời gian ngắn gặp phải hai lần cường đạo.

"Ngươi ở chỗ này, đừng đi ra!" Kim Kim nắm lên song đao, phi thân đi ra ngoài hỗ trợ.

"A, đại cô nương, bên ngoài nguy hiểm, ngài đừng đi ra ngoài a! Lúc này Nghiêm công tử không có ở đây, nếu ngài có gì sơ xuất.... Đại cô nương, ngài trở về a......" Tiểu Hồng đi theo phía sau, cũng đuổi tới, vội vã muốn đem nàng kéo vào trong khoang.

Tuyết rơi càng nhiều. mà khắp nơi đều là người. Một đám hắc y nhân bịt mặt trên một con đen thuyền ở  trên kênh đào tập kích, bọn họ cầm trong tay đao kiếm, đứng trên thuyền hoa cùng người của Nghiêm phủ đánh nhau.

Đuôi thuyền đã đốt cháy, ánh lửa hừng hực chiếu sáng cả bầu trời đêm, phía chân trời một mảnh đỏ bừng.

Kim Kim vung đao gia nhập cuộc chiến, tùng đao giải quyết từng tên, trong nháy mắt liền làm bị thương không ít hắc y nhân. Thân ảnh nàng xinh đẹp ở trong hỗn loạn, ánh lửa chiếu đỏ má phấn, uy phong lẫm liệt, nhưng cũng không làm mất vài phần quyến rũ.

Mắt thấy song đao của nàng khó có thể đối phó, một tiếng hiệu lệnh lạnh lẽo khan khan vang lên, bọn hắc y nhân lập tức lùi lại.

"Lui ra!"

Ánh đao chợt lóe, một đầu đại đao chém xuống, người chưa tới, nhưng lưỡi dao đã tới trước, nếu Kim Kim không phản ứng nhanh, lúc này đại khái đã bị chém thành hai nửa.

Nàng chật vật lui lại mấy bước, thế này mới thấy rõ chém ra một đao kia là một hắc y nhân cao lớn. Hắn không có che mặt, lại đeo mặt nạ bạc nửa mặt, có ảnh lửa chiếu vào, mặt nạ bạc kia thoạt nhìn quỷ dị cực điểm.

"Hãy xưng tên ra!" Kim Kim cố giữ vững trấn định, đánh giá đối phương, lại nhìn không ra manh mối. Tên đeo mặt nạ bạc này toàn thân để lộ ra sát khí không thể che dấu, làm cho mọi người xung quanh cảm thấy lạnh cả người.

Mặt Nạ Bạc không nói một lời, huy đao chém tới. Hắn chém mạnh tới, xuống tay không chút lưu tình, nàng chỉ phòng thủ ma tay đã run lên, hai tay đều đau, căn bản không thể đánh trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao bên tay trái bị đánh ra ngoài.

Hai thanh đao đều không lại thế công của đối phương, huống chi chỉ còn một đao?

Còn chưa kịp thở một tiếng, đại đao lại đã bổ tới, nàng cắn răng, nâng đao lên chắn –

"Thương" một tiếng, chém đứt một đại đao bay ra ngoài, cắm vào cột buồm, đại đao rung động không thô. Còn lại trong tay Kim Kim, chỉ còn một đoạn đao ngắn.

Thật lớn lực, khiến toàn thân nàng chấn động ngã ra phía sau, đập mạnh vào mặt thuyền.

Mặt Nạ Bạc không chịu để yên, lại vung đao chém xuống...........

Đột nhiên, một cái bóng dáng kiều nhỏ chạy ra, thân thủ che ở trước mặt Kim Kim.

"Dừng tay, đừng làm bị thương Đại cô nương nhà ta!" Vừa thấy tình thế không tốt, Tiểu Hồng đã  lao tới, dùng hạ sách cũng là phương pháp trực tiếp nhất, chứng minh long trung tâm quyết hộ chủ của nàng.

Thế đao bất động, mạo hiểm dừng trên đỉnh đầu của nàng, tước mất vài sợi tóc của nàng.

Mắt đen của Mặt Nạ Bạc nguy hiểm nhíu lại, lạnh giọng mở miệng.

"Tránh ra." Hắn cảnh cáo.

Nhìn lưỡi đao ở gần, Tiểu Hồng liên tiếp hít sâu, mặc dù bị doạ đến cả người run rẩy, vẫn không chịu rời đi nửa bước, nâng lên bả vai mảnh khảnh, giận trừng mắt nhìn đối phương.

"Muốn giết thì giết ta trước, lấy mạng ta thay Đại cô nương!"

Bàn tay to nắm đao chợt căng thẳng, trừng mắt nhìn ánh mắt sắc bén của nàng. Sát khí của người nọ, không biết vì sao lại chuyển sang tức giận nồng đậm, mâu quang Mặt Nạ Bạc so với lúc trước càng thêm đáng sợ.

"Hảo, cho ngươi tới thay!"

Tiểu Hồng cắn môi, nhắm lại hai mắt, chuẩn bị vì chủ tử hy sinh thân mình.

"Tiểu Hồng, tránh ra!" Kim Kim do đầu  đị đập mạnh mà choáng váng, trong lòng kinh hãi, vội vàng muốn đem ngốc nha đầu này bảo hộ phía sau.

Đầu vửa ngẩng, Mặt Nạ Bac không có xuống đao chém, ngược lại nhanh như tia chớp bắt lấy Tiểu Hồng, quăng vào không trung.

"Oa a...."

"Oa a ...."

Tiểu Hồng thét chói tai bay ra ngoài không trung hành một vòng cung hoàn mỹ. Tiếp theo, một tiếng trống vang lên, Tiểu Hồng bị một gã hắc y nhân mạnh mẽ tiếp lấy.

Nhìn thấy tiểu nha hoàn không bị ngã chết, Kim Kim thở dài nhẹ nhõm, khóe mắt loé ra ngân quang, nàng lại lần nữa quay đầu, bất ngờ thấy thế đao của Mặt Nạ Bạc chém tới.

Nàng vội xoay người lại, chật vật né tránh. Mắt thấy Tiểu Hồng bị đưa lên một khác chiến thuyền khác, nàng nóng vội muốn đi cứu người, lại bị đại đao công kích đến choáng váng.

Mặt Nạ Bạc tiến sát từng bước, rất nhanh đem nàng bức đến đuôi thuyền.

Nàng không còn chỗ để trốn, trong lòng rét run, chỉ có thể trừng lớn mắt, nhìn bả đao kia hướng đầu mình chém tới.

Thương!

Ngàn cân treo sợi tóc, một trường kiếm vung tới, đúng lúc đỡ được một đao kia, đao kiếm giao kích, phát ra vào nhiều ánh lửa. Nàng kinh hoàng quay đầu lại, lập tức nhận ra ân nhân cứu mạng.

Nghiêm Diệu Ngọc!

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình thế nhưng sẽ có ngày cao hứng khi thấy hắn.

Nghiêm Diệu Ngọc lên một con thuyền khác, không biết khi nào thì đã đuổi kịp chiến thuyền này, trong tay hắn cầm trường kiếm, cùng cái tên Mặt Nạ Bạc cố ý giết nàng so chiêu. Chiêu thức của hai người đều lợi hại, thân thủ nhanh nhẹn, bốn phía chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm vang lên, một lúc sau, hai mắt của nàng thậm chí còn không đuổi kịp động tác của bọn họ

"Đại tỉ, ngươi không sao chứ?" Húc Nhật vội vàng từ một chiến thuyền khác chạy đến, liền thấy nàng vạn phần chật vật ngồi dưới đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trừng mắt nhìn hai người kia triền miên chiến đấu không dứt.

Nàng lắc đầu, nhìn hai nam nhân đang bay đến cột buồm giao chiến, trong lòng lo lắng, như có đá đè nặng ở ngực khiến nàng không thể hô hấp. Đến tận thời khắc sinh tử này, nàng mới nguyện ý thừa nhận, nam nhân này đối nàng là vô cùng quan trọng.

Nàng chưa bao giờ tức giận với nam nhân khác như nàng tức giận với hắn...

Nàng chưa bao giờ thống hận nham nhân khác như nàng thống hận hắn...

Nàng cũng chưa bao giờ để ý nam nhân khác như nàng để ý hắn...

Tuyết còn đang rơi, quấy nhiễu tầm mắt của nàng.

Đáng chết! Hắn sẽ không có việc gì đi?

Nàng biết Nghiêm Diệu Ngọc võ công cao cường, nhưng Mặt Nạ Bạc cũng lợi hại không kém, hai thế lực ngang nhau, khó phân thắng bại, mới đánh không được mấy chiêu thì cột buồm cũng đã bị chém mất hơn phân nửa, vô số mảnh gỗ rơi xuống.

Oanh!

Một tiếng tiếng nổ mạnh vang lên khiến chiến thuyền kịch liệt chấn động, hắc y nhân ném thêm nhiều thuốc nổ, đem thuyền đục mất một lỗ lớn, nước sông lạnh như băng nhanh chóng chảy mạnh vào, đuôi thuyền bắt đầu chìm xuống.

Kim Kim chống hai chân mềm nhũn đứng lên, lo lắng ngửa đầu quan sát tình hình chiến đấu, nhưng cái gì cũng đều thấy không rõ. Nàng nắm chặt tay, trong lòng như có lửa đốt, chỉ sợ hắn sẽ đánh không lại tên Mặt Nạ Bạc kia.

Bên này chiến đấu kịch liệt, bên kia đã thấy Giáp, Ất, Bính, Đinh đang bị hắc y nhân đuổi đánh mà chạy loạn, kinh hoảng cầu cứu.

"Húc Nhật công tử, cứu ta a!" Lưu Giáp Nhi thét chói tai.

"A, cứu mạng a!" Lưu Ất Nhi kêu lên theo.

"Ta sợ a, a ..." Lưu Bính Nhi cũng kêu lớn hơn.

Bánh bao tứ tỷ muội cùng hô to kêu cứu.

"Húc Nhật công tử!"

Kim Kim bị mấy thanh âm tranh cãi kêu cứu kia ầm ĩ mà quay đầu, thế mới phát hiện tứ tỷ muội kia cũng theo lên thuyền, đại khái là muốn tới cứu người nhưng võ công lại không bằng người ta, nên chỉ có thể cao giọng cầu cứu.

"Ngươi còn không đi cứu người?" Nàng một lòng đều treo ở trên người Nghiêm Diệu Ngọc, không thể rời đi nửa bước.

"Bốn người các nàng khinh công rất tốt, dao không thể chém tới đâu, khẳng định là không có việc gì." Húc Nhật cười gượng vài tiếng, làm bộ không có nghe đến mấy âm thanh ầm ĩ kia.

Ai, Nghiêm đại ca này căn bản là lừa người! Nói cái gì phía Nam có ăn ngon, có cảnh đẹp, muốn hắn cùng đi theo, nhưng lại toàn đem hắn đến mấy nơi chiến trường toàn đao toàn kiếm, trước đó không lâu mang hắn đi tiêu diệt đạo phỉ, khiến hắn mệt chết khiếp, lúc này lại mang theo hắn đến cứu giúp Đại tỉ, cái này cách xa ảo tưởng nhàn nhà hưởng thụ của hắn cả vạn dăm nha!.

Hắn cảm thán bản thân mệnh không tốt, xung quanh nhìn trái phải trong chốc lát, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nghi hoặc.

"Đúng rồi, Đại tỉ, Tiểu Hồng đâu? Sao không thấy nàng?"

Kim Kim thở hốc vì kinh ngạc, thế mới nhớ tới nha hoàn bên người còn đang gặp hiểm cảnh, sinh tử không rõ. Nhìn tên Mặt Nạ Bạc này tính tình lãnh huyết, nếu không nhanh cứu Tiểu Hồng ra, nàng khẳng định dữ nhiều lành ít.

"Nàng bị mang đi. Kiếm cho ta!" Kim Kim đoạt lấy kiếm của Húc Nhật, xoay người muốn đi cứu người. Nàng không đối phó được Mặt Nạ Bạc, nhưng muốn đối phó mấy tên hắc y nhân kia, tuyệt đối không có vấn đề.

Thình lình, một tiếng nổ lại vang lên.

Âm vang long trời lở đất át cả tiếng đánh nhau, làm cho chiến thuyền kịch liệt chấn độn, mũi tàu bốc cháy.

Hai nam nhân ở giữa không trung giao chiến, phút chốc tách ra. Nghiêm Diệu Ngọc đáp xuống bên trái mạn thuyền, trên trường kiếm có dính vết máu. Đối phương thương nhẹ, cũng không chịu ảnh hưởng gì, liền thi triển khinh công tuyệt luân, phi thân trở lại trên hắc thuyền.

Một tiếng nổ khác lại vang lên, Nghiêm Diệu Ngọc phi thân đến thuyền mới, nhưng nó cũng bị bốc cháy, lửa lan khắp nơi. Thuyền công của Nghiêm gia cũng hạ tay lái, nhảy bùm xuống nước bơi khỏi thuyền cháy.

Mặt Nạ Bạc thét lên một tiếng, bọn hắc y nhân nhận được chỉ thị, lập tức thu hồi đao kiếm, trở lại hắc thuyền.

Kim Kim cầm lấy kiếm, điểm mũi chân, liều mạng đuổi theo.

"Không được đi, đem Tiểu Hồng trả lại cho ta!" Nàng trợn mắt la to, trường kiếm vung lên, trên mặt sông đánh ra một chiêu, bọt nước tung toé.

"Muốn chết."  Mặt Nạ Bạc cười lạnh một tiếng, nhảy khỏi hắc thuyền, cổ tay huy đao, đao thế so với lúc trước càng mạnh hơn.

Chỉ nghe "thương thương" hai tiếng, mới giao thủ hai chiêu, kiềm trong tay Kim Kim lại bị chém đứt, thân thủ mất cân bằng, thẳng tắp rơi xuống. Mắt thấy sẽ rơi vào nước sông lạnh như băng, mà Mặt Nạ Bạc lạithuận thế tới gần, đại đao lại lần nữa huy đến, nàng tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, chuẩn bị nhận lấy cơn đau xé người........

Tiếng gió bên tai đột nhiên đình chỉ, nàng chỉ cảm thấy quanh người nóng lên, cả người bị ôm vào vòm ngực nam tính quen thuộc.

Nghiêm Diệu Ngọc ôm lấy nàng đang rơi, bảo hộ nàng không có nửa điểm thương tổn, rồi nhanh chóng cầm lấy kiếm, một đao một kiếm lại lần nữa giao phong, thanh âm giao kích bén nhọn làm cho người ta khó có thể thở dốc.

Hắn một tay che chở nàng, không chút nào ham chiến. Mặt Nạ Bạc tranh thủ vận khí, bắn ra một chưởng, chớp mắt đáng tới.

Gian, cước bộ vững vàng có chút lảo đảo dừng lại trên thuyền.

Hắn không muốn lưu lại lâu, chân mới đứng vửng, lại ôm nàng rời đi thuyền hoa, phi thân lướt qua kênh đào, đi đến bờ sông an toàn.

"Bọn họ muốn chạy trốn! Đáng chết, Tiểu Hồng...." Kim Kim mới vừa đáp xuống đất, liền vội vàng đẩy ra hắn, liều mạng muốn lại đi cứu người, đã thấy hắc thuyền kia được gió hỗ  trợ nhanh chóng bơi xa, đảo mắt liền biến mất trong màn đêm.

Ánh lửa trên sông ánh lên tận trời, hai chiến thuyền thuyền đều bị cháy sạch chìm nghỉm, mà gần bờ sông không thôn không xóm,   cũng không khách điếm, bốn phía ngay cả một con ngựa cũng không có, căn bản là không thể đuổi theo cứu người.

Nghiêm Diệu Ngọc đứng ở phía sau nàng, nhẹ giọng mở miệng.

"Đừng lo lắng, chuyển của Tiểu Hồng, ta sẽ sai Cảnh Võ đi làm."

Kim Kim xoay người lại, thấy ánh lửa thấp thoáng, sắc mặt hắn xem ra dị thường tái nhợt.

"Ngươi không sao chứ?" Nàng lo lắng hỏi, tay nhỏ bé kìm lòng không đậu gác trên người hắn, lo lắng hắn thật sự bị thương.

Nghiêm Diệu Ngọc nhìn nàng, tùy ý để nàng nhìn kỹ, khóe miệng lộ ra một chút thản nhiên mỉm cười.

"Ngươi lo lắng cho ta?"

Hắn phản ứng, làm cho nàng lập tức nhớ tới đêm trăng mấy ngày trước, lo lắng trong lòng nhất thời bị tức giận bao trùm.

Đáng giận, hắn lại trêu đùa nàng!

"Ai lo lắng ngươi!" Nàng tức giận kêu lên, xoay người quay đầu bước đi, trong lòng tức giận chính mình vì sao lại lo lắng cho tên vô lại đáng giận này........

Mới vừa quay đầu, phía sau liền truyền đến một tiếng vật nặng rơi xuống đất.

"A, thiếu chủ!"

"Cứu mạng a, cứu người a!"

"Thiệt nhiều máu, thiệt nhiều máu a...."

"Ô ô ô, thiếu chủ, ngươi đừng chết a!"

Kim Kim nghe tiếng quay đầu, thấy Nghiêm Diệu Ngọc suy sụp ngã xuống đất. Lưng hắn bị đại đao chém phải một nhát đẩm máu vừa sâu vùa dài, lượng máu cuồn cuộn trào ra không dứt, nhanh chóng nhuộm đỏ quần áo hắn....

Hắn bị thương!

Kim Kim vọt tới bên cạnh Nghiêm Diệu Ngọc, phát hiện hai mắt hắn nhắm nghiền, hơi thở mong manh, sớm đã mất đi ý thức.

Trên lưng hắn bị chém một đao vết thương dữ tợn, máu đỏ tươi theo miệng vết thương trào ra, thấm qua quần áo, nhanh chóng nhuốm đỏ cả một mảng tuyết trắng. Nàng vội vàng vươn hai tay, ý muốn đè lại miệng vết thương kia, nhưng máu chảy quá nhiều, không ngừng theo khe hở trào ra, nhiễm đỏ quần áo của nàng.

Toàn thân nàng cứng ngắc, mặt trắng bệch như tuyết, trừng mắt nhìn miệng vết thương, ngồi chồm hỗm ở bên thân hình hắn đang nằm, cũng không nhúc nhích.

Đây là do tên Mặt Nạ Bạc chém bị thương, chỉ có đại đao sắc bén kia, mới có thể tạo thành miệng vết thương đáng sợ như vậy.

Nghiêm Diệu Ngọc là vì bảo hộ nàng, mới có thể bị thương. Hắn lấy thân thể, thay nàng đỡ một đao kia...

Húc Nhật đang ở xa mấy trượng lập tức vọt đến, ở bên cạnh hai người ngồi xổm xuống.

"Đại tỉ, trước thay Nghiêm đại ca cầm máu mới được a!" Hắn thấp giọng hô, ngày thường thái độ luôn là tươi cười, nay đến giờ phút quan trọng này mà giảm đi rất nhiều

Tiếng gọi kia, hiệu quả đem Kim Kim gọi tỉnh.

Nàng hít sâu một hơi, nâng dậy Nghiêm Diệu Ngọc hôn mê bất tỉnh mà ôm lấy.

Nam nhân trong lòng  người đầy máu tươi, thân hình to lớn trầm vô cùng nặng, ép tới nàng hai chân muốn đau. Mà khuôn mặt tuấn lãng kia xanh trắng dọa người, trong ngực phập phồng mỏng manh, do mất quá nhiều máu mà thân hình hắn càng lúc càng lạnh.

Kim Kim điểm trụ mấy huyệt đạo quanh người hắn, tạm thời cầm máu, lại từ trong vạt áo lấy ra một cái túi nhỏ. Túi nhỏ ôm lấy một cái hộp bằng bạc khéo léo.

Bên trong hộp bạc là kì dược do Cổ Vương Miêu Cương tặng. (Diệp: muốn biết anh ấy là ai, mời xem Xuân Mãn Càn Khôn ^^)

Thuốc này vô cùng quý hiếm, nghe nói có thể cứu sống cả người đang hấp hối, cho dù là một bước vào quỷ môn quan, chỉ cần nuốt một viên thuốc này, cũng có thể khởi tử hồi sinh. Cổ Vương yêu ai yêu cả đường đi, đem riêng kì dược này tặng cho người nhà ái thê, dặn bọn họ cần phải mang theo bên người.

Nàng mở ra ngân hộp, lấy một viên đan dược lấp lánh ánh đỏ, rồi lại mở khớp hàm của  Nghiêm Diệu Ngọc ra.

Húc Nhật thấy thế, vội vàng nhảy dựng lên.

"Đại tỉ, Nghiêm đại ca lúc này sợ là nuốt không được, ngươi chờ một lát, đề ta đi tìm nước...." Còn chưa kịp bước vài bước, trước mắt cảnh tượng khiến cho hắn ngây dại.

Tình huống nguy cấp, Kim Kim căn bản chờ không kịp tìm nước đến, nàng há mồm ngậm đan dược, không chút nào lo lắng cúi đầu, môi đỏ mọng nhiếp trụ bạc môi lạnh như băng, đem  thuốc đẩy vào trong miệng của Nghiêm Diệu Ngọc. (Diệp: cái này có gọi là Kiss ko nhỉ? *cười zan*)

Người dân xung quanh, củng với những người của Nghiêm Phủ nguyên bản mới chạy thoát khỏi cuộc chiến, phát hiện tình huống khác thường, đều hướng nơi này tụ tập lại.

"Sao lại thế này?"

"Thiếu chủ bị thương!"

"Ai có Kim Sang dược, mau lấy lại đây!"

"Đáng chết! Tại lại sao có thể như vậy?"

"Đáng chết! Lão Tử muốn đi làm thịt những người đó!"

Bánh bao tứ tỷ muội vội vàng chạy lại đây, bùm một tiếng, toàn thể nằm úp sấp, kéo lấy tay áo cùng vạt áo Nghiêm Diệu Ngọc, khóc nước mắt nước mũi tùm lum.

"Ô ô, Thiếu chủ, ngươi không cần phải chết a....."

"Thiếu chủ, Thiếu chủ!"

Hai chiến thuyền trên sông lần lượt chìm xuống, ánh lửa cũng dần tắt, người trên bờ sông càng tụ càng nhiều, mọi người mắng liên tục, có lo lắng, có bối rối, cũng có người đã muốn lấy đao lấy thương, vội vã muốn đuổi kịp hắc thuyền, thay Nghiêm Diệu Ngọc báo thù, hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Bỗng dưng, một tiếng quát vang lên.

"Tất cả đều câm miệng cho ta!" Kim Kim lớn tiếng hô, thanh âm kiều thuý trấn trụ hiện trường. Nàng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trên quần áo đầy vết máu loang lổ, nhưng vẫn như cũ ôm chặt nam nhân hôn mê bất tỉnh.

Mọi người nhất thời câm miệng, nguyên bản còn đang tranh cãi ầm ĩ, chỉ một thoáng trở nên im ắng, ngay cả Giáp, Ất, Bính, Đinh cũng đình chỉ khóc, cắn môi,   không dám lên tiếng, trông mong nhìn nàng, chờ nàng quyết định.

"Các ngươi đi nấu nước đem lại đây, ta muốn xử lý vết thương của hắn trước." Nàng thanh thoát hạ lệnh, thần sắc bình tĩnh, nháy mắt ổn định lòng người."Mặt khác, dùng phương thức nhanh nhất, gởi thư thông tri cho thương thuyền của Nghiêm gia, kêu còn thuyền nào gần nhất mau chóng tới đây."

Bình thường gặp phải biến cố bất ngờ này, cho dù là hán tử vai u thịt bắp chỉ sợ cũng sẽ nhất thời rối loạn, ngược lại nàng chỉ là mộtcơ gái nhỏ, trong nháy mắt đã bình tĩnh mà phân định việc nặng việc nhẹ, dù có hỗn loạn vẫn có thể chỉ huy trận cuộc.

"Vâng." Thuyền phu vội vàng trả lời, chạy vội tới kênh đào, từ trong lòng lấy ra một đoạn ống trúc.

Hắn châm lửa đốt ống trúc, chỉ thấy toả ra một vài tia sáng, tiếp theo một quả cầu lửa thẳng tắp hướng về phía trước bay lên, ở phía chân trời nổ tung, giống pháo hoa chiếu sáng hơn phân nửa bầu trời đêm.

Nghiêm gia nắm trong tay toàn bộ thuỷ vận trong thiên hạ, đại kênh đào lại là do Nghiêm Diệu Ngọc tham dự mở, nhóm thương buôn đối hắn càng thêm sùng kính. Trên sông cứ cách năm dặm  là có thuyền, tất cả đều thuộc quản hạt của Nghiêm gia, Chỉ cần hiệu lệnh khẩn cấp này vừa ra, thuyền trong phạm vi mười dặm tức khắc sẽ tới rồi.

"Phụ cận có thôn trang không?" Kim Kim lại hỏi.

"Hồi Đại cô nương, phía trước ba dặm chính là Nam Ninh thành." Một gã nam nhân vừa lên bờ tiến lên trả lời.

"Chọn vài người có khinh công tốt, vào thành đi tìm đại phu, đi nhanh về nhanh, cho dù có bắt buộc trói lại cũng phải đem đến cho ta." Mạch đập Nghiêm Diệu Ngọc càng lúc càng yếu, tay nàng cũng càng lúc càng lạnh như băng, phải dùng hết toàn lực, mới có thể nén xuống bối rối trong lòng.

Vài tên đại hán nhận chỉ thị, không dám chậm trễ, lập tức thi triển khinh công hướng phương Bắc lao đi.

"Phái người theo dõi hành tung của hắc thuyền, một khi có động tĩnh thì quay về hồi báo. Còn có, đem người bị thương, người không biết võ toàn bộ mang lại đây, những người còn lại bảo vệ xung quanh, không được để ngoại nhân tới gần."

Kim Kim chỉ thị từng cái, trật tự rõ ràng, mọi người thấy nàng trấn định như thế, cũng khôi phục chút lý trí, lập tức nghe lệnh làm việc, nhanh chóng tản ra.

Chỉ có Húc Nhật đứng một bên mới biết, giờ phút này Kim Kim bình tĩnh chính là biểu hiện giả dối, tâm nàng kỳ thật không có trấn định như bề ngoài.

Mặt trắng của nàng bệch, ánh mắt bất an, thân hình kiều nhỏ khó có thể khắc chế run rẩy, nhưng là run rẩy rất ít,   ít đến nỗi trừ bỏ người bên cạnh là hắn, thì những người khác căn bản không có phát hiện.

Bánh bao tứ tỷ muội tuy rằng còn đang khóc lóc nỉ non, nhưng là động tác cũng nhanh nhẹn, các nàng rất nhanh nhóm lửa nấu nước, còn tìm được khăn sạch đem tới.

"Giúp ta đem hắn nâng dậy." Kim Kim hít sâu một hơi, mới có dũng khí lần nữa nhìn lại vết đao kia. Nàng vươn tay nhỏ bé run run, kéo lưng áo rách bươm, thật cẩn thận xé mở, động tác mềm nhẹ, như là sợ làm đau nam nhân đang hôn mê.

Y bào bị xé mở, lưng của Nghiêm Diệu Ngọc không hề che lấp, loã lồ dưới ánh lửa...

Ông trời!

Một đao kia bổ dài tới eo hắn, thậm chí có thể thấy được xương cốt. Nếu tên Mặt Nạ Bạc kia ra tay còn ngoan tuyệt hơn, chắc Nghiêm Diệu Ngọc sẽ ở trước mắt nàng mà bị chém làm đôi.

Kim Kim chỉ cảm thấy một trận choáng váng, cơ hồ không thể hô hấp, hai tay kịch liệt run run, căn bản không thể động đậy.

"Đại tỉ, để ta làm đi!" Một bên Húc Nhật thật sự xem không nổi, cầm tay nàng, muốn tiếp tịc việc xử lý miệng vết thương.

Từ lúc hắn còn nhỏ tới nay, Đại tỉ luôn thông minh bình tĩnh, bất luận phát sinh chuyện tình gì kinh thiên động địa, đều có thể mặt không đổi sắc, cho dù là ngẫu nhiên bị Nghiêm Diệu Ngọc khiêu khích nổi trận lôi đình, cũng có thể rất nhanh liền khôi phục lại. Hắn là lần đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia, hiện lên vẻ mặt bối rối như vậy.

Sau một lúc lâu, đôi mắt đẫm nước mới quay lại trên mặt Húc Nhật.

"Không cần, ta có thể tự mình làm." Nàng kiên định nói, ổn định hai tay, lau đi vết máu, nhìn chăm chú vào vết đao thương kia.

Húc Nhật không có nói nữa, biết nàng một khi hạ quyết định liền như đinh đóng cột, tuyệt không hội sửa đổi. Huống hồ, chuyện này có liên quan đến sinh tử của Nghiêm Diệu Ngọc, nàng cho dù thật sự sợ hãi, cũng sẽ bắt buộc bản thân cố gắng chống đỡ.....

Hắn cầm lên Kim Sang dược, ở một bên hiệp trợ, giúp đỡtrong trường hợp khẩn cấp.

Trên kênh đào hắc ám, truyền đến thanh âm huyên náo, hai thương thuyền của Nghiêm gia rất nhanh đã đến gần.

"Đại cô nương, thuyền tới!"

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thương thuyền trên bờ sông bỏ neo, một mặt chỉ huy mấy nam nhân làm việc."Đem hắn nâng vào trong khoang, nhớ rõ trăm ngàn cẩn thận, đừng để động đến vết thương."

"Vâng!" Bốn gã đại hán tiến lên, nghe lệnh làm việc.

Thời gian dài ôm Nghiêm Diệu Ngọc, thân mình hắn rất nặng, ép hai chân nàng phát đau, mất luôn cảm giác, mới đứng dậy, hai chân liền rồi đột nhiên mềm nhũn, Húc Nhật vội vàng chạy tới đỡ nàng.

Kim Kim lại đem hắn đẩy ra, cố gắng nhấc hai chân, tự mình bước lên thuyền.

"Không cần đỡ ta, ngươi đi đem những người bị thương tập trung lại đây, rồi cho mấy người biết võ thay phiên phòng thủ. Còn có, truyền lệnh cho hiệu buôn phụ cận, đem nhóm võ sư của hai phủ đều triệu đến đây." Nàng phân phó nói, chỉ sợ hắc thuyền kia lại lần nữa vô ảnh vô tung đánh đến.

"Đã biết." Húc Nhật gật đầu, đang muốn xoay người, chợt nghe thấy động tĩnh trên bờ.

Vài tên đại hãn bị phái đến Nam Ninh thành, nửa khắc cũng không dám trì hoãn, đem đại phu đào ra ổ chăn, ngay cả thùng thuốc cũng đem tới, đưa vào trong khoang mà Nghiêm Diệu Ngọc đang nằm.

Lão đại phu đang ngủ say, lại bị một đám người cao to tha ra ổ chăn, không biết nguyên do bị bắt cóc ra khỏi thành, sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu ra quần (nguyên văn a =. =!!). Nhưng là nhìn thấy người bị thương nằm ở trên giường, y theo bản năng áp đảo kinh hoảng, hắn rất nhanh trấn định, bắt đầu kiểm tra người bị thương.

"Tình huống của hắn như thế nào?" Kim Kim khẩn cấp hỏi, nàng đứng ở bên giường, cả người toàn máu, xem ra chật vật cực kỳ.

Lão đại phu không có trả lời, mày hoa râm nhăn lại, từ trong rương lấy ra một chút thuốc, rắc đều trên miệng vết thương, sau khi cẩn thận băng bó thỏa đáng, mới chuyển hướng Kim Kim.

"Một đao trên lưng bị chém rất sâu, mặc dù không có bị thương đến gân cốt, nhưng vết đao quá dài, xuất huyết cũng khá nhiều, khả năng có nguy hiểm đến tánh mạng." Hắn dừng một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hoài nghi xem nàng có phải cũng bị thương hay không."Hiện tại, đã ngừng mất máu, tình huống tạm thời ổn định, còn lại chỉ có thể nhìn hắn có chống đỡ được hay không."

Nói còn chưa nóixong, bánh bao tứ tỷ muội đang quý bên cạnh, bốn khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, lại bắt đầu gào khóc.

"Ô ô ô...thiếu chủ, Giáp Nhi về sau sẽ không bao giờ ăn vụng nữa, ngươi đừng chết a..."

"Ô ô ô...thiếu chủ, Ất Nhi về sau sẽ không bao giờ nhàn hạ nữa, ngươi đừng chết a..."

"Ô ô ô...thiếu chủ, Bính Nhi về sau sẽ không bao giờ nghe lén nữa, ngươi tỉnh lại a..."

"Ô ô ô...thiếu chủ, Đinh Nhi về sau sẽ không bao giờ nói lung tung nói nữa, ngươi không cần chết a...." (bốn chị em nhà này thiết là ..... >o<!!!)

Bốn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn ghé vào bên giường, đối với chủ tử đang hôn mê bất tỉnh khóc rống, thay phiên nhau nhấc tay thề, chỉ cần hắn có thể tỉnh lại, các nàng sẽ bỏ đi thói quen nhàn hạ, biến thànhnhững đứa nhỏ ngoan ngoãn chăm chỉ.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc, trước theo ta đi ra ngoài, cho Nghiêm đại ca hảo hảo nghỉ ngơi." Trong khoang toàn là tiếng khóc của các nàng, người bị thương làm sao mà nghỉ ngơi được? Húc Nhật nửa dỗ, nửa mỗi tay hai nàng, đem bốn tiểu nha đầu mang đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại. (Diệp: *mắt sáng*, woa woa woa, Nhật đệ hai tay bốn nàng lận nha, có tiền đồ *giơ ngón tay cái*. Ta vốn muốn edit là "mỗi tay hai đứa", nhưng thấy nó ko hay, nên cố tình thay bằng "nàng" cho nó có không khí, hà hà *cười nham hiểm*)

Kim Kim ở bên giường ngồi xổm xuống, cầm tay Nghiêm Diệu Ngọc. Đại chưởng ngăm đen mất đi hơi ấm vốn có, giống hàn băng bàn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng nàng chợt lạnh, tay nhỏ bé cầm thật chặt.

"Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, dù có thế nào cũng phải cứu hắn tỉnh lại."

"Cô nương, sinh tử bệnh lão, là chuyện khó tránh." Lão đại phu thở dài một hơi, thầm than cô nương này không khỏi có chút bá đạo. Diêm Vương muốn người canh ba chết, sao có thể lưu người đến canh năm? Nếu nam nhân này thật sao khó thoát khỏi cái chết, hắn cũng không có khả năng ngăn cản a!

"Ta nói, vô luận dùng biện pháp gì đều được, ngươi nhất định phải cứu sống hắn." Kim Kim thong thả ngẩng đầu lên, ánh nến chiếu vào con ngươi trong suốt, phá lệ lóe sáng."Ta không cho hắn chết." Thanh âm của nàng rất nhẹ nhàng, khuôn mặt nhỏ nhắn dính máu, trông vạn phần kiên định.

Vẻ mặt như vậy, làm cho lão đại phu lâm vào run rẩy.

Bả vai hắn run lên, không khỏi hoài nghi, nếu nam nhân này thật sự chết, nữ nhân này nói không chừng sẽ nháo hạ âm tào địa phủ, cùng Diêm Vương cướp người đi.

"Lão hủ cố hết sức là được."

Hắn thận trọng nói, từ trong rương lấy ra một cái bố bao, đem bố bao đặt trên bàn, tiếp theo đến gần ánh nến. Trong bao có mấy đoạn ngân châm, hắn cẩn thận lấy ra, đem châm nướng một chốc, lại dựa theo các nơi huyệt đạo, châm vào thân mình Nghiêm Diệu Ngọc.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)