← Ch.07 | Ch.09 → |
Anh không nghĩ những lời của Tôn mỹ nhân có liên quan đến mình.
Từ đó trở đi, cứ mỗi lần thay da đổi thịt, tiểu tằm cưng của anh ngày càng trở nên xinh đẹp hơn trước. Đương nhiên không phải nói Diệp Dung Hoa không đẹp, mà là hình dáng hiện giờ có vẻ hợp với cô hơn. Anh có cảm giác vẻ đẹp của Khúc Hải Tần là phải như vậy. Khấu Quân Khiêm rời mắt khỏi quyển tạp chí chăm chú quan sát Khúc Hải Tần đang nhàm chán chơi trò bắt tay với chó.
Nuôi chó cũng không phiền phức như anh tưởng, hơn nữa cô dạy nó rất tốt, ngoài những lúc hẹn hò với Diệp Dung Hoa anh cũng có thể miễn cưỡng dắt nó đi dạo. Một chủ một chó xem ra khá hòa thuận, trên thực tế anh cảm thấy nó coi cô là chủ chứ không phải anh.
"Nghiêm! Đầu hàng! Giả chết" Đúng là trò chơi ngu ngốc không hiểu sao bọn họ vẫn có thể vui vẻ như vậy. Mỗi lần chó con bắt chước theo khẩu lệnh của cô đều khiến cô cười ha hả.
"Hải Tần! qua đây" anh ra lệnh.
"Chuyện gì?" nghe thấy cô lập tức quay đầu, chạy tới ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
"Tay phải" anh nói
Thấy cô ngoan ngoãn giơ tay ra bộ dạng không khác gì chó con, anh thiếu chút nữa nhại theo cô "Bắt tay! Đầu hàng! Giả chết"
Anh cố gắng nhịn cười
"Làm sao vậy?" cô nghi hoặc nhìn anh.
"Không có gì" anh ho nhẹ, che giấu ý cười cúi xuống chăm chú quan sát đường vân trong lòng bàn tay cô.
"Sắp phải thay bức vẽ mới rồi" thời gian này cô thật lười biếng suốt ngày chỉ thích ngủ.
Anh đã tìm ra bí quyết, mỗi khi vân tay phai nhạt, khí sắt kém chứng tỏ chuẩn bị đến thời kỳ biến đổi tiếp theo. Vì đã có sự chuẩn bị anh sẽ không luống cuống tay chân, chấn động như lúc ban đầu nữa.
Xuyên qua ánh nắng ấm áp anh lặng lẽ đánh giá cô. Đôi mắt to tròn sáng ngời, mũi cao, cánh môi phấn hồng căng mọng, gương mặt nhỏ nhắn, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền, cả gương mặt rạng rỡ như thể mọi ánh sáng trên thế giời này đều hội tụ trên người cô, sáng ngời mà chói mắt, cô vẫn là tiểu mỹ nhân nhưng vẻ đẹp của cô như ánh sáng mặt trời tô điểm cho cảnh sắc tươi đẹp hơn.
"Lần tới tôi sẽ thay đổi kiểu tóc cho cô" mấy ngày trước anh thấy trên tạp chí, cảm thấy rất hợp với cô.
"Cũng được" cô ngáp một cái cúi người ngả đầu trên đùi anh lười nhác ngủ. Giống hệt chó con đang nằm trong góc kia. Mỗi khi lười nhác thường chạy đến bên Khúc Hải Tần, bộ dạng làm nũng giống hệt như bây giờ.
Phần lớn thời gian cô đều khiến người ta yêu mến nhưng cũng có những lúc anh không chịu nổi cô, ví dụ như chê bai thói quen sinh hoạt của anh. Đôi khi hai người xảy ra mâu thuẫn, mỗi lần giận dỗi cô sẽ nhập vào bức vẽ không để ý đến anh, tuy nhiên cô có tuyệt chiêu của cô anh đương nhiên cũng có.
"Được lắm! cô cứ trốn đi, tháng sau tôi sẽ vẽ cô thành mắt ếch miệng tà cộng thêm 32 a ngực. Cô đừng có trách tôi đấy"
"Khấu Quân Khiêm! anh thật tiểu nhân" cô giận dữ hét lên.
Phụ nữ chú ý nhất ngoài gương mặt còn có dáng người! Anh đúng là ác nha.
Nhưng mà nói tới nói lui anh cũng chưa từng làm vậy bao giờ. Thậm chí bức sau còn vẽ đẹp hơn bức trước.
Đôi mắt trong sáng tràn đầy sức sống kia chỉ cần liếc mắt một cái đều rung động lòng người.
Anh di chuyển ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mi của cô, chăm chú nhìn gương mặt đang say ngủ, khóe miệng không tự giác nở nụ cười, trong đầu đang suy nghĩ xem nên phối hợp quần áo cho cô thế nào mới đẹp.
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, đối với phố Khởi Tình vốn yên tĩnh này quả là không bình thường. Nơi đây trừ bỏ người dân lân cận, đến trộm cắp cũng không dám mò đến. Anh nhẹ nhàng đặt cô ngủ trên ghế sofa đứng lên ra xem có chuyện gì.
"Khấu Quân Khiêm!không phải anh nói muốn quay về quá khứ hay sao? Đi nhờ luôn với bọn họ được đấy"
"...." Việc này cũng có thể nhờ vả hay sao?. Anh cảm nhận không khí có phần kỳ quái nhìn thoáng qua Tôn kiều diễm, cô đang chuyên chú phất tay vẽ một đường về phía không trung.
"Rốt cuộc anh có muốn hay không?"
Anh quay đầu nhìn thoáng qua cửa nhà không nghĩ ngợi nhiều liền thốt ra
"Muốn"
Ngay sau đó anh cảm thấy một luồng sức mạnh vô hình cuốn mình đi, anh không còn biết gì nữa chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cảm giác choáng váng chỉ xuất hiện trong chốc lát, tầm mắt lại dần khôi phục một lần nữa, anh lắc lắc đầu nhận ra bản thân vẫn đang đứng ở cửa nhà mình.
Cái quái gì vậy! Đùa anh hay sao!
Anh rút chìa khóa mở cửa nhưng mãi vẫn không mở được. Anh nhìn lại lần nữa, cửa nhà vẫn còn mới, kiến trúc cũng, , , không thể nào?thật sự đã trở về rồi ư? Phố khởi tình trước đây là thế này sao?
Chưa kịp hồi phục tinh thần, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng mở cửa, anh theo bản năng tránh người sang một bên. Anh cũng không muốn mới quay về có một ngày đã bị bắt vì tội đột nhập trái phép đâu nha.
Cô gái từ trong nhà đi ra nhìn qua chỉ tầm 15, 16 tuổi, dáng người tinh tế, tóc đuôi ngựa đung đưa trong không trung trông thật năng động, mắt to, mũi thon gọn, sắc môi phấn hồng, 1 khuôn mặt thật tinh xảo.
Là cô ấy!
Tuy rằng có chút non nớt nhưng lớn lên tuyệt đối sẽ mê đảo hàng vạn đàn ông. Anh liếc mắt một cái có thể nhận ra đây là Khúc Hải Tần lúc 15, 16 tuổi. Hóa ra cô không có thổi phồng, thật sự là tiểu mỹ nữ xinh đẹp. Cô khóa cửa, lơ đãng liếc mắt nhìn anh, anh đang định mở miệng chào hỏi thì cô làm như không có việc gì xoay người bỏ đi.
Đúng vậy! lúc này cô sao có thể nhận ra anh chứ?
Anh cười tự giễu, cảm thấy bản thân nhất thời xúc động. Trước đây chỉ một lòng một dạ muốn hoàn thành ước nguyện của cô, chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã bị quẳng về quá khứ, đã đến đây rồi cũng không thể dễ dàng trở về như đi du lịch Nhật Bản được. Thở dài anh vội đuổi theo cô. Đã đến đây rồi anh không cho phép mình cái gì cũng không làm.
Lúc này cô đang đứng đợi xe bus, đám đông đứng đợi như thời loạn lạc. Cô cầm trong tay quyển vợ tập viết tiếng anh, bóng lưng hết sức chuyên chú. Anh không dám tới gần, cách một đoạn lặng lẽ quan sát cô.
Có lẽ bởi vì quá chuyên chú nên cô không chú ý đến những va chạm nhỏ, chỉ cho là người ta vô tình, nhưng anh thì rõ ràng nhìn thấy cái tên bụng bia trung niên kia đang ăn đậu hũ của cô.
Ngu ngốc! cô không có cảm giác hay sao?
Anh bực mình quan sát một lát, không thể đi qua nói với cô đành phải dùng ánh mắt giết người trừng tên đó. Lão già kia cũng thật không biết tự trọng, bàn tay dần đi xuống định sờ mông cô.
Còn muốn đi xuống nữa!
Đóa hoa nhỏ thanh thuần ngọt ngào nhà anh lại để cho tên óc heo này nhúng chàm hay sao?
Mắt anh tóe lửa, không kịp nghĩ nhiều giơ chân đạp gã biến thái đó xuống đường.
Tên biến thái kia mặc dù bị dục vọng dụ dỗ nhưng vẫn cảnh giác, mắt xem tứ phía tai nghe tám phương, lúc bỏ chạy thì thật sự quá nhanh nhẹn...đáng giận.
Nhất thời mọi người chỉ thấy anh đột nhiên nổi cơn điên nhằm cô bé ngọt ngào đáng yêu kia đá một trưởng, hơn nữa còn không chút lưu tình, nhanh- chuẩn- ác.
Cô gái không chút phòng bị ngã ra lối đi bộ, trán đập mạnh xuống đường máu chảy đầm đìa.
Anh há hốc mồm.
Không! Không thể nào?
Khấu Quân Khiêm mặt dại ra, đứng ngây ngốc một chỗ hoàn toàn không chút phản ứng, cho đến khi có người thét lên anh mới như sét đánh ngang tai kéo thần hồn trở lại, chạy nhanh tới ôm lấy cô.
"Sao rồi? Đau lắm không?" Vô nghĩa máu chảy nhiều như vậy ai mà không đau?
"Cái tên khốn khiếp này...."Cô cắn răng chửi rủa, không biết là vì kinh hãi hay đau đớn mà nước mắt hòa cùng máu ướt đẫm ngực áo anh.
"Tại tôi, , , thực xin lỗi Hải Tần, xin lỗi...."Anh trở về sẽ lập tức chịu tội với cô.
"A...". cô khóc rống lên làm anh đau lòng muốn chết.
"Được!Được!Được tôi đưa cô đi gặp bác sĩ, gắng nhịn một chút nữa thôi..."
Anh dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô đến bệnh viện, cô bị khâu hai mũi, bác sĩ nói có khả năng để lại sẹo. Cô nghe xong thì bật khóc, bác sĩ thấy vậy còn vui vẻ nói
"Không sao đâu, nếu sau này không gả được cho ai, em tìm tên nào đã hại em thành ra như vậy bắt hắn chịu trách nhiệm."
"Oaaaa" cô càng khóc thảm thiết hơn
"Tại sao phải gả cho hắn...hắn làm sai tại sao em phải chịu trừng phạt chứ?"
"..."Hải Tần, cô thật là không đáng yêu chút nào!cái gì mà lấy anh gọi là chịu trừng phạt chứ?. Cũng tại anh hại cô thành ra thế này, hiện tại anh căn bản không dám hé răng nửa lời.
Cô khóc một lúc cũng mệt, bây giờ chỉ còn những tiếng thút thít tội nghiệp.
Bác sĩ xử lý xong miệng vết thương liền đi ra ngoài
"Vết thương không có gì đáng ngại, nhưng tâm hồn có vẻ tổn thương nghiêm trọng, để cô bé nghỉ ngơi một lát rồi hãy xuất viện" ngừng một lát bác sĩ lại nói
"Anh cũng nên bảo trọng" vỗ vỗ vai anh sau đó thản nhiên rời đi.
Anh nhất thời không có dũng khí tiến lên phía trước. Nghĩ một lát, trước tiên mua bữa sáng chuộc lỗi với cô đã. Lúc nãy chờ xe bus rõ ràng trong tay cô có mang theo bữa sáng nhưng không hiểu giờ nó ở nơi nào rồi.
Mua bữa sáng trở về cô đã ngủ rồi. Khấu Quân Khiêm đặt bữa sáng xuống, đi đến bên giường cô, giơ tay vén mái tóc trước trán lộ ra miếng băng gạc thật chướng mắt, đúng tại nơi thái dương gần lông mày.
Hóa ra vết sẹo xuất hiện như vậy...
Anh còn đang chuyên chú suy nghĩ xem nên giải thích thế nào khi cô tỉnh lại thì trước mắt đột nhiên quay cuồng, cảm giác choáng váng quen thuộc lại xuất hiện. Anh cúi đầu thấy cơ thể mình dần dần trong suốt.
Không phải chứ?Đừng! Đừng kéo anh về lúc này...Hải Tần sẽ hận anh chết thôi.
Có nhiều khi anh thật sự tin rằng Tôn kiều diễm có ác tâm muốn chỉnh anh.
"Tôi không muốn trở lại sớm như vậy" anh kháng nghị.
"Anh nghĩ mình đang đi du lịch Nhật Bản hay sao? tùy tiện cho anh sắp đặt."
"..." quên đi, dù sao việc đã đến nước này, trở về cũng trở về rồi, gây chuyện bỏ trốn cũng đã làm, nói thêm nữa cũng vô dụng.
Anh nhụt chí không thôi.
Kết quả nửa ngày hao tâm tổn chí trở lại, chẳng những không làm được chuyện gì tốt đẹp còn tặng cho cô một vết sẹo làm kỉ niệm.
Khấu Quân Khiêm ủ rủ trở về nhả, lúc này Khúc Hải Tần đã tỉnh giấc, đang dụi mắt tìm anh.
"Anh vừa đi đâu vậy?"
Anh không trả lời, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng vét mái tóc trước trán xem kĩ vết sẹo gần đuôi lông mày kia. Nếu cô biết anh chính là tên khốn khiếp gây chuyện rồi bỏ trốn không biết cô có cho anh một cước ngay tại đây? Còn nhớ lúc cô nhắc lại chuyện này vẫn còn hận nghiến răng nghiến lợi.
Anh hoàn toàn không dám mở lời
."Cô cảm thấy là lịch sử tạo nên thời đại hay vẫn là thời đại tạo thành lịch sử?" anh dè dặt cẩn trọng, bắt đầu vấn đề theo góc an toàn nhất.
"Gì?" hoàn toàn không hiểu
"Chính là...tôi cũng không biết giải thích với cô như thế nào..." trước kia anh chưa từng nghĩ rằng bản thân đã từng xuất hiện trong cuộc đời cô, điều này làm cho anh cảm thấy mơ hồ.
Anh không hiểu là do bản thân lỗ mãng xâm nhập vào cuộc sống của cô mới khiến số phận cô bị thay đổi? hay là mọi chuyện vốn phải xảy ra, không bởi vì anh mà chuyển khác?Nếu là trường hợp đầu tiên, như vậy anh còn có thể cố gằng nhưng nếu là trường hợp sau, vô luận anh có làm cái gì, nhiều năm sau cục diện vẫn sẽ xảy ra như vậy.
Càng nghĩ càng phức tạp, gà đẻ ra trứng hay trứng đẻ ra gà, đúng là muốn phát điên.
"Quên đi cô cứ coi như tôi chưa nói gì" anh cam chịu nằm trên ghế sofa giả chết.
"Cô...chuyện đó"
"Sao vậy?"
Dũng khí lại lần nữa rút cổ trở về "Không có việc gì"
Khúc Hải Tần nhún vai tiếp tục chơi mạt chược.
"Tôi muốn nói..."
"Nói cái gì?" cô bị phân tâm lại liếc Khấu Quân Khiêm một cái.
"Nói...nói...là nói cô lần trước làm đồ cuốn đông lạnh ăn rất ngon, khi nào cô lại mua nữa vậy?"
"Được anh muốn ăn chờ tôi chơi xong rồi gọi tiếp."
Lại qua nửa tiếng
"Hải Tần tôi thực sự..."
"Lại làm sao?" luôn luôn bị làm phiền, cô không thể chuyên chú đánh bài
"Hậu! anh hại tôi thua liên tục rồi đây này" Cô rứt khoát không chơi nữa quay đầu nhìn anh
"Rốt cuộc anh muốn nói gì, nói một lần luôn được không?"
Cả buổi sáng anh đều đứng ngồi không yên, nếu không phải có tâm sự thì chắc chắn bị táo bón.
Khấu Quân Khiêm hít một hơi thật sâu
"Thật ra tôi có chuyện muốn hỏi cô"
"Anh hỏi đi"
"Tôi sợ hỏi xong...cô sẽ tức giận"
"Nếu hỏi xong anh để yên cho tôi chơi máy tính tôi sẽ không"
"Tôi...tôi muốn hỏi...cô...thế nào...cái kia...." Anh ấp a ấp úng, cẩn thận suy nghĩ, chọn từ phù hợp. Dù sao cô cũng rất nhạy cảm.
"Cái gì?"
"Chính là.... tại sao lại chết"
Khúc Hải Tần vẻ mặt cứng đờ
"Vì sao anh muốn biết?"
"Là...quan tâm một chút thôi" anh vụng trộm quan sát vẻ mặt cô đoán mò
"Là vì bệnh tật, tai nạn hay là..."
"Tai nạn" cô cúi mắt "Hồi đó vì muốn có một lễ tốt nghiệp đáng nhớ chúng tôi đã tổ chức đi du lịch suối nước khoáng. Trên đường chiếc xe chở bọn tôi xảy ra sự cố, cả người và xe đều rơi xuống vách núi. Tôi bị kẹt ở trong xe, lúc đó vẫn còn chút ý thức, tôi vội vàng cầm lấy điện thoại muốn cầu cứu, tôi vẫn chờ, vẫn luôn chờ...không biết thời gian qua bao lâu...4 phía chỉ còn màu đen tối, không có bất kỳ âm thanh nào, tôi sợ lắm...."
Mảnh ký ức cuối cùng chỉ còn lại một màu đen tối kéo dài vô thời hạn.
Khấu Quân Khiêm đi tới giang tay nhẹ nhàng ôm thân hình mảnh mai đang khẽ run lên vào lòng. Cô theo bản năng hơi tránh đi, sau đó thì ôm chặt lấy lưng anh.
"Kỳ thật cái chết cũng không quá đáng sợ, đáng sợ là trong quá trình đó đau đớn, bắt lực, sợ hãi cùng tuyệt vọng, từng chút từng chút một cắn nuốt khát vọng sống sót của mình. Cái loại chờ đợi đó so với lăng trì còn tàn nhẫn hơn, anh hiểu không?"
Anh vỗ vai cô, im lặng trấn an.
"Xin lỗi lúc trước tôi không hiểu được..." lúc trước cô kiên trì muốn để đèn trước khi ngủ, bởi vì cô sợ bóng tối. Anh nghe xong suýt nữa thì sặc cơm. Lần đầu nghe thấy ma cũng sợ bóng tối, còn cười nhạo cô nhát gan. Hiện tại mới biết được nỗi sợ hãi này đã xâm nhập vào linh hồn cô, qua bao nhiêu năm vẫn không phai nhạt.
"Sao đột nhiên anh lại hỏi tôi chuyện này?"
"Gần đây tôi luôn nghĩ rằng, rốt cuộc có thể thay đổi được lịch sử hay không? Nếu có thể không phải cô cũng sẽ không phải chết hay sao?"
"Anh muốn nói..." cô kinh ngạc mở trừng mắt.
Anh vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô
"Hai ngày trước không phải cô nói tôi vẽ rất giống cô trước đây, giống như đã gặp qua rồi, kỳ thật tôi đã từng gặp cô"
"Hả?"
"Tôi thực sự đã từng xuất hiện trong cuộc sống của cô, chỉ là cô đã quên mất. Tôi muốn hoàn thành tâm nguyện của cô tìm cho ra người cô nhớ thương năm đó. Nhưng hiện tại tôi không muốn như vậy nữa." tâm anh càng tham lam, không muốn chỉ yên lặng đi qua mà còn muốn cứu sống cô.
"Nếu tôi có thể trở về trước thời điểm cô xảy ra chuyện, báo cho cô biết, có thể sẽ không giống như bây h?"
"...Tôi sẽ nghĩ anh bị điên..." ai mà tin loại chuyện quỷ quái này? Nếu anh nói ra không chừng còn bị người ta chửi một trận, trách anh gở mồm gở miệng cũng nên.
Anh cười cười" Không sao! cho dù có phạm tội bắt cóc tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản không cho cô tham gia du lịch lần đó."
"Điều kiện tiên quyết là cô cũng muốn quay về mới được"
"Tìm Tôn kiều diễm" cô ấy có thể làm một lần cũng có thể làm lại lần thứ 2.
Anh kéo cô đến cuối con hẻm tìm Tôn kiều diễm. Nhưng đến nơi câu trả lời cũng là....
"Không có khả năng" một câu chắc như đinh đóng cột.
"Vì sao?" anh không phục. Cô rõ ràng có thể giúp.
"Lịch sử không thể thay đổi, chuyện xảy ra vẫn sẽ phải xảy ra cho dù anh có dùng hết tâm cơ xoay chuyển nó thì nó cũng sẽ nhân lúc anh không để ý mà phát sinh"
Cho nên.... không thể thay đổi được phải không?
Nhưng mà trước đây anh thật sự đã từng xuất hiện trong cuộc sống của cô. Điều này anh vẫn chưa thể lý giải nổi, tuyệt đối không phải tại anh ngu ngốc mới gây nên vết sẹo đó. Nếu không thử một lần anh thật không cam tâm.
"Anh cũng biết ý trời không thể nắm được trong tay, nếu anh cố ý thay đổi, kết quả thế nào tôi cũng không dám cam đoan."
Bản thân cô có thể đi xuyên không gian thời gian nhưng không có nghĩa sẽ đáp ứng được yêu cầu của anh. Cô còn chưa có năng lực thay đổi lịch sự.
"Nhỡ đâu không phải như vậy. Bằng không tại sao qua bao năm rồi cô ấy vẫn ở tại chỗ này? Nhất định là do tôi đã làm gì đó hoặc tôi có thể làm gì đó cho cô ấy, cho nên cô ấy mới ở chỗ này chờ gặp được tôi, chỉ là hiện tại chúng ta vẫn chưa biết được"
"Có lẽ! nhưng anh có chấp nhận hậu quả không?cho dù là giảm thọ?" mà cũng chưa chắc thay đổi được gì.
Cái gì? Giảm thọ? Khúc Hải Tần nẫy giờ vẫn trầm lặng đột nhiên lên tiếng
"Sao lại như vậy?"
"Các người tưởng mình đang đi du lịch Hồng Kông sao?mua vé máy bay là đến?" Tôn kiều diễm tức giận liếc bọn họ một cái.
Xuyên khổng là phạm đại giới đó!
"Có thể" anh kiên định trả lời.
Dùng vài năm tuổi thọ đổi lấy 50 năm cuộc đời cho cô, nghĩ thế nào cũng là bọn họ có lợi.
"Khấu Quân Khiêm anh không cần phải làm vậy" Khúc Hải Tần nóng vội muốn ngăn cản anh lại bị anh nhẹ nhàng trấn an.
"Hải Tần đây là cơ hội duy nhất của cô"
"Nhưng mà...nhưng mà" cô không muốn anh dùng tuổi thọ của mình để đánh đổi.
Anh cười to, vỗ vai cô "Cô đừng lo! hồi nhỏ thầy tướng số có nói tôi sẽ trường sinh trăm tuổi, thọ đến 187 tuổi cũng không thành vấn đề, thiếu đi vài năm cũng chẳng sao. Sống lâu quá cũng chán".
Tôn kiều diễm giễu cợt anh
"Anh đối với cô ấy cũng thật tình thâm nghĩa trọng nha!" ngay cả câu sống lâu quá cũng chán mà cũng nói ra được. Nếu đã muốn an ủi cô, sợ trong lòng cô áy náy như vậy còn theo đuổi Diệp Dung Hoa làm gì? Rốt cuộc trong đầu anh ta đang nghĩ gì vậy?
Quả nhiên tư duy của người ngu ngốc, người bình thừơng không thể lý giả nổi.
Khúc Hải Tần nắm chặt tay anh không buông, Khấu Quân Khiêm an ủi mãi không được, không còn cách nào khác đành phải về nhà. Trước khi về anh không quên dùng ánh mắt, mấp máy môi ám chỉ Tôn Kiều Diễm.
Tôi sẽ quay lại sau!
← Ch. 07 | Ch. 09 → |