← Ch.02 | Ch.04 → |
Nhìn thấy Lạc Băng Nhi đuổi theo, Mạc Ly thật kinh ngạc
"Cô nương như thế nào cũng tới đây?"
"Ngươi biết truy tung sao?" Nàng cầm cá nướng, vừa đi vừa ăn
"Không hiểu" Nhưng hắn vẫn cảm thấy chính mình có trách nhiệm bảo hộ thiên hạ yên bình, thấy bại cũng không sao, nhưng phải tận tâm
"Ta biết, cho nên ta giúp ngươi tìm, ngươi lo cho ta cái ăn, hơn nữa không chỉ lo một ngày, phải lo cho ta ba bữa một ngày, cho đến khi ta hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao"
Hắn nghĩ đến nàng làm "than", như vậy cô nương này quả thật cần có người giúp nàng chuẩn bị cái ăn, nếu không một ngày nào đó, nàng sẽ đem chính mình độc chết.
"Việc này không thành vấn đề, nhưng không biết nhiệm vụ của cô nương là gì?
"Tìm một nam nhân họ Đồng"
"Hắn là người nơi nào? Năm nay bao nhiêu tuôi? Làm nghề gì?"
"Không biết"
"Chỉ có một dòng họ?"
"Đúng, sư phụ nói, muốn tìm nam nhân họ Đồng". Nàng vừa nói sau, phía sau truyền đến bịch một tiếng, không hiểu cái gì vừa rơi xuống
"Người nào?" Hắn vận công đề phòng
Nàng vừa vặn ăn xong cá nướng, một bộ xương xá với mộc xoa (chắc là một dạng ám khí đó) đồng loạt bắn về phía có âm thanh phát ra.
Kêu khẽ một tiếng, Mạc Ly cùng Lạc Băng Nhi trước sau chạy qua xem xét, mộc xoa bắn trúng một gốc đại thụ hai người ôm mới hết, nhưng cây cối chung quanh không có vết chân.
Mạc Ly xem xét trên cây, Lạc Băng Nhi tìm trong bụi cỏ, lại đi vòng quanh đại thụ hai vòng.
"Trên cây không có người, phía dưới có lưu lại manh mối gì không?" Hắn hỏi
Nàng lắc đầu "Trừ bỏ dâu vết dã thú lưu lại, cũng không có gì khác"
"Có thể là hung thủ phát rồ kia không?"
"Hung thủ nếu lợi hại như thế, ở phía trước sẽ không lưu lại tung tích bị ta phát hiện"
"Nhưng ta rõ ràng nghe thấy âm thanh va chạm" Chẳng lẽ nghe lầm?
"Ta cũng nghe thấy, nhưng quả thật không có vết tích, có lẽ là một con chim lớn chăng! Người không có khả năng nhanh như vậy"
"Cũng có thể" Xem ra hắn bị chuyện hung thủ làm mê muội." Quên đi, chúng ta tiếp tục truy tìm hung thủ"
"Ngươi không nghỉ ngơi?" Hắn thân chịu trọng thương lại làm lụng vất vả như thế, sớm muộn cũng xảy ra vấn đề, mà nàng tuyệt đối không có bản lĩnh lần nữa đem hắn cứu sống lại. Kỳ thật hắn dạo một vòng ở quỷ môn quan rồi trở về cũng không phải công lao của nàng.
"Không được, sớm một ngày bắt được hung thủ, sẽ sớm một ngày an tâm" Hắn nghiêng đầu liếc nàng một cái."Đúng rồi, cô nương tìm nam nhân họ Đồng kia có chuyện gì?"
"Chữa bệnh"
"Cô nương thân thể không khỏe?"
"Ta quả thật không có cảm giác không thoải mãi, nhưng sư phụ nói nếu ta không tìm được nam nhân họ đồng, nhiều lắm chỉ sống thêm được hai năm" Nàng ảm đạm nói
"Đôi mắt nhu hòa của hắn bỗng trợn to, không dám tin nhìn nàng, mi dài cong vút, mắt long lanh như nước, một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng cùng nàng ở chung, lại cảm nhận được nàng trong lòng ấm ngọt sâu sắc.
Cô nương như hoa nở như vậy chỉ còn hai năm tính mạng? Làm sao có thể?.
Hắn vẫn nghĩ đến chính mình thật sự có thể chịu đựng một thân trọng thương mà truy tìm hung thủ, không nhăn mặt nhíu mày một chút, nhưng giờ khắc này, trong lòng một trận tê liệt đau nhức, lại làm cho hắn xúc động muốn hỏi lẽ trời công lý ở đâu.
"Ngươi làm sao vậy? Thương thế tái phát sao?" Xem vẻ mặt thống khổ của hắn, nàng đưa tay định kéo vạt áo của hắn, "ta không sao". Hắn nhẹ nhàng đưa tay chắn, da thịt chạm nhau sẽ là một trận tê dại tâm can, mặt hắn đỏ lên.
Nàng tò mò nhìn tay của mình. Vừa rồi là làm sao vậy? Cái cảm giác trong lòng chấn động nàng chưa bao giờ cảm giác qua, có chút hoảng hốt, có một chút ngọt ngào kỳ quái dâng lên.
Chậm rãi, ánh mắt nàng chuyển qua mặt hắn, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen sâu thẳm kia, thân thể hơi nóng lên.
"Chẳng lẽ ta thật sự có bệnh?" Nàng lẩm bẩm, ban đầu còn có vài phần hoài nghi sư phụ hù dọa nàng!
"Cô nương không thoải mái?" Hắn khẩn trương đến quên cả lễ độ
"A?" Đột nhiên bị bảo phủ bởi thân hình cao lớn tràn ngập quyết đoán, lại ôn hòa làm cho người ta động tâm."Vẫn.... tốt lắm". Nàng cụp mắt, hô hấp rối loạn.
"Nhưng......" Hắn thực phân vân, nên tiếp tục tìm hung thủ hay giúp nàng tìm người quan trọng hơn?. Dù sao, sinh mạng của nàng so với cái gì cũng đều quan trọng hơn......
Ý niệm trong đầu vừa đến, tâm liền thấy kinh hoàng. Vì sao? Công lý chính nghĩa với hắn là cao hơn hết thảy, nhưng sao giờ phút này chuyện của nàng lại khiến hắn khẩn trương
Nàng thoáng nhìn dư quang trong khóe mắt hắn."Uy, sắc mặt rất khó coi, muốn hay không ngủ một đêm, ngày mai lại tiếp tục tìm?"
Hắn quay đầu qua một bên, tâm khiếp đảm không dám nhìn nàng.
"Ta không sao, tìm hung thủ quan trọng hơn" Tuấn nhan nóng như lửa thiêu. Quyết định thế này, hắn đã phụ trời đất." Chỉ tìm một ngày, nếu đuổi không kịp, chúng ta liền xuống núi, giúp ngươi tìm nam nhân họ Đồng"
Nàng nhìn hắn. Hắn hẳn là muốn đuổi theo hung thủ, lại lo lắng cho tính mạng nàng, mới đưa ra phương án này. Nhưng hắn không nghĩ tới, hiện nay nguy hiểm nhất chính là hắn, nàng còn có hai năm tính mạng, nhưng hắn nếu không chú ý, bất cứ lúc nào cũng có khả năng trở thành khách của Diêm vương
"Ngươi là kẻ ngược đãi chính mình"
"Cái gì?"
"Sư phụ ta nói, làm người trước tiên phải chiếu cố chính mình, rồi mới lo chuyện người khác, ngươi vừa vặn trái ngược"
"Trước tập thể không có cái tôi, giống như chính nghĩa không nói đến tình riêng"
"Cho nên nếu có nạn đói, ngươi trên tay chỉ có một chiếc bánh, ngươi nhất định sẽ đem đồ ăn phát cho người cần nhất, sau đó chính mình chết đói"
Hắn nghẹn giọng "Không thể nói như vậy, ai cũng có lòng trắc ẩn, nhìn thấy người nguy nan, chẳng lẽ lại ngồi yên?"
"Nếu ngươi thật sự phải giúp người, trước tiên nên chiếu cố mình thật tốt, rồi bằng bản lĩnh của ngươi, đi tìm càng nhiều đồ ăn, càng cứu được nhiều người. Ở trong núi, dã thú đều hiểu được như vậy, bỏ qua những con bị bệnh, bảo tồn thực lực, sống qua trời đông giá rét, rồi lại tụ tập thành đàn"
Có đạo lý sao? Nghe rất tàn nhẫn, nhưng không có đạo lý sao? Chỉ cảm thấy hợp với lẽ trời. Không biết tại sao, hắn nghĩ đến Vu Chí Ninh, luôn tận tình khuyên bảo hắn, nên quý trọng bản thân hữu dụng, mới có thể vì quốc gia, vì dân chúng làm càng nhiều chuyện, không thể làm gì thì chết sẽ không phải một viên quan tốt, can gián bệ hạ không nghe, có chết cũng là chết oan.
Bọn họ đều là vì muốn tốt cho hắn. Nhưng là...... Cơ thể hắn còn sờ sờ vết thương ở ngực, đau đến chết lặng. Là ai chém hắn một kiếm? Hắn không hiểu được.... không, không phải không biết, không bằng nói hắn không muốn tra ra chân tướng sự tình, sợ kết quả tàn khốc, càng làm mình đau thương
Khiến cho mọi người đều nghĩ hắn đã chết rồi!
"Uy!" Thản nhiên như không, nàng chỉ chỉ vào đầu vai hắn."Ngươi cứ liều mạng như vậy, là cố ý muốn tìm cái chết sao?"
Trên mặt hắn hiện lên một chút chật vật "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
"Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết, ngươi rất thống khổ, không có ý chí muốn sống"
"Ngươi nhìn lầm rồi" Hắn nghiêng thân mình đi, trong ngực phập phồng, suy nghĩ hỗn loạn, rối như tơ vò, căn bản không có khả năng hiểu rõ, thì không nên triền miên theo đuổi, vĩnh viễn không hiểu, cũng tốt."Ngươi vẫn là nên tìm tung tích hung thủ đi! Chúng ta không có nhiều thời gian"
"Một ngày tìm không thấy, thì tìm hai ngày!" Dù sao mục tiêu của nàng cũng không biết ở nơi nào?. Nghĩ đến phải tìm nam nhân họ Đồng, nàng liền đau đầu.
"Không được!" Hắn đột nhiên hét lớn.
Nàng bị dọa nhảy dựng lên "Làm gì mà ngươi lớn tiếng vậy?"
"Thật có lỗi, tại hạ đường đột" Cụp mắt xuống, trong mắt nồng đậm âu lo, trên dung nhan tuấn tú của hắn có vài phần tiều tụy
"Sự tình tính mạng của cô nương, không thể coi như không quan trọng, tại hạ nghĩ, nam nhân họ Đồng kia, có tài cán vì cô nương chữa bệnh, nhất định am hiểu y thuật, có lẽ nên tìm kiếm ở những nơi có nhiều thấy thuốc"
Bịch, phía sau lại truyền đến một tiếng rơi.
Lần này, Mạc Ly cùng Lạc Băng Nhi không chút do dự liền đuổi tới chỗ có tiếng động
Nhưng bọn họ vẫn như cũ, không tìm thấy cái gì. Thật là chim lớn sao? Liên tục hai lần, cũng thật trùng hợp.
Mạc Ly theo Lạc Băng Nhi chạy vun vút trong rừng, càng chạy, càng cảm thấy nghi hoặc
"Lạc cô nương, nơi này chúng ta hình như vừa đi qua?"
"Di?" Nàng dừng chân lại "Đúng nha, lại trở về chỗ cũ"
"Là hung thủ cố ý bày nghi trận sao?" Nếu là bọn họ truy đuổi đã bị phát hiện, vậy thật phiền toái.
"Chuyện này...." Nàng ngượng ngùng gãi cằm "Cùng hung thủ không có quan hệ, ta vốn muốn đi hướng bên phải, nhưng...... Aiii, đều tại ngươi, không thể vượt quá thời gian đã định, ta chỉ muốn đi thật nhanh, nên không cẩn thận.... lại đi lầm đường" Mê tung bộ khuyết điểm lớn nhất đó là mê người cũng mê mình.
Tim hắn đập loạn, không biết nên nói cái gì, muốn nhanh chóng tìm hung thủ vốn là muốn tốt cho nàng, nhưng bây giờ xem ra, hảo tâm lại làm chuyện xấu.
"Uhm, cô nương xem, mất bao lâu mới có thể xác định vị trí hung thủ?"
"Không biết, ba, năm ngày tới một tháng đều có khả năng. Dù sao cũng là chúng ta đuổi theo người ta chạy, đối với việc hắn đi về đâu, dùng biện pháp gì đi qua? Cũng không phải ta có thể đoán trước, tất cả phải xem vận khí"
"Một tháng lâu lắm" Nếu chậm trễ nàng đi tìm thần y, hắn chết ngàn lần cũng không đủ."Cô nương có thể định ra một ngày xác thực hay không?"
"Mười ngày đi!" Nghĩ nghĩ, nàng nói."Chỉ cần không có mưa, đối phương không đổi phương hướng, ta nắm chắc mười ngày có thể đuổi theo hắn"
Hắn phân vân, mười ngày nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, phiền toái nhất là, manh mối liên quan đến nam nhân họ Đồng ít quá, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian tìm kiếm, có nên bỏ qua việc tìm hung thủ lập tức xuống núi?
Nhưng nghĩ đến những người chết oan, hắn lại không cam tâm. Mặc kệ hung thủ tàn nhẫn nhởn nhơ trong núi, sẽ có bao nhiêu người chết oan?
"Đừng nghĩ! Chúng ta tiếp tục tìm, có lẽ ngày mai có thể đuổi tới thì sao! Ngươi hiện tại phiền não đều là dư thừa". Nàng hướng bên phải mà đi, không dám sử dụng khinh công, sợ lại bị lạc đường, cả đời cũng không đi đúng đường.
Nhìn bóng dáng tiêu sái của nàng, một làn gió nhẹ thôi bay phiền muộn của hắn, như là có thể rửa rạch mọi bụi trần, tâm tình buồn bực cũng được thả lỏng, sải bước đi theo nàng, trong lòng đã có quyết định, sẽ theo lời nàng nói, tìm trong mười ngày, hết mười ngày sẽ chuyên tâm giúp nàng tìm thần y.
Bất tri bất giác, một canh giờ đã qua, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu
Lạc Băng Nhi lau mồ môi "Uy, giữa trưa rồi, ta đói quá, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi ăn cơm đi!"
"Được. Nhưng phải tìm một nơi có nguồn nước"
"Không thành vấn đề". Chỉ cần là ở trong ngọn núi này, không có gì nàng không tìm thấy.
Mạc Ly theo Lạc Băng Nhi đi về bên phải nửa canh giờ, đi đến một dòng suối nhỏ.
Nhìn thấy làn nước trong suốt, nàng lập tức vùi mặt vào trong suốt, há miệng uống một ngụm thật to, mới thỏa mãn nói "Thật là thoải mái, ngươi cũng uống một chút đi! Ta đi săn thú"
"Lạc cô...." Hắn vốn muốn bảo nàng hái một chút quả dại để ăn, ai ngờ chớp mắt một cái nàng liền biến mất không thấy bóng, làm cho hắn rất lo lắng.
"Lại dùng Mê tung bộ, sẽ không lạc đường chứ?"
Hắn phải mau chóng dưỡng thương thật tốt mới được, không thể cứ ý lại nàng, vừa nghĩ, hắn rửa mặt mũi qua loa, sau đó ngồi xuống vận công chữa thương.
Hắn nội thương khôi phục thật sự rất nhanh, nhưng không biết vì sao, trong ngực có một cỗ nhiệt đau mãi không giảm.
Thu công đứng dậy, hắn vỗ vỗ vào ngực, loại đau này tựa hồ có chút không bình thường.
"Như thế nào? Thương thế chuyển biến xấu?" Lạc Băng Nhi bắt được hai con thỏ, ôm một bó lớn rau dại cùng thảo dược đi tới."Ta hái chút thảo dược, đợi lát nữa thay dược cho ngươi, chắc là sẽ nhanh tốt một chút"
"Đa tạ cô nương". Hắn cầm lấy con thỏ bắt đầu làm thịt, bởi vì có thêm rau dại, thuận tiện nấu thêm chút canh
"Một vật đổi một vật, chớ nói lời cảm ơn" Không có hắn, nàng bây giờ chỉ có thể ăn than củi, sao có thể thưởng thức mỹ vị?
Nhân lúc hắn nấu cơm, nàng cũng ngồi chế thảo dược
"Mạc Ly, ngươi cởi quần áo ra, ta giúp ngươi thay dược"
Tuy biết rằng vì hắn bị thương nên nàng mới quan tâm như vậy, nhưng nhìn nàng chuyên tâm trộn dược, ánh mắt trong suốt như ngọc nhìn thật mê người, hắn thấy mặt có chút nóng lên.
Nàng thản nhiên đưa tay cởi bỏ áo ngoài của hắn, rồi cởi mảnh vải buộc chặt trước ngực, vốn là miệng vết thương nóng ran lên, bị nàng chạm vào, càng thêm nóng bỏng.
"Để ta tự làm đi!" Đỏ mặt, hắn cởi bỏ mảnh vải trước ngực, lộ ra miệng vết thương dữ tợn
Nàng nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh "Ngươi trúng độc"
Hắn cúi đầu nhìn miệng vết thương, một chút sưng đỏ biến thành màu đen, quả nhiên có độc. Là người kia khi chém hắn, trên kiếm có độc sao? Là e sợ hắn không chết?
Nhắm chặt mắt lại, một lúc lâu sau, hắn nhếch khóe miệng, trên môi là nụ cười tự giễu.
"Có lẽ ta không cẩn thận đụng tới cái gì có độc? Cũng không phải kịch độc, ra vận công là có thể đem nó bức ra, không có việc gì"
"Miệng vết thương băng kỹ càng như vậy, còn có thể dính độc?"
"Luôn có điều chẳng may"
Lừa mình dối người. Nàng hừ một tiếng xem thường "Ngươi ưa trốn tránh bỏ chạy thì có!" Dù sao cũng không quan hệ tới nàng
Nhanh chóng giúp hắn thay dược, nàng liền đi đến bên dòng suối
Hắn biết nàng không vui, sờ sờ ngực, hắn đúng là đang trốn tránh, không trốn thì thế nào? Người nọ đối với hắn có ân a!
Nói hắn nhát gan cũng tốt, yếu đuối cũng được, hắn quả thật không muốn đối diện trường hợp huynh đệ tương tàn, không bằng coi như cái gì cũng không hiểu.
Người thì thế nào, có đôi khi phải hồ đồ một chút, mới có thể thoải mái qua ngày.
Hai người đuổi theo liên tục hai ngày một đêm, Lạc Băng Nhi rốt cuộc chịu không nổi.
"Dù ta có nội công thâm hậu, tinh lực hơn người, tìm một ngày một đêm như vậy, cho dù thân mình bằng sắt cũng không chịu nổi! Ta mặc kệ, ta muốn nghỉ ngơi"
"Cô nương nói có lý, chúng ta nghỉ một đêm, ngày mai tiếp tục tìm". Kỳ thật Mạc Ly cũng mệt muốn chết, nhưng hắn trời sinh vô cùng trách nhiệm, vì hoàn thành nhiệm vụ, hắn có thể chịu khổ cực.
"ính ra ngươi còn có tính người" Nàng tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống, vận chuyển huyền công, cái này so với ngủ càng có tác dụng khôi phục thể lực
Mạc Ly cũng ngồi xuống vận công, nhưng hắn ngoài việc khôi phục tinh thần, còn phải ép độc ra ngoài. Nhưng kỳ quái, độc này như thế nào không thể ép ra sạch sẽ.
"Rốt cuộc là loại độc gì, thật kỳ quái?" Hồi khí thu công, hắn lâm vào trầm tư
Đột nhiên "Tranh" một tiếng, một âm thanh chói tai vang lên
Mạc Ly lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Lạc Băng Nhi. Nàng rốt cục bỏ cây đàn sau lưng xuống, nhưng có một chút khó nghe.
Từ khi hai người quen biết, hắn thấy nàng không rời cây đàn, liền biết nàng yêu đàn, thầm đoán nàng cầm nghệ cao siêu, ai ngờ..... boong boong tranh.... tiếng nhạc khủng bố này có thể dùng để giết người
Canh, phía sau truyền đến một loạt âm thanh
Mạc Ly đồng tình thoáng nhìn. Chỉ sợ là loài dã thú nào đó bị tiếng đàn đáng sợ dọa sợ hãi, chính hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
Có nên bảo nàng dừng tay, đừng gây tai họa nữa?
Nhưng nhìn nàng chăm chú đánh đàn, hắn lại mềm lòng
Vẫn là tự mình đóng chặt giác quan, nhịn một chút sẽ vượt qua... hắn đang nghĩ tới, đột nhiên nàng dũng sức vỗ mặt
"Đáng ghét, hôm nay thế nào có cảm giác tiện tay muốn đàn một chút lại không được? Ngay cả một đoạn đơn giản nhất cũng đàn không được!"
Giễu cợt người khác là không tốt, nhưng hắn cố gắng áp chế ý cười mà không được
Nàng khó chịu liếc hắn một cái "Có cái gì buồn cười? Ta bình thường đàn rất khá, chính là.... quên đi, ngươi cũng không biết đánh đàn, cùng ngươi nói về kỹ xảo cùng tình cảm ngươi cũng không hiểu"
"Ta cũng đánh đàn" Quân tử lục nghệ, hắn không gì không giỏi
"Thật sao?" Ngón tay nàng nhẹ nhàng đưa lên, đàn liền chậm rãi bay đến trước mặt hắn "Đàn một đoạn cho ta nghe thử"
Hắn hai tay đánh đàn, thân đàn trơn bóng, tiếng đàn boong boong, hắn thấp giọng khen một tiếng "Đàn tốt". Mười ngón lướt nhẹ, nhu điểm châu, như thiết ngọc, tiếng nhạc bàng bạc, giống như thiên quân vạn mã, cờ bay phần phật, xơ xác, tiêu điều khí ngút trời.
Nàng nghe được cơ hồ thất thần "hảo hảo hảo..." Nàng khen liền ba tiếng, mắt sáng rực lên "Đây là khúc gì? Ta chưa bao giờ nghe qua"
"..."
"Tên rất hay, nam nhi lập nghiệp ba thước kiếm, thiên cổ công danh vạn gia truyền"
"Sử sách lưu danh dĩ nhiên đáng mừng, nhưng sau nghiệp lớn công thành, bao nhiêu cha mẹ gọi con con không về, dựa cửa chờ chồng chồng không trở lại"
Nàng sờ sờ cái mũi, Mạc Ly thương xót mọi người, thật sự là vĩ đại, nhưng một người cứ sống như vậy không mệt mỏi sao?
"Để ta đàn một đoạn vui vẻ nhé!" Nàng đi qua, cầm lấy đàn, bàn tay trắng nõn gẩy nhẹ "Phượng hề phượng hề về cố hương, ngao du tứ hải cầu này hoàng, có nhất diễm nữ lúc này đường...."
Đoạn nhạc này, cũng là sầu triền miên, xúc động lòng người. Canh, phía sau lại là một tiếng đánh, nhưng hắn vẫn đắm chìm trong tiếng đàn, nên không hề hay biết.
Một khúc nhạc này, nàng mặt mày vui vẻ hớn hở "Tương Như Văn Quân, thiên cổ giai thoại. Mạc Ly, ngươi xem, trên đời còn nhiều điều tốt đẹp lắm!"
Cuộc sống có bao nhiêu điều tốt, hắn tạm thời còn không biết hết, nhưng cầm nghệ của nàng ra sao, hắn biết rõ lắm.
"Ngươi rõ ràng đàn tốt như vậy, ngay từ đầu như thế nào...."
"Miễn bàn chuyện đó" Nàng cũng không rõ ràng, là khúc nhạc nàng quen thuộc nhất, nhưng vừa rồi lòng của nàng như thế nào cũng không giống ngón tay, thật sự là sỉ nhục lớn nhất đời!."Quên khúc kia đi, ngươi chuyên tâm thưởng thức khúc này là tốt rồi. Như thế nào? Có thể nghe thấy cảm giác vui vẻ ham muốn của khúc nhạc?
Hắn ngây ngốc, khóe môi nhếch lên, mang theo vẻ đần độn
Nàng có vài phần nhụt chí "Ngươi có lầm không, khúc nhạc như vậy cũng không thể làm ngươi vui vẻ?"
Tương Như Văn Quân quả thật có nói chỉ muốn làm uyên ương không mong làm tiên, nhưng mà...."
"Ân ái trăm năm còn có cái gì nhưng mà?"
Hắn than nhẹ "Sau khi từ biệt, hai người tương tư, tưởng là chỉ ba bốn tháng, ai ngờ năm sáu năm, bặt vô âm tín......."
"Ngừng, ngừng, ngừng "Nàng nói xong, liếc hắn một cái, hắn luôn nhìn thấy cuộc sống không tốt đẹp. Ta biết Tư Mã Tương Như đến Trường An được Hoàng Thượng trọng dụng, không đợi Trác Văn Quân, dẫn tới Văn Quân chờ đợi đến mòn mỏi mà sinh oán hận, nhưng sau đó bọn họ đã hòa hảo!. Ngươi việc gì phải để ý một chút không được hoàn mỹ kia"
"Đều không phải là để ý, thật ra nhân sinh thường không được như ý, mười thường chỉ được tám chín, cho nên làm người nên bao dung một chút, khi đắc ý cũng không thể quên mọi việc, không được như ý cũng không cần phiền não"
"Phải không?"
Hắn vuốt cằm, khóe môi khẽ mỉm cười, ánh mắt cố che giấu đám mây đen trong lòng
Nàng hừ một cái "Nói dối"
"Cô nương có ý gì?"
"Đã nói ngươi thích ngược đãi mình mà!" Không để ý tới hắn, tiếp tục đàn, cũng là một khúc nhạc sôi nổi, âm điệu thô tục, nhưng nói đến sĩ nông công thương mỗi người một vẻ, bạn bè cùng vui buồn cũng không thể thông cảm cho nhau, nhưng trong thế gian truy tìm cuộc sống vui vẻ không phải duy nhất
Hoảng hốt một chút, hắn nghĩ đến thời gian học nghệ vui vẻ, mới vào quan trường vô cùng hăng hái, cùng Vu Chí Ninh là tri kỳ, tâm đầu ý hợp.... Sau đó, ánh mắt hắn bị tiếng đàn dẫn dắt, nhìn đến dung nhan thanh tú của nàng
Bọn họ quen biết khi hắn vô cùng thê thảm, cõi lòng đầy sầu khổ như núi cao biển sâu, nàng nhìn thấy, nhưng chưa bao giờ tìm hiểu, chỉ ngẫu nhiên khuyên hắn buông xuống.
Hắn nhớ rõ nàng từng nói, ý nghĩa cuộc sống của nàng là "sống sót"
Hắn thực kinh ngạc, thực sự có người có thể đơn thuần sống, không mơ mộng gì khác?
Hiện tại hắn đã hiểu một chút, nàng muốn sống, lại luôn yêu thích khúc nhạc vui vẻ
Nay, nàng tưởng lôi kéo hắn cùng nhau sống sót. Sầu không sao cả, nhưng không nên quên, trong nhân gian, từng chút nhạc vui tuy ít, nhưng khi chết đi cũng có thể xếp thành một tòa tháp cao.
Nhắm mắt lại, hắn hồi tưởng đến khi còn lưu lạc giang hồ, mỗi khi đặt chân đến các phố phường, đều thấy rất ầm ĩ, tiểu phến hét to, đầy tớ, đứa nhỏ vui đùa ầm ỹ, phụ nữ cười duyên, công tượng la lên...... Không có tác phẩm nghệ thuật xuất sắc cao nhã, chỉ là hoạt bát vô tận.
Hết thảy, hết thảy đều bởi vì còn sống....
← Ch. 02 | Ch. 04 → |