Vay nóng Tinvay

Truyện:Tình Yêu Bị Độc Chiếm - Chương 09

Tình Yêu Bị Độc Chiếm
Trọn bộ 10 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


"nào, hát thử bản nhạc này đi." Một phần nhạc nhạc phổ đưa đến trước mặt Phùng Hiểu Linh, biểu tình vốn dĩ đã nhăn nhó nay càng nhăn nhó hơn, "còn hát à!"

"tôi muốn nghe em hát." Hàn Âm Diệc cúi người nhẹ nhàng dụi dụi vào trán Phùng Hiểu Linh.

Mĩ nam kế! Tuyệt đối là mĩ nam kế!

Rõ ràng trong tình huống này, nàng nên nghiêm túc cự tuyệt yêu cầu bất hợp lí này, nhưng nàng lại..... một lần đầu hàng.

"được, được thôi, lần cuối cùng đấy nha."

Từ sau khi găp phải hắn, hắn cơ hồ rất thích để nàng hát nhạc của hắn. Một lần rồi lại một lần đòi nghe, không có chút bộ dạng gì gọi là chán ghét.

Bản nhạc kết thúc, Phùng Hiểu Linh ngẩn đầu, đối diện với đôi mâu đen tựa như đang suy ngẫm.

Mặt, lập tức đỏ bừng lên. Được thôi, nàng chỉ là một người nữ nhân bình thường, bị một nam nhân anh tuấn soái khí nhìn chằm chằm, đương nhiên mặt đỏ lên là phản ứng tự nhiên.

Cố gắng tìm lí do cho mình, Phùng Hiểu Linh cố đè nén nhịp đập loạn trong lòng hỏi: "em có phải là có năng khiếu hát bẩm sinh?"

"sao lại hỏi vậy?" Hàn Âm Diệc nhướng mày.

"bởi vì hôm nay Đông tiểu thư có khen em hát không tệ." Nàng vui mừng tự đắc nói.

"Đông tiểu thư nào?" hắn nhíu mày, không vui khi nàng nói đến người khác với vẻ mặt vui như vầy.

"tiểu thư Đông Nghi Mai a, ca sĩ hát bài 'thánh âm' của công ty tụi em, cùng quay MV với anh, người bạn cùng diễn.... xinh đẹp......"

"quên rồi." chỉ đơn giản hai chữ, ngắt đi một đống lời nói thừa của nàng, "em hát cho cô ta nghe qua?" cánh tay dài dang ra, hắn kéo nàng đến trước mặt mình.

"không tính là vậy, chỉ là hôm đó ở phòng thu âm trong lúc em chán không biết làm gì, nên hát bài 'thánh âm'và bị cô ấy nghe thấy."

"sau đó thì sao? Cô ta khen em hát rất hay?"

"đúng a!" nàng gật đầu, tiếp đó lại nhăn tú mi, "nhưng mà cô ấy không tin em và anh là bạn trai gái của nhau! Còn nói nếu như anh thật sự là bạn trai của em thì bản 'thánh âm' nên do em hát."

Lông mi dài nhẹ nhàng hạ xuống, bàn tay nắm lấy tay Phùng Hiểu Linh của Hàn Âm Diệc bất giác thu chặt lại, "Linh, em muốn làm ca sĩ?"

Làm ca sĩ sao? Nàng nghiêng dầu suy tư giây lát, "chưa từng nghĩ qua, hơn nữa tính cách em không thích hợp làm ca sĩ."

"đích thực không thích hợp." Lời của nàng, khiến hắn nhẹ nhõm, "Linh, đừng làm ca sĩ, quan niệm này, em mãi mãi không được phép có."

Lời nói thì thầm, tựa như bùa chú, khiến tim người dao động. Hắn ôm chặt nàng vào lòng, sức lực ấy, cơ hồ khiến nàng choáng ngộp.

"Âm Diệc, đừng..... đừng ôm chặt như vậy, em.... em sắp nghẹt thở rồi. ' nàng vùng vẫy nói.

"tôi không quan tâm, trừ phi em đồng ý là mãi mãi sẽ không trở thành ca sĩ." Mặt hắn nhẹ nhàng dụi dụi vào làn da mềm mại của nàng, cảm nhận cảm giác ôm nàng trong lòng.

"tại..... tại sao em không thể trở thành ca sĩ?" nàng cảm thấy kì lạ. Tuy nói là nàng thật sự không cho rằng bản thân có tố chất trở thành ca sĩ, nhưng.......

"bởi vì người muốn nghe nhạc của em, chỉ có mình tôi." Chỉ có mình hắn, chỉ có hắn, mới có thể nghe được tiếng hát của nàng, tiếng hát độc nhất vô nhị của nàng.

"nói bậy, Đông tiểu thư cũng cảm thấy em hát không tệ. Hơn nữa Huệ Huệ, Khả Chân cũng từng nói qua em hát không tệ." Nàng cố gắng đưa ra minh chứng.

Hắn không thèm quan tâm những điều nàng đang cố nói, chỉ một mực thì thầm: "hứa với tôi, chỉ hát cho một mình tôi nghe......"

"làm sao lại có yêu cầu bá đạo như vầy!" nàng chu miệng, kiên quyết không hứa.

"hứa đi! Linh" giọng nói tựa ác ma, mị hoặc khiến người khác không có khả năng kháng cự. Đôi mắt hắn, cư như càng có ma lực, không ngừng thu hút nàng.

"làm sao có thể......ơ, hứa chứ......" nàng cố gắng giữ giọng điệu trầm nói.

"thật là không thể hứa sao?" cái gì là mê hoặc? Biểu tình bây giờ của hắn, chính là ví dụ điển hình.

"em..... suy nghĩ chút đã." Thượng đế minh giám, nàng chỉ là một tiểu nữ tử bình thường, đối diện với mĩ sắc như vầy, lập trường bị dao động là đương nhiên.

"Linh......"

"......" làm ơn đi, tại sao giọng nói của hắn lại hay đến thế?

"hứa đi."

"......"còn nữa, mắt hắn có thể không tiếp tục phóng điện được không?

"chỉ cần em hứa, tôi có thể vì em làm bất cứ thứ gì ......."

"Hàn Âm Diệc!" nàng hét lên, "anh thật sự giống như sói xám mà!" hắn thực sự ép nàng đến mức không thế không đầu hàng mà.

"vậy thì, em chính là cô bé quàng khăn đỏ mà sói xám yêu nhất." Hắn cười nhạt.

Người hắn yêu nhất, là nàng a......

Kí giả, fan hâm mộ đến đông chật kín, tất cả đều chen chúc trong buổi họp báo.

Hội trường vốn dĩ còn có thể tính là rộng, nay hiển nhiên chen không vào. Với tình trạng như vậy, tuyệt đối có thể vượt qua sự tưởng tượng của bất cứ người nào trong công ty.

Nhưng, càng khiến người khác không thể tưởng tượng là——-

"anh nói là, anh từ trong cuộc họp báo đột nhiên rời khỏi, chỉ vì đói bụng?"

"đúng."

"không còn nguyên nhân nào khác?"

"ò, có."

"là gì?"

"rất muốn được ôm em."

Cằm rớt xuống đất! Phùng Hiểu Linh sửng sờ nhìn người ngam nhân trước mắt, một lần nữa khẳng định tư duy của đối phương tuyệt đối không cùng đẳng cấp với nàng.

Trừ phi thiên tài đều có tư suy tương đối quái dị?

Một đôi tay lớn trực tiếp ôm nàng đang vẻ mặt ngẩn ra vào vòng tay rộng lớn ấm áp, "Linh, hội kí giả nhàm chán quá."

"vậy..... vậy sao?"

"nhưng mà, nếu là em muốn tôi tham gia, thì tôi sẽ tham gia." Hắn cúi người nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu nàng, cảm nhận cảm giác mềm mại của da nàng. Ôm nàng không đủ, nhớ không đủ, nghĩ không đủ.

Hắn......Hàn Âm Diệc, cư nhiên lại mê mẩn một người nữ nhân, mê đến mức bản thân hắn còn không dám tin.

Mặt nàng đỏ bừng, "tại..... tại sao......"

"em biết không? Tôi là thuộc về em." Hắn vỗ nhẹ vào má nàng nói, "còn em.... cũng là thuộc về tôi, chỉ thuộc về mình tôi."ngón tay thon dài dọc theo má mà đi xuống, di chuyển trên môi nàng, ngón tay nhẹ nhàng ma sát đôi môi mềm mại, mỗi động tác đều tràn đầy mị hoặc vô tận.

Thật.... thật là cảnh khiến người khác chảy máu mũi a!

Phùng Hiểu Linh bất giác thở dài trong lòng, bạn trai mình quả nhiên dùng chiêu thức giọng nói mị hoặc. Nếu như tình trạng này tiếp diễn, nàng rất có thể nhào vào hắn.

"anh.... anh đói rồi, em...em đi lấy chút thức ăn đến cho anh!" nhanh chóng lui ra sau, nàng cố kìm nén nhịp đập loạn xạ trong lòng nói.

"được." Hắn khí định thần thanh thản mà nói, cười nhạt nhìn thân hình bé nhỏ vội vội vàng vàng rời khỏi phòng đựng nước.

Linh của hắn, khả ái đến thế, nhưng cũng dễ xấu hổ đến thế.

Trước nay chưa từng nghĩ qua, mình sẽ yêu một nữ nhân như nàng.

Lẳng lặng dựa vào góc tường, Hàn Âm Diệc cúi mâu đợi chờ.

Đột nhiên, một âm ảnh che ánh sáng bên cửa số, theo sau đó là tiếng nói kiêu nhu truyền đến: "Hàn tiên sinh, anh không phải là đi ăn đồ sao? Sao lại ở đây?"

Không ngẩn đầu, Hàn Âm Diệc lười biếng nói: "tránh ra, tôi không thích người khác quấy rầy tôi."

Ngữ khí lãnh mạc mà xa cách, khiến Đông Nghi mai cả người như nghẹt thở. Người nam nhân này, căn bản không hiểu được buổi họp báo hôm nay quan trọng với cô ta bao nhiêu, nhưng hắn lại có thể rời khỏi nơi quan trọng như vậy, càng khiến người khác tập trung sự chú vào người hắn. Còn cô ta, người nữ chính vốn dĩ trong cuộc họp báo này, có ở đó hay không, cơ hồ căn bản không quan trọng, thậm chí cô ta lấy lí do đi trang điểm lại mà tạm thời rời khỏi buổi tiệc, cũng không gây chú ý được bao nhiêu.

"sao chứ, không lẽ Phùng Hiểu Linh thì có thể quấy rầy anh?" lời nói cứ vậy mà xông ra khỏi miệng.

Mâu đen vốn dĩ luôn cúi xuống nay cuối cùng cũng ngước lên, Hàn Âm Diệc nhướng mày nhìn Đông Nghi Mai trước mặt, "vậy thì đã sao?"

Đông Nghi Mai cắn chặt răng, "Hàn Âm Diệc, anh thật sự quan tâm Phùng Hiểu Linh sao?"

"quan tâm, rất quan tâm, vậy thì sao nào?"

Âm thanh lạnh băng, đả kích màng nhĩ của Đông Nghi Mai. Người nam nhân mình thích, lại miêu tả tình cảm đối với người nữ nhân khác như vậy, bất giác khiến cô ta càng giận hơn.

"đùa sao, nếu như anh quan tâm cô ta, tại sao nhạc anh viết không để cô ta hát? Anh không phải không biết tiếng hát thiên bẩm của cô ta." Dù cho cô ta nhìn Phùng Hiểu Linh không thuận mắt, nhưng không thể không thừa nhận, nhạc mà Phùng Hiểu Linh hát, khiến người khác có dục vọng muốn tiếp tục được nghe.

Hôm đó, cô ta vô tình nghe thấy Phùng Hiểu Linh hát 'thành âm', đã biết được điều này!

"nếu như anh thật sự quan tâm cô ta, thích cô ta, tại sao 'thánh âm' lại do tôi hát, mà không phải là cô ta? Anh rõ ràng có thể khiến cô ta nổi tiếng, nhưng lại giấu đi cô ta, nếu như anh thật sự thích cô ta thì anh hoàn toàn có đủ năng lực khiến cô ta trở thành ca sĩ quốc tế, đúng không?"

Lời nói của cô ta, như là đánh thức hắn. Hàn Âm Diệc khẽ đứng thẳng người, "đúng rồi, cô từng nghe qua cô ấy hát đúng chứ."

"đúng a."

"vậy thì——"hắn cúi người, hai mắt nhìn chằm chằm cô ta, "cô tốt nhất hãy nhanh chóng quên đi, một chút cũng không được nhớ." Giọng nói quá nhỏ nhẹ, cơ hồ tiềm ẩn loại nguy hiềm nào đó, khiến người khác không rét mà run.

Đông Nghi Mai sửng sốt, quên? "anh căn bản chỉ đùa giỡn với Phùng Hiểu Linh mà thôi, nếu không tại sao không khơi ra tài năng hát bẩm sinh của cô ta, nếu như để nhiều người nghe được nhạc cô ta hát thì cô ta rõ ràng có thể..."

"im miệng!" hắn ngắt lời cô ta, "tại sao tôi phải khơi ra tài năng hát bẩm sinh của cô ấy, lại tại sao nhất định phải để nhiều người có thể nghe cô ấy hát? Nhạc do cô ấy hát, chỉ có mình tôi nghe là được rồi."

"cái gí? Anh——" Đông Nghi Mai cảm thấy kì lạ vạn phần. Đây là quan niệm gì? Nên gọi là ích kỉ cực độ, hay là tính chiếm hữu cực độ đây?

"nhạc của Linh, chỉ cần hát cho mình tôi nghe là được, hơn nữa, chỉ có tôi, mới có thể nghe cô ấy hát." Nhạc của nàng, chỉ thuộc về hắn!

"anh.... anh thật sự là..." Đông Nghi Mai đã không biết nên dùng từ gì để hình dung người nam nhân trước mặt.

"thích nhạc của cô ây, thích giọng hát của cô ấy, đã thích rồi, thì tự nhiên muốn độc chiếm, điều này rất đơn giản, không phải sao?" nụ cười nhạt của hắn mang cảm giác ép buộc, khiến da đầu Đông Nghi Mai tê rần.

"anh...anh căn bản không bình thường." Cô ta hét lên. Người thường tuyệt đối không có ý nghĩ như vậy.

"thật trùng hợp, tôi từ trước đến nay chưa từng cảm thấy mình bình thường." Hắn vẻ mặt không quan tâm nói, "cô muốn tự quên đi nhạc của Linh hát, hay là để tôi ra tay?"

"anh ra tay?"

"làm cho giọng nói của cô câm, rồi lại bẻ gãy ngón tay của cô, như vậy, chắc cô sẽ không nói với người khác việc Linh biết hát." Nụ cười của hắn, tựa như sa tăng khát máu.

Đông Nghi Mai sợ run người, "anh làm vậy là phạm tội!"

"đó là phạm tội." Biểu tình của hắn, giọng điệu của hắn, hoàn toàn nói rõ hắn tuyệt đối không đùa, mà còn là sẽ làm thật.

Ông trời, cô ta trước kia sao lại thích người nam nhân này? Hắn rõ ràng đáng sợ như vậy, tại sao cô ta không phát hiện? Đông Nghi Mai lúc này mới phát giác người nam nhân trước mắt đáng sợ.

"nói đi, cô muốn chọn cách nào?"

"anh..... thật sự thích nhạc của Phùng Hiểu Linh hát?"

"là mê mẩn. Mê mẩn vô cùng...." Đó là một loại mê mẫn nghe mãi không chán, khiến hắn mãi mãi không biết điểm dừng ở đâu, "cho nên, tôi so lại có thể để tất cả mọi người đều nghe thấy nhạc do Linh hát chứ!"

"ảnh chỉ là.... thích nhạc của em hát?" một âm thanh đột nhiên xen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người, bóng dáng nhỏ bé ấy không biết từ khi nào đứng ở bên cửa, trên tay còn đang cầm một đĩa bánh nóng hổi.

"Linh!" âm thanh lạnh băng lần đầu tiên xuất hiện tia kinh hoang, biểu tình của nàng khiến hằn cảm thấy vô có bất an.

"anh nói thích em, căn bản là thích tiếng hát của em?" Phùng Hiểu Linh hỏi, bánh rõ ràng là nóng, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy tay ngày càng lạnh?

"tôi đúng là thích tiếng hát của em." Hắn không phủ nhận nói.

Câu trả lời của hắn, cứ như một nhát búa, đập tan đi tất cả kì vọng, cứ như mặt gương sáng bóng, đột nhiên vỡ thành vô số mảnh.

Tay ngày càng lạnh, vội vàng buông đĩa bánh trong tay xuống, nàng muốn chạy khỏi, muốn khóc. Hắn nói rồi, đã nói rồi......hắn chỉ là thích tiếng hát của nàng mà thôi. tại sao chứ, tại sao sau khi nàng yêu hắn, mới biết được đáp án này?

Thì ra những gì nàng quan tâm, cho là tình yêu, đều chỉ là nàng tự đa tình mà thôi.

"không được phép đi!" Hàn Âm Diệc kéo lấy tay Phùng Hiểu Linh, "tôi không cho phép em chạy thoát từ bên cạnh tôi!"

"buông tôi ra!" nàng nấc lên.

"tôi không buông, mãi mãi cũng không buông!" ngón tay nắm lấy tay nàng của hắn càng dùng sức.

Nàng cố hết sức vùng vẫy thoát khỏi ngón tay cứng tựa gan thép của hắn, nhưng bất luận làm sao cũng không thoát ra khỏi.

"đừng phí sức lực nữa." Hắn nắm lấy cổ tay nàng, dùng hết sức kéo tay nàng đến kề môi mình, "tôi từng nói qua sẽ không để em rời khỏi tôi, vậy thì sẽ không có việc như vậy. Thích nhạc do em hát, mê mẩn nhạc của em thì sao nào?"

Rõ ràng là bờ môi ấm áp nhưng lại khiến tay nàng càng cảm thấy lạnh, 'đau!"

'đau sao? Vậy thì đau thêm nữa đi." Giọng trầm thấp, nhẹ đến mức chỉ có gần vậy mới nghe được. Nàng đau sao? Nhưng hắn lại cảm thấy hắn còn đau hơn nàng. Không các nàng chấp nhận sự thật nàng muốn rời khỏi hắn.

Nàng rõ ràng từng nói qua thích hắn, vậy thì tại sao lại muốn chạy thoát khỏi hắn? Không thể nào chịu được khoảng cách giữa nàng và hắn, cho dù chỉ là một chút ít, hắn cũng không thể nào chấp nhận.

Biểu tình của hắn, giọng nói của hắn, hành động của hắn......loại tuyệt đối điên cuồng ấy bất giác khiến toàn thân nàng sởn gai ốc.

"bỏ.... bỏ tay....."

"không bỏ ra, tôi tuyệt đối không bỏ ra. Linh, em chỉ có thể là của tôi!"

"Không! Tôi không muốn là của anh!" không biết lấy đâu ra sức, nàng vội đẩy mạnh hắn ra, "anh chỉ thích tiếng hát của tôi mà thôi, tôi thà rằng mãi mãi không hát qua!"

Khó trách hắn cứ một lần rồi lại một lần bảo bản thân hát nhạc do hắn viết, khó trách, người cao cao tại thượng như hắn, lại một lần rồi hai ba lần xuất hiện bên cạnh nàng.

Thì ra......chỉ là vì tiếng hát của nàng thôi.

Nàng có giọng hát của công chúa, thu hút sự chú ý của hoàng tử, nhưng suy cho cùng vẫn không phải là công chúa, không có số mệnh như trong truyện cổ tích.

Hàn Âm Diệc lạnh lùng nhìn theo bóng dáng của Phùng Hiểu Linh ngày càng xa, lần này, hắn không đuổi theo, bởi vì nước mắt trong mắt nàng, bởi vì bộ dạng sợ hãi trên mặt nàng, khiến bước chân hắn không tài nào nhấc lên được.

Chết tiệt, nước mắt của nàng, khiến hắn càng đau thêm!

Vẻ mặt sợ hãi của nàng.... hắn từng nói qua, không bao giờ muốn nhìn thấy bộ dạng sợ hãi ấy của nàng.

Bốp!

Một cú đấm mạnh ca vào cửa sổ bên cạnh. Cửa kính vỡ thành từng mảnh, Hàn Âm Diệc cư nhiên không hay biết.

"a!" cho đến khi Đông Nghi Mai đứng bên cạnh hít một hơi lạnh, "tay của anh....."

"tay?" hắn không quan tâm liếc nhìn tay phải đang bị chảy máu do cửa kính đâm vào, "chỉ là chảy chút máu mà thôi."

Làm ơn đi, không phải là một chút, mà là cả bàn tay đều bị máu chôn vùi. Đông Nghi Mai chỉ cảm thấy tim mình như sắp ngừng đập khi đối diện với người nam nhân như vậy.

Máu, chảy nhiều hay ít, hắn một chút cũng không quan tâm!

Hàn Âm Diệc chỉ nhìn chằm chằm hành lang sớm đã khuất bóng người mà hắn trông theo. Linh? Tại sao chứ?

Tại sao lại sợ hắn?

Tại sao lại rơi lệ?

Tại sao? Tại sao?

Nàng là của hắn, nàng chỉ có thể là của hắn. Cho dù nàng có hối hận, hắn cũng tuyệt đối không cho phép!

"Hàn, tay của cậu sao vậy?" đơi lâu quá không thấy người Sái Dã đành đến đây tìm, khi bước vào phòng trà, đã thấy cảnh cửa kính vỡ rơi đầy dưới đất và cảnh Đông Nghi Mai bị dọa ngẩn người.

"không có gì." Hàn Âm Diệc trầm giọng đáp.

"còn nói là không có gì, trời ơi, tay cậu trở làm thành như vầy, mau chóng đi bệnh viện!"Sái Dã hét lên, lôi Hàn Âm Diệc vội vàng đi đến bãi để xe, "Hiểu Linh đâu? Sao không thấy đâu vậy, còn nữa tay cậu đang yên đang lành đi tông cửa kính làm gì......"

Lời còn chưa nói hết, y đã nhìn thấy sắc mặt đối phương thập phần khó coi.

Không lẽ là vì......

"cậu và Hiểu Linh cãi nhau?" Sái Dã cẩn trọng suy đoán nói.

"cãi nhau?" hắn cúi mâu, nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, "Linh muốn rời khỏi tớ, cô ấy đang sợ tớ!"

"sao vậy? Lại là chuyện gì?"

"tớ thích giọng hát của cô ấy, không lẽ không được sao?" hắn thì thầm.

"cậu và cô ấy....."

Tách, tách, tiếng bấm ảnh và ánh sáng của đèn nhanh chóng ngắt lời của Sái Dã.

"Hàn tiên sinh, xin hỏi tay của anh sao lại bị thương?"

"Đông tiểu thư khi nãy cũng rời khỏi bữa tiệc, có phải có liên quan đến việc anh bị thương ở tay?"

Đột nhiên chui ra một đám kí giả, bao quanh lấy Sái Dã và Hàn Âm Diệc, các loại câu hỏi đều không ngừng tuôn ra.

Thật là gặp ma mà, đúng là bận càng thêm bận!

Trong lòng Sái Dã thầm tự trách mình sơ ý. Chỉ vì thấy tay Hàn Âm Diệc bị thương, cho nên quên mất hôm nay là hội kí giả, đâu đâu cũng toàn kí giả, tuy không ít kí giả đều ở trong đại sảnh, nhưng cũng có một số kí giả nhỏ không vào trong, túc trực ở bên ngoài chờ đợi.

"tránh đường, bây giờ tôi phải đưa Hàn Âm Diệc đi bệnh viện, tránh đường." Sái Dã chỉ còn cách cố hết sức chen khỏi dòng người, kéo Hàn Âm Diệc về phía xe mình.

"Hàn tiên sinh, xin hỏi Đông tiểu thư có phải là bạn gái của anh không?"

"cho đến nay anh vẫn chưa thừa nhận quen qua bạn gái chính thức, hay là nói anh căn bản không thích nữ nhân?" câu hỏi này càng sắc bén hơn.

Đương nhiên, đối với loại câu hỏi này, chỉ cần là người quen biết Hàn Âm Diệc, đều biết hắn căn bản không trả lời. Cho nên, một đám kí giả đều chỉ vội chụp ảnh.

"tôi yêu a." âm thành trầm thấp, không vang, nhưng lại đủ khiến tất cả các âm thanh xung quanh dừng lại trong phút chốc.

Dĩ nhiên, theo sau đó, là làn sóng âm thanh càng lớn hơn.

"Hàn tiên sinh, anh nói anh có người bạn gái mình yêu?"

"là người trong ngành sao? Hay là người ngoài nghành?"

"yêu nhau bao lâu rồi?"

Các loại câu hỏi trong vài giây ngắn ngủi cứ xông đến.

"rất yêu rất yêu cô ấy, yêu đến cực điểm." Là nói cho người khác nghe sao? Hay là nói cho bản thân nghe? Linh, em có biết, tình cảm của tôi đối với em? "yêu đến mê mẩn, mê mẩn vô cùng......"

Si, cuồng, cũng chỉ vì nàng.....

Tất cả kí giả đều ngẩn ngơ nhìn Hàn Âm Diệc, thậm chí quên cả nhấn nút chụp ảnh. Hắn như vầy, còn là Hàn Âm Diệc cao ngạo không ai sánh bằng mà họ quen biết sao?

Thượng đế, rốt cuộc là người nữ nhân như thế nào có thể khiến thần nhạc một thời vì cô ta mà si mê?

Xinh đẹp như tiên? Hay là tài trí vô song?

Đây là địa bàn của Hàn gia, biệt thự của Hàn gia.

Một bóng dáng cao gầy đứng ở đỉnh núi cách biệt thự không xa, nhìn về phía màn đêm nhớ đến nơi không biết bao lâu kia.

Tuy ông ta lần đầu đến đây, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc. Mộng từng nói với ông ta nơi này. Cảnh sắc nơi này, ngoại cảnh của biệt thư, sự lạnh giá của bên trong.

Tuy đã qua bao năm, nhưng ông ta không từng cảm giác được sự lưu chảy của thời gian, phảng phất như những lời Mộng nói, vẫn còn là ngày hôm qua.

Kính viễn vọng căn bản không nhìn thấy cảnh bên trong của biệt thự, và nguyên tòa biệt thự, càng như không có chút phòng vệ kín đáo nào.

Bất luận thế nào, đêm nay, ông ta tuyệt đối không bỏ qua cho ác ma!

.........

Lửa! Lửa lớn quá!

Tất cả mọi thứ đều chìm trong biển lửa! Bé trai chỉ cảm thấy cơ thể như bị một cánh tay nhấc lên, sau đó ra sức đẩy ra ngoài.

Độp!

Cơ thế bé trai tông vào bùn đất dưới đất, sống lưng đau rát.

Bé trai ngẩn đầu, nhìn thấy cha mình đang ôm người mẹ đang hấp hối, đi vào trong biển lửa.

Trên bụng người mẹ đang cắm một con dao gọt trái cây, bé trai biết, đó là mẹ mình tự đâm vào, chỉ vì bà muốn đời mình có thể hoàn toàn thoát khỏi cha.

M luôn cầu xin cha bỏ qua cho bà, bỏ qua cho cuộc đời còn lại của bà, nhưng cha đã không còn cách nào buông tay.

Si mê—-đang là từ mà cha thường hay nói. Tình cảm của ông đối với bà, đã không vỏn vẹn từ 'yêu' mà có thể biểu đạt, mà là một loại si mê cơ hồ điên cuồng.

Đó là loại tình ảm như thế nào? Bé trai không hiểu. Bé trai chỉ nhìn thấy sự chán chường trong mắt mẹ và sự quả quyết trong mắt cha.

"Mộng, anh không thể nào buông tay, cho nên anh cũng không cho phép em buông tay." Cha ôm lấy mẹ, cúi đầu, dịu dàng nói.

Chỉ là mẹ khẽ thở dốc, mất quá nhiều máu, khiến cho mặt bà trắng bệch.

"cha ơi, chúng ta mau đưa mẹ đến bệnh viện đi!" bé trai xông lên hét.

Người cha không thèm quan tâm bé trai, chỉ nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc của người mẹ, như là đang chải chuốt chỉnh tề cho bà.

"Âm Diệc...xin.... xin lỗi......" bàn tay dính đầy máu của người mẹ sờ vào mặt của đứa bé, "mẹ không thể..... nhìn con khôn lớn, mẹ thật tình.... xin lỗi."

"tại sao phải rời xa cha chứ? Tại sao mẹ chỉ thích chú Jenny? Con và cha mới là người nhà của mẹ, mới là người yêu mẹ nhất, không phải sao?" bé trai hỏi, chỉ càm thấy máu dính trên mặt ngày càng nhiều.

"tình cảm không phải..... không phải đơn gian là có thể nói rõ, có lẽ.... khục khục.... có lẽ đợi khi con lớn lên, sẽ hiểu....." lời người mẹ ngập ngừng, "đồng ý với mẹ, đừng.... đừng hận bất cứ ai...."

"không, con hận chú Jenny!" nếu không có người nam nhân đó, vậy thì gia đình của bé trai sẽ không tan vỡ như vầy.

"vậy sao? Con.... hận rồi à...." Tay người mẹ ngày càng lạnh đi, mắt cũng dần dần khép lại, "vậy thì..... bất luận thế nào..... sau này, con cũng bỏ qua cho ông ấy ba lần nhé.... chỉ ba lần....." chỉ hy vọng tất cả nỗi hận, đều có thể theo sự qua đời của bà mà tan thành mây khói.

Tay người mẹ từ từ buông xuống, người cha ôm người mẹ đi vào biển lửa. Nét mặt cha không chút bi thương, chỉ có loại vui mừng tựa như điên cuồng.

"Mộng, cuối cùng em cũng hoàn toàn là của anh, cho dù chết, chúng ta cũng ở bên nhau!"

"không!" bé trai vùng vẫy muốn ngăn cản, nhưng lại bị người cha hất văng ra xa.

"Âm Diệc, đừng cản ta!" người cha quay lại, "con là con của ta, kế thừa dòng máu của ta, sự cố chấp của ta, sau này con nhất định sẽ hiểu tâm trạng lúc này của ta—- tâm trạng vui mừng không gì sánh bằng này.

Lời người cha ngập ngừng, giọng điệu bỗng thay đổi: "nhưng mà..... ta lại mong, con cả đời này mãi mãi không tìm được người khiến mình si mê, bởi vì khi không thể có được, sẽ vô cùng đau đớn, đau đớn tận xương tủy.

Sự đau đớn tận xương tủy thì có thể xem là đau bao nhiêu?

"đã không còn kịp nữa rồi, cha, loại đau đớn này, con đã nếm trải được rồi." Trong căn phòng u tối, Hàn Âm Diệc lẩm bẩm một mình.

Sự đau đớn trên tay, so với sự đau đớn về tinh thần thì căn bản không thể sánh bằng.

"Linh..... Linh.... em có biết bây giờ tôi đau đớn biết bao nhiêu không?" giọng nói khàn khàn, không ngừng vang lên trong bóng tối......

"Hiểu Linh, cậu biết chưa? Hàn Âm Diệc bị thương rồi!" Huệ Huệ vô thức nói ra một câu, khiến Phùng Hiểu Linh ngẩn người.

Bị thương? Sao lại thế?

Hôm đó nàng rời khỏi, hắn rõ ràng còn rất tốt mà!

"cậu không nhìn nhầm chứ?"

"đương nhiên là không, trên tivi cũng chiếu rồi!" Triệu Khả Chân ở bên cạnh nhanh chóng gặm hết miếng táo còn lại, sau đó chuẩn xác ném hột vào trong sọt rác, "mở hội kí giả, cũng có thể bị thương, quả nhiên là người danh tiếng và người thường không giống nhau."

"hắn, hắn sao lại bị thương?" Phùng Hiểu Linh chỉ cảm thấy đầu óc bấn loạn.

"không biết a!" Triệu Khả Chân lắc đầu, "tiết mục trên tivi cũng không nói rõ nguyên nhân gì mà hắn bị thương."

Một câu "không biết" khiến nàng đứng ngồi không yên!

Rõ ràng là hắn, là hắn khiến nàng thương tâm. Hắn chỉ thích nhạc nàng hát mà thôi, trong lòng rõ ràng biết đáp án này, nhưng khi nghe thấy hắn bị thương, lòng nàng vẫn cứ co thắt lại.

Sau đó, trong lúc nàng hồi thần lại thì nàng đã đi đến trước cửa biệt thự này.

Nàng không phải là không muốn gặp hắn sao? Tại sao lại đến nơi này.

Cơ thể, thậm chí còn hành độnh nhanh hơn cả suy nghĩ.

Nhìn màn đêm tối bao quanh biệt thự, Phùng Hiểu Linh hít một hơi sâu.

Lần đầu tiên biết được, đêm tối ở biệt thự, thì ra là cô đơn như vậy.

Móc ra chìa khóa, Phùng Hiểu Linh mở cửa biệt thự, nhẹ nhàng đi vào trong.

Hắn về nhà rồi sao? Hay là vẫn còn ở bệnh viện?

Nàng thậm chí không có dũng khí gọi điện đi hỏi chị Hoa, thương tích của hắn như thế nào rồi.

Một bước, hai bước..... lẳng lặng đi vào biệt thự, cơ hồ ngay cả bước đi cũng không phát ra tiếng.

Từ từ đến gần phòng của hắn, hơi thở của nàng bất giác trở nên khó khăn. Tay, nắm lấy tay cầm, nàng vội hít một hơi sâu. Đi vào xem sao, chỉ có tận mắt nhìn qua vết thương của hắn, xác định không có gì đáng ngại, nàng mới có thể yên tâm.

Cạch!

Chốt khóa khẽ vang lên.

Chưa đợi Phùng Hiểu Linh đẩy cửa ra, bên trong đã có một lực mạnh, lôi nàng vào trong phòng.

"a!" nàng giật mình hét lên. Cả người đã bị ôm vào vòng tay vững chắc.

Hơi thở quen thuộc, loại lực đạo ôm người này, dù cho không có đèn, không có bất kì âm thanh nào, nàng cũng biết đối phương là ai.

Trong căn phòng u tối, chỉ có anh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào, mang đến một tia sáng mong manh.

Hơi thở nặng nhọc vang lên bên tai nàng, "tại sao còn đến đây? Em không phải đã chạy trốn khỏi tôi rồi sao?"

"anh.... anh bị thương?" nàng mở miệng nói, nàng bị hắn ôm chặt vào lòng, hiển nhiên không nhìn thấy biểu tình bây giờ của hắn.

"sao, em cũng biết tôi bị thương à?" hắn 'phụt' cười một tiếng.

"tôi ở nhà xem tivi."

"vậy thì nếu như tôi không bị thương, có phải em sẽ không đến?" hơi thở của hắn càng thêm nặng nhọc.

Nàng sửng sốt không biết nên trả lời thế nào, nàng căn bản chưa từng nghĩ qua vấn đề này.

Hai cánh tay ôm lấy nàng bỗng dưng buông ra, tuấn nhan của hắn đột nhiên in vào ánh nhìn của nàng, ánh trăng mông lung rọi vào nửa khuôn mặt của hắn, khiến cho sắc mặt hắn còn trắng bệch hơn trên tivi.

Trông hắn lúc này, không còn là thiên tài âm nhạc cao ngạo kia, mà giống như một nam nhân làm tất cả để có được câu trả lời!

"Linh, tại sao muốn chạy trốn khỏi tôi? Tại sao lại trở nên sợ tôi? Không lẽ tôi thích nhạc của em, đối với em là không thể tha thứ sao?" Hàn Âm Diệc hỏi. Linh của hắn, chỉ có Linh của hắn, hắn không muốn nàng chạy trốn khỏi hắn, không muốn nàng sợ hãi!

"đó là bởi vì tôi hy vọng anh thích con người của tôi, chứ không phải là giọng hát của tôi." Nàng thật sự để tâm là điều này.

"có gì khác nhau sao?"

"đương nhiên là khác nhau. Nếu như anh chỉ thích giọng hát của tôi, vậy thì đó căn bản không phải là tình yêu đích thực." Tình yêu là tình cảm, chứ tuyệt đối không phải là chỉ đơn giản là thích giọng hát.

"tôi yêu em, Linh." Không lẽ tình yêu của hắn đối với nàng, còn chưa phải là tình yêu đích thực sao? Chỉ yêu một mình nàng, yêu đến khắc cốt ghi tâm.

Nàng cắn môi, "vậy thì anh trả lời tôi, giọng hát của tôi hay con người của tôi, anh thích cái nào hơn?"

Câu hỏi hai chọn một, nàng nín thở chờ đợi hắn trả lời, còn hắn, lại như suy tư cúi mâu xuống.

Qua một hồi lâu, Phùng Hiểu Linh cười cay đắng, "thôi đi, tôi đã biết câu trả lời, tay của anh.... chắc không có gì đáng ngại." Nàng liếc mắt nhìn bàn tay băng đầy dây băng trắng, "tôi...tôi về đây."

"thích giọng hát của em, là điều đương nhiên." Hàn Âm Diệc đột nhiên mở miệng, "từ lần đầu tiên tôi nghe thấy bài hát của em trên mạng, thì đã si mê giọng hát ấy rồi. đối với tôi mà nói, đó là giọng hát bẩm sinh. Muốn có được giọng hát ấy, là cảm giác mãnh liệt đầu tiên tôi có được từ khi sinh ra đến nay."

Ngẩn đầu, hắn nhìn nàng chằm chằm, "sau đó, tôi gặp được em, tôi muốn em chỉ hát cho riêng mình tôi nghe, muốn giọng hát của em chỉ thuộc về mình tôi. Nhưng..... không biết từ lúc nào? Tôi cư nhiên muốn cả người em đều thuộc về tôi. Muốn ôm em, muốn chạm vào em, muốn hôn em, thậm chí còn muốn hòa em vào xương máu của tôi. Nhìn không đủ, nghĩ không đủ, thậm chí không biết khi nào sẽ chán ghét. Tôi từ trước đến nay không hay biết, thì ra si mê một người lại có thể si mê đến mức như vầy."

Hắn nhẹ nhàng vén lọn tóc của nàng, in lên môi mình, "Linh, tôi si mê giọng hát của em, nhưng.... tôi càng si mê con người của em, si mê đến không thể dứt được. Nếu như có một ngày, em thật sự rời khỏi tôi, vậy thì tôi sẹ điên lên, sẽ trở thành một tên biến thái điên cuồng." Đừng rời xa hắn, sự rời xa của nàng, dù chỉ là một phần một trăm, hắn cũng không thể chịu đựng được.

"cậu thật sự là một tên biến thái điên cuồng." Đột nhiên âm thanh vang lên, xen vào cuộc nói chuyện của hai người, môt cây dao nhỏ sắc bén áp sát cổ Hàn Âm Diệc.

"Jerry?" hắn sửng sốt, cánh tay ôm lấy Phùng Hiểu Linh bất giác thu chặt hơn.

"không sai, là tôi! Tuy rằng rất không muốn ngắt lời của hai người trong lúc này, nhưng tôi nghĩ, tôi cần phải cho người nữ nhân vô tri này nhận thức rõ sự thật cậu là ác ma." Jerry nói rồi áp con dài trong tay sát cổ Hàn Âm Diệc hơn, "buông nữ nhân này ra, để cô ta đứng bên vách tường."

Hàn Âm Diệc buông hai tay, ánh mắt chỉ thị Phùng Hiểu Linh đứng sang một bên.

"tiểu thư, cô yêu người này sao?" Jerry nhướng mày, hỏi Phùng Hiểu Linh.

"a, ông.... ông mau bỏ cây dao trong tay ra, không lẽ ông không biết như vậy là phạm tội sao?" Phùng Hiểu Linh căn bản không trả lời câu hỏi của Jerry, chỉ khẩn trương nhìn cây dao trong tay đối phương, thầm sợ nó tổn thương Hàn Âm Diệc.

"cô phải biết, hắn căn bản là ác ma!"

"ác ma?"

"cha hắn từ đầu đến chân chính là một ác ma, ép chết mẹ của hắn! Tại sao chứ..... tại sao? Mộng chỉ muốn sống cùng tôi a! tại sao phải ép cô ấy đi đến bước đường cùng, chỉ còn cách tự sát chứ?" giọng nói của Jerry mang tiếng nấc. Dù cho bao nhiêu năm đã qua, nhưng bất luận thế nào, ông ta đều không thể quên người nữ nhân duy nhất mà cả đời này mình yêu.

Phùng Hiểu Linh giật nảy mình, làm sao nàng cũng không ngờ gia đình Hàn Âm Diệc lại như vậy. Trên báo và tạp chí, chưa từng nhắc đến cha mẹ hắn, còn hắn cũng chưa từng nói việc của cha mẹ hắn cho nàng nghe.

Bởi vì nàng bản thân là cô nhi, không có cha mẹ, cho nên bỏ lơ đi việc này, hắn—-chắc cũng có cha mẹ a!

"mẹ của anh.... mất rồi sao?" Phùng Hiểu Linh nhìn Hàn Âm Diệc.

"đúng, đã chết rồi."

"vậy còn cha của anh?"

"cũng chết rồi." hắn lạnh nhạt nói.

Nói như vậy, hắn cũng là cô nhi sao? Nàng sửng sờ nhìn hắn, sự mềm lòng một lần nữa bị khơi dậy.

Nếu như không phải là cảnh tượng trước mắt, nàng thật sự rất muốn ôm lấy hắn, xoa dịu đi sự đạm nhiên giữa mi mày hắn.

"nhìn thấy rồi chứ! Người nam nhân này căn bản không có tình cảm!" Jenny nói, "năm đó, hắn rõ ràng nhìn thấy cha hắn ôm mẹ hắn chạy vào trong biển lửa, nhưng hắn không ngăn cản, chỉ mở to mắt nhìn cha mẹ hắn bị thêu chết, không hề rơi một giọt nước mắt!" nếu như khi ấy, Hàn Âm Diệc có thể ngăn lại, có thể kéo dài chút thời gian, đợi đến khi ông ta đến, vậy thì có lẽ Mộng sẽ không chết! Càng không thể ngay cả xương cốt cũng hòa cùng người nam nhân đáng chết kia, không thể chia rời.

"nữ nhân, cô căn bản không nên yêu người nam nhân này!" Jerry ngập ngừng, khẩu khí đầy oán hận.

"Linh, em sợ tôi sao?" Hàn Âm Diệc chỉ nhìn chằm chằm Phùng Hiểu Linh, muốn nhìn rõ biểu tình trên mặt nàng.

"tôi...."

"nữ nhân, chỉ cần cô nói sau này sẽ không yêu người nam nhân này, vậy thì tôi có thể bỏ qua cho cô!" Jerry uy hiếp, "tôi đã cài mìn xung quanh biệt thự, chỉ cần tôi nhấn nút, căn biệt thự này sẽ nổ tung thành cát bụi."

Phùng Hiểu Linh hít một hơi lạnh, "vậy thì ông.... ông không phải cũng......"

"không còn quan trọng nữa, dù sao Mộng tôi yêu cũng không còn, tôi sống cũng chỉ vì lôi con của ác ma cùng vào địa ngục! Trên người hắn chảy dòng máu của tên nam nhân đó, loại biến thái điên cuồng này, căn bản không xứng để sống trên đời!"

"không phải đâu, anh ấy không phải là biến thái điên cuồng!"

"không phải sao? Vậy thì nếu như cô nói với hắn, cô yêu người nam nhân khác, cô cho rằng hắn sẽ như thế nào? Mỉm cười chúc phúc cho cô? Đừng có nằm mơ! Hắn chỉ kéo cô cùng đi đến cái chết!"

Sẽ vậy sao? Ánh mắt Phùng Hiểu Linh bất giác hướng về phía Hàn Âm Diệc.

Cứ như hiểu được câu hỏi trong mắt nàng, hắn nhếch nhẹ đôi môi bạc, "tôi sẽ như vậy, Linh. Có lẽ đúng như ông ta nói, tôi căn bản là một tên biến thái điên cuồng."

"nhưng....."

"thứ tôi muốn là tuyệt đối, tôi thật sự giống cha, cho nên đối với thứ mình muốn, có lẽ chỉ có trong giây phút đối diện với cái chết, mới có thể buông tay." Hắn nói rồi, mi mắt khẽ cúi xuống, nhìn đôi tay thon dài linh hoạt lộ ra dưới ánh trăng, "sợ sao? Nếu như sợ, thì cứ làm như ông ta nói, nói với tôi em không yêu tôi, sau đó phủi tay rời khỏi tôi!"

Vô cớ, nàng có dự cảm, nếu như nàng thật sự nói ra câu này, hắn sẽ hoàn toàn rời khỏi nàng, sẽ dùng cái chết để rời khỏi nàng!

Không! Nàng không muốn như vậy!

"đối với anh, sự tồn tại của tôi rốt cuộc là gì?" nàng hỏi.

"là linh hồn! Cho dù cơ thể có tan biến, nhưng linh hồn vẫn tồn tại." Khắc cốt ghi tâm, đó là sự si mê sâu đến mỗi dây thần kinh.

Người nam nhân này, rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu tình cảm mãnh liệt? Phùng Hiểu Linh chỉ cảm thấy khóe mặt bắt đầu ướt át. Tình yêu của hắn đối với nàng, có lẽ vượt qua sự tưởng tượng của nàng.

"em sẽ không rời xa anh, em thích anh, rất thích, thích vô cùng!" Phùng Hiểu Linh hét lên.

"nữ nhân, không lẽ cô không sợ tên điên này sau này kéo cô cùng đến với cái chết sao?" Jerry không cam tâm nói.

"không đâu." Nàng lắc đầu, nước mắt trải dài trên má, "bởi vì cả đời này, ngoài anh ấy ra, tôi sẽ không yêu bất kì người nào nữa!"

"em không hối hận?" lông mi dài cong nhướn lên, hắn chăm chú nhìn nàng.

"không hối hận."

Theo sau nàng nói ra ba từ đó, tay hắn đột nhiên cử động, cổ nhanh chóng né đi nơi khác.....

Rầm!

Một giây sau, Jerry đã nằm dài dưới đất. Còn cây dao, cũng bị Hàn Âm Diệc giẫm dưới chân.

Nhanh quá, tất cả động tác đều quá nhanh, nàng căn bàn chưa kịp nhìn rõ động tác của hắn, cả cục diện đã thay đổi.

"Jerry, chú thua rồi!"Hàn Âm Diệc mặt không cảm xúc nói.

"thua rồi, nực cười, tôi còn có mìm! Tôi sẽ nổ các người thành từng mảnh!" ông ta nói rồi, căm phẫn nhấn nút điều khiển....

Sau một phút im lặng, không có bất kì động tĩnh nào.

"sao.... sao lại như vậy?" vẻ mặt Jerry đầy vẻ không dám tin, không ngừng nhấn nút điều khiển.

"xung quanh biệt thự của tôi có hệ thống tự động phát hiện mìn nổ, một khi có ai cài mìm, Sái Dã sẽ nhận được tín hiệu cảnh báo trong thời gian sớm nhất, và phái chuyên gia đến gỡ mìm." Hàn Âm Diệc vừa nói, vừa nhìn Jerry theo góc độ từ cao xuống, "sai lầm lớn nhất của chú, chính là không nắm bắt cơ hội, khi dao kề sát cổ tôi, chú nên lấy mạng của tôi. Tôi đã đồng ý với mẹ sẽ bỏ qua cho chú ba lần, và đây là lần cuối cùng."

Sắc mặt Jerry đã trở nên xám xịt.

Phùng Hiểu Linh cẩn trọng đi đến bên cạnh Jerry, như đang lấy hết dũng khí nói: "Âm Diệc.... không phải là cha anh ấy, anh ấy và cha là hai người khác nhau. Kết cục của tôi và anh ấy, sẽ không như cha mẹ anh ấy. Tôi nghĩ, tương lai của tôi và anh ấy sẽ rất hạnh phúc, bởi vì.... chúng tôi đều yêu nhau."

"đều.... yêu.... nhau...." Jerry lẩm bẩm.

Cho dù là ác mà, cũng có người yêu sao?

"tôi yêu anh ấy, thật sự yêu anh ấy!" Phùng Hiểu Linh khẳng định nói.

Yêu hắn, yên tâm mà yêu người nam nhân này.

Nàng biết, trên thế giới này, không có người nam nhân nào yêu nàng hơn hắn.

"có lầm không đó?"

"là giả đúng không?"

Hai âm thanh kinh hô đồng thời phát ra từ miệng Cao Huệ Huệ, Triệu Khả Chân, và ngay cả biểu tình của họ có thể liệt vào 10 biểu tình kinh ngạc nhất trong năm.

"cái đó..... không có nhầm, ơ, là thật." Phùng Hiểu Linh cười mỉm.

"cậu nói cậu và vị đứng kế cậu là—-bạn trai gái của nhau?" Cao Huệ Huệ ngậm cái miệng tựa như nuốt dưa hấu, ho nhẹ một tiếng hỏi.

"đúng." Nàng rất thành thật gật đầu.

"vị kế bên cậu, nếu như mắt tớ không loạn thị thì họ Hàn tên Âm Diệc đúng chứ." Hai mắt Triệu Khả Chân nhìn chằm chằm Hàn Âm Diệc đứng cạnh Phùng Hiểu Linh.

"đúng." Cái đầu nhỏ một lần nữa gật xuống.

"Phùng Hiểu Linh!" hai người cùng đồng loạt kêu lên, "không lẽ cậu xem lời của bọn tớ như gió thoảng bên tai à!"

"lời của các cậu?" nàng sửng sốt.

Hai đôi tay vội kéo cô bé quàng khăn đỏ ngớ ngẩn qua, tránh khỏi sói xám đáng sợ, lôi đến bên góc tường phun nước bọt.

"cậu quên rồi sao, lúc trước bọn tớ từng nhắc cậu, đừng bao giờ dính líu đến Hàn mỗ nhân."

"tớ......."

"loại nam nhân này, thông thường là độc dược chí mạng của nữ nhân."

Nàng thừa nhận cái này, "nhưng...."

"cậu không phải đã bị lừa thân lại lừa tình rồi chứ....."

"cái này....." sao lại nói lừa a.

"hay là cậu đã mang thai rồi?"

"......" Phùng Hiểu Linh suýt chút nữa đã bị nước bọt của mình sặc phải, làm gì có việc này.

"cậu ngốc quá, sao không dùng BCS?" (PP: tự hiểu nhá các nàng)

"khục khục khục...."lần này, nàng thật sự bị nước bọt của mình sặc phải.

"nếu như các người hy vọng những lời khi nãy nói trở thành sự thật, tôi không ngại 'nỗ lực' chút." Đột nhiên giọng nói vang lên trên đầu ba người nữ nhân, ánh mắt Hàn Âm Diệc lạnh lùng nhìn Cao Huệ Huệ và Triệu Khả Chân.

Đây chính là hai người bạn tốt mà Phùng Hiểu Linh thường hay nhắc đến. Đương nhiên, hắn đối với hai người họ, tuyệt đối không có hảo cảm. Lí do rất đơn giản, hắn hy vọng Linh chỉ thuộc về mình hắn, đối với việc Linh quan tâm đến người khác, hắn tự nhiên chỉ có.... ghen.

Ba người nữ nhân ngại ngùng.

Vẫn là Cao Huệ Huệ khôi phục bình thường trước nhất, tỏ khẩu khí của đàm phán gia nói: "anh thật sự muốn cưới Hiểu Linh?"

"đương nhiên."

"Hiểu Linh tuy nhìn có vẻ ngốc nghếc, lại nhát gan, lại thích khóc, nhưng nếu như để tôi biết anh ức hiếp cậu ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."

"đúng!" Triệu Khả Chân đứng bên cạnh phụ họa, "anh đừng cho rằng Hiểu Linh nhìn có vẻ dể ức hiếp thì thật sự dễ ức hiếp."

Làm ơn đi! Phùng Hiểu Linh đứng một bên không biết nên cười hay khóc, hai người bạn thân này đang chê bai nàng sao?

Hàn Âm Diệc nhíu mày, đột nhiên phát hiện hai người nữ nhân này khiến hắn cảm thấy phiền hơn cả kí giả.

"còn nữa, anh là nhân vật công chúng, điểm này rất phiền phức."

"không sai, không sai, nếu như tất cả mọi người đều biết Hiểu Linh là bạn gái của anh, vậy thì kết cục của Hiểu Linh...."

Phùng Hiểu Linh nổi da gà, nàng sẽ bị nước bọt và nước mắt của những nữ nhân khác dìm chết.

"nhưng mà, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là....." Cao Huệ Huệ nhìn chằm chằm Hàn Âm Diệc, "anh sẽ yêu Hiểu Linh cả đời không?"

Hàn Âm Diệc nhíu mày, đối với hắn mà nói, đáp án của vấn đề này, hắn căn bản không muốn nói với người thứ ba, nhưng..... cơ hồ người muốn biết đáp án không chỉ có Cao Huệ Huệ một mình, Triệu Khả Chân cũng chờ đợi câu trả lời của hắn.

Còn Linh.... hắn quay đâu, nhìn khuôn mặt đang chờ đợi bên cạnh. Hắn biết, nàng quan tâm hai người bạn này nhất. Cho nên, vì nàng, dù là việc hắn không nguyện ý làm, hắn cũng sẽ làm.

Linh, Linh mà hắn yêu, khẩn trương vậy, là sợ hắn không lễ độ với bạn nàng sao?"

Mi mày khẽ dãn ra, Hàn Âm Diệc đè nén sự bực tức trong lòng, cong lên nụ cười nhạt, đưa tay nắm lấy tay Phùng Hiểu Linh, "sẽ yêu cả đời, cho đến khi tôi không còn hơi thở."

Cao Huệ Huệ và Triệu Khả Chân nhìn nhau cười, người nam nhân như vầy, chịu đảm bảo như thế, vậy thì tuyệt đối là lời thề.

Họ tin rằng, Hiểu Linh sẽ có được hạnh phúc.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-10)