Vay nóng Homecredit

Truyện:Tình Yêu Giữa Mùa Hạ - Chương 10

Tình Yêu Giữa Mùa Hạ
Trọn bộ 11 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Cô khóc!

Rốt cục không chịu nổi vì anh mà rơi xuống nước mắt của mình!

Rõ ràng cô đã không ngừng nói với bản thân, đừng vì anh mà rơi lệ.

Cao Thúy Cẩm cố gắng lau nước mắt, chớp đôi mắt đầy nước, nhưng gì làm thế nào cũng không thể ngăn cản nước mắt liên tiếp lăn xuống.

Cô chạy tới công viên, đột nhiên có người tóm lấy tay cô.

"Tiểu Cẩm! Đừng chạy!"

Người phía sau là Lương Vĩ Tường, trong lòng cô càng đau đớn."Buông! Tôi không muốn nhìn thấy anh!"

"Nhưng mà anh muốn, anh luôn nhớ em, chờ đợi nhiều ngày như vậy, rốt cục anh cũng có thể gặp em, anh sẽ không dễ dàng để cho em đi!" Anh mắt anh nóng bỏng.

Cô run sợ một chút, nghe không hiểu lời anh nói.

"Đi theo anh! Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em!" Anh lôi kéo cô đi theo anh.

Cô giãy dụa "Anh buông ra, tôi với anh không có lời nào để nói.

Anh không buông tay, dứt khoát mang cô vào trong xe của mình.

Xe khởi động, đi về hướng không biết là đi đâu.

Cao Thúy Cẩm nắm lấy chốt cửa, kích động nói: "Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Dừng xe, anh như thế này là bắt cóc!"

Anh mỉm cười lái xe "Em tưởng anh muốn cùng em tự tử à? Anh không sao cả, dù anh luôn nghĩ rằng cho dù có chuyện gì anh và em cũng viễn viễn luôn bên cạnh nhau."

Cô quát lại, "Thật là hoa ngôn xảo ngử, đây không phải là tiểu đảo, quan hệ giữa anh và tôi đã sớm kết thúc!"

Anh trầm mặc, xe rất nhanh dừng lại trước một khách sạn lớn.

Tâm tình của Cao Thúy Cẩm đành bất lực, cô không bỏ trốn, đi theo anh vào trong thang máy.

Thang máy chậm rãi đi lên, cũng như tâm tình của cô ngày càng trầm trọng.

Cô chịu đựng khó chịu đi theo anh vào một gian phòng đặc biệt, bên trong bố trí như thể không phải lần đầu tiên có người đi vào.

Có nghĩa là anh ta đã ở đây một thời gian rồi sao?

Suy nghĩ còn chưa thông suốt, thân mình cô đột nhiên bị anh áp chặt lên cánh cửa, không kịp nói gì đã bị anh dùng môi che lại miệng, hung hăng, hoàn toàn hôn phủ lấy cô.

"Ưm..." Cô đẩy vai anh.

Một tay anh xiết lấy thắt lưng của cô, một tay luồn vào mái tóc cô, giống như đã chờ đợi nụ hôn này cả thế kỷ.

Cô không giãy dụa gì được, mới đầu còn không muốn đáp lại, nhưng không ngờ khi anh nhiệt tình hôn sâu hơn, hình ảnh hai người từng cùng một chỗ không ngừng cuất hiện mạnh mẽ trong đầu cô, dần dần, chậm rãi, lòng của cô đầu hàng!

Cô ôm lấy cổ anh, kích động hưởng ứng anh.

Nụ hôn của hai người khó dứt, triền miền không thôi, trái tim của cô đập dồn dập, trong đầu không còn lại chút suy nghĩ gì!

Cô thật sự nhớ anh, rất nhớ, vô cùng nhớ anh, nụ hôn này hàm chứa rất nhiều thâm tình yêu thương.

Thật vất vả mới chấm dứt nụ hôn, toàn thân cô vô lực, nhìn anh không chuyển mắt.

Anh chăm chú nhìn cô, thân mật vuốt ve hai gò má cô, cuối cùng tựa đầu vào vai cô, thở hổn hển, thâm tình nói: "Khi ở nhà anh, mọi điều anh nói là thật, lần đầu tiên nhìn thấy anh, tâm của anh đã ở lại trên người em."

Cô run rẩy một chút.

"Chuyện nhắn tin lại, anh giải thích với em. Anh thừa nhận, lúc ấy, khi nghĩ tới có thể cùng ở với em trên tiểu đảo, thật như mơ. Ở trên tiểu đảo, lời anh nói với em cũng đều là những lời thật tâm, không hề giả dối. Anh muốn cùng em làm quen, muốn ở cùng một chỗ với em, muốn yêu em, từ lúc chào đời tới nay, tình cảm của anh lầu đầu tiên mong muốn mãnh liệt một người, thì người đó phải là em! Tiểu Cẩm..." Miệng của anh tới gần môi cô, thản nhiên nói: "Anh yêu em, không thể khắc chế được mà yêu em! Bởi vì anh sợ em bỏ đi, rời xa anh, cho nên chỉ có thể dùng đến chân tình của mình để biểu đạt. Tiểm Cẩm! Tha thứ cho anh làm tổn thương em, nếu không phải vừa rồi nhìn thấy nước mắt của em, anh sẽ còn mãi lo lắng, tất cả liệu có phải là do tự mình đa tình mà không. Nói cho anh biết, em cũng yêu anh, đúng hay không? Tiểu Cẩm...

Anh ôn nhu, thân thiết gọi tên cô, không ngừng hôn nhẹ lên khuôn mặt cô, mong muốn có được câu trả lời của cô.

Ngày đó, anh nhìn cô lên trực thăng rời đi, mặc kệ anh kêu gọi thế nào, cô cũng không quay đầu.

Lúc ấy, cõi lòng anh tan nát! Cảm giác phảng phất như thể tuyệt vọng và thống khổ như xé rách bản thân kia, đến nay như vẫn còn thấy rõ.

Anh đã nghĩ anh có thể đã vĩnh viễn mất đi cô, nghĩ rằng cô đối với anh căn bản không có cảm tình, anh thường nghĩ, cô đối với anh có cảm giác có thể chỉ là nhất thời ý loạn tình mê, vô số suy đoán cứ ở trong óc anh xoay vần.

Anh từng nghĩ sẽ quên cô, nhưng kết quả là, anh phát hiện mình căn bản không làm được.

Khi nhìn thấy nước mắt của cô, anh mơ hồ nhận ra tình cảm của cô, nháy mắt anh rốt cục hiểu được, bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, chỉ bởi vì hai người đều tồn tại hoài nghi, nên không thể nở hoa kết trái.

Cao Thúy Cẩm nghĩ mình nghe lầm, ngẩn người nói: "Anh... Nói cái gì? Nói lại lần nữa được không? Tường!" Cô thân mật gọi tên anh.

Anh cảm động, nâng mặt cô lên, mỉm cười nói: "Anh yêu em! Tiểu Cẩm!"

Đây không phải là mộng, lòng của cô vô cùng kinh ngạc, cảm xúc kích động làm cho tầm mắt trở nên mơ hồ.

"Em... Em cũng yêu anh, Tường! Khi em phát hiện đã sớm yêu em, em rất sợ, bất lực; Đây là chuyện đáng sợ nhất em từng trải qua. Mấy ngày nay, mỗi ngày em nhớ anh muốn khóc, nhưng mà em vô luận em khóc như thế nào, cũng không có khả năng anh yêu em, đối với anh mà nói, có lẽ em cũng giống như những cô gái khác mà anh từng biết trong đời mình; Càng nghĩ em càng muốn khóc, nhưng mà lại phải cố nén. Khi nhìn thấy anh ở nhà hàng, tâm tình của em thiếu chút nữa đỗ vỡ, khi nghe ba muốn anh vì lời hẹn ước mà tìm hiểu em, em lại khổ sở tới cực điểm, rốt cục... Em rốt cục không nhịn được, thật ra bình thường em không hay khóc, em..."

"Được, được, được! Có thể mà! Đừng nói nữa! Em xem, em càng nói nước mắt càng ra nhiều, bộ dáng này làm cho anh rất đau lòng; Đừng khóc! Được không?" Anh hôn môi cô một cái nhẹ.

Cô ngừng khóc, hít hít cái mũi, khẽ nhếch khóe môi, "Lại là lời ngon tiếng ngọt, anh quả nhiên là cao thủ theo đuổi phụ nữ!"

Mũi anh chạm vào mũi cô, "Này! Nói vậy thật tổn thương người ta! Chúng ta vừa tỏ tình với nhau, em lại tự nhiên tổn thương tình cảm của anh, rất tàn nhẫn nha!"

Cô bật cười, con ngươi sáng ngời nhìn mắt anh, "Nói cho em biết, sao anh liên lạc với ba em bằng cách nào? Không phải là ngay từ đầu anh đã biết em là con gái của Roosevelt - Eddie Norman Crowe chứ?"

Anh ôm lấy thắt lưng của cô, áp sát thân mình mềm mại của cô, "Sau khi em rời đi, chị dâu nói cho anh biết, mới đầu anh thực hoảng sợ, cả người rối loạn! Roosevelt - Eddie Norman Crowe không phải người dễ trêu chọc, hơn nữa ông ấy xem em như bảo bối, thiếu chút nữa anh đã bỏ cuộc! Nhưng sau này, anh nghe ba anh nói ông nội anh và ba em có quen biết, điều này làm anh cảm thấy có hy vọng, anh quyết định đánh cuộc xem, nếu tất cả thuận lợi, không chừng có thể gặp em, sau đó tỏ tình với em!"

"Sau đó thì sao?" Cô cũng ôm lấy lưng anh, đôi mắt đen láy không thở dời anh.

Anh cười cười, "Anh không nghĩ tới một người khó tiếp cận như Roosevelt - Eddie Norman Crowe lại tôn tính ông nội của anh, khi ông ấy nhìn thấy anh, biểu tình khiếp sợ của ông ấy làm anh viễn viễn không quên được, bởi vì trong nhà, anh giống ông nội nhất, khi đó anh thật sự cảm kích ông nội của anh, nếu không nhờ có ông, anh vĩnh viễn cũng không có biện phát tiếp cận ba em!"

"Còn chuyện kết thân gia là anh đề nghị sao?"

"Không có, anh cũng như em thôi, lần đầu tiên nghe thấy, trước đây ba em không hề nói đã từng ước định như vậy với ông của anh. Nói ngắn gọn, anh biết anh nhất định sẽ ở bên cạnh em."

Cô ném cho anh ánh mắt xem thường, bội phục sự tự tin của anh, "Xem như anh lợi hại, lại có thể khiến cho ba em thích anh."

Anh bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, "Nhưng mà anh biết, ngoài ba em, anh còn hai ông anh vợ phải ứng phó, đúng không? Ở nhà hàng, hai mắt bọn họ trừng trừng nhìn anh, hận không thể đem anh ngũ mã phanh thây, thật khiến cho anh run sợ nha."

Cô cười ha ha, ôm chặt anh, "Đúng vậy! Nhất là những chuyên trăng hoa của anh trên báo, bọn họ đều nhất thanh nhị sở biết được, nếu không phải bởi vì em luôn im lặng về chuyện của anh, bọn họ lấp tức mượn cớ đi tìm anh tính sổ!"

"Phải không? Vậy lúc đó, em bỏ mặc anh bị bắt nạt sao?"

"Còn phải xem xét nha! Nếu em không phải người hoa tâm, em còn hoài nghi, nói không chừng anh đối với em cũng không phải thật tâm..."

"Trời đất chứng giám! Anh thừa nhận trước đây anh không đúng mực, nhưng mà người có thể khiến anh thiệt tình mở miệng nói yêu, chỉ có thể là em!" Anh vội vàng giải thích, lo lắng cô hiểu lầm.

Nhìn thành ý thiệt tình trong mắt anh, cô tinh tường cảm nhận được, anh thật sự yêu cô.

"Tình yêu thật sự là một thứ đáng ghét, em cảm thấy mình đang trở thành một kẻ miên man suy nghĩ, một cô gái nghi ngờ mọi thứ, thật không giống cá tính của em. Đều tại anh, tất cả đều là do anh!"

"Nói vậy là em hối hận khi quen anh?"

"Đương nhiên không phải! Sao có khả năng em hối hận khi quen biết anh, tuy nhiên... Lúc đầu quả thật em có ý nghĩ như vậy!" Cô chột dạ thở nhẹ ra.

Vẻ mặt anh có chút tổn thương, nhưng rất nhanh lại trở nên nhu tình, "Quên đi! Tất cả đã qua, hiện tại anh chỉ muốn hôn em, ôm em, yêu em, được chứ?" Anh khẽ hôn tai cô, dụ hoặc nói.

Hai gò má cô nhiễm một rặng mây đỏ "Ghét quá! Khó được gặp lại, anh lại không đứng đắn như vậy! Anh mang em tới đây, ba em và hai anh thế nào cũng lo lắng."

"Vậy gọi điện cho họ nói không có việc gì, để cho họ biết chúng ta đang bồi dưỡng tình cảm!" Tay của anh bắt đầu giở trò với cô.

Cô khẩn trương không thôi, cả người đều bốc nhiệt.

"Anh... Thật đúng là đồ đại sắc lang!"

"Ừ, ừ, ừ! Anh là đại sắc lang, hiện tại muốn anh tiểu cừu là em, cho nên... Em yêu, em chấp nhận đi!" Nói xong, anh áp đảo cô trên giường.

Cô vội hô lên "Chờ một chút! Còn chưa gọi điện thoại nửa!" Vừa nói xong, mặt của cô giống như bị thiêu cháy.

Thật là! Bệnh thiếu đứng đắn của anh đang lây qua cô mất rồi!

Động tác của Lương Vĩ Tường nhanh chóng, mang điện thoại đưa cho cô.

Cô cảm thấy như vậy không tốt, nhưng vẫn nhấn số.

Nhìn vẻ mặt cô đỏ bừng báo tin cho người nhà, hơn nữa còn thẹn thùng giải thích, anh cảm thấy thật thỏa mãn.

Gác điện thoại, anh liền khẩn cấp hôn trụ cô.

Sét đánh hay lửa thiêu, không còn có gì có thể ngăn cản tâm linh hai người giao nhau.

Giao ra nội tâm sâu kín cùng kết hợp là điều đẹp nhất, điều người ta mong muốn nhất, như thể vô hình cảm nhận nhận được tận sâu trong linh hồn hai người đang hòa hợp.

Anh ôm chặt cô, hôn sâu, âu yếm, một lần lại một lần thay đổi góc độ, hết lần này đến lần khác cùng cô trao đổi ngọt ngào.

Vừa chạm vào đã làm bùng lên ngọn lửa tình ái, cô khát vọng anh cũng như anh muốn cô.

Anh hôn lên khắp nơi trên khuôn mặt cô, mũi, mi, mắt, môi... Giống như là đang thương tiếc trân bảo trong tay.

Cô hưởng ứng anh, gò mà hai người chạm vào nhai, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Thật lâu sai, cô cởi móc khóa, ở trước mặt anh, mắc cỡ đỏ mặt chủ động cởi cáo.

Khi cô không còn mảnh vải nào trên người, anh nuốt xuống một cái.

Cô cười sáng lạn, vươn tay cởi áo cho anh.

Anh hoàn toàn hiểu được hành động này cần bao nhiêu dũng khí, khi áo anh được cởi ra, anh cần tay cô, đưa lên môi nhẹ hôn.

Thân hình cô run rẩy, cầm lại tay anh, chuyển đến trên bộ ngực xinh đẹp của mình.

Anh âu yếm, xoa nắn, chậm rãi kích thích hai bầu ngực, một tay cô ôm lấy cổ anh, nhắm mắt lại cảm thụ."

"A..." cô ở bên tai anh thở nhẹ, khẽ hôn.

Anh tăng thêm lực đạo, cuối cùng dùng môi lưỡi thay thế tay, khiến cho cô rung động càng thêm điên cuồng.

"A..." Cô mở rộng hai chân, ngồi lên trên đùi anh.

Một luồng sóng nhiệt ào ạt thổi quét cả hai, bên trong xuân sắc khôn cùng, tiếng thở dốc nỉ non liên tiếp....

(Kat: Ực! Ta mạn phép cắt bỏ vài trăm chữ đoạn sau.... @Độc giả: *cầm dép lên* Mún chết hử? @Kat: Ô ô, ta edit tiếp, không cắt, không cắt ah >.

Ngón tay của anh lướt qua ngực cô, qua thắt lưng, qua bụng, cuối cùng xâm nhập vào cửa vào hoa viên.

"Ưm.... A..." Anh kích thích, càn quấy.

Thắt lưng của cô không ngừng truyền đến từng đợt run rẩy, số lần bật ra tiếng rên rỉ bắt đầu gia tăng.

"A... Tường..."

Anh cúi xuống giữ đầu của cô, hôn trụ cô, cũng không ngừng gia tăng tốc độ ngón tay.

"A..." Cô bất an giật mình, từng tế bào như nhảy múa trong cơ thể.

Anh không ngừng kích thích vách tường phấn nộn mềm mại, cảm thụ cô không ngừng xuất ra mật dịch.

"A.... A...." Cô ôm chặt anh, rối loạn kêu lên.

Một cơn co rút chạy dọc lưng cô xuống thắt lưng, cô hét lớn, trong sâu kín cơ thể tràn đầy khoái cảm, ngã về phía sau.

Anh đỡ được thân mình cô, làm cho cô thuận lợi nằm xuống, nhìn con ngươi mê mang của cô, cúi thấp đầu, một lần nữa dùng môi lưỡi mình thay thế ngón tay mình.

"A..." lại lâm vào mảng trầm hạ tình dục, cô nắm chặt chăn đệm, hổn hển thở.

Anh giữ chặt lấy cô, khiến cô không thể tự suy nghĩ, toàn thân sung huyết.

"A.... A..." Cô không tự chủ được, ôm lấy đầu của anh.

Khi anh cảm nhận được thời cơ đã đến, cuối cùng anh cũng cởi quần áo, đem "tiểu Tường" đưa vào trong cơ thể cô, ôn nhu trừu đưa.

"A... A..." cảm giác như muốn phình lên trong cơ thể làm cho cô ôm lấy anh, cố gắng theo nhịp điệu tiến tới của anh.

Anh ôm lấy một bên mông của cô, ra sức ra vào trong cơ thể cô.

Hô hấp như muốn hòa tan thành một thể, mồ hôi hòa vào lẫn nhau, da thịt nóng bỏng cọ xát, nóng bỏng kết hợp thân mật không thể chia lìa...

Thế giới như chỉ còn tồn tại có hai người, tay anh đi vào chỗ hai người kết hợp, cổ vũ cho cảm giác tình dục càng thêm kinh động lòng người.

Thắt lưng của cô căng thẳng ưỡn lên, khiến cho anh xâm nhập hoàn toàn.

"A.... Tiểu Cẩm..." Anh ở bên tai cô thâm tình gọi tên, tốc độ càng nhanh hơn.

"A, a, a..... A..."

Anh ra sức tiến lên khiến cho cô mê loạn thét lên chói tai, trong chớp mắt cả hai người đồng thời đạt tới thỏa mãn.

Hơi thở hỗn loạn, không khí phiến tình dày đặc bao phủ, anh ôm cô, cùng cô trao đổi vị trí.

Cô tựa vào trên vai anh, vẫn thở gấp, suy nghĩ vẫn chưa bình tĩnh trở lại.

"Trời ạ! Sao anh lại yêu em đến vậy! Tiểu Cẩm!" Anh giữ cằm của cô, nhìn sâu vào mắt cô, thổ lộ lời tâm tình.

Khóe mắt cô nóng lên, chủ động dâng lên đôi môi mềm, kích động hôn anh.

So với vừa rồi nhiệt hỏa lại càng tăng thêm, càng nhiệt tình hôn sâu, lại lần nữa dấy lên dục hỏa của hai người.

Cô tinh tường cảm giác được phản ứng của anh, lúc này, đến phiên cô yêu anh.

Cô học anh, từng bước một hôn lên toàn thân anh, âu yếm mỗi một tấc da thịt của anh, giống như đang sùng bái yêu thích một bảo vật, mê luyến không rời, cuối cùng cô dùng hết thảy yêu thương tiếp nhận "tiểu Tường", một lần lại một lần khiêu khíc, vỗ về chơi đùa...

"A..." Từ trong yết hầu của anh phát ra tiếng rên rỉ, chậm rãi ngồi dậy, tinh tường không bỏ sót một hành động nào của cô trước mắt.

Anh cảm động không thôi, tất cả biểu hiện của cô đều làm anh lay động, choáng váng.

"Tiểu Tường" được cô yêu thương ngày càng cao ngất ngạo nghễ, anh không thể nhẫn nại nữa, kéo mạnh thân mình cô.

Cô hiểu được ôm lấy anh, để cho anh thuận lơi tiến vào trong cơ thể mình, triển khai thêm một đợt mây mưa cuồng loạn...

Cô liều lĩnh phối hợp với anh, nhận anh, hết lần này tới lần khác làm cho dục hỏa bùng lên tới đỉnh điểm cao nhất...

Cuối cùng, rốt cục cũng bùng nổ! Như pháo hoa bùng cháy thành những bông hoa xinh đẹp, nghênh đón bọn họ tiến về phía vô biên vô hạn, đạt tới cao trào mê muội...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)