Vay nóng Tinvay

Truyện:Nữ Thần Của Vương Tử - Chương 10 (cuối)

Nữ Thần Của Vương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 10 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Có hương thơm.

Một mùi vị rất quen thuộc......

Mùi đó hình như là...... hương vị của món mì ăn liền......

Phi Điểu Tường chậm rãi mở to mắt, nhìn chằm chằm chén nhỏ xinh đẹp kiểu cung đình Trung Quốc nhưng cô chưa từng nhìn thấy qua mất mấy phút đồng hồ, mới bị cái bụng đói kéo lại ý thức đang phiêu lãng.

Nháy mắt mấy cái, cô muốn ngồi dậy, nửa đầu bên trái đau muốn chết, hét lớn một tiếng, lại ngã xuống giường.

Cô bị làm sao vậy? Đây là đâu?

Nghi hoặc nhìn bốn phía, căn phòng bày biện phỏng theo kiểu cổ, cô có thể khẳng định cô không phải đang ở Lệ gia.

Đột nhiên, trên đầu giường cô phát hiện vài khung hình, tấm ảnh lồng trong khung là một cô gái đang nở nụ cười vui vẻ......

Hả? Cô gái kia...... Không phải là cô sao?

Cô kinh ngạc ngồi dậy, nhìn kỹ, gần mười khung hình mà người trong ảnh tất cả đều là cô rất xinh đẹp, tấm ảnh ở giữa bên trái hay bên phải, cũng đều là nụ cười của cô.

Là ai đã chụp ảnh cô? Chụp lại lúc nào vậy? Cô đầu óc hỗn loạn nhất thời nghĩ không ra vì sao lại như vậy.

Đang cảm thấy buồn bực không thôi, một bóng đen lớn chạy tới, nhảy đến mép giường liếm tay cô, cô tỠsửng sốt một lúc lâu, không khỏi bật thốt lên hét lớn: "Đại Hắc!"

Con chó đen trước mặt này, chính là con chó cô đã nuôi ở Nhật Bản sao? Cô nhớ rõ cô đã gửi nó cho Đại Thạch tiên sinh, làm sao có thể......

Bỗng dưng, những tấm ảnh cùng Đại Hắc làm cho cô có một liên tưởng kỳ diệu, cô nhớ tới người ấy......

"Đại Hắc, đừng làm phiền Phi Điểu." Một giọng nói khiển trách từ ngoài phòng vọng vào.

Giọng nói quen thuộc kia, dường như lập tức thúc giục nước mắt của cô chảy ra.

Đó là...... giọng nói của Lâm Thiên Túng!

Chỉ chốc lát sau, Lâm Thiên Túng đi vào trong phòng, Đại Hắc chạy tới, ngoan ngoãn quấn vào chân anh, cô mở to hai mắt đang ướt lệ, thật lâu cũng không thể mở miệng nói câu nào.

Khuôn mặt vẫn tuấn tú phi phàm như vậy, ngạo khí vẫn lạnh lùng như vậy, vẫn tôn quý chói mắt như vậy......

Vương tử của cô...... Lại đang xuất hiện trước mắt cô......

"Phi Điểu, em tỉnh rồi?" Lâm Thiên Túng mừng rỡ, vọt tới bên cạnh cô.

"Chỗ này...... Là thiên đường sao? Bằng không...... Sao em có thể gặp lại anh?" Cô nghẹn ngào mơ màng nói, nghĩ rằng chính mình đang nằm mơ.

Anh bị câu hỏi của cô làm cho vừa đau lòng vừa buồn cười, đưa tay ôm lấy cô, ôm thật chặt.

"Không phải, ở đây là Thượng Hải, là nhà của anh, là anh từ Trường Đảo mang em về đây." May mắn ngày hôm đó anh phát hiện viên đạn chỉ sượt qua đầu cô, nếu không, kế hoạch cưới cô của anh sẽ thành ảo ảnh, kinh hỉ thiếu chút nữa trở thành chuyện kinh sợ.

"Anh...... chưa chết?" Cô đẩy ra anh, khó có thể tin vượn tay chạm đến mặt anh.

Là thực thể! Không phải hư ảo, là thật......

"Ừm." Anh nhẹ nắm lấy tay cô, cả dịu dàng hôn lên khuôn mặt cô hôn lòng bàn tay cô.

"Làm sao có thể? Em tận mắt thấy ông ta bắn tên về phía anh......" Vừa nghĩ đến hoàn cảnh hôm ấy trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.

"Có tên tiểu quỷ đã cứu anh." Anh trả lời ngắn gọn.

"Tiểu quỷ nào?" Một đứa trẻ?

"Tiểu quỷ âm hiểm......" Miệng anh lẩm bẩm.

"Cái gì?" Cô không nghe rõ.

"Không có gì, tóm lại, anh vẫn còn sống."

"Đánh em một cái đi!" cô đột nhiên nói.

Anh ngẩn người.

Cô lại hô lớn: "Mau dùng sức đánh em một cái! Để em biết đây không phải đang mơ......"

Nụ cười nở trên miệng anh, anh yêu thương nhìn cô, tiến tới, dùng một nụ hôn nóng bỏng thay thế.

Đôi môi lạnh lẽo, lại chạm vào đôi môi nóng rực, cảm giác đánh thẳng tới não Phi Điểu Tường, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò thật lâu trong miệng cô, dường như linh hồn của cô đã bị hòa tan, làm cho cô trở thành một bộ phận trên cơ thể anh......

Thật sự không phải mộng!Lâm Thiên Túng rõ ràng đang ở trước mặt cô, dùng phương thức đoạt lòng người này hôn cô!

Thật sự là anh......

Sau một nụ hôn thật dài, anh mới buông cô ra, cô nháy mắt mấy cái, vừa khóc vừa cười nói: "Thật sự...... hơi thở của anh rất nóng...... Thật tốt quá...... Anh chưa chết......"

"Đúng vậy! Người đã chết sao có thể tới Lệ gia cầu hôn?" Anh mỉm cười nói.

"Cầu hôn? Anh có đi cầu hôn......" Cô ngẩn người, nhưng ngay sau đó trong đầu đột nhiên thông suốt, nhớ tới cái tên không thể không cưới cô là "Mộc kỳ lân" kia, không khỏi ngẩng đầu hét to một tiếng: "A! Nam nhân ấy...... là anh?"

"Đúng vậy, anh từ ngàn dặm xa xôi đi tìm em, nhưng em lại nhất định không theo anh......" Anh nhíu mày khinh trách, nhưng trong lòng kỳ thật rất cảm động, hơn nữa khi nghe cô nói cô muốn vì anh thủ tiết cả đời, anh mới biết được cô yêu anh sâu đậm cỡ nào.

"Anh...... Anh sao lại trở thành người đó? Còn cố ý làm em sợ, hại em nghĩ đến...... nghĩ đến...... Oa......" Cô nói xong toàn bộ ủy khuất trong lòng liền bùng nổ.

"Thực xin lỗi, anh chỉ muốn giáo huấn đám người Lệ gia một chút, nguyên bản mọi thứ đều đã lên sẵn kế hoạch, dùng mọi thủ đoạn ép buộc bọn họ thả em ra, ngay cả sự phản bội của Lão Kim anh cũng đã dự đoán trước, nhưng không ngờ anh chưa xuống tay đối phó với ông ta, em lại lỗ mãng thiếu kiên nhẫn, kết quả trúng một viên đạn, hù chết anh." Anh ôm lấy cô, lau đi nước mắt của cô, hồi tưởng lại giây phút kinh tâm động phách ấy, hồn anh thiếu chút nữa sợ tới mức bắn ra bốn phía.

"Em......"

"May mắn em không sao, bằng không, mọi sự cố gắng của anh cũng trở thành bọt hết." Anh nhìn đầu cô quấn băng, âm thầm thở dài. Súng kia, thật sự rất nguy hiểm.

"Vậy...... Sau đó thì sao? Sao ông ta lại làm vậy? Ba em ông ấy......" Cô sốt ruột muốn biết kết quả.

"Sau đó, cha em bệnh tim tái phát, đưa đến bệnh viện không lâu thì đi rồi." Anh liếc nhìn cô một cái, lo lắng cô bị đả kích.

"Ông ấy...... Đi rồi?" Cô kinh ngạc, sửng sốt hồi lâu.

Nói thực ra, Lệ Trường Đông chết cô cũng không cảm thấy đau lòng, vì cha cô từ lúc xuất hiện đến lúc biến mất, thật sự quá nhanh......

"Lệ Bá Ngôn đối với sự uy hiếp của anh không dám phản kích, chỉ có thể ngoan ngoãn thả em cùng 『 Thần chi nhãn 』giao cho anh."

"Ông ta đồng ý đem 『 Thần chi nhãn 』 giao cho anh?" Cô kinh ngạc không thôi.

"Đó là di ngôn của cha em, ông nói, ông muốn đem 『 Thần chi nhãn 』cho em làm đồ cưới, về phần tương lai của Lệ gia, chỉ cần cố gắng gìn giữ những cái đã có, tập đoàn Đông Hà vẫn là có thể tiếp tục kinh doanh." thẳng thắn nói, anh đối với tập đoàn Đông Hà hay là "Thần chi nhãn "cũng không cảm thấy hứng thú, anh muốn tước nay chỉ có một mình Phi Điểu Tường mà thôi.

Phi Điểu Tường không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy buồn bã.

Không nghĩ tới Thần Thoại của Lệ gia có thể chấm dứt hoàn toàn......

"Xem ra, cuối cùng Lệ Trường Đông rốt cục cũng nhận ra, em không phải 『 Nữ Thần 』, mà là 『 Nữ Nhi 』." Anh đùa cợt nói.

"Ừ......" cô cúi đầu, thật lâu sau, bỗng nhiên lại ngẩng đầu, nhìn anh, "Như vậy, trong mắt anh, em là gì đây?"

"Em a! Em là『 Nữ Thần 』của anh, cũng là『 Nữ Nhân 』của anh." Anh khẽ cười một tiếng, cúi đầu, lại dịu dàng hôn lên môi cô.

Hai người cùng nhau giao hòa, thổ lộ tâm sự cho nhau, xa cách gặp lại, bổ sung lại tình cảm ngọt ngào với nhau, anh đang muốn hảo hảo mà cùng cô ôn chuyện, ngoài cửa liền xuất hiện một đám người không có ý thức tới quấy rầy

"Ha ha, các cậu có biết không? Thiên Túng thật sự đã thay đổi, nghe nói cho tới bây giờ hắn chỉ ăn cao lương mỹ vị do đầu bếp nấu nhưng gần đây ngày nào cũng ăn mì ăn liền đó......" Phương Khoát khoa trương nói.

"Hơn nữa cậu ta có tính sạch sẽ nhưng giờ lại nuôi chó." Đinh Lược cảm thấy chuyện này khó hiểu nhất.

"Tình yêu quả nhiên là độc dược, nó làm cho người ta thay đổi." đây là kết luận của Vũ Tuyệt Luân.

"A...... Tôi cảm thấy so với cái gọi là 『 Thần chi nhãn 』, sức mạnh tình yêu mới là thứ đáng sợ." Giang Tuân cảm than phát biểu.

Bọn họ vừa đi vừa tán gẫu, nối đuôi nhau đi đến.

"Thiên Túng, vợ cậu đã tỉnh rồi sao?" Phương Khoát vừa vào cửa liền hỏi.

"Các cậu tới làm gì?" Lâm Thiên Túng tức giận liếc bọn họ một cái, tay thì vẫn ôm Phi Điểu Tường như cũ, bất kể cô giẫy dụa như thế nào cũng không buông.

"Tới thăm một chút thôi!" Giang Tuân sao có thể không thấy trong mắt Lâm Thiên Túng có bao nhiêu tức giận.

"Phi Điểu đã khá hơn nhiều, hơn nữa chúng tôi đang bề bộn bận nhiều việc." Lâm Thiên Túng bực mình hạ lệnh đuổi khách.

"Có việc gì sao?" Phương Khoát cố ý hỏi.

Phi Điểu Tường mặt đỏ tránh khỏi tay Lâm Thiên Túng, vội la lên: "Chúng tôi không vội! Một chút cũng không có vội!"

Cô nhớ những soái ca trước mắt này, hơn nữa Lâm Thiên Túng, hình như đã kêu...... Ngũ Hành Kỳ Lân! Nhưng điều này có ý nghĩa gì cô thật sự không làm rõ lắm, cô chỉ nhớ rõ trước khi trúng đạn cô vẫn nghĩ bọn họ là người xấu, nhưng hiện tại sau khi cởi bỏ hiểu lầm, cô mới giật mình bọn họ chính là bằng hữu của Lâm Thiên Túng.

"Hoan nghênh em tới Kỳ Lân Cư, Phi Điểu Tường tiểu thư, Anh là 『 Kim kỳ lân 』 Đinh Lược." Đinh Lược lịch sự nói.

"Cám ơn, hãy gọi em là Phi Điểu là được......" Cô kiên trì không thay họ của mẹ.

"Anh là Giang Tuân. Biểu hiện hôm đó của em vô cùng dũng cảm! Chỉ là Thiên Túng giờ phút này thiếu chút nữa bị ngươi ta dọa chết, đây là lần đầu tiên anh thấy vẻ mặt hoảng sợ ấy của cậu ta." Giang Tuân cười hì hì chế nhạo.

Lâm Thiên Túng ghét anh lắm lời, lạnh lùng trừng anh.

"Á...... Em chính là như vậy, tay so với đầu còn hành động nhanh hơn......" Cô ngượng ngùng nói.

"Nói tóm lại chính là kẻ ngốc......" Vũ Tuyệt Luân thình lình nói một câu, nhưng ngay lập tức bị Phương Khoát bịt miệng.

"Anh là Phương Khoát, tiểu tử này là Vũ Tuyệt Luân, cậu ta không có ý ác, em đừng để ở trong lòng." Phương Khoát vội hỏi.

Vũ Tuyệt Luân tức giận gạt tay anh ra.

Phi Điểu Tường ngây người một chút, cũng không tức giận, ngược lại cười nói với Lâm Thiên Túng: "Tình cảm của mọi người thật tốt, có cảm giác giống như anh em trong nhà, thì ra anh không hề cô đơn nhé! Thiên Túng......"

Lâm Thiên Túng trong lòng cảm động, nhìn thẳng cô.

Cô nói rất đúng, có đám bạn ồn ào này, anh sao có thể có thời gian cô đơn? Hiện tại còn có cô, sau này chắc hẳn anh sẽ rất nhớ thời gian yên tĩnh trước kia?

Cười cười, anh không để ý bốn người với tám con mắt đang nhìn hai người chằm chằm, tại đây biểu diễn tiết mục hôn nhau kịch liệt.

"Này này này! Đừng ngang nhiên làm chuyện đả thương ánh mắt người khác được không?" Phương Khoát cười mắng.

Đinh Lược cùng Giang Tuân đã hiểu tính hắn liền cười, lắc đầu. Tính tình Lâm Thiên Túng thích làm theo ý mình cũng không nhiều thay đổi.

"Tận lực mà yêu đương đi! Chờ Đằng Tế trở về, nói không chừng sẽ có việc......" Vũ Tuyệt Luân hừ lạnh.

Đúng như lời yêu cầu của anh, anh vừa mới nói xong, giọng nói của Đằng Tế vang lên từ ngoài phòng.

"Tôi tới thì có chuyện gì?"p

Vũ Tuyệt Luân sắc mặt khẽ biến, quay đầu trừng mắt nhìn Đằng Tế xuất quỷ nhập thần.

Tiểu tử này mỗi lần mỗi lần xuất hiện cũng phải toát ra khí thế dọa người mới cam lòng sao?

Đằng Tế hướng Vũ Tuyệt Luân mỉm cười, mới nói: "Không khí thật sự rất thân thiện đấy!"

Phi Điểu Tường kích động đẩy Lâm Thiên Túng ra, nhìn chàng trai trẻ tuổi khí chất vô cùng đặc biệt này.

Có thể do bộ trường bào anh đang mặc, anh làm cho người ta cảm thấy vừa nhu hợp cường lại vô cùng nhã nhặn, vừa chính trực lại bí ẩn, vừa cơ trí vừa ngây thơ, vừa nhiệt tình lại lạnh lùng cực đoan, rất đối lập cùng mâu thuẫn, đương nhiên, toàn thân anh toát ra khí thế vương giả làm cho người ta không thể không chú ý......

Không biết vì sao, cô cảm thấy nam nhân này tuy rằng thoạt nhìn so với Lâm Thiên Túng bọn họ trẻ tuổi hơn, lại hình như là người đứng đầu trong đám bọn họ......

"Xem ra, anh đã hoàn thành nhiệm vụ, đúng như tôi mong muốn chiếm được 『 Nữ Thần 』." Đằng Tế nhìn Phi Điểu Tường, vừa lòng nở nụ cười.

Lâm Thiên Túng nhẫn nại cũng sắp tới cực hạn, bốn vị khách không mời mà đến cũng đã đủ phiền, hiện nay lại thêm một tên Đằng Tế.

"Cậu tới đây làm cái gì?" anh hừ lạnh.

"Tới lấy 『 Thần chi nhãn 』." Đằng Tế cũng không giấu diếm mục đích của mình.

Phi Điểu Tường trong lòng chấn động thật mạnh, sắc mặt trắng bệch nhìn Lâm Thiên Túng.

Chẳng lẽ Thần Thoại của nữ thần vẫn chưa chấm dứt, chính là đổi nơi trình diễn mà thôi sao?

Lâm Thiên Túng đứng dậy đối mặt với Đằng Tế, từ trong túi lấy ra viên đá có đôi mắt kì lạ.

"Ý cậu nói là cái này?"

"Tốt lắm, anh làm không tệ, Thiên Túng, có 『 Nữ Thần 』 cùng 『 Thần chi nhãn 』Tường Hòa Hội Quán chúng ta có thể khai thác được châu báu chân quý và dầu mỏ." Đằng Tế vẻ mặt đắc thắng, dường như mọi chuyện đều ở trong kế hoạch của anh.

"Thật sao?"

"Đưa 『 Thần chi nhãn 』 giao cho tôi." Đằng Tế vươn tay.

Lâm Thiên Túng chậm rãi đưa viên đá đen qua, Phi Điểu Tường trừng mắt nhìn anh, vừa mới sống lại nhưng cô dường như muốn chết đi lần nữa.

Nói chuyện nửa ngày, mục đích của Lâm Thiên Túng cũng là năng lực tiên đoán của cô?

Đằng Tế cười nhẹ đang muốn chạm vào viên đá kì lạ đã nghe danh lâu nay, phút chốc, tảng đá bị Lâm Thiên Túng tung lên, ngay sau đó, Lâm Thiên Túng nhanh chóng rút khẩu súng bên hông, bắn lên trên!

"Phằng!"

Viên đạn bắn trúng tảng đá, lực đạo mạnh mẽ nhưng chưa phá nát hoàn toàn viên đá, nó đứng im trong không trung một giây, sau đó theo một đường cong thật đẹp rơi xuống, cuối cùng yên ổn rơi vào trong tay Đằng Tế.

Chẳng qua, chính giữa tâm tảng đá bị phá thủng một lỗ, thoạt nhìn, vừa vặn giống như đôi mắt bị lấy đi đồng tử......

Sự biến hóa này, làm cho mọi người há hốc mồm, nhất là Phi Điểu Tường, cô kinh ngạc rất lâu, không khỏi cảm động nở nụ cười......

"Đây, mới là『 Thần chi nhãn 』tên xứng với sự thực! Trả cậu." Lâm Thiên Túng cười lạnh nhìn chằm chằm Đằng Tế. Một nhát súng này, tuy nhiên chỉ là sự trả thù nho nhỏ, đáp lễ mọi chuyện hắn làm với anh.

Phi thường khó tin, Đằng Tế trên mặt hiện lên một chút giận giữ, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện sự khó chịu. trong

Hai người giằng co vài phút, Đằng Tế không nói them gì, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

Đám người Đinh Lược liếc mắt nhìn nhau, cả đám đều có cảm giác thoải mái không nói nên lời, Lâm Thiên Túng lần này đã thay bọn họ xả ra một ngụm oán khí thật lớn.

"Làm tốt lắm! Thiên Túng!" Vũ Tuyệt Luân vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Lâm Thiên Túng không để ý đến anh, ngồi trở lại bên giường, nhìn Phi Điểu Tường đang kích động không thôi, nhẹ giọng nói: "Gông xiềng của em cũng đã được giải thoát, từ nay về sau, nữ thần không cần phải tiên đoán quặng thạch nữa, chỉ cần hiểu được lòng anh thôi."

Cô trong lòng tràn đầy cảm động, nhịn không được vươn tay ôm anh thật chặt, hôn anh nồng nhiệt.

Mọi người không hề quấy rầy bọn họ nữa, lặng yên rời khỏi, đem căn phòng nhỏ này để cho bọn họ tận hưởng tình yêu.

Từ nay về sau, vương tử cùng nữ thần vĩnh viễn có những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc......

Hẳn là vậy đi? Ai biết được? Dù sao tình yêu mới là điều khó đoán nhất trên thế giới này phải không ^^!

HẾT



Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-10)