Vay nóng Homecredit

Truyện:Nữ Thần Của Vương Tử - Chương 08

Nữ Thần Của Vương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Lão tử thần đang cười nhạo, mũi tên, từ đầu đường bên kia, hướng anh bay tới.

Một giây tại đây, Lâm Thiên Túng đột nhiên tràn đầy cảm giác mãnh liệt không cam lòng.

Vì sao anh lại ở đây? Vì sao bất lực phản kích? Chẳng những mất đi người con gái mình yêu thương còn phải trả giá bằng cả tính mạng, anh bỏ qua gia tộc, đồng bọn, đến cuối cùng, lại ở một chỗ nào đó trên địa cầu này mà bi ai chết đi?

Không, chuyện này rất buồn cười! Đây không phải cuộc sống mà anh muốn!

Thì ra sức lực của một cá tuy nhân bạc nhược như vậy, thì ra bản thân anh tự cho mình là đúng, tự ái cùng kiêu ngạo không chịu được một đòn đả kích, thì ra anh đã quá coi thường thế giới này, thì ra anh thật sự chỉ là một kẻ ngu ngốc không biết tích phúc như lời Đằng Tế nói!

Bỏ đi thân phận "Mộc kỳ lân", ngay cả nhân vật"Lâm Thiên Túng" này anh cũng sắm vai không tốt, anh không thể bảo vệ được người mình yêu, không bảo vệ được bản thân, anh dựa vào cái gì mà ngông cuồng tự đại? Anh dựa vào cái gì mà chà đạp lên sự mong đợi của cả gia tộc đối với mình?

Bỏ qua toàn bộ sự ngạo mạn, truy đuổi theo tự do, ngay tại đây anh mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, tự do chân chính không phải ở hình thức bên ngoài, mà ở bên trong lòng, anh muốn tự do ngay trong sự tín nhiệm của người nhà với mình, ngay trong tình cảm của anh với Ngũ Hành Kỳ Lân.

Nguyên nhân chân chính trói buộc anh, chính là bản thân anh, chỉ khi nào anh nhận thức rõ thân phận "Mộc kỳ lân" của mình, anh mới có thể giải phóng những chuyện vụn vặt khúc mắc trong lòng, đến được với tự do chân chính.

Nhưng, hiện tại lĩnh ngộ có phải đã quá muộn?

Anh, có lẽ cũng sắp chết, sẽ không còn được gặp lại cha mẹ cùng em gái Thiên Vận, không gặp được Đinh Lược, A Khoát, Giang Tuân, Tuyệt Luân...... Cũng sẽ không còn được gặp lại Phi Điểu Tường......

Không được gặp lại nữ thần của anh......

Mũi tên kia, dường như bắn ra từ tay tử thần, thẳng tắp hướng tới trái tim của anh, nó sẽ cướp đi tính mạng của anh –

Một đồ vật màu đen gì đó không hề báo động bay tới trước đây, dường như đã sớm đoán chắc mũi tên sẽ bay theo hướng này, nó vừa vặn trở thành lá chắn ngăn chặn mũi tên, chỉ thấy mũi tên xuyên qua vật thể màu đen kia, rơi xuống trước mặt cách anh một mét.

Anh cố sức chớp mắt mấy lần, mới nhìn rõ vật thể màu đen kia chính là một chiếc mũ!

Chiếc mũ đội đầu này nhìn rất quen!

Đó là......

Anh ngạc nhiên, trong đầu lập tức hiện lên một tiểu quỷ thường xuyên đội chiếc mũ này, đúng lúc này, tên tiểu quỷ kia xuất hiện trước mặt anh, một thân trường bào màu trắng lập dị, vẻ mặt làm người ta chán ghét trào phúng cười lạnh, hắn, đi tới bên cẮh anh, cúi đầu nhìn anh.

"Chậc chậc chậc, thật sự là anh đang rất chật vật!" Tiểu quỷ kia nói.

Đằng Tế...... Cậu ta làm sao có thể xuất hiện ở đây?

Anh không mở lời, toàn thân còn thừa chút khí lực chỉ đủ dùng để trừng mắt nhìn hắn.

"Thiếu chút nữa anh sẽ chết." Tiểu quỷ lại nói, khí thế cao ngạo vô cùng.

Nói thực ra, hiện tại người anh không mong muốn gặp nhất là tiểu quỷ này.

"Dù ít dù nhiều mũ của tôi cũng đã cứu anh...... Ai nha! Há! Chiếc mũ này nhưng cũng rất có lợi nha!" Đằng Tế nhặt mũ hắn lên, chau mày nhìn mũi tên xuyên qua chính giữa chiếc mũ, bộ dáng rất đau lòng, giống như so với tính mạng của Lâm Thiên Túng, chiếc mũ còn có vẻ quan trọng hơn.

"Cậu......" Lời nói của tên tiểu quỷ đáng giận này luôn dễ dàng khơi mào buồn bực của đối phương, cậu ta không thể bớt phóng túng hay khách khí một chút sao?

Nhưng nói lại, nếu cậu ta thật sự đau lòng chiếc mũ, cần gì phải cứu anh?

Cậu ta đã cứu anh...... Lâm Thiên Túng thoáng giật mình.

"Ngay cả người con gái của mình cũng không bảo vệ được, còn đem chính mình trở thành bộ dạng này, Thiên Túng, anh cũng không tránh khỏi làm cho người ta rất thất vọng đấy?" Đằng Tế ngồi xổm xuống, miệng đầy chế nhạo.

Vừa nghĩ đến Phi Điểu Tường, lồng ngực anh quặn đau càng ngày càng trở nên mạnh liệt.

"Đây là tự do mà anh muốn sao? Kết quả thì sao, anh cảm thấy tự do chứ?" Đằng Tế lại hỏi.

Anh không nói gì, sắc mặt xanh mét.

"Gia tộc Lâm thị chọn anh, đây chính là trách nhiệm của anh, không phải gánh nặng, anh cũng không thể tùy tiện như vậy, không phải bất đắc dĩ anh mới bị lựa chọn, mà là các trưởng lão cùng mọi người trong gia tộc Lâm thị tin tưởng anh, mới để anh trở thành 『 Mộc kỳ lân 』, nếu đến bây giờ anh vẫn còn chưa hiểu rõ chuyện này, vậy không bằng bây giờ chết luôn đi." Đằng Tế đột nhiên sắc mặt nghiêm túc, nghiêm khắc nói.

Anh chán ghét giọng nói của Đằng Tế, nhưng anh thừa nhận những lời cậu ta nói rất đúng.

Trước kia anh luôn không biết, luôn muốn trốn tránh công việc của gia tộc, anh luôn cho rằng đó là cái gông xiềng trầm trọng, nhưng mà, gông xiềng chân chính thì ra là sự phản nghịch cùng tự ti trong lòng anh.

Bây giờ, anh sẽ không bao giờ chạy trốn nó nữa.

"Anh đã chết đi một lần rồi, hiện tại, anh biết anh là ai rồi chứ?" Đằng Tế một đôi mắt sắc bé hẹp dài, khiêu khích nhìn anh.

"Ta là......『 Mộc kỳ lân 』!" Anh kéo áo trường bào của Đằng Tế, đem hết khí lực cuối cùng nói ra.

Đúng vậy, anh là một trong Ngũ Hành Kỳ Lân, là người đại diện cho gia tộc Lâm thị trong Tường Hòa Hội Quán, anh là 'Mộc Kỳ Lân'!

Cảm xúc kích động dẫn đến máu chảy càng nhiều, anh vừa nói xong liền ngất đi, tuy nhiên, trong khi ý thức của anh dần trở nên mơ hồ, anh dường như nghe thấy giọng nói vui mừng của Đằng Tế –

"Thật sao? Vậy hãy chứng minh cho tôi xem."

Tôi sẽ chứng minh, Đằng Tế, cậu chờ coi......

Anh ở trong lòng kiên định thầm đáp lại.

Trải qua sống chết, Lâm Thiên Túng đã thoát thai hoán cốt, anh lột xác trở thành một kỳ lân chân chính......

Lâm Thiên Túng đã trở lại!

Mất tích hơn một tháng, bản thân lại bị thương nặng trở về Thượng Hải, làm kinh động tới rất nhiều người, chẳng những các trưởng lão truy vấn nguyên nhân sự việc, ngay cả cha mẹ anh là Lâm Kiếm Hi cùng Hách Liên Thuần Thuần cũng bỏ lại chi nhánh chụp ảnh tại Áo vừa mới xây dựng, nhanh chóng trở về thăm con, mọi việc khẩn trương vô cùng.

Đinh Lược thấy chuyện giống Giang Tuân bị thương lại tái diễn, không khỏi hỏi thầm có phải do phong thủy của Tường Hòa Hội Quán có vấn đề, chuyện như vậy tại sao luôn xảy ra ở đây.

Phương Khoát cùng Vũ Tuyệt Luân rất tò mò chuyện đã xảy ra hơn một tháng nay của Lâm Thiên Túng, càng không ngừng truy hỏi Lâm Thiên Túng chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ có Giang Tuân phát hiện, Lâm Thiên Túng tuy là bị người trong dòng tộc bên Newyork đuổi về, nhưng cùng thời gian đó, mấy ngày trước không thấy bóng dáng Đằng Tế thì nay cậu ta cũng "vừa vặn" từ nước Mỹ trở về, trong chuyện này chắc hẳn cũng có vấn đề, anh vô cùng cảm thấy hứng thú.

Tuy nhiên, chuyện làm bọn Giang Tuân ngạc nhiên nhất, vẫn là sự thay đổi hoàn toàn của Lâm Thiên Túng.

Vì để tiện cho việc trị liệu tĩnh dưỡng, các trưởng lão muốn anh chuyển vào Kỳ Lân Cư, anh ta không phản đối; Lâm thị gia tộc phái người tới thăm hỏi anh, khác với vẻ cao ngạo lạnh lùng, không để ý tới công việc như trước đây, anh đã chủ động hỏi về tình hình hoạt động hiện tại của các ngân hàng chi nhánh trên thế giới của gia tộc. Càng kì lạ hơn là, vết thương của anh chưa khỏi hẳn, đã vội vã muốn Giang Tuân giúp anh điều tra về "Tập Đoàn Đông Hà" cùng những tư liệu liên quan......

"Tên tiểu tử này làm sao vậy?" Phương Khoát đứng trong phòng của Mộc kỳ lân, buồn bực hỏi Đinh Lược.

"Đã hơn một tháng qua, anh ta trải qua chuyện gì?." Đinh Lược cảm thấy chuyện có chút kỳ quái.

"Đúng vậy! Anh ta có chút kì lạ." Vũ Tuyệt Luân chau mày nói.

"Thay đổi như vậy cũng không có gì không tốt, các cậu không thấy ánh mắt của cậu ta trở nên có hồn hơn sao?" Giang Tuân vừa đánh máy tính vừa bổ sung thêm một câu.

Anh đang vội vàng dùng bút ký và máy tính liên lạc với "Thần Thông", tìm hiểu các số liệu về tập đoàn Đông Hà tập đoàn.

"Như vậy, phải nói như thế nào đây? Thiên Túng trở nên có vẻ giống『 người 』hơn." Đinh Lược trầm tư một chút, gật gật đầu.

"Cũng đúng! Trước kia những quy tắc quái gở của cậu ta có cả đống, chỉ có một số ít người có thể đến gần cậu ta, ngay cả người đầu bếp hai mươi mốt năm qua cũng chưa từng thay đổi, lần này trở về cậu ta trở nên hiền hòa hơn, nghe nói ở Kỳ Lân Cư khi hầu gái chưa được hắn cho phép đã vào phòng dọn dẹp nhưng lại không bị đuổi ra ngoài." Phương Khoát nói tiếp.

"Có phải cậu ta bị thương nặng, não bộ cũng do bệnh mà thay đổi?" Vũ Tuyệt Luân thực không quen với sự thay đổi của Lâm Thiên Túng, ở một phương diện nào đó mà nói, hắn cùng Lâm Thiên Túng giống nhau chính là luôn giữ nguyên tắc của chính mình, thấy Lâm Thiên Túng thay đổi, anh liền cảm thấy khó chịu.

"Mọi chuyện nhất định có liên quan đến tập đoàn Đông Hà, tôi đã sửa xong tư liệu, đi, chúng ta đi vào gặp hắn, thuận tiện tìm hiểu xem sao!" Giang Tuân cười nói.

"Bây giờ đi vào phòng hắn? Bây giờ mới mười giờ sáng thôi! Thiên Túng buổi sáng trước mười một giờ sáng sẽ ngủ tới bất tỉnh, người nào dám ầm ĩ hắn dám đùa với khẩu súng của hắn." Phương Khoát thấp giọng nói. Anh phải làm ầm ĩ lên Lâm Thiên Túng mới ngoan ngoãn ở trước sảnh cho xem vết thương của hắn.

"Đúng vậy! Tiểu tử kia ghét nhất là bị người khác làm ồn." Vũ Tuyệt Luân cũng nói.

"Không sao, là sáng nay cậu ta đến nhờ tôi, tôi mới thông báo để mọi người cùng đến." Giang Tuân cười khổ nhìn mọi người, dẫn đầu đi vào căn phòng gần cuối.

Sáng sớm?

Ba người còn lại quay mặt nhìn nhau, rất khó tưởng tượng được việc Lâm Thiên Túng mới sáng sớm đã tỉnh dậy.

Bọn họ theo Giang Tuân đi vào phòng ngủ, trong phòng chẳng những không có không khí nhập nhèm, ngược lại, bên trong quả thực là một chiến trường.

Trên giường lớn cổ kính, rơi lả tả một đống báo cáo, Lâm Thiên Túng đang ngồi giữa giường, chăm chú đọc các báo cáo chi tiết có liên quan tới tài chính của các ngân hàng Lâm gia, cùng với tình trạng cho vay của ngân hàng Kỳ Lân tại Newyork, Hứa Thần đã theo chỉ thị của anh thành lập liên hiệp "Kỳ Lân kim khống". mắt mấy cái,

Với tình hình này, có lẽ chủ tớ hai người họ đã thức cả một đêm......

"Trời ơi! Thiên Túng, cậu đang làm gì vậy?" Phương Khoát vừa vào cửa liền trố mắt hét to.

Hứa Thần làm việc thận trọng lập tức cung kính nhìn về phía bốn vị kỳ lân gật đầu chào hỏi.

"Các cậu tới rồi!" Lâm Thiên Túng ngẩng đầu nhìn bọn họ, xoa nhẹ sau gáy, nháy mắt ý bảo Hứa Thần lui ra trước.

"Cậu bị thương, tại sao không nghỉ ngơi thêm một chút?" Đinh Lược không vui trách cứ anh.

"Tôi không có thời gian nghỉ ngơi." Lâm Thiên Túng nghiêm túc nói.

"Có chuyện gì làm cậu khẩn trương như vậy sao?" Vũ Tuyệt Luân mắt to đôi mắt sáng tràn ngập hồ nghi.

Lâm Thiên Túng buông tờ báo cáo trong tay, ngửa đầu dựa vào đầu giường lớn, thở dài một hơi.

"Cậu gấp gáp như vậy, là vì......『 Nữ Thần 』 sao?" Giang Tuân đột nhiên hỏi.

Lâm Thiên Túng sắc mặt khẽ thay đổi, nhìn thẳng anh."Cậu đã tìm ra cái gì?"

"『 Nữ Thần 』là cái gì? Các cậu đang nói cái gì?" Phương Khoát khó hiểu nhìn hai người bọn họ.

"Giang Tuân, mau nói rõ ràng ra." Đinh Lược trầm giọng nói.

"Chuyện này để Thiên Túng nói thì rõ hơn." Giang Tuân nhún nhún vai.

Ba người với sáu con mắt tất cả đều nhìn về phía Lâm Thiên Túng, chờ anh đem chân tướng nói rõ ràng.

"Chuyện bắt đầu ở Nhật Bản khi đó......" Lâm Thiên Túng ơn giản đem chuyện anh và Phi Điểu Tường cùng nhau trải qua nói lại một lần.

Sau khi mọi người nghe xong, dường như đều cảm thấy khó tin, một viên đá cùng một cô gái, lại là bí quyết kinh doanh thành công liên tục của tập đoàn Đông Hà nổi tiếng thần bí.

"Bây giờ đã là thời đại nào, còn có cả chuyện này?" Vũ Tuyệt Luân bật cười nói.

"Tôi đã từng nghe qua tập đoàn này, thực thần bí, cũng rất kín tiếng, rất ít có tờ báo hay giới truyền thông nào có thể tìm được thông tin nội bộ của bọn họ". Đinh Lược dù sao cũng là đại tướng trên thương trường, đối với tập đoàn Đông Hà anh cũng biết được một chút.

"Trên đời này không thiếu cái lạ, chuyện gì cũng có thể xảy ra, tập đoàn Đông Hà đã truyền qua bốn đời, đời nào cũng có người khai thác được khối lượng bảo quặng khổng lồ mà trở nên giàu có, tuy rằng không có chính thức công khai số liệu với bên ngoài, nhưng dựa vào thông tin điều tra của Thần Thông, tài sản của gia tộc đó lên tới mấy trăm triệu đôla." Giang Tuân mở máy tính, đưa ra số liệu.

"Thật hay giả vậy?" Phương Khoát nhỏ giọng hô.

"Bởi vì mọi chuyện đều có vị 『 Nữ Thần 』kia tiên đoán trước, cho tới bây giờ tập đoàn Đông Hà mỗi lần khai thác ở vị trí nào mạch khoáng ấy cũng có được lượng bảo thạch rất lớn, chưa bao giờ thất bại, mà gần đây, bọn họ dã tâm lớn hơn nữa, muốn tiến thêm một bước đầu tư vào loại kháng sản mang lại lợi nhuận kếch sù......" Giang Tuân lại nói.

"Đó là cái gì?" Đinh Lược, Phương Khoát cùng Vũ Tuyệt Luân đồng thời lên tiếng.

"Dầu mỏ!" Người trả lời là Lâm Thiên Túng.

"Trời ạ! Dầu mỏ! Cô gái ấy không phải ngay cả mỏ dầu cũng có thể đoán ra vị trí chứ?" Vũ Tuyệt Luân hét lên quái dị.

"Tôi cũng rất ngạc nhiên." Giang Tuân đối với chuyện thần bí này vẫn thực cảm thấy hứng thú.

"Cô ấy có thể đoán trước được mỏ dầu hay không căn bản không phải chuyện quan trọng, quan trọng nhất là...... Tôi muốn cô ấy!" Lâm Thiên Túng nói rõ như đinh đóng cột.

Đinh Lược kinh lặng nhìn anh, chưa bao giờ thấy Lâm Thiên Túng đối với người nào có ý biểu hiện hứng thú, đây là lần đầu tiên khuôn mặt hắn biểu hiện ý chí chiếm hữu mãnh liệt như vậy.

"Nếu cô ấy là 『 Nữ Thần 』, chứng tỏ người thường khó mà gặp được cô ấy." Giang Tuân ý tính toán nói.

"Tại sao lại vậy?" Phương Khoát hỏi.

"Nghe nói, vì không để huyết thống nữ thần của Lệ gia xuất hiện bên ngoài, Lệ gia đã có quy định cô gái được chọn là 『 Nữ Thần 』không thể cưới chồng, cô ấy sẽ phải ở Lệ gia sống nốt quãng đời còn lại, đem toàn bộ năng lực của cô ấy hiến dâng cho tập đoàn Đông Hà." Giang Tuân giải thích cho mọi người.

"Chuyện này tôi biết, tuy nhiên tôi sẽ không để cô ấy ở đó." Lâm Thiên Túng kiên định ánh mắt kia chứng tỏ anh có bao nhiêu chú ý tới Phi Điểu Tường.

"Cô gái tên Phi Điểu Tường này, cuối cùng là người con gái như nào, lại làm cho người như cậu trở nên thần hồn điên đảo như vậy?" Phương Khoát quả thực chờ không nổi muốn gặp cô gái khiến Lâm Thiên Túng thay đổi hoàn toàn.

"Cô ấy......" vừa nghĩ tới Phi Điểu Tường, Lâm Thiên Túng lông mày đang u rũ chau lại lập tức thoải mái dãn ra, khóe miệng cũng hơi hơi nhếch lên."Cô ấy là một nha đầu có chút hay vô lý nhưng lại rất thú vị......"

Được rồi, không cần nói thêm gì nữa, nhìn vẻ mặt này của anh, cả bốn người khác liền hiểu đã không cứu chữa được nữa.

Thiên Túng tên tiểu tử này cũng đã rơi vào lưới tình.

"Cô gái tên Phi Điểu Tường quả thưch không đơn giản......" Phương Khoát bội phục. cảm xúc

"Cô gái tên Phi Điểu Tường thật sự có tài......" Vũ Tuyệt Luân cảm thán.

"Cô gái tên Phi Điểu Tường thật lợi hại......" Đinh Lược tán thưởng.

"Không, các cậu nên biết, người lợi hại thật sự là người an bài cuộc gặp gỡ kì lạ của Phi Điểu Tường và Thiên Túng." Giang Tuân mở lời vạch trần điểm kỳ quái trong câu chuyện.

"Cậu có ý gì?" Vũ Tuyệt Luân giật mình.

"Thiên Túng, cậu hẳn phải biết tôi muốn nói cái gì?" Giang Tuân nhìn chằm chằm Lâm Thiên Túng.

"Tôi biết, mọi chuyện đều là tên Đằng Tế bày trò quỷ." Lâm Thiên Túng nhìn Giang Tuân, khuôn mặt tuấn tú nhưng không có một chút tia tức giận.

"Đằng Tế?" Phương Khoát ngẩn ngơ.

"Cậu ta lại làm chuyện gì?" Vũ Tuyệt Luân chau mày chán ghét.

"Chẳng lẽ...... Là cậu ta cố ý an bài để cậu tiếp cận Phi Điểu Tường?" Đinh Lược trong lòng run sợ. Loại chuyện này Đằng Tế cũng làm, quả thật đúng là chơi mãi không chán a!

"Đúng vậy, tìm người đánh ngã tôi bất tỉnh, để tôi trước cửa nhà Phi Điểu Tường trước, vì chính là muốn để tôi và Phi Điểu Tường quen nhau." Lâm Thiên Túng kỳ thật khi biết được thân phận kì lạ của Phi Điểu Tường, liền mơ hồ phát hiện cuộc gặp gỡ của anh và Phi Điểu Tường cũng không phải ngẫu nhiên.

"Vì sao cậu ta......" Phương Khoát mới vừa mở miệng, liền đoán được đáp án."Đợi chút, chẳng lẽ cậu ta đã sớm chú ý tới tập đoàn Đông Hà?"

"Thần Thông đã vụng trộm theo dõi giúp tôi, nửa năm trước Đằng Tế đã từng lén điều tra về tập đoàn Đông Hà." Giang Tuân cười nhẹ.

"Theo ý của tôi, thứ cậu ta coi trọng không phải muốn có bí quyết thu được bảo quặng của tập đoàn Đông Hà hay sao......" Đinh Lược hừ lạnh.

"Này, Đinh Lược, càng lúc cậu càng hiểu rõ Đằng Tế đó!" Giang Tuân trêu chọc cười.

"Loại người như cậu ta, thay vì đoạt cá trong tay người đánh cá, không bằng cướp lấy cần câu cá của anh ta." Đinh Lược một lời nói ra mưu đồ của Đằng Tế.

"Vì thế, mục tiêu kỳ thật của cậu ta là 『 Nữ Thần 』!" Vũ Tuyệt Luân nhíu nhíu mày, trong lòng không khỏi mắng Đằng Tế là kẻ âm hiểm.

"Chính xác, người cậu ta muốn chính là người có năng lực thần bí Phi Điểu Tường, mà Thiên Túng, cậu trở thành con mồi của hắn." Giang Tuân ánh mắt dời về phía Lâm Thiên Túng, cố ý khiêu khích.

"Tôi biết." Lâm Thiên Túng bình tĩnh nói.

"Cậu không tức giận sao? Bị Đằng Tế chơi trong lòng ban tay hắn......" Vũ Tuyệt Luân nhìn anh không tức không giận, ngược lại hắn thay anh tức giận.

"Sẽ không."

"Vì sao?" Phương Khoát trừng lớn ánh mắt.

"Bởi vì cậu ấy giúp tôi tìm được 『 Nữ Thần 』của mình." Lâm Thiên Túng nhìn bọn họ, chậm rãi nói.

Mọi người ngạc nhiên, cũng không nghĩ đến anh có thể nói như vậy.

"Tuy rằng tôi cũng không thích cậu ta, nhưng vẫn phải cảm ơn cậu ta." Lâm Thiên Túng thật tình nói.

Nếu như không gặp Phi Điểu Tường, con người kiêu ngạo tự kỷ lại ích kỷ của anh sẽ vĩnh viễn sẽ không thể tỉnh ngộ, tính cách thẳng thắn của cô trực tiếp mở được trái tim anh, kéo anh thoát khỏi thế giới của đám người cô đơn cùng cực ấy.

Đằng Tế có thể thật sự là tên bụng dạ khó lường, cũng có thể mọi chuyện đều do hắn thiết kế, nhưng hắn thật sự không thèm để ý coi anh là con mồi, dù sao cũng nhờ phúc của hắn, anh mới tìm được bảo vật vô giá khiến anh không thể buông tay.

"À...... Đụng phải suy nghĩ khác người như Thiên Túng, logic của chúng ta không thể dùng được rồi." Đinh Lược nở nụ cười, Thiên Túng tên tiểu tử này quả thực đã trưởng thành rất nhiều.

"Hừ, các cậu chính là tiêu cực như vậy Đằng Tế mới có thể càng ngày càng kiêu ngạo, đổi thành là tôi, tuyệt đối sẽ không để yên cho hắn!" Vũ Tuyệt Luân thấp giọng nói, cơn tức của anh cũng không dễ dàng tiêu trừ như vậy.

"Vậy cậu chuẩn bị làm gì để đoạt lại nữ thần của cậu đây? Thiên Túng." Giang Tuân hứng thú dạt dào hỏi.

"Tôi cũng đã có cách, tuy nhiên, tôi cần mọi người giúp đỡ." Lâm Thiên Túng lộ ra nụ cười có chút giả tạo.

"Không thành vấn đề." Những người khác sảng khoái nói.

Lâm Thiên Túng giờ đây mới thấy rõ anh là một phần tử của Tường Hòa Hội Quán, mà Ngũ Hành Kỳ Lân là một nhóm rất đoàn kết, chỉ có thế mới phát huy được sức mạnh lớn nhất.

Anh tin rằng, tập đoàn Đông Hà rất nhanh có thể thấy được sức mạnh này, hơn nữa bọn họ sẽ phải ngoan ngoãn giao "Nữ Thần" ra, cô chính là "Nữ Thần" của mình anh!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)