Vay nóng Homecredit

Truyện:Nữ Thần Của Vương Tử - Chương 07

Nữ Thần Của Vương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Trong một căn phòng nhỏ cách sân bay Kennedy không xa, Phi Điểu Tường ngồi bên cửa sổ, một lòng không thể tỉnh táo sau nụ hôn kia.

Lâm Thiên Túng dường như biết trước mọi việc, ở gần khu rừng Brooke đã bỏ chiếc xe của Lệ gia, sau đó gọi taxi đi tới nơi này, chọn một căn phòng kín đáo, để hai người bọn họ nghỉ tạm một chút.

Từ sau khi tới Newyork đến bây giờ, bọn họ đã trải qua rất nhiều tình huống mạo hiểm, ước chừng có mười mấy tiếng chưa được chợp mắt, hơn nữa lệch múi giờ, khiến thể lực cũng nhanh chóng cạn kiệt.

Sau khi cô rửa mặt chải đầu, mặc đại chiếc áo T-shirt vừa mua, thuận miệng ăn bánh hamburger, rồi miễn cưỡng tựa vào bên cửa sổ ngẩn người.

Tuy rằng thân thể của cô thực mệt mỏi, nhưng trong lòng lại vẫn kích động không thôi, nụ hôn nồng nhiệt của Lâm Thiên Túng, cô cảm giác được dư vị vẫn còn.

Anh nói anh thích cô......

Trời ơi! Giống như giấc mơ vậy! Cô cư nhiên chiếm được tình yêu của vương tử, cô chỉ có gương mặt ưa nhìn, lại là người bình thường, nhưng được vương tử lựa chọn, trong truyện cổ tích cô bé lọ lem có phải cũng giống như cô cũng vui mừng như điên đây?

"Không phải bảo em ngủ trước đi sao?Đang suy nghĩ gì vậy?" Lâm Thiên Túng từ trong phòng tắm đi ra, không thích quần áo có "tính chất thô ráp" trên người anh chỉ quay một cái khăn tắm.

Cô quay đầu nhìn anh, tim lại đập lên thình thịch.

Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, dáng người không thể chê được, hòa hợp tôn quý nhưng cũng gợi cảm, nhìn anh giống như thiên chi kiều tử làm kinh động đối phương.

"Này! Hồi hồn đi!" anh đi tới trước mặt cô, bàn tay vỗ vỗ khuôn mặt ngây ngốc của cô.

"Hả...... Anh tắm xong rồi?" Mặt cô ửng đỏ.

"Từ vừa nãy em vẫn nhìn cơ thể của anh." Anh xấu xa giả vờ bộ dáng trách móc.

"Mới không có!" Cô vội vàng dời tầm mắt, hai má càng đỏ.

"Ha ha......" Anh cười đi đến mép giường ngồi xuống, cầm lấy kia chai nước khoáng duy nhất anh chịu uống, mở miệng uống từng ngụm.

Cô ngẩng đầu, phát hiện trên cánh tay anh có vết thương hơi hơi chảy ra máu, liền rút khăn tay đi qua thay anh lau đi.

"Miệng vết thương phải bôi thuốc mới được." cô lấy ra lọ thuốc vừa mới mua trên đường, cẩn thận giúp anh bôi thuốc.

Anh lẳng lặng nhìn cô giúp anh băng bó, ánh mắt dọc theo của mắt cô, rồi tới cái mũi, đi tới đôi môi của cô, xoay mình, anh trong lòng chợt hoảng, thế nhưng lại rất vui mừng khi hôn cô.

Hôn người mình yêu thì ra là sung sướng như vậy, trước đây anh vốn cho rằng hôn môi là chuyện dơ bẩn nhất, cứ nghĩ đến hai người nước bọt trao nhau anh liền chịu không nổi, nhưng là, sau khi hôn cô, anh mới phát hiện anh căn bản đã quên cái gì là vi khuẩn lây bệnh, thầm nghĩ muốn đem cô nuốt vào......

Loại đáng sợ cảm giác này, chính là yêu sao? Anh yêu Phi Điểu Tường sao?

Phi Điểu Tường một bên băng bó vết thương cho anh, một bên nhìn chằm chằm hình xăm vật tổ không phải chỉ thấy qua một lần kia, rốt cục mở miệng hỏi nói: "Trước đây em cũng đã nhìn thấy hình xăm này trên người anh, đây là con vật gì vậy? Rồng sao?"

"Không phải, nó là kỳ lân." Câu hỏi của cô, lập tức kéo anh từ suy nghĩ trở lại, hơn nữa nhớ tới Đinh Lược cùng Giang Tuân hai người họ. Rời khỏi Thượng Hải đến nay đã một tháng, Ngũ Hành Kỳ Lân đang làm gì?

"Kỳ lân? Vì sao phải xăm thứ này?" Tuy rằng hiện tại có rất nhiều người trẻ tuổi có trào lưu xăm hình lên người, nhưng con vật trên người Lâm Thiên Túng xăm có chút điểm kỳ quái.

"Để chứng minh thân phận." Anh thản nhiên nói.

"Chứng minh thân phận gì?"

"Không có gì, chúng ta nói đến chuyện đã xảy ra ở Lệ gia đi?" anh dời đề tài, không muốn nói nhiều chuyện về bản thân mình.

Cô hiểu được anh không thích nói chuyện về chính mình, cũng không nên truy vấn nữa, liền đem chuyện gặp mặt của cô cùng Lệ Trường Đông nói lại.

"Nói như vậy, em là thế hệ tân 『Nữ Thần 』của Lệ gia?" Lâm Thiên Túng nghe xong chuyện Phi Điểu Tường vừa kể, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống.

Thì ra, tập đoàn Đông Hà còn có một bí mật mà mọi người đều không biết, bọn họ tự nhiên nhờ cậy sức mạnh của một viên linh thạch và một người con gái để tìm mỏ quặng? Chuyện này không phải rất kì quái sao, tuy vậy tới nay khi bọn họ đầu tư khai thác một mạch khoáng nào đó đều thu được lượng quặng đá rất lớn cũng không thể không đáng tin, chính là, nếu thân phận "Nữ Thần" đối với bọn họ quan trọng như vậy, thì việc anh muốn mang Phi Điểu Tường rời khỏi Newyork chỉ sợ đã khó nay càng thêm khó khăn.

"Đúng vậy! Em cũng không biết tại sao lại thế này, nhất vừa chạm đến hòn đá kia nó liền tỏa sáng, thoạt nhìn tựa như ánh mắt mở ra, rất quỷ dị, sau đó bọn họ đã nói em là 『Nữ Thần 』, phải ở lại thừa kế tập đoàn Đông Hà......" Phi Điểu Tường bất an xoa xoa tay, vẫn còn cảm nhận được cảm giác lạnh như băng của "Thần chi nhãn "còn lưu lại trong lòng bàn tay.

Trong lòng cô kỳ thật cất giấu cảm giác bất an, bởi vì cho dù tạm thời trốn được đám tay chân của Lệ Trường Đông, cô vẫn sợ hãi bị bắt về bất cứ lúc nào.

Dường như một khi chạm đến "Thần chi nhãn", sẽ cảm thấy không thể thoát khỏi sự trói buộc của nó......

"Nhưng tổng giám đốc của tập đoàn Đông Hà luôn là đàn ông." Lâm Thiên Túng trầm ngâm.

"Đúng vậy! Người cầm quyền chân chính của tập đoàn đại khái sẽ là Lệ Bá Ngôn!『Nữ Thần 』 kỳ thật chỉ là con rối, cô tồn tại với ý nghĩa phải giúp Lệ gia tìm ra mạch khoáng có giá trị mà thôi, bọn họ coi cô như nữ thần, cô không có tự do, cô vĩnh viễn giống như tù nhân bị nhốt tại Lệ gia, không thể xuất hiện." cô ở trong phòng đi tới đi lui, có chút phiền chán.

"Giống như lời em nói, phải là nhân tài có huyết thống Lệ gia mới có thể mở ra 『 Thần chi nhãn 』, như vậy, cha em ở Lệ gia là ai?" Anh lại hỏi.

"Lệ Trường Đông chưa nói, nhưng em tin ông ta biết......" cô cũng rất muốn biết cha của cô cuối cùng là ai.

"Em thật vất vả mới tìm được người thân, có năng lực kế thừa sản nghiệp khổng lồ, vì sao em không muốn ở lại?" Anh nhìn cô, dò xét hỏi.

"Em không thích cảm giác bọn họ mang lại, không có người thân còn cảm thấy ấm áp hơn, nhưng cảm giác bọn họ mang lại lạnh như băng làm cho người ta run sợ, thà rằng em ở lại căn phòng nhỏ ở Nhật Bản, tự do tự tại sống qua ngày, cũng không muốn trở thành『Nữ Thần 』." Cô chau mày nói.

"Chỉ có nguyên nhân này?" Anh nhíu mày đáp lại.

"Đúng vậy! Bằng không còn vì cái gì?" Cô ngạc nhiên nói.

"Không phải bởi vì không muốn rời xa anh sao?" Kkhông trở thành lý do để cô muốn rời khỏi Lệ gia làm anh có chút không vừa ý hờn giận.

"Mới...... Mới không phải đâu!" cô đỏ mặt lớn tiếng phủ nhận, nhưng là trong lòng lại bối rối giống như bí mật trong lòng bị người khác tố giác.

Kỳ thật, điều anh nói cũng đúng, khi biết mình cô sẽ phải cô độc ở lại đó, trong tiềm thức điều cô sợ hãi nhất cũng không phải mất đi tự do, mà là sẽ không còn được gặp lại anh.

Chẳng bao lâu sau, cô đối với anh sinh ra tình cảm mãnh liệt như vậy?

"Không phải sao?" Anh đến gần cô, cúi đầu nhìn chằm chằm cô, chế nhạo nói: "Là ai dùng ánh mắt đáng thương giống như vừa bị vứt bỏ nhìn anh, muốn anh mang cô ấy đi?"

"Em đâu có dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh? Khi đó em bảo anh đi, nhưng chính anh quyết định không đi, còn ở đó nói anh giữ đồ của em nữa mà......" Cô không nghĩ quá sớm cho anh biết tình cảm đã nảy sinh trong lòng mình.

"Anh có giữ một thứ của em!" Tay anh với vào trong túi áo.

"Thật vậy chăng? Là cái gì?" Cô hướng người về phía trước, tò mò nhìn túi áo anh.

Miệng anh bất giác khẽ nhếch lên, tay từ trong túi lấy ra, mở tay ra, trong lòng bàn tay lại rỗng tuếch.

"Không có gì cả!" Cô có cảm giác mình đã mắc bẫy, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.

"Có a! Em không thấy sao?" Khuôn mặt anh nghiêm túc.

"Có cái gì?" Cô buồn bực.

"Trái tim — của em!" Anh nở nụ cười.

Cô giật mình, hai má lại đỏ lên lần nữa.

Người này rất tinh quái, anh kỳ thật đã sớm biết cô thích anh, lại còn cố ý ăn đậu hũ của cô......

"Trả lại em!" Cô không thể để anh quá đắc ý, làm bộ giơ tay đoạt lại.

"Không thể nữa." Anh thu tay lại.

"Vì sao không thể?" Cô kêu lên.

"Bởi vì trái tim của em là của anh." Anh nhìn cô chăm chú, nói thật rõ ràng.

Tình cảm của anh rất chân thành, bởi vì anh biết anh sẽ không thể tìm thấy người con gái nào như cô, sự thẳng thắn, chính trực, sáng sủa, đáng yêu của cô, vừa vặn bù lại tính cách sắc bén và u ám của anh, đối với thế giới này cô lạc quan, vừa vặn an ủi những chuyện vụn vặn bất mãn trong lòng anh, anh thích cô, thích đến mức muốn đem cô giữ lại bên cạnh anh, không muốn đem cô tặng cho bất luận kẻ nào.

Cô bị anh nhìn đến mức đầu cháng váng hoa mắt, hoang mang rối loạn nhắm chặt mắt lại, cúi đầu xuống, mở miệng la hét làm người khác muốn cười: "Em không chịu được! Dừng lại! Đừng nhìn em như vậy, em sẽ bị hòa tan mất!"

Chính là bộ dáng buồn cười mà ngốc nghếch này đã làm trái tim anh rung động! Cô gái thú vị này, anh không thể buông tay.

"Em ấy!" Anh nở nụ cười tươi, hai tay nâng khuôn mặt cô lên, bức cô đối mặt với anh."Mở to mắt ra."

"Không muốn!" Cô sợ, sợ khi vừa mở mắt sẽ phải đối diện với đôi đồng tử làm người ta hít thở không thông kia.

"Không mở mắt anh sẽ hôn em đấy." Anh uy hiếp nói.

"Hả?" Tim cô đập mạnh nhanh chóng mở mắt ra, lại thấy vẻ mặt thâm tình của anh, ánh mắt nhất thời gắt gao nhìn cô, nhất định không chịu di chuyển.

Anh chậm chậm cúi đầu, nhẹ nhàng mà dịu dàng cắn hai cánh môi đang hé mở, từ từ cảm nhận cánh môi non mềm làm người ta mê dại.

Cô cảm thấy chính mình chẳng những đã bị hòa tan, thậm chí còn hóa thành sợi bông, chậm chạp nổi trôi trong không khí, tứ chi toàn bộ không còn chút sức lực nào.

Nụ hôn thoáng qua này giống như một mồi lửa, ngay lập tức khơi mào dục vọng chưa từng có trong người anh, hơi thở của anh mạnh mẽ, tay khép mạnh, ôm chặt thắt lưng của cô, lực đạo trên môi cũng tăng lên, giống như giếng cạn khát nướclâu, rốt cục cũng chờ tới cơn mưa, anh tham lam cắn mút đôi môi cô, không buông tha một chút hơi thở cho cô......

Cô có chút kinh hoảng, đã quen với một Lâm Thiên Túng lạnh lùng, nay anh đột nhiên cuồng nhiệt làm cho cô cảm thấy sợ hãi bất an, liền nhanh chóng đẩy anh ra, cô thở gấp, nhìn thẳng anh.

"Anh......"

"Làm sao vậy?" Ánh mắt anh lóe ra tia nhìn nóng bỏng.

"Anh không giống lúc bình thường......"

"Làm sao lại không giống? Có lẽ đây mới là thật sự anh......" Anh vừa nói vừa dịu dàng hôn lên môi cô.

"Anh không phải rất ghét bị người khác chạm vào mình sao?" Cô đã có chút ý loạn tình mê.

"Đúng vậy! Nhưng em là ngoại lệ." Anh thấp giọng nói.

Trước đây anh tuyệt đối không thể gần gũi bất cứ người con gái nào, càng không nói đến chuyện giống như kẻ điên đi hôn đối phương, nhưng đối với Phi Điểu Tường anh cũng không cảm thấy ghê tởm, ngược lại, cô luôn khơi gợi anh tiến thêm một bước tới gần cô, chạm vào cô, hôn cô......

Đây chính là ma lực của tình yêu sao? Trong tình yêu, người yêu vĩnh viễn là tối quả ngọt, ăn hoài không ngán.

Đủ rồi! Có những lời nói này của anh là đủ rồi! Nếu có thể trở thành ngoại lệ của anh, vậy chứng tỏ anh thật sự thích cô, thật sự rất thích......

Phi Điểu Tường vui mừng nghĩ thầm, nỗi bất an trong lòng lập tức biến mất, cả người cô xuất hiện một cảm giác run rẩy kì diệu, cảm giác này, thẳng thắn mà nói, thật giống như vương phi được vương tử yêu quý, vừa cảm động lại vừa vui mừng.

"Vậy...... Bây giờ em có thể hôn anh chứ?" Cô lớn gan hỏi.

"Em muốn hôn anh thật chứ?" Anh cười hỏi.

"Đúng, rất muốn h hôn anh......" Cô nắm lấy bờ vai của anh, kiễng mũi chân lên, chủ động hôn anh.

Đây đại khái là ước mơ của mỗi cô gái! Có thể được hôn môi vị vương tử cao ngạo lại tuấn mỹ......

Một cảm giác ngứa ngáy kích thích các giác quan của anh, trái tim anh rung động, phút chốc ôm lấy cô, vội vàng đòi hỏi càng nhiều hơn.

Đầu óc cô đã hoàn toàn rối loạn, hai chân không thể chống đỡ được lực đạo của anh, lùi bước về phía sau, ngã vào chiếc giường không quá lớn cho hai người.

Ngoài cửa gió nhẹ nhàng gõ cửa, mang lại cảm giác mát mẻ đầu thu, nhưng, trong căn phòng nhỏ của khách sạn này, không khí lãng mạn lại càng làm tăng thêm nhiệt độ.

Có lẽ là cảm xúc cần phát tiết đã bị kìm nén quá lâu, có lẽ là cảm giác của hai người vừa đến đúng lúc, cảm giác chuyện gì cũng không ngăn cản được lửa tình đang nhanh chóng lan tràn trong căn phòng, lập tức kéo hai người lại bên nhau, làm cho bọn họ từ bạn bè trở thành người yêu......

Kế tiếp, Phi Điểu Tường giống như đang lâm vào cảnh trong mơ cuồng nhiệt, nụ hôn của vương tử càng lúc càng nóng rực, thân thể của anh cũng nóng lên, sau đó, cô mơ hồ cảm giác khăn tắm trên người anh đã rơi xuống, mà chiếc áo T-shirt cô cũng bị kéo ra, toàn thân trần trụi được vương tử ôm vào trong ngực, tay anh vuốt ve cơ thể cô, anh hôn lên mỗi tấc thịt trên người cô, chưa từng có cảm giác khoái cảm như vậy cô thở gấp rên rỉ, toàn bộ linh hồn dường như dưới sự âu yếm của anh mà vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh......

"Phi Điểu......" Lâm Thiên Túng trầm mê gọi tên cô.

Vẫn nghĩ dáng người Phi Điểu Tường rất gầy yếu, anh không nghĩ tới thân thể của cô đúng là đẹp như vậy!

"Á......" Dưới sự kích thích vui đùa của anh toàn thân cô run rẩy, càng ngã sâu xuống vực thẳm của tình yêu.

Theo sự run rẩy của cô, đột nhiên gian, thân thể của cô dường như phát ra ánh sáng, làm cho của da thịt cô hiện ra một màu vàng thần bí......

Anh kinh ngạc nhìn cô, cô đối với sự biến hóa của bản thân không hề nhận ra, chính là trên mặt thể hiện khác với sự thẳng thắn thành thục phong tình, một loại mê lực có thể lấy được trái tim của bất kìr người đàn ông nào......

"Đây là cái gọi là...... Nữ Thần......" Anh kinh ngạc thì thào tự nói.

"Lâm Thiên Túng...... Thiên Túng......" cô vì cảm giác rung động kì lạ trong cơ thể mình mà không biết làm sao, giống như trở nên vô cùng khao khát, vội vã muốn tìm cái gì đó lấp đầy cơ thể.

Anh mỉm cười, cúi người hôn cô, cũng đem chính mình nhập vào cơ thể cô –

Thân thể của hai người cuốn lấy nhau, hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ, dục vọng dâng trào, hai người không ngừng đong đưa, hai thân thể trần trụi quấn quýt quyến luyết, tạo ra.... một đồng tâm kết không thở nào cởi bỏ.

Phi Điểu Tường ở cao trào ấp tới, trong nháy mắt cô mở to mắt, thấy Lâm Thiên Túng bị mái tóc dài che khuất khuôn mặt tuấn tú tràn ngập nhiệt tình, mồ hôi giống như giọt thủy tinh từ giữa trán anh chảy xuống, đáp xuống trên mặt cô, một cái chớp mắt của anh, hơi thở của anh, hô hấp của anh, thân thể anh, tất cả đã trở thành của cô......

Đẹp quá!

Cô say mê nghĩ, cả thế giới đại khái chỉ có cô có thể nhìn thấy vẻ mặt này của anh, giờ này khắc này, cho dù ông trời muốn cô chết đi cô cũng không hề tiếc nuối!

Lửa tình đột nhiên nổ tung, so với bảo thạch còn phát ra ánh sáng lung linh hơn nhiều, trong tiếng rên rỉ hoan ái, họ chiếm lĩnh lẫn nhau, cũng giao phó lẫn nhau.

Rất lâu sau, từ khi quen biết tới nay vẫn luôn ở lung tung, hai người họ dựa sát vào nhau cùng nhau chìm vào giấc ngủ, trong giây phút ngắn ngủi bình yên này, bọn họ tạm thời vứt bỏ nỗi phiền toán, cùng nhau tiến vào mộng đẹp......

Lâm Thiên Túng cùng Phi Điểu Tường bởi vì rất mệt mỏi, cho nên ngủ cả một ngày, khi tỉnh lại sắc trời đã tối, bên ngoài thậm chí còn nổi gió rất lớn.

Phi Điểu Tường có chút còn buồn ngủ, Lâm Thiên Túng cũng đã rời giường, mặc vào mặc áo phông và quần dài, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ngoài cửa sổ.

"Anh đang nhìn cái gì?" Cô khó hiểu nhìn anh.

"Mặc quần áo vào đi, Điểu Tường." Giọng nói của anh khác thường có điểm căng thẳng.

"Làm sao vậy?" Cô lập tức nhảy xuống giường, mặc nhanh quần áo.

"Lệ gia hành động nhanh hơn anh nghĩ......" Anh chau mày, nhìn ra ngoài cửa sổ là đám vệ sĩ to lớn bao vây toàn bộ khách sạn.

"Hả? Bọn họ...... Tìm được chúng ta?" Sắc mặt cô thay đổi, còn chưa kịp yên ủi ở bên Lâm Thiên Túng vài ngày, đã bị đổ vào đầu một chậu nước đá.

"Ừ, hơn nữa bọn họ bắt buộc phải bắt em về." Anh cảm giác được, chỉ với một mình anh muốn cứu Phi Điểu Tường chạy khỏi đây là không thể nào.

"Em sẽ không quay về!" Cô khủng hoảng thấp giọng kêu.

"Anh cũng không thể để em bị bắt về." Anh kiên định ôm cô vào lòng.

Cô vùi đầu ở trong lòng anh, cảm giác lo âu vì lời nói của anh mà giảm đi rất nhiều.

Lúc này, có người nhẹ gõ cửa phòng, ngoài cửa vang lên giọng nói của lão Kim.

"Tiểu thư, tôi biết cô đang ở bên trong, hãy mở cửa ra, tôi cùng đại thiếu gia tự mình tới đón cô về."

Phi Điểu Tường khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc xanh, bất an nhìn Lâm Thiên Túng.

Anh buông cô ra, tiến lên mở cửa ra, Lệ Bá Ngôn vẻ mặt xanh mét đi tới, lão Kim đi theo phía sau ông, ngòi phòng còn có bốn gã vệ sĩ đứng gác.

"Các người......" Phi Điểu Tường thực kinh ngạc, thế nhưng ngay cả Lệ Bá Ngôn cũng đến đây.

"Tiểu thư, cô cùng vị tiên sinh『 Lâm Thiên Túng 』này sẽ không thể trốn được, hãy ngoan ngoãn theo chúng ta trở về đi!" Lão Kim chăm chú nhìn cô cùng Lâm Thiên Túng nói.

Qua điều tra, bọn họ biết được thanh niênXẻ tuổi này tên là Lâm Thiên Túng, hai mươi mốt tuổi, người Hongkong, nhưng tư liệu về hộ chiếu của anh lại là đến từ Thượng Hải.

Tuy nhiên, bọn họ chỉ có thể tra ra thân thế của anh chỉ có vậy mà thôi, không thể tiến thêm một bước biết được anh lai lịch.

"Các người...... Vì sao không thể thả tôi? Vì sao không đi tìm người khác?" Cô phẫn nộ thấp giọng kêu.

"Nếu có thể, Ta cũng hy vọng không phải cô, nhưng là, 『 Thần chi nhãn 』đã chọn cô, ta cũng chỉ có thể cố gắng chấp nhận cô." Lệ Bá Ngôn trên mặt tràn ngập nỗi hận cùng chán ghét.

"Thiếu gia, hãy bình tĩnh một chút......" Lão Kim lo lắng nhìn Lệ Bá Ngôn liếc mắt một cái.

"Chuyện này sao có thể bình tĩnh được? Buổi sáng hôm nay mới được báo cho biết, cô gái này chính là em gái tôi, chuyện loạn luân như vậy, ai còn có thể bình tĩnh?" Lệ Bá Ngôn nghiến răng rống giận.

Phi Điểu Tường ngây dại.

Ông...... ông ta đang nói cái gì? Ông nói cô là em gái? Em...... gái? Vậy không phải chứng tỏ ......

"Chẳng lẽ cha Phi Điểu là Lệ Trường Đông?" Lâm Thiên Túng nghiêm nghị hỏi.

"Hừ! Phi Điểu Cung Tử thật nham hiểm! Cô ta thân là vợ của Thúc Ngôn em ta, lại dám đi dụ dỗ cha ta, mới có thể sinh hạ nghiệt chủng là cô! Ta cuối cùng cũng hiểu được năm đó vì sao Thúc Ngôn đã tự sát, vì sao mẹ ta bị tái phát bệnh tim, toàn bộ mọi chuyện, tất cả đều là do Phi Điểu Cung Tử tạo nghiệt!" Lệ Bá Ngôn kích động chỉ vào Phi Điểu Tường mắng to.

Phi Điểu Tường ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắn, từng lời nói của hắn như dao chém vào trái tim cô chảy từng giọt máu......

Lệ Trường Đông...... là cha cô? Mẹ cô...... Cùng Lệ Trường Đông...... là loạn luân?

"Không phải......" Cô hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện này là sự thật, người mẹ cô yêu nhất không phải loại con gái ấy, tuyệt đối không thể......

"Vì thế cha ta mới có thể chắc chắc nói cô là người của Lệ gia, năm đó ông ta vì bảo vệ hai mẹ con cô, mà che giấu chân tướng, còn phái người đưa Phi Điểu Cung Tử đang mang thai bình yên rời khỏi Newyork, bây giờ, ông ta lại để cô lấy thân phận 『Nữ Thần 』trở về, ngăn cản mồm miệng mọi người, làm cho chúng ta không thể không nhận cô......" Lệ Bá Ngôn đối với việc xấu trong nhà do cha mình gây ra ghét cay ghét đắng không thôi, nhưng là, Phi Điểu Tường bất ngờ trở thành tân "Nữ Thần ", hắn dù có hận, cũng phải đem cô đưa trở về.

"Không cần nói nữa!" Cô cả người phát run, bịt lỗ tai, không muốn nghe thêm bất cứ điều gì.

Nếu mọi chuyện là sự thật, vậy không phải sự tồn tại của cô là cái gai trong mắt Lệ gia sao?

"Phi Điểu......" Lâm Thiên Túng nắm bả vai của cô, lo lắng chau mày.

"Thiếu gia, những chuyện cũ đó không quan trọng, chuyện khẩn cấp trước mắt, phải là để cho tiểu thư trở lại Lệ gia, nhận nhiệm vụ 『Nữ Thần 』." Lão Kim xen mồm nói.

"Đúng, ông nói rất đúng, nếu cô ta trở thành 『Nữ Thần 』, phải hoàn toàn biết được bổn phận của mình, dùng cả cuộc đời cô ta để cho Lệ gia chúng ta có được tài phú, để sinh mệnh sai lầm của cô ta chuộc lỗi của cô ta và mẹ cô ta!" Lệ Bá Ngôn ác ý cười lạnh.

Cô mở to hai mắt, nghe hết cả người run lên, hơn nữa kia "sinh mệnh sai lầm" bốn chữ này quả thực tựa như trăm ngàn chiếc kim đâm vào ngực cô, làm cho cô không thể thở được.

Đây là chân tướng cô liều mình muốn biết sao? Chính là nguyên nhân mẹ cô kêu cô trở về tìm Lệ Trường Đông sap? Mẹ bị đuổi đi bởi vì không cam lòng, mới có thể hy vọng cô sẽ trở lại Lệ gia nhận tổ tông sao?

Trong đầu suy nghĩ hỗn loạn thành một đám, cô đột nhiên cảm thấy cuộc đời của cô thật giống như một truyện cười, một truyện cười thực khó nghe......

"Giết thằng này! Đưa cô ta đi!" Lệ Bá Ngôn hét lớn một tiếng.

Ngoài cửa bốn tên vệ sĩ lập tức xông vào, nâng súng nhằm Lâm Thiên Túng, hai tay cũng áp chặt Phi Điểu Tường.

Phút chốc, Phi Điểu Tường sử dụng nhu đạo, một tay đoạt lấy súng lục của một gã gần nhất, đưa lên thái dương của mình, lớn tiếng cả giận nói: "Đừng tới đây! Qua đây tôi sẽ nổ súng bắn thủng đầu tôi!"

Tất cả mọi người ngây dại, nhất thời mất cảnh giác.

Lâm Thiên Túng khuôn mặt tuấn tú ngạc nhiên, ánh mắt lo lắng.

"Tiểu thư! Cô đây là......" lão Kim kinh hô.

"Không có tôi, tập đoàn Đông Hà sẽ thực phải hao tổn tâm trí đó? Lão Kim." Phi Điểu Tường đối với Lão Kim căm giận cười. Cô có thể nhận ra, việc "Phi Điểu Tường" đối với bọn họ mà nói là nghiệt chủng, nhưng thân phận "Nữ Thần" của cô đối với bọn họ lại vô cùng quan trọng.

Cho nên, cô phải lợi dụng cơ hội này, để cho Lâm Thiên Túng bình an rời đi.

Đúng, cho dù cô không thoát được, ít nhất phải làm cho Lâm Thiên Túng thoát khỏi cảnh nguy hiểm này......

"Cô ta sẽ không dám nổ súng." Lệ Bá Ngôn hừ lạnh, lại vẫn có chút do dự.

"Dám hay không thử sẽ biết?" Cô âm mưu bóp sẵn còi súng.

"Dừng tay! Tiểu thư! Cô đừng làm loạn nữa!" Lão Kim vội la lên.

"Để cho chúng ta đi." Cô cầm tay Lâm Thiên Túng, lấy chính tính mạng mình ép buộc.

"Đừng ngốc nghếch, với thế lực của Lệ gia chúng ta ở Newyork, các ngươi không thể rời khỏi đây." Lệ Bá Ngôn trừng mắt nhìn cô.

"Chuyện đó cũng không chắc chắn, mau tránh ra!" Cô lớn tiếng quát lên.

Lão Kim rất sợ cô sẽ làm thương chính mình, cũng chỉ có thể nhượng bộ, vẫy vẫy tay nói: "Thả bọn họ đi."

"Lão Kim!" Lệ Bá Ngôn giận dữ.

"Thiếu gia, tính mạng của tiểu thư quan trọng hơn mọi thứ, cô ấy là『Nữ Thần 』duy nhất của chúng ta." Lão Kim mặt không chút thay đổi nói.

Nhóm vệ sĩ tránh sang một bên, Phi Điểu Tường kéo tay Lâm Thiên Túng lao xuống lầu, dưới lầu hơn mười tên võ sĩ chậm rãi lui ra sau, không dám tùy tiện hành động.

Lâm Thiên Túng nhìn xung quanh bốn phía, thấp giọng nói bên tai cô: "Chờ sau khi anh hành động, em lập tức chạy xuống phố, sau đó gọi tới số điện thoại này cầu cứu."

Anh nói xong đưa cho cô một mảnh giấy nhỏ, trên mảnh giấy viết số điện thoại khẩn cấp của Tường Hòa Hội Quán. Chỉ cần một cú điện thoại này, tình báo của Tường Hòa Hội Quán trải rộng toàn cầu sẽ ngay lập tức hành động, mà Newyork còn có một chi nhánh ngân hàng của Lâm thị, cũng có căn cứ vận chuyển của Vũ gia, chỉ cần anh cầu cứu, bọn họ tuyệt đối chỉ trong mười phút sẽ xuất hiện giúp đỡ.

Nhưng, nếu không có tình huống nguy cấp, anh thật sự không muốn gọi cú điện thoại này......

"Không! Anh phải đi trước, bọn họ sẽ không dám làm gì em đâu......" cô mãnh liệt lắc đầu.

"Đừng làm loạn, nếu em bị bắt lại, thì sẽ không thể thoát khỏi Lệ gia nữa." Anh chau mày thấp giọng nói.

"Nếu em ở lại còn có thể cứu anh, em sẽ ở lại, em sẽ không để bọn họ giết anh......" cô mím môi, ấm ức nói.

"Bọn họ muốn giết anh cũng không dễ dàng như vậy." Anh mắng cô.

"Không, em sẽ không để cho anh mạo hiểm." cô vẫn kiên trì.

"Nghe anh, Phi Điểu, anh biết chuyện vừa rồi làm cho em chịu đả kích rất lớn, nhưng em tuyệt đối không thể tự tức giận bản thân, đối mặt với tình yêu con người không hề sai, yêu chính là yêu, cần gì phải để ý ánh mắt người đời mà căm ghét mẹ em?" Anh nhận ra cô vì chuyện đó mà chán ghét bản thân, liền lên tiếng trấn an cô.

"Bây giờ đừng nói tới chuyện đó, đợi anh thoát khỏi nơi này rồi nói sau......" Cô lo lắng lắc đầu.

"Nếu phải đi, chúng ta sẽ cùng nhau đi." Anh mắt lạnh nhìn vây đám vệ sĩ đang vây quanh, quyết định buông tay đánh cược một lần.

"Anh......" cô nhìn anh, trong lòng đang lạnh liền khôi phục một chút ấm áp.

"Nghe anh nói, hai người chúng ta nếu muốn thoát khỏi vòng vây này, nhất định đạt phải hợp tác ăn ý, đưa súng cho anh, để anh đối phó với bọn họ, em đi trước đi." Anh bình tĩnh nói.

"Nhưng là......" cô rất rõ ràng, Lâm Thiên Túng thân thủ dù tốt đến mức nào, cũng tuyệt đối không thể thắng được đám người này.

"Anh có thể chống đỡ được trong mười phút nữa, trong mười phút này em hãy tìm người tới giúp anh." Anh không cho cô có thời gian tự hỏi, vừa nói xong liền đoạt lấy súng trong tay cô, hướng đám kia vệ sĩ liên tục nổ súng.

Nhóm vệ sĩ không dự đoán được anh sẽ đột nhiên động thủ, cả đám đang ngây ngẩn cả người, hơn nữa sợ làm Phi Điểu Tường bị thương, không dám làm gì, ngắn ngủn một giây sau, sáu người đã trúng đạn ngã xuống đất.

"Đi mau!" Lâm Thiên Túng hướng Phi Điểu Tường hét lớn một tiếng.

Phi Điểu Tường khẽ cắn môi, xoay người chạy như điên.

Từ khách sạn đi ra Lệ Bá Ngôn thấy thế giận dữ, giương giọng ra lệnh: "Giết tên tiểu tử này cho ta!"

Nhóm vệ sĩ không do dự, đồng loạt ra tay, Lâm Thiên Túng tỉnh táo sử dụng võ thuật, tránh đi đường đạn, cũng mượn cơ hội biểu hiện kỹ thuật vật lộn trước nay không dễ dàng xuống tay.

Lão Kim nhìn bóng dáng Phi Điểu Tường chạy đã xa, cũng không sốt ruột, hướng đến một gã đàn ông duy nhất đứng sau đang cầm chiếc cung tên lớn: "Mũi tên của anh có phải nên phát huy công dụng?"

"Vâng." Người đàn ông cười lạnh.

"Mau hành động nhanh lên."

Người đàn ông đứng trên cửa sổ tầng hai, từ trên cao nhìn xuống, lấy ra cung tên, nhắm thẳng Lâm Thiên Túng đang cố gắng né tránh giữa đám vệ sĩ, "Vù" một tiếng, bắn một mũi tên nhọn.

Trong đám người, Lâm Thiên Túng cảm thấy phía sau lưng có một luồng sát khí, kinh hãi kéo một tên vệ sĩ, che ở trước người, mũi tên kia trúng ngay trái tim tên vệ sĩ, hơn nữa hai phần ba độ dài mũi tên cắm trong thân thể người nọ.

Lực đạo thật mạnh! Anh trong lòng rùng mình, ngẩng đầu nhìn người bắn tên ở lầu hai.

"Quả nhiên lợi hại, nhưng hắn lại trốn được mũi tên của anh......" Lão Kim thì thào thán phục.

"Hừ!" Người đàn ông kia lập tức kéo cung, đồng thời lấy hai mũi tên, bắn ra.

Lâm Thiên Túng bị nhóm vệ sĩ kẹp lấy, không thể nào né tránh, chỉ có thể dùng súng phản kích, nhưng trong thời gian ngắn ngủi mấy giây anh chỉ kịp bắn ra một viên đạn, làm trật hướng một mũi tên, một mũi tên khác căn tắc thẳng hướng anh bay tới, trực tiếp trúng mục tiêu là ngực phải anh.

"A......" Anh đau đến mức sắc mặt thay đổi nhanh chóng, thân mình run lên một cái.

Nhóm vệ sĩ tận dụng thời cơ, hơn mười cây súng nhắm ngay anh, chuẩn bị bắn anh thành tổ ong–

"Không được giết anh ấy!" Phi Điểu Tường hoảng sợ giọng nói thê lương phút chốc vang lên.

Nhóm vệ sĩ đồng loạt dừng tay, Phi Điểu Tường vẻ mặt tái nhợt hoảng sợ xuyên qua đám người, chui vào đứng trước mặt Lâm Thiên Túng, dang hai tay che chở anh, quát lớn: "Các người không được giết anh ấy!"

"Nữ Thần......" Nhóm vệ sĩ lùi bước ra phía sau. Đằng Tế

"Tiểu thư, tôi sớm đã nói cô trốn không thoát." Lão Kim mỉm cười đi tới.

"Tôi sẽ ở lại, tôi sẽ làm 『Nữ Thần 』, cả đời ở lại Lệ gia, các người......Mau thả anh ấy đi." Giọng nói của cô bởi vì trái tim đang quặn thắt mà trở nên run rẩy.

Đều là bởi vì liên quan tới cô, mới có thể liên tiếp hại Lâm Thiên Túng bị thương, nếu vì cô mà anh chết, vậy có thể bình an thoát khỏi đây có ý nghĩa gì?

"Phi Điểu...... Em trở về làm gì......" Lâm Thiên Túng nắm lấy bả vai cô, khàn giọng gầm lên

Cô xoay người nhìn anh, vừa nhìn thấy mũi tên kia vẫn như cũ đứng thẳng trước ngực anh, miệng vết thương đang chảy máu ra cả người, thân thể cô run lên, nước mắt rốt cuộc cũng không kìm được từ hốc mắt nhanh chóng tiết ra.

"Em không thể...... Không thể để anh phải luôn cứu em...... Thiên Túng...... Đây là chuyện của em...... Anh...... Đừng nhúng tay vào nữa." Cô nghẹn ngào khóc nức nở.

"Em......" Anh đau đến mưc không thể mở miệng, cả người ngả về phía trước ngã xuống.

"Thiên Túng!"Cô vội vã muốn đỡ anh, lại bị nhóm vệ sĩ ngăn cản.

"Nếu cô đã đồng ý, được rồi, trước tiên đưa cô ta trở về." Lệ Bá Ngôn mệnh nói.

"Đợi chút, để tôi nhìn vết thương của anh ấy một chút, anh ấy chảy rất nhiều máu......" cô giãy dụa muốn tới gần Lâm Thiên Túng, nhưng nhóm võ sĩ cường tráng đem cô đi về phía xe hơi màu đen.

"Cô yên tâm, tiểu thư, máu chỉ chảy hết thì sẽ không chảy nữa." Lão Kim vẫy tay kêu nhóm vệ sĩ mau dẫn cô đi, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh.

"Ông...... Ông muốn làm gì? Tôi đều nghe theo các người, các người hãy thả anh ấy đi! Thả anh ấy đi......" Cô lớn tiếng điên cuồng gào thét.

"Chúng tôi sẽ thả anh ta đi, tiểu thư, đừng lo lắng." Lão Kim cung kính đưa cô lên xe.

Nhóm vệ sĩ nhanh chóng rút lui, Lão Kim cùng Lệ Bá Ngôn cũng lên xe, ở lại hiện trường chỉ có Lâm Thiên Túng đang bị thương nặng, Phi Điểu Tường lo lắng quan sát ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Túng, ánh mắt vô cùng luyến tiếc.

Ngay khi cô nghĩ Lão Kim đã buông tha Lâm Thiên Túng, trong bất chợt, trước khi lão Kim điều khiển chiếc xe qua góc đường bên kia, cửa trên mui xe đột nhiên mở ra, người đàn ông bắn cung chỉ lộ ra một nửa người trên, hai cánh tay thuần thục, kéo cung tên, mũi tên nhắm ngay Lâm Thiên Túng đang nằm cách đó mười mấy mét, bắn ra rồi!

Một luồng khí lạnh công kích trực tiếp đến trái tim của cô, cô kinh hãi dường như đã ngừng thở, dường như cô đã trôi qua cả một thế kỷ, khi trái tim cô đã bị xé nát, tiếng hét mới bật ra khỏi cổ họng cô –

"Không –"

Xe tăng tốc rời đi, tiếng hét giận dữ đau đớn của cô bị tiếng gió cùng bóng đêm nuốt lấy, trái tim của cô, tình yêu của cô, mọi thứ của cô, đã ở trong tiếng kêu này hóa thành từng mảnh nhỏ rồi biến mất.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)